Chương 30: Tôi Là Tô Huyền Thiên
"Trước mắt thì lực lực của mình vẫn chưa đủ, hơn nữa Tô Cảnh Hàm vẫn chưa bị lật tẩy nên bây giờ không thích hợp để bại lộ thân phận." "Nếu đã như vậy thì mình chắc chắn không thể dùng dáng vẻ hiện tại để đi đến chợ đen Cửu Môn được." Nghĩ đến đây, Tô Thương tìm một chỗ không có người bắt đầu thi triển thuật dịch dung* *Thuật dịch dung: Thuật thay đổi dung mạo của bản thân. Anh mở bàn tay đưa ra trước mặt, trong phút chốc mặt mũi đã thay đổi một cách kỳ lạ. Mấy giây sau việc biến hóa này đã hoàn thành. Lúc này Tô Thương đã hoàn toàn biến thành một bộ dạng khác, đôi mắt diều hâu, lông mày hình lưỡi mác. Khí chất của anh cũng thay đổi cực lớn, khuôn mặt hiện tại không chút biểu cảm, trên khuôn mặt như viết mấy chữ ‘người sống đừng lại gần’, khí chất lãnh đạm như muốn ép người, giống như nam chính lạnh lùng bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp. "Chắc là không ai có thể nhận ra tôi rồi, mà khuôn mặt này cũng không thể gọi là Tô Thương nữa nhỉ." "Ở kiếp trước tôi là Huyền Thiên Tiên Đế, bây giờ cứ gọi tôi là Tô Huyền Thiên đi." Tô Thương thản nhiên nói, đến ngay cả giọng nói cũng không còn giống với trước nữa, bây giờ lại nghe có mùi lạnh lùng hơn. Ngay sau đó, sắc mặt Tô Thương không chút biểu cảm mà quay trở lại lối vào chợ đen Cửu Môn. Lối vào hai bên của chợ đen Cửu Môn đều có bảo vệ, để ngăn chặn những người không thuộc giới luyện võ đi vào. "Đứng lại, nhìn anh rất lạ mặt, anh là tán tu hay là người của tông môn?" Lúc đó, một tên bảo vệ hỏi dò. Tô Thương dừng bước, nhìn vào tên bảo vệ đó, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng nói: "Sao hả, tao có bắt buộc phải nói cho mày biết không?" Vừa nói, trên người Tô Thương vừa phát ra một luồng khí như chấn động hồn phách, trong nháy mắt toàn bộ không khí bao phủ trong khu chợ gần như muốn ngưng đọng lại. Tên bảo vệ vừa mở miệng hỏi giờ sắc mặt bị dọa sợ đến tái nhợt, thấp thỏm lo âu nuốt hai ngụm nước bọt, cơ thể không thể kìm được mà lùi về sau. Một tên bảo vệ khác thấy vậy vội vàng cười xòa nói: "Công tử, chợ đen Cửu Môn không thể cho khách không rõ lai lịch vào, anh đi qua bên kia đăng kí họ tên là có thể đi vào rồi." "Ừm." Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, thu hồi lại trận khí khủng khiếp đó, giơ bút lên viết ra tên của mình, sau đó đường đường chính chính đi vào chợ đen. Sau khi anh rời đi, tên bảo vệ đó nhịn không được mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên kiêng sợ nói ra: "Người thanh niên này khí thế thật là mạnh mẽ, ít nhất cũng là Hóa Kình đỉnh phong!" "Tôi thấy còn cao hơn nữa kìa!" Một tên bảo vệ khác hết sức sợ hãi nói: "Hai anh em chúng ta đạt Hóa Kình trung kì rồi mới có tư cách canh giữ cửa ra vào của chợ đen Cửu Môn, nhưng vừa nãy đứng trước mặt của người thanh niên kia, tôi cảm thấy cực kì bất lực." "Thậm chí anh ta còn khiến tôi cảm thấy có một cảm giác thâm sâu khó dò, giống như chỉ cần anh ta đưa tay lên là có thể giết được tôi rồi, đáng sợ thật sự!" "Tô Huyền Thiên?" Tên bảo vệ này nhìn qua tên mà Tô Thương mới viết bên dưới, lẩm bẩm nói: "Trong giới luyện võ, cái tuổi này đặt chân lên Hóa Kình thì đúng là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó không hề có ai là họ Tô, không lẽ đây là do tôi kiến thức nông cạn hay sao?" Hai người bắt đầu suy đoán thân phận của Tô Huyền Thiên, nhưng mà căn bản không có manh mối gì. Chợ đen Cửu Môn nói đơn giản hơn chút thì là chợ bán đồ ăn. Chỉ có điều ở đây không bán thức ăn, chỉ bán ra những thứ liên quan đến việc tu luyện, những người tới đi dạo cũng không phải là người bình thường, mà là người có nội công của giới luyện võ. Mặc dù nơi này ở dưới lòng đất, nhưng rõ ràng là đã được