Chương : 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thiệu Quân nhíu mày, lẩm bẩm: “La Cường bị sao vậy, hai ngày trước vẫn còn rất tốt mà?”
Đội trưởng Điền nói trong điện thoại, “Tốt cái gì mà tốt, mấy tháng trước đã có vẻ cáu kỉnh rồi, tôi cảm thấy gần đây La lão nhị càng bất ổn hơn, chắc chắn là có vấn đề gì trong tư tưởng rồi. Đội trưởng Thiệu, anh biết rõ hắn ta mà? Anh tìm hắn nói chuyện đi, chúng ta cần phải giáo dục hắn lại, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện tiếp.”
Thiệu Quân im lặng một lúc, chợt đột nhiên hỏi: “Đã biệt giam bao nhiêu ngày rồi?”
Đội trưởng Điền nói ngay ngày hôm sau anh đi là đã biệt giam rồi.
Thiệu Quân vừa nghe thì nóng nảy, rống lên: “Đã hơn một tuần rồi? Làm sao có thể giam lâu như vậy, còn chưa chịu thả ra nhanh đi!”
Đội trưởng Điền nói, làm sao chúng tôi dám thả hắn ra, đánh bị thương người khác thì ai chịu trách nhiệm? Không ai trong nhà tù có thể đánh bại hắn cả.
Thiệu Quân quát: “Bao nhiêu ngày rồi, chuyện lớn như vậy, sao không báo cho tôi sớm!”
Đội trưởng Điền cũng khó chịu, chúng tôi làm gì tìm được cậu đâu chứ, Thiệu tam thiếu gia? Di động thì tắt máy, chúng tôi gọi đến nhà thì gia đình nói không biết cậu ở đâu!
Thiệu Quân vội hỏi: “Anh đã đánh anh ta chưa? Có cùm chân không? Đừng làm gì La Cường, đừng chọc cho anh ta xù lông lên.”
Đội trưởng Điền bất lực nói cùm xiềng hết cả rồi, nếu không thì sợ hắn lại đập phá phòng giam, giờ kinh phí trại giam eo hẹp lắm, sợ La Cường điên lên phá hoại cơ sở vật chất. Chọc hắn xù lông à? Chúng tôi không hề dùng cách xử phạt về thể xác, không đánh đập, la mắng hay động gì vào hắn ta cả. Đánh nhau với hắn? Chúng tôi mà bị thương thì chúng tôi chịu, mà nếu đánh bị thương hắn thì còn chết dở. Tên này này là bảo bối lớn của khu nhà giam số ba chúng ta mà, quý như quốc bảo vậy! Ai mà chẳng phải đi o bế hắn!
Lại còn báu vật quốc gia cơ đấy…
Thiệu Quân nhỏ giọng mắng, La Cường đồ khốn nạn, đồ con lừa.
Không bị đánh cũng tốt. Nhưng cái cùm tay chân đó rất khó chịu. Phạm nhân sẽ bị buộc vào chiếc ghế sắt trong phòng giam. Có một sợi dây xích mảnh nối lên cùm vào tay giữa sợi xích cùm chân. (*) Bị cùm kiểu đó thì không thể đứng thẳng dậy, chỉ có thể cúi xuống. Ăn uống đi tiểu đi tiêu cũng chỉ quanh quẩn trong một phòng giam rộng bốn mét vuông, tính ra còn khó chịu hơn việc bị xử phạt thể xác nhiều.
Các tù nhân dù kiêu ngạo và hung hãn đến đâu, bị giam như thế vài này cũng phải ngoan ngoãn.
Vậy mà hắn đã bị giam hơn một tuần …
Thiệu Tam công tử cúp điện thoại, bĩu môi, nghiến chặt răng cắn điếu thuốc, lẳng lặng nhìn cảnh tượng lướt qua trên đường cao tốc, hai mắt đăm đăm.
Hai người bạn thân réo rắt nói liên tục bên tai, Thiệu Quân cũng không nói gì…
Dọc đường đi, Thiệu Quân cứ thúc giục Sở Tuần lái xe nhanh nhanh đến nhà tù Thanh Hà.
“Mày lái xe cứ như đàn bà ấy.” Thiệu Quân phàn nàn.
