Chương : 113
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Từ khi Thiệu Quân gặp Chu Nghiên ở nhà hàng,”giao thủ” trên bàn ăn, hai bên gặp nhau thêm vài lần nữa.
Chu Nghiên là một người tốt tính, không so đo hiềm khích, không lòng dạ hẹp hòi hay dẻ bụng, cho nên vừa có thể thân thiết với La Tam nhi vừa hòa thuận với Cảnh sát Trình. Chuyện cô và La Lão nhị có mối quan hệ cũ cũng không ngăn được cô trở nên thân thiết với Thiệu Quân.
Thiệu Quân có một lần tình cờ đến phòng làm việc của Chu Nghiên, tham quan từ trong ra ngoài, hai người họ đã có một cuộc nói chuyện rất ăn ý. Tiểu Chu là một nhà thiết kế và tạo mẫu nổi tiếng, có mối quan hệ tốt trong giới. Cô có đội ngũ, quan hệ công chúng và công ty của riêng mình. Hiện cô muốn mở rộng kinh doanh truyền thông văn hóa và đầu tư phim ảnh ra nước ngoài. Sau khi Chu Nghiên trò chuyện với Thiệu Quân, cô vứt luôn La Lão nhị sang một bên, nói, lần sau tôi không đến tìm anh nữa, tôi sẽ đến gặp thẳng Tiểu Quân nhi nhà anh, bàn chuyện kinh doanh với Tiểu Quân nhi.
Thiệu Quân và Chu Nghiên thường đi mua sắm cùng nhau, nhanh chóng thành chị em thân thiết.
Vốn dĩ, La Cường là người không chịu nổi khi đi theo ‘hộ tống’ chàng vợ này đi mua sắm, cả con đường đầy cửa hàng, Thiệu Tiểu Tam nhi có thể đi hết cửa này đến cửa khác, mỗi cửa hàng sẽ không bao giờ đứng trong đó thử đồ ít hơn một tiếng. La Cường mang trên tay, vắt trên vai đầy mấy đồ thiếu gia lựa chọn, sau giá cả không thuận ý, thiếu gia không vừa lòng, đồ vật rầm rầm rơi xuống, quay đi, không mua nữa.
Sau lại có một lần lúc ra khỏi tiệm ăn vặt kiểu Bắc Kinh của La Tam nhi, Thiệu Quân gọi điện thoại cho Chu Nghiên.
“Chị, em đang ở Thế Mậu Thiên Giai này, chị ra với em được không?”
“Em không đi shopping với Lão nhị đâu, anh ta phiền lắm, chị, đi shopping với em đi!”
Miệng Thiệu Quân rất ngọt, một chữ chị ơi hai chữ chị à. La Cường nheo mắt liếc nhìn qua làn khói thuốc …
Thiệu Quân đút hai tay vào túi, lắc hông, Chu Nghiên khoác lên cánh tay anh, hai người dựa sát vào nhau đi phía trước, vừa trò chuyện vừa tản bộ trong khu quần áo nam cao cấp của Trung tâm Thương mại Thế Mậu Thiên Giai, chọn cái này thử cái kia. Thiệu Quân mặc thử trang phục, Chu Nghiên tư vấn nhận xét, hết lời khen ngợi, “Đúng là móc treo quần áo, mặc gì chị trông cũng đẹp.”
Hai anh em nhà họ La mắt to mắt nhỏ nhìn theo chằm chằm, đi theo không xa phía sau, đội hình bốn người giống như thiếu gia và tiểu thư đi mua sắm, theo sau là hai vệ sĩ vạm vỡ đô con hộ tống vậy.
Mặc dù Chu Nghiên không thể trông trẻ hơn những cô gái mười tám đôi mươi, nhưng trong váy len đen, đi bốt cao gót, mái tóc dài xõa bồng bềnh như nước sau lưng, khí chất duyên dáng quyến rũ và thành thục của cô toát ra một cô gái mới lớn không thể có được, thêm một chàng trai trẻ đẹp khoác tay bên cạnh, buổi dạo phố này thật hào hứng và tràn đầy sức sống.
Bên dưới màn hình trời của quảng trường, có một cậu bé chạy tới cầm theo giỏ hoa hồng: “Anh đẹp trai ơi, mua hoa tặng chị đẹp nha!”
Thiệu Quân còn chưa kịp nói gì, Chu Nghiên đã vui vẻ, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười quyến rũ: “Này nhóc, em nghĩ hai anh chị là gì của nhau?”
Thằng nhỏ cười khì khì nói: “Anh trai đẹp trai, chị đẹp gái, hai người rất là đẹp đôi!”
Cách đó không xa, anh em nhà họ La trơ mắt nhìn Chu Nghiên được lời khen làm cho vui vẻ phơi phới, còn Thiệu Quân hào phóng lấy ra ví tiền: “Cho anh một bó.”
La Chiến cong môi, hạ giọng: “Mua….. một bó … hoa hồng?! … Hai người này đúng là…… giống nhau.”
La Chiến cố sống cố chết nín cười, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, lại càng thấy Trình Vũ nhà mình thật tốt. May mắn mới có được Cảnh sát Tiểu Trình, người bên cạnh hắn an ổn kiên định biết bao. Dù thế giới có thay đổi thế nào, những người như Trình Vũ sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ ra ngoài trêu chó chọc mèo; nếu kết hôn với ai đó như anh dâu này chắc cả đời còn lại của hắn phải gà bay chó sủa mất.
La Cường dùng răng cửa nghiến điếu thuốc trong miệng, đầu lọc gần như nát nhừ.
La Cường nghe là biết trong dấu ba chấm La tam nhi bỏ lửng kia nói toẹt ra là: Hai người này, mẹ nó lẳng lơ y như nhau, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!