thiết kế rất tỉ mỉ, không chỉ sáng như ban ngày mà hệ thống thông gió cũng cực kì tốt, không khác gì những siêu thị lớn khác. Lúc này. Tô Thương vẫn đang đi dạo chợ đen, ánh mắt nhanh chóng đảo qua những quầy hàng từ hai bên. Mục đích của anh rất đơn giản, chính là hạ phẩm linh thạch, còn được gọi là đá năng lượng. Nhưng mà Tô Thương đi hết khắp cả con đường mà đều không phát hiện ra có đá năng lượng, ngược lại các loại dược liệu khác thì lại gặp rất nhiều, như hà thủ ô hai trăm năm, nhân sâm ba trăm năm, tuyết liên năm trăm năm. Những dược liệu này đều ẩn chứa một số linh khí, kết hợp lại thì có thể luyện chế được rất nhiều loại đan dược, nhưng không thích hợp để đột phá tu luyện. Nếu như muốn đẩy mạnh luyện khí tầng thứ hai, nhất định phải có đầy đủ linh khí, mà đá năng lượng chính là lựa chọn tốt nhất để làm điều đó. "Này người anh em, tôi thấy cậu đi dạo một vòng như muốn mua thứ gì đó, cậu tới đây xem thử, có thể thứ cậu muốn ở chỗ tôi có." Lúc này đột nhiên có người nói. Tô Thương nhìn qua đó, thấy một ông già dáng người hơi mập, đang đưa tay vẫy anh ấy lại. Ông già này khoảng sáu bảy mươi tuổi, không có tóc, nụ cười của ông ta trông rất hiền lành. Vì ông ta không sử dụng chân khí nên Tô Thương không thể đoán được thực lực của đối phương. Nhưng chính vì như thế mà càng chứng minh được rằng ông ta thực lực rất mạnh, cảnh giới chắc chắn trên Khai Sơn Chưởng, Vương Bình Xuyên. Tô Thương có chút kiêng dè, mở miệng nói: "Tôi muốn mua hai viên đá năng lượng, ông có không?" "Đá năng lượng hả, thứ này rất có ích đối với những người tu luyện trong giới võ thuật, rất nhiều đệ tử của giáo phái có điều kiện từ khi sinh ra đã bắt đầu đeo nó, đặc thù năng lượng bên trong có thể làm giảm khả năng mắc bệnh, là thứ được yêu thích trong giới luyện võ, tôi đương nhiên là có rồi." Ông già mập đó nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ có điều giá của đá năng lượng là rất cao, một viên có giá một ngàn vạn, hai viên là hai ngàn vạn, người anh em, cậu có thể mua nổi không?" "Hai ngàn vạn chỗ tôi vẫn có." Tô Dương thản nhiên gật đầu. "Ha ha, thế thì tốt." Trong mắt ông già mập đó hiện lên một chút hung ác, nhưng ngoài mặt lại cười nói: "Đá năng lượng tôi để ở nhà rồi, nhà tôi cũng không xa chợ đen lắm, người anh em, cậu theo tôi về nhà lấy đi.” Mặc dù tia hung ác trong mắt ông già mập đó chỉ lóe lên trong tức thì nhưng Tô Thương vẫn phát giác ra, cho nên anh biết là đã gặp phải đối thủ bụng dạ khó lường rồi. Nhưng mà. Kiếp trước Tô Thương đã tu luyện tám ngàn năm, những việc thế này anh đều đã gặp qua rất nhiều lần rồi cho nên anh hoàn toàn không hề hoảng sợ, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh. Nếu như đối phương đã để mắt tới mình, hơn nữa còn biết trên người mình có hai ngàn vạn, tất nhiên sẽ xem mình như một con dê béo bở, muốn tránh cũng không tránh được. Cuối cùng cách tốt nhất chính là giả vờ phối hợp trước, sau đó chờ thời cơ thích hợp thì sẽ một cú giết chết ông ta. Thân là Tô Thương của Huyền Thiên Tiên Đế nên so với những người khác thì đã quá quen thuộc với kiểu mua bán giết người cướp của này rồi. Đến lúc đó, anh không cần dùng đến một đồng tiền cũng có thể có được thứ mình cần. Của cải phú quý được tìm trong nguy hiểm, đạo lí này chính là như thế. Nghĩ đến đây, Tô Thương liền đáp lại: "Được, tiền bối, ông đi trước dẫn đường đi, tôi sẽ đi lấy cùng ông." Ông già mập nghe thấy thế, lộ ra một nụ cười hiền lành, lập tức dẫn Tô Thương rời khỏi chợ đen Cửu Môn. "Cái ông già bất tử Tiếu Diện Phật này, lại có một đơn hàng nữa, cậu thanh niên đó gặp phải xui xẻo rồi." Tháng này đã là người thứ ba rồi, chợ đen Cửu Môn cũng mặc kệ hay sao." "Tiếu Diện Phật đã là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong