Chương 66: Mật Tuyết Băng Thành Thật Là Ngọt Ngào
Lưu Phàm Khôn nổi giận thật rồi. Vừa rồi Nạp Lan Tổ còn chưa thừa nhận nhưng bây giờ thì tốt rồi trước mặt Quốc Nhận trực tiếp nhận luôn rồi. Đáng chết mà! Nếu không phải là kiêng kị sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận Tây Dao kia thì Lưu Phàm Khôn sớm đã đem người đến giết rồi. Lúc này. Trong đại sảnh của trang viên. Tây Dao mặt lạnh như băng tuyết, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng nói: "Nạp Lan Tổ, đừng nói nhiều lời nữa, có hai yêu cầu, một là Nạp Lan Dịch phải xin lỗi, hai là hoàn trả lại Hồng Liên Đao, nhanh chóng làm đi, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không nhà Nạp Lan không còn đường sống nữa đâu!" "Đừng có mà nghi ngờ, tôi hoàn toàn có năng lực này!" Tây Dao lạnh lùng nhấn mạnh, lộ ra uy thế mạnh mẽ không thể nghi ngờ được. Nhìn thấy Tây Dao nổi giận, Nạp Lan Tổ liền phản ứng lại, cười khổ nói: "Cô Tây Dao, vừa nãy tôi có chút hồ đồ, ý của tôi là, nếu như Nạp Lan Dịch thật sự có bản lĩnh này thì vừa đúng lúc gặp các thành viên Quốc Nhận bị bắt, chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp, dù sao trung thành với quân đội nhà nước cũng là gia phong của nhà họ Nạp Lan chúng tôi." "Nhưng Nạp Lan Dịch chỉ là một người bình thường, không thể đánh bại được các cao thủ nước D kia." Nạp Lan Tổ giải thích: "Cứ như vậy thì người cướp đi Hồng Liên Đao cũng không phải là Nạp Lan Dịch." "Tôi đoán là chắc chắn có người bụng dạ khó lường, giả mạo là Nạp Lan Dịch." Nạp Lan Tổ nghiêm túc nói: "Cô Tây Dao, mỗi câu tôi nói đều là thật, cô phải tin tôi, hơn nữa, Hồng Liên Đao căn bản không có ở trong nhà họ Nạp Lan, không tin thì các cô có thể lục soát." "Ha ha!" Tây Dao nghe thấy như vậy liền cười nhạo nói: "Lục soát thì không cần, có lẽ Hồng Liên Đao sớm đã được chuyển đi rồi, ông gọi Nạp Lan Dịch ra đây, tôi muốn đối chất với anh ta." "Oan uổng quá, cái gì mà chuyển Hồng Liên Đao đi rồi chứ, chuyện không có căn cứ mà, nhưng mà, cô Tây Dao, cô đợi một lát, để chứng minh cho sự trong sạch của nhà Nạp Lan, tôi sẽ gọi Nạp Lan Dịch tới." Nghe đến lời này, Nạp Lan Tổ không hề do dự, liền gọi điện cho Nạp Lan Dịch, trầm giọng nói: "Nạp Lan Dịch, ông không cần biết cháu đang ở đâu, lập tức cút về đây ngay cho ông!" Cúp điện thoại xong, Nạp Lan Tổ lại cười nói: "Cô Tây Dao, chúng ta đợi một lát nhé, Nạp Lan Dịch sẽ nhanh chóng trở về thôi, đến lúc đó nhất định sẽ có một lời giải thích cho Quốc Nhận." "Ừm." Tây Dao gật đầu, sau đó lại kéo Tô Thương ngồi xuống ở ghế bên cạnh. "Đây là...Tô đại thiếu gia?" Lúc trước, Nạp Lan Tổ tập trung tinh thần đối phó với Tây Dao mà không để ý đến sự hiện diện của Tô Thương, bây giờ ông ta mới phản ứng lại liền nhíu mày nói. Xem ra kế hoạch lần này của Nạp Lan Dịch thất bại rồi, hai người Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh hoàn toàn không giết được Tô Thương. Tên Nạp Lan Dịch này, chuyện thành công thì không có chứ chuyện thất bại thì có thừa mà, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì phải trừng phạt nó thật nghiêm mới được. Trong lòng Nạp Lan Tổ oán giận, nhưng ngoài mặt lại cười nói: "Tô đại thiếu gia, hôm nay ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?" Ông ta vô cùng tò mò, Tô Thương đến nhà Nạp Lan làm gì chứ, lẽ nào đã biết chuyện Nạp Lan Dịch sai người giết cậu ta? Không phải chứ. Nếu như Tô Thương đã biết được sự thật thì người đi cùng cậu ta tới đây chắc chắn là Tô Kiền Khôn mới đúng. Dựa vào tính cách bảo vệ con cái của Tô Kiền Khôn, chắc chắn sẽ làm ầm lên, có lẽ sẽ cưỡng ép giết chết Nạp Lan Dịch để trút cơn giận. "Ha ha, ông chủ Nạp Lan, tôi nghe nói Quốc Nhận muốn đến nhà Nạp Lan để hỏi tội, cho nên muốn đến đây xem náo nhiệt mà thôi." Tô Thương làm bộ ngốc nghếch nói. Quả nhiên. Cậu ta hoàn toàn không biết được sự thật. Nạp Lan Tổ thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt tối sầm lại. Xem náo nhiệt? ??? Đây không phải là giậu đổ bìm leo cmn sao? Muốn xem chuyện cười của nhà Nạp Lan thì có rất nhiều người nhưng nói ra trắng trợn như thế này cũng chỉ có mỗi Tô đại thiếu gia, lẽ nào không suy nghĩ đến cảm nhận của nhà Nạp Lan chúng tôi sao? Sắc mặt của Nạp Lan Tổ vô cùng khó coi: "Khụ, Tô đại thiếu gia, cậu làm như vậy có hơi không đúng rồi, nhà họ Nạp Lan chúng tôi và nhà họ Tô cũng xem như có chút giao tình, nhà họ Nạp Lan xảy ra chuyện, nhà họ Tô không ra tay giúp đỡ thì thôi đi, cậu còn giậu đổ bìm leo như vậy sao." "Tôi kêu cậu ấy tới đó!" Lúc này, Tây Dao nhìn chăm chú Nạp Lan Tổ, thản nhiên nói: "Tô Thương sắp gia nhập vào Quốc Nhận rồi, là thành viên của Quốc Nhận, tôi đưa cậu ấy tới, có vấn đề gì sao?" "Chuyện này...