Sở Tuần cả giận nói: “Tốc độ đã 150 cây số giờ rồi, nhanh hơn là tao run tay á, tao nhát lắm được chưa!”
Lái xe đến chỗ giao giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, Thiệu Quân thật sự không nhịn nổi nữa, bảo dừng xe.
“Không được rồi, chờ tao xả nước cứu thân cái đã.” Thiệu Quân từ lòng đường cao tốc leo xuống xe, chạy lạch bạch như vịt đến lùm cây nhỏ ven đường. Vốn dĩ anh muốn lái suốt đến Thanh Hà không dừng lại, nhưng không nhịn được nữa.
Sở Tuần hét với theo: “Ở nhà sao không lo tự giải quyết đi má!”
Thiệu Quân không thèm quay đầu lại, nói: “Tao mắc tè nguyên đêm ở nhà mà còn không có cơ hội để xả đây này!”
(Quân em: chờ tao đi đái chút xíu tao quay lại….)
Cuộc ‘xả nước’ kéo dài ba phút, Thiệu Quân cắn điếu thuốc, hừ hừ trong cổ họng, lắc lắc hông, cuối cùng cũng khoan khoái kéo khóa quần lên, chạy lại lên xe rồi vội vàng giục Sở Tuần tiếp tục lái xe nhanh chóng.
Thẩm đại thiếu gia và Sở nhị thiếu gia đều là hai anh em thân thiết mà Thiệu Quân biết từ khi còn nhỏ, thường xuyên chơi chung, lăn lộn với nhau từ bé đến lớn. Một nhà thuộc đội cảnh sát vũ trang trực thuộc Bộ Công an, một nhà làm trong bộ tổng tham mưu quân đội, nhưng cả hai đều không kế nghiệp cha, giờ đang làm thương nhân buôn bán phát đạt. Trong mấy anh em, ai cũng cảm thấy Thiệu Quân là người khác biệt. Người ta hay nói anh kiêu ngạo và ngỗ ngược, thế mà Thiệu Tam công tử lại thi vào Học viện Cảnh sát Hình sự, kiên định tốt nghiệp, trở thành một cảnh sát nhỏ; nhưng nói anh là người cầu tiến thì anh lại không muốn đi theo con đường tắt, nhận những vị trí mà bố anh đã vẽ ra sẵn. Anh không vào bộ ngành hay ủy ban, mà lại đâm đầu xuống nhà tù cấp cơ bản, tự lưu đày mình không thời hạn ở nông trường Thanh Hà.
Còn cô gái tên Đào San San này, cũng được coi là thanh mai trúc mã với Thiệu Quân, học chung cả cấp hai và cấp ba với anh. Khi đó, mười mấy tuổi đúng là cái lứa tuổi muốn bồn chồn nếm thử tình yêu. Thiệu Quân cũng vậy thôi, trai bắt mắt thì luôn có bạn gái ngoan bên cạnh. Đó là khuôn mẫu, là ‘bản lĩnh đàn ông’, và tất nhiên là Thiệu Quân Phải có. Mỗi ngày tan học anh đều đạp chiếc xe đạp thể thao đắt tiền, ngồi ở yên sau là Đào San San. Hai người đã có một khoảng thời gian ái muội ngây thơ như thế, cho đến khi Thiệu Quân vào học viện cảnh sát, cuộc sống của cả hai rẽ sang hướng khác, dần đi xa nhau, cũng dần dần phai nhạt.
Sở Tuần nói với Thiệu Quân: “Quân nhi, không hiểu sao mày phải trốn kết hôn vậy? Đào San San thích mày thật mà.”
Thẩm Bác Văn cũng nói: “Hai người tụi mày thành đôi là hợp quá còn gì, một nhà làm cảnh sát, một nhà là viện kiểm sát, thêm chú của mày nữa. Cưới là cả họ nhà may bao trọn gói hệ thống công – kiểm – pháp rồi. Đây gọi là môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp!”
“Ai là đôi với ai cơ chứ..” Thiệu Quân ngậm điếu thuốc lá trong miệng, mơ hồ lẩm bẩm.
“Thiệu Quân, đừng giả vờ nữa, hai người tụi mày thành vợ chồng son rồi chứ gì?” Sở Tuần cười cười bí hiểm.