Sau khi mua sắm xong, tiễn Tiểu Chu đi, La Chiến lái xe, xe vừa khởi động, hai người ngồi trên ghế sau xe đã đè nhau xuống, tay chân dây dưa, hô hấp hỗn loạn …
La Chiến ho khan hai tiếng, miệng lẩm bẩm: “Ui dà.. … Phía trước có cảnh sát giao thông đó.”
Thiệu Quân bị La Cường đè dưới thân, cánh hay chặn ngang cổ, không thể cử động, mặt anh đỏ bừng, quyết không chịu thua.
“Lão nhị, đừng có gây sự nữa!”
“Gì? Anh được cặp kè với các cô gái, còn em thì không được à?!”
“Nghĩ Tam gia đây không có hứng thú với con gái thật à, em đi cặp kè với cô ấy cho anh biết nhé?!”
“Anh có dám nói anh chưa từng không? Có dám nói không?!”
La Chiến lặng lẽ tháo kính râm xuống, điều chỉnh góc kính chiếu hậu trên đầu, rướn cổ nhìn hai người yên sau đang vật lộn cắn xé nhau náo nhiệt. (nhiều chiện =))))
“Ai giận, ai ghen? Em không ghen với anh đâu, anh đừng có tưởng bở!”
“Em nói cho anh biết, Lão nhị, dù em rất thân với cô ấy, em cũng sẽ không để yên cho anh đâu!!!”
……
La Chiến vặn to thanh âm trong xe, át đi mấy tiếng động ái muội.
“Lão nhị, anh dám không, anh dám cho em gặp mấy cái tiểu điểm tâm của anh không?!”
“Tiểu đậu phụ, tiểu bánh quai chèo tiểu gì đó! Để Tam gia đẩy giúp anh thành lập một đội quân luôn!”
…
“Em … vẫn … khó chịu … dù có thế nào …”
“A!……”
“Ưm……”
La Cường luồn bàn tay to vào cạp quần của Thiệu Quân, mạnh bạo nắm lấy nơi yếu ớt kia tuốt một cái, ngay lập tức mấy câu hùng hùng hổ hổ của Thiệu Quân đột ngột im bặt, “A” một tiếng, thở hổn hển, nhanh chóng cương, đội đũng quần jean lên một cục, cảm thấy bị đè nén khó chịu.
La Cường cởi phăng chiếc áo sơ mi của hắn, trùm lại che đi những phần nóng bỏng của hai người. La Cường đè cả người lên Thiệu Quân, nghiền ép, vừa đẩy vừa cọ xát mạnh,cổ và ngực cả hai ma xát lên nhau, hưng phấn. Đôi mắt của Thiệu Quân dần mờ mịt, lúc cao trào ướt nhòe khóe mắt, lộ ra vẻ ấm ức, ngay sau đó đã bị La Cường lật lại, thô bạo ghìm chặt. La Cường dùng dương v*t tráng kiện vỗ vỗ vào mông anh.
La Chiến nắm chặt tay lái, chiếc xe lắc lư dọc theo làn đường.
Hai cơ thể bị che dưới lớp áo sơ mi run rẩy nhiệt tình phát tiết cho nhau, cả cỗ xe chìm trong tiếng thở dốc, áo sơ mi bị tuột ra, lộ cảnh xuân chói lòa.
(La Chiến lại làm em thật không dễ dàng =)))))
……
Mùa thu – hè hằng năm là mùa của các giải đấu trong nước và mấy cúp Châu Âu, là mùa ăn nên làm ra nhất với mấy quán bar của ông chủ La, qua một mùa World Cup bốn năm một lần, rồi Giải vô địch châu Âu và Thế vận hội Olympic, quán sẽ càng nổi tiếng hơn. Quán bar chật kín chỗ, hành lang và lối đi cũng chật kín, nhiều người không còn chỗ ngồi vẫn gọi một đống bia và vài vài xiên nướng, đứng ở lối đi xem màn hình lớn, phấn khích vỗ tay. Mỗi khi đội nào cưới được bóng là nháy mắt tiếng hoan hô ồ lên khí thế ngất trời.
Ở một cái bàn có vị trí tốt nhất trong nhà hàng, đặt một chiếc ghế sô pha, là chỗ của ông chủ La tự mình chiếm giữ, bên cạnh hắn là anh dâu. Phần thân trên của Thiệu Quân thoải mái ngã vào ghế sô pha, hai chân dài duỗi thẳng gác trên bàn cà phê, đung đưa qua lại.
La Chiến gọi điện thoại, “Bé yêu, tan ca chưa? Đến đây đi, cùng với anh trai xem đá bóng!”
Thiệu Quân cũng gọi điện thoại: “Lão nhị, anh chui vào xó xỉnh nào rồi hử? Nhanh lăn tới đây đi, trận bóng sắp bắt đầu rồi!”
La Chiến lấy giọng điệu chủ gia đình dạy dỗ Trình Vũ qua điện thoại: “Anh nói này Trình Vũ, ông đây thật sự nể em đó. Lúc còn là cấp thấp thì ngày nào cũng túc trực trong văn phòng, siêng năng nhất cả cái đồn, còn bây giờ đã lên phó đồn trưởng rồi, sao em vẫn ở lại trực ở đồn cảnh sát vậy? Anh nhiều kiến thức hơn em, nên anh nói, phương pháp làm việc của em như vậy là sai rồi! “
La Chiến xót cho cảnh sát Trình nhà hắn, cũng đã là phó đồn trưởng rồi mà, tại sao người này vẫn hàng ngày làm công việc tận tâm cẩn trọng đến thế?
Vậy thăng chức để làm gì? Sao thấy chẳng có gì khác biệt giữa sếp với nhân viên quèn hết vậy? Khi nào thì hắn được nhìn thấy Phó đồn trưởng Trình phát uy dạy bảo mấy đám cảnh sát cấp thấp đây?!