đương nhiên không có vấn đề gì rồi!" Nạp Lan Tổ ngượng ngùng cười, sau đó lại đứng qua một bên không nói gì nữa. Mặc dù hôm nay Lưu Phàm Khôn của nước D và sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận là Tây Dao đều tới nhà Nạp Lan gây chuyện. Nhưng mà Nạp Lan Tổ có tự tin là có thể chứng minh được sự trong sạch của nhà Nạp Lan, cho nên biểu tình vẫn rất là thoải mái. Dù sao trong nhà của mình hoàn toàn không có Hồng Liên Đao, cây ngay không sợ chết đứng. Tây Dao và đám thành viên Quốc Nhận, cũng không hề nói tiếng nào, đều yên lặng chờ Nạp Lan Dịch tới. Trong lòng Tô Thương lại bắt đầu tính toán làm sao để có thể tiếp tục vu oan cho Nạp Lan Dịch cướp Hồng Liên Đao. "Có rồi." Rất nhanh, khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên cười, trong lòng anh đã có một kế hoạch hoàn mỹ, thế là anh liền buông thần thức ra thăm dò xung quanh. Anh phải phát giác ra Nạp Lan Dịch trước tất cả mọi người ở đây, cảm nhận được vị trí của Nạp Lan Dịch. Bởi vì Tô Thương có linh hồn của Tiên đế, cộng với việc đã đạt tới luyện khí tầng thứ hai, cho nên năng lực cảm nhận đã vượt xa tông sư võ đạo, đương nhiên có thể thần không biết quỷ không hay mà làm được điều này rồi. Khoảng hai mươi phút sau, Tô thương đã phát giác được Nạp Lan Dịch đang lái chiếc Porsche đi về phía trang viên bên này. Nhưng mà, bởi vì trước mặt có một chiếc xe phun nước cho nên chiếc Porsche không có cách nào đi nhanh lên được. "Cơ hội đến rồi." Tô Thương nhìn thấy như vậy, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhìn sang Tây Dao ở bên cạnh, khẽ cười nói: "Chị Tây Dao, đợi lâu như vậy tôi hơi khát nước rồi, chị muốn uống chút gì không?" "Cũng được." Tây Dao nhẹ nhàng trả lời, sau đó nhìn sang Nạp Lan Tổ, biểu tình lại nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Nạp Lan Tổ, đến nhà của ông mà ngay cả một ly nước cũng không có, đây là cách mà nhà họ Nạp Lan tiếp đãi khách hay sao?" "Ha ha, ngại quá, cô Tây Dao, tôi vô ý quá." Nạp Lan Tổ cười làm lành trước, sau đó lại dặn dò: "Người đâu, pha trà, pha trà Hồng Bào Mộc Thụ mà mấy ngày trước tôi được tặng đó." "Ông chủ Nạp Lan, không cần đâu, tôi không thích loại đó." Tô Thương ngăn lại, rồi cười nói: "Nếu mà so sánh thì tôi lại thích uống trà sữa hơn, chị Tây Dao, chị uống trà sữa không, bây giờ tôi đi mua cho, tôi đi mua cho chị một ly nhé." "Trà sữa? Uống ngon không?" Tây Dao nghi ngờ nói. Mấy năm nay, bà ta không phải tu luyện thì là quản lý Quốc Nhận, rất ít khi tiếp xúc với cuộc sống ở thành phố, thỉnh thoảng mới đi dạo loanh quanh, nhưng cũng sẽ không mua trà sữa, vì bà ta cho rằng đó là thức uống của mấy đứa thanh niên trẻ tuổi, không phù hợp với mình. "Đương nhiên ngon rồi, nắng hè chói chang, trà sữa siêu ngọt, có ca khúc hát như vậy mà...hình như là em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành* thật ngọt ngào." * bài hát Mật Tuyết Băng Thành. Tô Thương ra sức quảng cáo cho trà sữa, anh nói tiếp: "Tôi nhớ thì gần đây có một tiệm Mật Tuyết Băng Thành, chị đợi chút tôi đi mua cho chị." "Được." Tây Dao mỉm cười nhìn Tô Thương. Nhận được sự đồng ý của Tây Dao, Tô Thương liền rời khỏi đại sảnh của trang viên, lái chiếc Bentley Mulsanne rời khỏi nhà Nạp Lan. Những thành viên Quốc Nhận ở đó lại bị quay cho vòng vòng rồi. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy có ai ở trước mặt sĩ quan huấn luyện đùa giỡn cợt nhả như vậy. Còn em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành thật ngọt ngào nữa chứ? Lẽ nào sĩ quan huấn luyện yêu thích gu này sao? Giang Thành Dương âm thầm ghi chú lại, dường như anh ta vừa được mở cửa ra một thế giới mới vậy.