“Đừng có vu oan, tao chưa làm gì cả. Quan niệm của tao là chưa lên giường thì không thành vợ chồng.” Đôi mắt hai mí trong veo của Thiệu Quân lộ ra vẻ khinh thường.
Thế là hai thằng bạn trong xe lại ồn ào, gì mày chưa ngủ với người ta luôn hả? Đính hôn rồi mà? Quân nhi mày chưa động phòng đã trốn ra? Quân nhi sao mày có thể nghĩ quẩn như vậy!
“Hai đứa bây phiền quá rồi đó! …” Thiệu Quân bắt đầu cáu kỉnh không vui, anh không muốn nhắc đến chuyện bị ép kết hôn này chút nào.
Thẩm đại thiếu cau mày nói: “Thằng này, mày bị sao thế?”
Sở Tuần xem mặt đoán ý, cười há há: “Quân nhi, nói thật với anh em đi, có bồ nhí rồi đúng không.”
Thiệu Quân không nói tiếng nào.
Sở Tuần nói: “Thật ra tao cũng đoán đoán được rồi, Thiệu Quân, mày đang có người khác trong lòng nên mới đào hôn chứ gì. Ai thế? Thần tiên nào? Mau khai ra cho bố!”
Thiệu Quân hừ mũi, “Bộ nhìn tao giống đang có bồ lắm hả…”
Thế là hai thằng bạn cùng nhau gật đầu lia lịa: “Giống, giống lắm luôn!”
“Đệt…”
Thiệu Quân không khỏi cười thầm, vươn tay nhéo cổ Sở Tuần, phá phách vài cái.
Ồn ào qua đi, Thiệu Quân tiếp tục chìm vào im lặng, cảm thấy bồn chồn …
Hai kẻ mồm mép đó cứ dò hỏi anh suốt dọc đường,vừa dụ dỗ vừa đe dọa, nhưng Thiệu Tam công tử vẫn ngậm chặt mồm như một con trai ngọc lì lợm, cạy cỡ nào cũng không hé răng.
Sở Tuần khó chịu nói: “Là anh em mặc chung cái quần thủng đáy từ nhỏ với nhau rồi, còn giấu diếm tụi tao làm gì. Thiệu Quân mày thật là nhàm chán.”
Thẩm Bác Văn nói: “Thật ra tao rất tò mò, đồng chí Thiệu Tiểu Quân bao nhiêu năm mắt để cao hơn đỉnh đầu, cuối cùng cũng có thể để tâm đến một em gái mỹ mạo như hoa nào đó sao?!”
Thiệu Quân hừ lạnh vài tiếng trong lòng.
Người yêu của Tam gia tao đây nếu một ngày nào đó nói ra, hai đứa mày chắc sợ chết luôn!
Thiệu Quân đến nhà tù Thanh Hà vào chạng vạng tối, hai tay chống lên cửa xe, chân dậm lấy đà nhảy ra khỏi xe, quay người lại, vẫy tay với hai người bạn, nói “Cảm ơn” sau đó lắc lư đi về phía cổng lớn.
“Đi đường còn lắc lư……Đúng là đồ thiếu gia!”
Sở Tuần nheo mắt nhìn bóng lưng vai rộng eo thon, hai chân dài của Thiệu Quân, nhả một ngụm khói.
Cánh cửa nhà tù cọt kẹt mở ra, rồi lại đóng lại, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Trên lô cốt nhỏ hai bên bức tường cao, hai cảnh sát vũ trang hơi bước tới, dưới mũ sát lóe lên vài ánh mắt đề phòng.
Thiệu Quân lấy giấy chứng nhận ra, vượt qua cửa ra vào được bảo vệ bởi đại đội cảnh sát vũ trang ở ngoài cùng, đi đến cánh cổng sắt lớn của sân trong, kiểm tra đồng tử mắt trên cảm biến hồng ngoại và ấn dấu vân tay.
Cánh cổng sắt thứ hai đóng lại sau lưng, xa xa bên trong là sân thể dục thông khí, đường trượt băng, sân bóng rổ, phòng giải trí, nhà xưởng thủ công, và một tòa nhà phòng giam sáu tầng mới toanh…
Đây là nơi sinh hoạt của tất cả sáu đại đội trong khu nhà giam số ba, một thế giới khác, biệt lập và ngăn cách với thế nhân bên ngoài.