Thiệu Quân kiêu ngạo nã pháo trong điện thoại: “Lão nhị, hôm nay tuyển Đức của anh hôm nay chết chắc rồi! Ý của em sẽ tiêu diệt Đức của anh, hãy đợi đấy!”
La Lão nhị bò ra khỏi giường, lê đôi giày vải, lắc lư từ cửa sau vào sảnh lớn quán bar.
Trình Vũ vội vàng thay thường phục, trên ngực áo sơ mi đổ mồ hôi, chạy bộ băng qua mấy con hẻm nhỏ, từ đồn cảnh sát chạy tới “Lão bằng hữu”.
La Chiến lấy điện thoại di động bấm thật nhanh: “Tôi bắt Ý, nhất định sẽ thắng.”
Thiệu Quân nằm ngửa, đá nhẹ vào La Chiến, chỉ huy: “Cá cho tôi lớn lớn xíu, Ý thắng bốn quả.”
Trình Vũ ngồi thẳng dậy, mở miệng nói: “Ai nói hai người sẽ thắng? Cả hai đội đều có tỷ lệ cược tương đương nhau.”
Thiệu Quân tự tin: “Tôi không bao giờ nhìn vào tỷ lệ cược. Tam gia đây nói Ý thắng là thắng!”
La Cường lạnh lùng nói: “Hôm nay ông đây ngồi đây trấn, để xem mấy con gà con Ý này có vào được một bàn không?!”
“Đánh cược cái gì?”
“Thế hai người muốn đánh cược cái gì?!”
“Trình Vũ, anh chỉ muốn đánh cược với em, người khác anh không quan tâm!”
La Chiến cười xấu xa.
“Đợi đấy.”
Trình Vũ liếc La Chiến một cái lạnh lùng, nhưng trên khóe miệng lại nở một nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ và lãnh đạm của anh chính là vẻ đẹp thần hồn điên đảo khiến La Chiến luôn cảm thấy để có được nó, phải trả giá như thế nào cũng đáng.
“Lão nhị dám cá độ không? Dám không? Ai thua sẽ nằm dưới hầu hạ người kia buổi tối!”
Thiệu Quân nhìn chằm chằm vào La Cường đầy đe dọa.
“Em thua, ông đây sẽ cho lỗ thí của em nở hoa!”
La Cường hung hăng đáp lại …
“Cút qua kia đi!”
“Qua bên kia đi!”
“Em không ngồi cạnh anh đâu!”
……
Bốn người ngồi trên ghế sô pha, từ lúc tiếng còi trận đấu vang lên, nhanh chóng chia thành hai phe, phân ra rõ ràng trận địa sẵn sàng đón quân địch.
La Lão nhị chiếm một góc sô pha, bả vai banh rộng, một người chiếm hết hai vị trí, Trình Vũ thẳng tắp lưng ngồi bên cạnh La Cường, cả hai chuyên chú nhìn lên màn hình mỗi khi đội Đức có cơ hội tấn công.
Ở bên kia sô pha, Thiệu Quân và La Chiến lắc mông hú hét điên loạn.
La Cường và Trình Vũ thì như hai cái hũ nút, xem bóng không gây ồn ào, lúc gay cấn lại càng không lên tiếng. Lúc Ý phản công, lướt qua Pierre bằng đường chuyền dài thẳng vào khu vực cấm địa, hai chân La Cường dưới bàn cứ đưa chân trái gác lên chân phải, rồi chân phải lên chân trái, Trình Vũ lo lắng đến mức hai tay nắm chặt, miệng hơi mím lại.
Ở đầu bên kia, hai người kia không có chuyện gì cũng hú hét, lúc Ý có bóng thì lại còn gân cổ rống to hơn. La Chiến và Thiệu Quân lăn lộn trên ghế sofa tru lên, Ý trâu bò quá, ghi bàn cho ông đây đi, cho ông đây một cuộc khởi nghĩa nào, Bashen thể hiện đi!
Đội tuyển Đức bị tấn công sát đường biên ngang, trung vệ không lùi xuống kịp, hậu vệ thất thủ, để cho vị thần mặt đen (*) đón bóng trong vòng 16m50. Bashen thậm chí còn không nhìn kỹ, ngay lập tức sút bóng. Quả bóng tạo ra một vòng cung tuyệt vời trong không khí như một chiếc roi, đi thẳng vào lưới!
(*) Bashen là cầu thủ gốc Phi
“A A A!!!!!!”
Mông Thiệu Quân như bật lo xo, từ trên ghế sô pha nảy lên hai thước, lúc rớt xuống, anh đập mạnh vào La Chiến, cả hai hào hứng cùng nhay gân cổ hét lên.
“Bashen của tôi, chuẩn không cần chỉnh!”
La Chiến tung nắm đấm, trên cổ nổi lên gân xanh.
“……”
Trình Vũ La Cường bên kia lặng ngắt như tờ. Trình Vũ khó chịu uống nửa ly bia, nheo mắt nhìn La Chiến nhà mình, coi bóng đá đến cái bộ dạng ngu ngốc như thế, đội tuyển Đức lại càng ngu ngốc hơn!
“Ý trâu bò quá! Ngầu quá!”
Thiệu Quân đắc thắng nhấp vài ngụm bia, bọt bia dính thành một vòng quanh môi, quay sang nháy mắt về phía La Cường một cái, tối nay chờ Tam gia gia “phản công” đi.
La Cường dài thượt mặt ngồi nghiêm, không nói lời nào, bà mẹ nó, ông đây ngồi ở chỗ này trấn mà cũng không có tác dụng nữa, Ý còn dám ghi bàn?