rồi, thực lực cao hơn so với hai người bảo vệ đó, những người thuộc tầng cao của chợ đen Cửu Môn cũng không dám tùy tiện đắc tội.” "Nếu đã mạnh như vậy thì nói ra chỉ sợ Tiếu Diện Phật là một cao thủ nhất nhì Giang Bắc rồi." "Mọi người đừng lo lắng, ông ấy vẫn là tự lượng sức mình, không dám động đến người của tông môn, người bị ông ấy cướp tiền cũng đều là tên tán tu vô danh." Mọi người bình luận sôi nổi, cho rằng Tô Thương đã là cá nằm trên thớt, nhất định sẽ bị Tiếu Diện Phật làm thịt. ... Nửa tiếng sau. Tô Thương đi theo Tiếu Diện Phật tới chân núi Đông Sơn. Nơi này cực kỳ hẻo lánh, là một ngọn núi hoang, ít ai lui tới, ngay giữa ban ngày cũng không thấy một bóng người. Đồi núi hoang vu, vùng đất giết người! Trong lòng Tô Thương hiểu rõ, nhưng bên ngoài lại nghi ngờ nói: "Tiền bối, ông không phải nói nhà ông rất gần chợ đen Cửu Môn hay sao, nhưng chúng ta đã đi được nửa tiếng rồi, rốt cuộc là còn bao lâu nữa mới đến?" "Ha ha!" Ông già mập nghe xong liền quay người lại, nụ cười hiền lành biến mất, thay vào đó là một đôi mắt vẩn đục chăm chú nhìn Tô Thương: "Chàng trai trẻ, lật bài thôi, tôi không giả vờ nữa, tôi không có đá năng lượng, nhưng tiền của cậu, nhất định phải đưa hết cho tôi." "Hả, ý tiền bối là gì?" Tô Thương giả vờ sợ hãi nói. "Cái này mà cậu vẫn không hiểu sao?" Ông già mập ngạo mạn nói: "Lão phu là Tiếu Diện Phật, cậu ở Giang Bắc đã nghe qua hay chưa, có ai mà không biết đến biệt danh của ta chứ?" "Chân khí trên người cậu còn không ổn định, mà dám đến chợ đen Cửu Môn mua đồ, hơn nữa lại còn có hai ngàn vạn, con dê béo bở này lão phu không cướp cậu thì còn cướp ai được chứ?" "Tiếu...Tiếu Diện Phật, đây chính là là lão tiền bối Tiếu Diện Phật sao." Tô Dương như thể nghe danh đã lâu, nhưng thực tế thì ba chữ Tiếu Diện Phật này anh ấy vẫn chưa từng nghe qua. "Cậu biết lão phu sao?" Tiếu Diện Phật có chút đắc ý. "Tất nhiên rồi, tên ông nổi tiếng ở Giang Bắc, nghe danh như sấm bên tai, tôi tuy tiếp xúc với giới luyện võ không lâu, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của ông rồi." Tô Dương một mực cung kính nói: "Sự ngưỡng mộ của tôi dành cho ông giống như nước sông cuồn cuộn chảy liên tục không ngừng, cũng giống như lũ lụt Hoàng Hà, một khi đã xảy ra là không thể ngăn cản được, hôm nay có thể gặp ông ở đây, tôi thật là có phúc ba đời." Những lời nịnh bợ này không chỉ khiến cho Tiếu Diện Phật sảng khoái một cách bình thường mà ông ta cảm thấy giống như bản thân đã đạt đến thỏa mãn cực độ. "Tiền bối Tiếu Diện Phật, trong thẻ của tôi có hai ngàn vạn đều có thể đưa cho ông hết, thậm chí trên người của tôi còn có bảo vật có giá trị cực cao, cũng chuẩn bị sẽ dâng tặng cho ông." Lúc này, Tô Thương tận dụng thời cơ nói. "Bảo vật có giá trị cực cao!" Tiếu Diện Phật vừa nghe xong lời thì hai mắt lập tức phát sáng lên, sau đó ông ta khẽ cười nói: "Chàng trai trẻ, cậu rất là biết điều, nếu đã như vậy thì nhanh giao bảo vật ra đây, tôi có thể tha cho cậu một mạng." “Dạ, dạ, cảm ơn tiền bối rất nhiều, bảo vật ở trên người của tôi, tôi sẽ lấy ngay cho ông đây." "Được rồi chàng trai trẻ, phải hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cậu thật sự là một người có thể thành tài." Tiếu Diện Phật không chịu nổi nữa mà khen ngợi Tô Thương, ngay sau đó ông ta nhìn Tô Dương không chớp mắt, ông ta vô cùng tò mò thứ bảo vật mà Tô Thương nói. "Tiền bối quá khen rồi, đồ tốt chính là dùng để dâng tặng người đức cao vọng trọng như tiền bối đây." Tô Thương cười nói, trong mắt hiện ra một sát ý khó phát hiện được. Ngay lập tức anh siết chặt những ngón tay của mình trong lòng bàn tay, một quả cầu nước cỡ như quả táo thành hình nhưng tỏa ra uy thế cực kỳ khủng khiếp...