Thiệu Quân không quay về căn hộ nhỏ mà anh thuê bên ngoài nhà tù, vì anh biết nếu về đó, đến đêm đảm bảo anh sẽ bị mấy cảnh sát dưới trướng bố anh ập vào nhà, còng tay, cho vào bao tải, trói gô lại rồi khiêng anh về.
Trong nhà giam vẫn là an toàn nhất. Những cánh cổng sắt kiên cố này giống như những cánh cổng chặn lại thời gian và không gian, ngăn hết mọi sự hỗn loạn bên ngoài nhà tù, người bên trong sẽ không bao giờ ra được, còn người bên ngoài cũng đừng hòng mà đi vào.
Theo quy định của cảnh ngục thì không được phép mang điện thoại di động vào nhà giam. Đây là quy định bị các đồng sự chỉ trích nhiều nhất mấy năm qua, gọi điện ra ngoài cũng không được, mà bố mẹ, người thân, bạn bè, vợ con hay bồ nhí, mọi ngày làm việc nhớ nhớ muốn gọi điện, nhắn tin vài ba câu, trong này cũng không nhận được. Nhưng Thiệu Quân lại thích quy tắc này nhất, anh không thích mang điện thoại di động cũng là vì không muốn người quen tìm thấy mình.
Chạng vạng, đã quá giờ cơm, đang là lúc tù nhân lên lớp học văn hóa. Tám giờ rưỡi, giáo viên kết thúc bài giảng của mình, các tù nhân xếp hàng lần lượt bước ra khỏi khán phòng nhỏ.
Có người nhìn thấy Thiệu Quân, cúi đầu khom lưng: “Đội trưởng Thiệu, mấy ngày nay không gặp, ha ha…”
Thiệu Quân nheo mắt, môi khẽ mấp máy: “Xếp hàng, đừng có châu đầu vào nói chuyện phiếm.”
Anh lướt mắt qua từng hàng tù nhân, trong đầu nghĩ đến một tên khốn nào đó mỗi khi đi qua trước mặt anh, lại nheo nheo mắt nhìn anh với nụ cười gian manh trên khóe miệng, đôi mắt cứa ngang như một con dao nhỏ lia qua cổ và ngực anh…
Thiệu Quân thấp giọng gọi: “3703, bước ra khỏi hàng!”
“Có!”
Từ trong hàng trượt ra một cái đầu tròn nhỏ, đứng nghiêm, chào Thiệu Quân bằng một cái kính lễ xiêu vẹo: “Báo cáo đội trưởng Thiệu, có mặt.”
Thiệu Quân hừ giọng: “Nhím, mấy ngày nay ban các cậu có gây rối gì không?”
Số 3703, là số hiệu của một tù nhân trẻ có biệt danh là Nhím, nhanh chóng gật đầu nói: “Đội trưởng Thiệu, những người trong ban chúng tôi rất trung thực, ai cũng đang chờ ngài trở lại! … Chuyện… đội trưởng Thiệu, đại ca của chúng tôi, bao giờ mới được thả ra vậy?”
Thiệu Quân lạnh mặt: “Cậu có tư cách hỏi khi nào anh ta được thả sao?”
Nhím gãi đầu cười cười: “Báo cáo đội trưởng Thiệu, chúng tôi chỉ đang quan tâm đến đại ca… Hơn nữa, ban chúng tôi không thể không có ban trưởng được!”
Thiệu Quân bĩu môi nói: “Không có ban trưởng thì có ban phó mà, chẳng lẽ ban phó không quản lý được?”
Nhím vội vàng lắc đầu xua tay: “Không, không, không, không phải ạ. Ban phó cũng có phụ trách, nhưng chúng tôi rất là không yên tâm khi không có đại ca á. Mấy ban khác cứ nhân cơ hội bắt nạt chúng tôi. Hôm qua chúng tôi chơi bóng rổ thì kết bè chèn ép, nói chúng tôi phạm quy… còn chặn đường lên bóng! … Đội trưởng Thiệu, anh Cường của chúng tôi sẽ không phạt chứ, ngài sẽ không đi báo cáo cho anh Cường bị phạt thêm đâu đúng không? Nếu anh Cường không ra khỏi phòng biệt giam được, thì chúng tôi … “
Thiệu Quân đột nhiên xụ mặt: “Sao? La Cường chưa ra ngay được, thì ban của cậu chuẩn bị nội chiến à? Giường hai giường ba tất cả các giường dưới đều muốn đánh nhau hay gì?!”