“Đàn ông Ý trông thích mắt thật, ngắm không chán tý nào, nhất là bộ đồ xanh dương bó sát này rất là …”
Vế sau Thiệu Quân đang muốn nói là, không chỉ có cái áo màu xanh bó sát làm nổi rõ đường nét cơ ngực săn chắc của các cầu thủ, mà còn chiếc quần đùi trắng mỏng cũng làm nổi bật thứ nam tính ở phần thân dưới kia, thậm chí cằm, cổ và ngực lộ ra ở đường viền của áo thun cổ tròn cũng lông lá rậm rạp. Ngay cả mái tóc dày bồng bềnh cũng toát lên phong vị riêng của đàn ông Địa Trung Hải … Thật là quyến rũ chết người, Tam gia đây mẹ nó thích chết đi được!
Nhưng nửa câu chưa nói, ai đó cũng có thể đoán ra. La Cường nheo mắt nhìn cái tên nhóc lẳng lơ kia, hung hăng nghiến răng ken két muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống…
Bốn anh em trong nhà đều là dân mê bóng đá, mỗi lần tụ tập xem trận đấu, nhất định phải chia phe, cổ vũ sôi máu.
Hôm nay là trận Đức đấu với Ý. La Tiểu tam nhi và Thiệu Tiểu tam nhi thành một phe. Nếu hôm khác là Hà Lan với Argentina thì La Chiến và cảnh sát nhỏ của hắn sẽ về thành một phe, cả hai đều yêu thích Ba chàng lính ngự lâm của Milan thời thơ ấu và vẫn có một tình yêu hoài cổ với hoa tulip màu cam
Thiệu Quân thì sao? Thiệu Quân còn hoài cổ hơn nhiều, anh đã là một fan cuồng Argentina nhiều năm rồi. Tấm poster chiến thần Batty tóc vàng, cả người phát ra hormon hoang dã anh treo trên tường ký túc xá đại học bốn năm cũng là báu vật của anh. Mối tình đầu ngây thơ nhất của Tam gia đây hồi đó là Batty đó, ở bên cạnh anh đến bốn năm!
Hết hiệp một, Ý tạm dẫn trước. Thiệu Quân rung đùi đắc ý trên ghế sofa. Anh mặc một chiếc quần đùi thời trang dài đến đầu gối màu xanh nhạt, đi dép xỏ ngón, khoe hai chân thon dài.
La Cường đứng dậy đi giãn gân cốt.
Một thanh niên cao ráo trên hành lang tìm chỗ ngồi cầm ly bia, đưa cái ly đã cạn cho La Cường: “Này, châm thêm bia cho chúng tôi.”
La Cường ăn mặc rất giản dị, áo thun quần tây bình thường, trông rất giống với đồng phục của phục vụ trong quán bar.
Với đôi mắt độc địa sắc lẻm của mình, hắn nhận ra tên lỏi trước mặt mình là ai trong nháy mắt.
Một người quen biết cũ không tính là người quen.
Phố bar Hậu Hải là một địa điểm giải trí nổi tiếng ở Bắc Kinh. Ai mà chưa từng đến Hậu Hải? Cảnh sát Trâu Vân Giai hôm nay cùng với một số đồng nghiệp cảnh sát cũng đến đây, nhưng không chộp được bàn trống nào, nãy giờ vẫn chỉ có thể đứng xem, trong lòng đang khó chịu.
La Cường quay lại quầy bar rót cho Trâu Vân Giai một ly bia, không nói tiếng nào.
Trâu Vân Giai nói: “À này phục vụ, hay là anh có thể kê vài cái ghế đẩu làm bàn ăn được không, đứng thế này chúng tôi không ăn xiên nướng được!”
La Cường lạnh lùng nói: “Không có ghế.”
“Quán của anh không có cả ghế đẩu à?” Trâu Vân Giai hít một hơi, nhíu mày nói, “Ông chủ của anh đâu, gọi ông chủ ra đây đi.”
La Cường nhướng mày, chậm rãi nói: “Tôi là ông chủ, có gì thì nói.”
Anh là ông chủ? Trâu Vân Giai nhìn kỹ La Cường lần nữa, ở tuổi này … thực sự cũng không giống một bồi bàn bình thường. Trên mặt thoáng qua một nụ cười, anh ta ưỡn ngực, ra vẻ lên mặt nói nhỏ với La Cường: “Anh bạn, tuy chúng tôi không đặt bàn trước, nhưng có thể giúp tôi tìm một bàn được không? Chúng tôi…”
Trâu Vân Giai lấy trong túi ra thẻ cảnh sát.
Thẻ cảnh sát à?
Thẻ cảnh sát cơ bản đi đến đâu cũng đều dùng được, việc lớn có thể không đủ, nhưng mà kiểu mấy quán hàng rong hay quán bar nhỏ thế này, ông chủ thấy khách là cảnh sát cũng phải khách khí, lấy lòng, không dám xấc xược. Trâu Vân Giai chính là đang muốn có ‘ưu tiên’ này.
“Cảnh sát hả?” La Cường liếc nhìn thẻ của Sĩ quan Trâu, vô cảm nói: “Không có bàn cho cậu.”
Mặt Trâu Vân Giai hơi biến sắc.
La Cường liếc nhìn khắp quán, chế nhạo: “Quán của ông đây thiếu mẹ gì cảnh sát. Xếp hàng chờ ở cửa đi.”
Trâu Vân Giai: “……”
La Cường không nói lời nào, quay đầu lại tiếp tục đi xem bóng.
Trâu Vân Giai bị hắn làm mất hết cả mặt mũi, trước mặt đồng nghiệp không nói được lời nào. Anh ta xấu hổ nhìn chằm chằm theo bóng lưng của La Cường, chợt thấy một đôi chân dài tuyệt đẹp cực kỳ quen thuộc lộ ra từ góc ghế sofa…
Trâu Vân Giai sửng sốt, bỏ lại một câu “Hình như tôi thấy người quen, tôi đi xem thử.” với đồng nghiệp bên cạnh rồi sải bước tới.
Từ khi Thiệu Quân gặp Chu Nghiên ở nhà hàng,”giao thủ” trên bàn ăn, hai bên gặp nhau thêm vài lần nữa.
Chu Nghiên là một người tốt tính, không so đo hiềm khích, không lòng dạ hẹp hòi hay dẻ bụng, cho nên vừa có thể thân thiết với La Tam nhi vừa hòa thuận với Cảnh sát Trình. Chuyện cô và La Lão nhị có mối quan hệ cũ cũng không ngăn được cô trở nên thân thiết với Thiệu Quân.
Thiệu Quân có một lần tình cờ đến phòng làm việc của Chu Nghiên, tham quan từ trong ra ngoài, hai người họ đã có một cuộc nói chuyện rất ăn ý. Tiểu Chu là một nhà thiết kế và tạo mẫu nổi tiếng, có mối quan hệ tốt trong giới. Cô có đội ngũ, quan hệ công chúng và công ty của riêng mình. Hiện cô muốn mở rộng kinh doanh truyền thông văn hóa và đầu tư phim ảnh ra nước ngoài. Sau khi Chu Nghiên trò chuyện với Thiệu Quân, cô vứt luôn La Lão nhị sang một bên, nói, lần sau tôi không đến tìm anh nữa, tôi sẽ đến gặp thẳng Tiểu Quân nhi nhà anh, bàn chuyện kinh doanh với Tiểu Quân nhi.
Thiệu Quân và Chu Nghiên thường đi mua sắm cùng nhau, nhanh chóng thành chị em thân thiết.
Vốn dĩ, La Cường là người không chịu nổi khi đi theo ‘hộ tống’ chàng vợ này đi mua sắm, cả con đường đầy cửa hàng, Thiệu Tiểu Tam nhi có thể đi hết cửa này đến cửa khác, mỗi cửa hàng sẽ không bao giờ đứng trong đó thử đồ ít hơn một tiếng. La Cường mang trên tay, vắt trên vai đầy mấy đồ thiếu gia lựa chọn, sau giá cả không thuận ý, thiếu gia không vừa lòng, đồ vật rầm rầm rơi xuống, quay đi, không mua nữa.
Sau lại có một lần lúc ra khỏi tiệm ăn vặt kiểu Bắc Kinh của La Tam nhi, Thiệu Quân gọi điện thoại cho Chu Nghiên.
“Chị, em đang ở Thế Mậu Thiên Giai này, chị ra với em được không?”
“Em không đi shopping với Lão nhị đâu, anh ta phiền lắm, chị, đi shopping với em đi!”
Miệng Thiệu Quân rất ngọt, một chữ chị ơi hai chữ chị à. La Cường nheo mắt liếc nhìn qua làn khói thuốc …
Thiệu Quân đút hai tay vào túi, lắc hông, Chu Nghiên khoác lên cánh tay anh, hai người dựa sát vào nhau đi phía trước, vừa trò chuyện vừa tản bộ trong khu quần áo nam cao cấp của Trung tâm Thương mại Thế Mậu Thiên Giai, chọn cái này thử cái kia. Thiệu Quân mặc thử trang phục, Chu Nghiên tư vấn nhận xét, hết lời khen ngợi, “Đúng là móc treo quần áo, mặc gì chị trông cũng đẹp.”
Hai anh em nhà họ La mắt to mắt nhỏ nhìn theo chằm chằm, đi theo không xa phía sau, đội hình bốn người giống như thiếu gia và tiểu thư đi mua sắm, theo sau là hai vệ sĩ vạm vỡ đô con hộ tống vậy.
Mặc dù Chu Nghiên không thể trông trẻ hơn những cô gái mười tám đôi mươi, nhưng trong váy len đen, đi bốt cao gót, mái tóc dài xõa bồng bềnh như nước sau lưng, khí chất duyên dáng quyến rũ và thành thục của cô toát ra một cô gái mới lớn không thể có được, thêm một chàng trai trẻ đẹp khoác tay bên cạnh, buổi dạo phố này thật hào hứng và tràn đầy sức sống.
Bên dưới màn hình trời của quảng trường, có một cậu bé chạy tới cầm theo giỏ hoa hồng: “Anh đẹp trai ơi, mua hoa tặng chị đẹp nha!”
Thiệu Quân còn chưa kịp nói gì, Chu Nghiên đã vui vẻ, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười quyến rũ: “Này nhóc, em nghĩ hai anh chị là gì của nhau?”
Thằng nhỏ cười khì khì nói: “Anh trai đẹp trai, chị đẹp gái, hai người rất là đẹp đôi!”
Cách đó không xa, anh em nhà họ La trơ mắt nhìn Chu Nghiên được lời khen làm cho vui vẻ phơi phới, còn Thiệu Quân hào phóng lấy ra ví tiền: “Cho anh một bó.”
La Chiến cong môi, hạ giọng: “Mua….. một bó … hoa hồng?! … Hai người này đúng là…… giống nhau.”
La Chiến cố sống cố chết nín cười, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, lại càng thấy Trình Vũ nhà mình thật tốt. May mắn mới có được Cảnh sát Tiểu Trình, người bên cạnh hắn an ổn kiên định biết bao. Dù thế giới có thay đổi thế nào, những người như Trình Vũ sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ ra ngoài trêu chó chọc mèo; nếu kết hôn với ai đó như anh dâu này chắc cả đời còn lại của hắn phải gà bay chó sủa mất.
La Cường dùng răng cửa nghiến điếu thuốc trong miệng, đầu lọc gần như nát nhừ.
La Cường nghe là biết trong dấu ba chấm La tam nhi bỏ lửng kia nói toẹt ra là: Hai người này, mẹ nó lẳng lơ y như nhau, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!
Sau khi mua sắm xong, tiễn Tiểu Chu đi, La Chiến lái xe, xe vừa khởi động, hai người ngồi trên ghế sau xe đã đè nhau xuống, tay chân dây dưa, hô hấp hỗn loạn …
La Chiến ho khan hai tiếng, miệng lẩm bẩm: “Ui dà.. … Phía trước có cảnh sát giao thông đó.”
Thiệu Quân bị La Cường đè dưới thân, cánh hay chặn ngang cổ, không thể cử động, mặt anh đỏ bừng, quyết không chịu thua.
“Lão nhị, đừng có gây sự nữa!”
“Gì? Anh được cặp kè với các cô gái, còn em thì không được à?!”
“Nghĩ Tam gia đây không có hứng thú với con gái thật à, em đi cặp kè với cô ấy cho anh biết nhé?!”
“Anh có dám nói anh chưa từng không? Có dám nói không?!”
La Chiến lặng lẽ tháo kính râm xuống, điều chỉnh góc kính chiếu hậu trên đầu, rướn cổ nhìn hai người yên sau đang vật lộn cắn xé nhau náo nhiệt. (nhiều chiện =))))
“Ai giận, ai ghen? Em không ghen với anh đâu, anh đừng có tưởng bở!”
“Em nói cho anh biết, Lão nhị, dù em rất thân với cô ấy, em cũng sẽ không để yên cho anh đâu!!!”
……
La Chiến vặn to thanh âm trong xe, át đi mấy tiếng động ái muội.
“Lão nhị, anh dám không, anh dám cho em gặp mấy cái tiểu điểm tâm của anh không?!”
“Tiểu đậu phụ, tiểu bánh quai chèo tiểu gì đó! Để Tam gia đẩy giúp anh thành lập một đội quân luôn!”
…
“Em … vẫn … khó chịu … dù có thế nào …”
“A!……”
“Ưm……”
La Cường luồn bàn tay to vào cạp quần của Thiệu Quân, mạnh bạo nắm lấy nơi yếu ớt kia tuốt một cái, ngay lập tức mấy câu hùng hùng hổ hổ của Thiệu Quân đột ngột im bặt, “A” một tiếng, thở hổn hển, nhanh chóng cương, đội đũng quần jean lên một cục, cảm thấy bị đè nén khó chịu.
La Cường cởi phăng chiếc áo sơ mi của hắn, trùm lại che đi những phần nóng bỏng của hai người. La Cường đè cả người lên Thiệu Quân, nghiền ép, vừa đẩy vừa cọ xát mạnh,cổ và ngực cả hai ma xát lên nhau, hưng phấn. Đôi mắt của Thiệu Quân dần mờ mịt, lúc cao trào ướt nhòe khóe mắt, lộ ra vẻ ấm ức, ngay sau đó đã bị La Cường lật lại, thô bạo ghìm chặt. La Cường dùng dương v*t tráng kiện vỗ vỗ vào mông anh.
La Chiến nắm chặt tay lái, chiếc xe lắc lư dọc theo làn đường.
Hai cơ thể bị che dưới lớp áo sơ mi run rẩy nhiệt tình phát tiết cho nhau, cả cỗ xe chìm trong tiếng thở dốc, áo sơ mi bị tuột ra, lộ cảnh xuân chói lòa.
(La Chiến lại làm em thật không dễ dàng =)))))
……
Mùa thu – hè hằng năm là mùa của các giải đấu trong nước và mấy cúp Châu Âu, là mùa ăn nên làm ra nhất với mấy quán bar của ông chủ La, qua một mùa World Cup bốn năm một lần, rồi Giải vô địch châu Âu và Thế vận hội Olympic, quán sẽ càng nổi tiếng hơn. Quán bar chật kín chỗ, hành lang và lối đi cũng chật kín, nhiều người không còn chỗ ngồi vẫn gọi một đống bia và vài vài xiên nướng, đứng ở lối đi xem màn hình lớn, phấn khích vỗ tay. Mỗi khi đội nào cưới được bóng là nháy mắt tiếng hoan hô ồ lên khí thế ngất trời.
Ở một cái bàn có vị trí tốt nhất trong nhà hàng, đặt một chiếc ghế sô pha, là chỗ của ông chủ La tự mình chiếm giữ, bên cạnh hắn là anh dâu. Phần thân trên của Thiệu Quân thoải mái ngã vào ghế sô pha, hai chân dài duỗi thẳng gác trên bàn cà phê, đung đưa qua lại.
La Chiến gọi điện thoại, “Bé yêu, tan ca chưa? Đến đây đi, cùng với anh trai xem đá bóng!”
Thiệu Quân cũng gọi điện thoại: “Lão nhị, anh chui vào xó xỉnh nào rồi hử? Nhanh lăn tới đây đi, trận bóng sắp bắt đầu rồi!”
La Chiến lấy giọng điệu chủ gia đình dạy dỗ Trình Vũ qua điện thoại: “Anh nói này Trình Vũ, ông đây thật sự nể em đó. Lúc còn là cấp thấp thì ngày nào cũng túc trực trong văn phòng, siêng năng nhất cả cái đồn, còn bây giờ đã lên phó đồn trưởng rồi, sao em vẫn ở lại trực ở đồn cảnh sát vậy? Anh nhiều kiến thức hơn em, nên anh nói, phương pháp làm việc của em như vậy là sai rồi! “
La Chiến xót cho cảnh sát Trình nhà hắn, cũng đã là phó đồn trưởng rồi mà, tại sao người này vẫn hàng ngày làm công việc tận tâm cẩn trọng đến thế?
Vậy thăng chức để làm gì? Sao thấy chẳng có gì khác biệt giữa sếp với nhân viên quèn hết vậy? Khi nào thì hắn được nhìn thấy Phó đồn trưởng Trình phát uy dạy bảo mấy đám cảnh sát cấp thấp đây?!
Thiệu Quân kiêu ngạo nã pháo trong điện thoại: “Lão nhị, hôm nay tuyển Đức của anh hôm nay chết chắc rồi! Ý của em sẽ tiêu diệt Đức của anh, hãy đợi đấy!”
La Lão nhị bò ra khỏi giường, lê đôi giày vải, lắc lư từ cửa sau vào sảnh lớn quán bar.
Trình Vũ vội vàng thay thường phục, trên ngực áo sơ mi đổ mồ hôi, chạy bộ băng qua mấy con hẻm nhỏ, từ đồn cảnh sát chạy tới “Lão bằng hữu”.
La Chiến lấy điện thoại di động bấm thật nhanh: “Tôi bắt Ý, nhất định sẽ thắng.”
Thiệu Quân nằm ngửa, đá nhẹ vào La Chiến, chỉ huy: “Cá cho tôi lớn lớn xíu, Ý thắng bốn quả.”
Trình Vũ ngồi thẳng dậy, mở miệng nói: “Ai nói hai người sẽ thắng? Cả hai đội đều có tỷ lệ cược tương đương nhau.”
Thiệu Quân tự tin: “Tôi không bao giờ nhìn vào tỷ lệ cược. Tam gia đây nói Ý thắng là thắng!”
La Cường lạnh lùng nói: “Hôm nay ông đây ngồi đây trấn, để xem mấy con gà con Ý này có vào được một bàn không?!”
“Đánh cược cái gì?”
“Thế hai người muốn đánh cược cái gì?!”
“Trình Vũ, anh chỉ muốn đánh cược với em, người khác anh không quan tâm!”
La Chiến cười xấu xa.
“Đợi đấy.”
Trình Vũ liếc La Chiến một cái lạnh lùng, nhưng trên khóe miệng lại nở một nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ và lãnh đạm của anh chính là vẻ đẹp thần hồn điên đảo khiến La Chiến luôn cảm thấy để có được nó, phải trả giá như thế nào cũng đáng.
“Lão nhị dám cá độ không? Dám không? Ai thua sẽ nằm dưới hầu hạ người kia buổi tối!”
Thiệu Quân nhìn chằm chằm vào La Cường đầy đe dọa.
“Em thua, ông đây sẽ cho lỗ thí của em nở hoa!”
La Cường hung hăng đáp lại …
“Cút qua kia đi!”
“Qua bên kia đi!”
“Em không ngồi cạnh anh đâu!”
……
Bốn người ngồi trên ghế sô pha, từ lúc tiếng còi trận đấu vang lên, nhanh chóng chia thành hai phe, phân ra rõ ràng trận địa sẵn sàng đón quân địch.
La Lão nhị chiếm một góc sô pha, bả vai banh rộng, một người chiếm hết hai vị trí, Trình Vũ thẳng tắp lưng ngồi bên cạnh La Cường, cả hai chuyên chú nhìn lên màn hình mỗi khi đội Đức có cơ hội tấn công.
Ở bên kia sô pha, Thiệu Quân và La Chiến lắc mông hú hét điên loạn.
La Cường và Trình Vũ thì như hai cái hũ nút, xem bóng không gây ồn ào, lúc gay cấn lại càng không lên tiếng. Lúc Ý phản công, lướt qua Pierre bằng đường chuyền dài thẳng vào khu vực cấm địa, hai chân La Cường dưới bàn cứ đưa chân trái gác lên chân phải, rồi chân phải lên chân trái, Trình Vũ lo lắng đến mức hai tay nắm chặt, miệng hơi mím lại.
Ở đầu bên kia, hai người kia không có chuyện gì cũng hú hét, lúc Ý có bóng thì lại còn gân cổ rống to hơn. La Chiến và Thiệu Quân lăn lộn trên ghế sofa tru lên, Ý trâu bò quá, ghi bàn cho ông đây đi, cho ông đây một cuộc khởi nghĩa nào, Bashen thể hiện đi!
Đội tuyển Đức bị tấn công sát đường biên ngang, trung vệ không lùi xuống kịp, hậu vệ thất thủ, để cho vị thần mặt đen (*) đón bóng trong vòng 16m50. Bashen thậm chí còn không nhìn kỹ, ngay lập tức sút bóng. Quả bóng tạo ra một vòng cung tuyệt vời trong không khí như một chiếc roi, đi thẳng vào lưới!
(*) Bashen là cầu thủ gốc Phi
“A A A!!!!!!”
Mông Thiệu Quân như bật lo xo, từ trên ghế sô pha nảy lên hai thước, lúc rớt xuống, anh đập mạnh vào La Chiến, cả hai hào hứng cùng nhay gân cổ hét lên.
“Bashen của tôi, chuẩn không cần chỉnh!”
La Chiến tung nắm đấm, trên cổ nổi lên gân xanh.
“……”
Trình Vũ La Cường bên kia lặng ngắt như tờ. Trình Vũ khó chịu uống nửa ly bia, nheo mắt nhìn La Chiến nhà mình, coi bóng đá đến cái bộ dạng ngu ngốc như thế, đội tuyển Đức lại càng ngu ngốc hơn!
“Ý trâu bò quá! Ngầu quá!”
Thiệu Quân đắc thắng nhấp vài ngụm bia, bọt bia dính thành một vòng quanh môi, quay sang nháy mắt về phía La Cường một cái, tối nay chờ Tam gia gia “phản công” đi.
La Cường dài thượt mặt ngồi nghiêm, không nói lời nào, bà mẹ nó, ông đây ngồi ở chỗ này trấn mà cũng không có tác dụng nữa, Ý còn dám ghi bàn?
“Đàn ông Ý trông thích mắt thật, ngắm không chán tý nào, nhất là bộ đồ xanh dương bó sát này rất là …”
Vế sau Thiệu Quân đang muốn nói là, không chỉ có cái áo màu xanh bó sát làm nổi rõ đường nét cơ ngực săn chắc của các cầu thủ, mà còn chiếc quần đùi trắng mỏng cũng làm nổi bật thứ nam tính ở phần thân dưới kia, thậm chí cằm, cổ và ngực lộ ra ở đường viền của áo thun cổ tròn cũng lông lá rậm rạp. Ngay cả mái tóc dày bồng bềnh cũng toát lên phong vị riêng của đàn ông Địa Trung Hải … Thật là quyến rũ chết người, Tam gia đây mẹ nó thích chết đi được!
Nhưng nửa câu chưa nói, ai đó cũng có thể đoán ra. La Cường nheo mắt nhìn cái tên nhóc lẳng lơ kia, hung hăng nghiến răng ken két muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống…
Bốn anh em trong nhà đều là dân mê bóng đá, mỗi lần tụ tập xem trận đấu, nhất định phải chia phe, cổ vũ sôi máu.
Hôm nay là trận Đức đấu với Ý. La Tiểu tam nhi và Thiệu Tiểu tam nhi thành một phe. Nếu hôm khác là Hà Lan với Argentina thì La Chiến và cảnh sát nhỏ của hắn sẽ về thành một phe, cả hai đều yêu thích Ba chàng lính ngự lâm của Milan thời thơ ấu và vẫn có một tình yêu hoài cổ với hoa tulip màu cam
Thiệu Quân thì sao? Thiệu Quân còn hoài cổ hơn nhiều, anh đã là một fan cuồng Argentina nhiều năm rồi. Tấm poster chiến thần Batty tóc vàng, cả người phát ra hormon hoang dã anh treo trên tường ký túc xá đại học bốn năm cũng là báu vật của anh. Mối tình đầu ngây thơ nhất của Tam gia đây hồi đó là Batty đó, ở bên cạnh anh đến bốn năm!
Hết hiệp một, Ý tạm dẫn trước. Thiệu Quân rung đùi đắc ý trên ghế sofa. Anh mặc một chiếc quần đùi thời trang dài đến đầu gối màu xanh nhạt, đi dép xỏ ngón, khoe hai chân thon dài.
La Cường đứng dậy đi giãn gân cốt.
Một thanh niên cao ráo trên hành lang tìm chỗ ngồi cầm ly bia, đưa cái ly đã cạn cho La Cường: “Này, châm thêm bia cho chúng tôi.”
La Cường ăn mặc rất giản dị, áo thun quần tây bình thường, trông rất giống với đồng phục của phục vụ trong quán bar.
Với đôi mắt độc địa sắc lẻm của mình, hắn nhận ra tên lỏi trước mặt mình là ai trong nháy mắt.
Một người quen biết cũ không tính là người quen.
Phố bar Hậu Hải là một địa điểm giải trí nổi tiếng ở Bắc Kinh. Ai mà chưa từng đến Hậu Hải? Cảnh sát Trâu Vân Giai hôm nay cùng với một số đồng nghiệp cảnh sát cũng đến đây, nhưng không chộp được bàn trống nào, nãy giờ vẫn chỉ có thể đứng xem, trong lòng đang khó chịu.
La Cường quay lại quầy bar rót cho Trâu Vân Giai một ly bia, không nói tiếng nào.
Trâu Vân Giai nói: “À này phục vụ, hay là anh có thể kê vài cái ghế đẩu làm bàn ăn được không, đứng thế này chúng tôi không ăn xiên nướng được!”
La Cường lạnh lùng nói: “Không có ghế.”
“Quán của anh không có cả ghế đẩu à?” Trâu Vân Giai hít một hơi, nhíu mày nói, “Ông chủ của anh đâu, gọi ông chủ ra đây đi.”
La Cường nhướng mày, chậm rãi nói: “Tôi là ông chủ, có gì thì nói.”
Anh là ông chủ? Trâu Vân Giai nhìn kỹ La Cường lần nữa, ở tuổi này … thực sự cũng không giống một bồi bàn bình thường. Trên mặt thoáng qua một nụ cười, anh ta ưỡn ngực, ra vẻ lên mặt nói nhỏ với La Cường: “Anh bạn, tuy chúng tôi không đặt bàn trước, nhưng có thể giúp tôi tìm một bàn được không? Chúng tôi…”
Trâu Vân Giai lấy trong túi ra thẻ cảnh sát.
Thẻ cảnh sát à?
Thẻ cảnh sát cơ bản đi đến đâu cũng đều dùng được, việc lớn có thể không đủ, nhưng mà kiểu mấy quán hàng rong hay quán bar nhỏ thế này, ông chủ thấy khách là cảnh sát cũng phải khách khí, lấy lòng, không dám xấc xược. Trâu Vân Giai chính là đang muốn có ‘ưu tiên’ này.
“Cảnh sát hả?” La Cường liếc nhìn thẻ của Sĩ quan Trâu, vô cảm nói: “Không có bàn cho cậu.”
Mặt Trâu Vân Giai hơi biến sắc.
La Cường liếc nhìn khắp quán, chế nhạo: “Quán của ông đây thiếu mẹ gì cảnh sát. Xếp hàng chờ ở cửa đi.”
Trâu Vân Giai: “……”
La Cường không nói lời nào, quay đầu lại tiếp tục đi xem bóng.
Trâu Vân Giai bị hắn làm mất hết cả mặt mũi, trước mặt đồng nghiệp không nói được lời nào. Anh ta xấu hổ nhìn chằm chằm theo bóng lưng của La Cường, chợt thấy một đôi chân dài tuyệt đẹp cực kỳ quen thuộc lộ ra từ góc ghế sofa…
Trâu Vân Giai sửng sốt, bỏ lại một câu “Hình như tôi thấy người quen, tôi đi xem thử.” với đồng nghiệp bên cạnh rồi sải bước tới.