Nhím lắc đầu như trống bỏi, liên tục phủ nhận, bảo đảm tất cả tù nhân trong ban luôn ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Đội trưởng Thiệu, đợi anh Cường trở về, tuyệt đối không dám làm gì xằng bậy, nói không ngừng đến khi gương mặt lạnh băng của Thiệu Tam công tử từ từ dịu đi, khóe miệng bắt đầu kéo ra một nụ cười.
Thiệu Quân vẫy vẫy tay, bảo thằng nhóc liến thoắng này ngừng nói rồi lui về hàng đi.
Tăng thêm hình phạt hay không, cũng đâu phải chỉ mình Thiệu tam anh quyết định được? Cái tên La Cường này thật là chẳng bao giờ làm người khác bớt lo mà, nghĩ đến là lại thấy đau đầu….
Thiệu Quân trở lại văn phòng nhà tù để nhận ban, Đội trưởng Điền và một số quản giáo cũng nói: “Thiếu gia, ngài về sớm thế? Hôm nay chúng tôi trực ban được rồi, không phiền đến ngài đâu. Ngày mai ngài sẽ trực 24/24 nên về nhà ngủ sớm đi.”
Thiệu Quân lo lắng trong lòng, hỏi: “Tên bị nhốt lại kia đâu?”
Đội trưởng Điền nói: “Vẫn còn bị nhốt. Đưa đi cơm chiều không ăn, chỉ đòi tôi hai điếu thuốc.”
Quản giáo Vương nói: “Đội trưởng Điền, hay tối nay anh đến nói chuyện với La lão nhị xem, hình như hắn ta có tâm sự gì.”
Thiệu Quân trợn mắt nói: “Có tâm sự thì cứ để cho anh ta nghẹn, mấy ngày nữa cũng tự tiêu hết thôi.”
Mấy năm gần đây tù nhân cứ như đại gia, đứng đầu trong nước, lại là nhóm đầu tiên trong xã hội hội nhập với văn hóa phương Tây. Mà phương Tây ấy, rặt toàn là một lũ nói về nhân quyền, không được đánh không được mắng. Tù nhân có giáo viên văn hóa, thư viện, phòng giải trí thậm chí cả bác sĩ tư vấn tâm lý chuyên môn, cảnh ngục thì không.
Tam gia của mấy người còn đang nghẹn một bụng tâm sự đây, có ai lại nói chuyện với tôi không? Thiệu Quân bực bội trong lòng.
Nhiều đồng nghiệp trong văn phòng cũng đang bàn tán chuyện này.
La Cường có tên tuổi lớn trong ngục, có quan hệ rộng, lúc hắn vừa đập kính, bị đóng cửa biệt giam, thì bên ngoài đã biết chuyện rồi. Ngày hôm sau, em trai La Cường là La Chiến đã chạy đến, đập một túi đầy tiền mặt để bồi thường cho kính cửa sổ. La Chiến còn biếu thuốc lá và rượu cho một số đội trưởng và lính canh, xin họ nhẹ tay: “Anh tôi chỉ bị cái nóng tính thôi chứ không có ác ý gì đâu. Các vị đừng phạt nặng hay đánh đập anh ấy. Anh ấy đập hư cái gì tôi sẽ bồi thường lại hết, bồi thường gấp ba lần.”
La tiểu tam nhà họ La cũng là người đã từng ăn qua cơm tù. Tất nhiên, anh ta biết những chuyện trong ngục, những chiếc cùm sắt và thậm chí cả những lồng sắt nhỏ hẹp trong nhà tù. Vì sợ anh trai mình chịu cực, hai ba bữa lại chạy đến đút lót đưa tiền.
Đội trưởng Điền nói: “May mà La Cường được nhốt trong khu nhà giam của chúng ta. Em trai hắn bây giờ đã là một ông chủ lớn, tiền bạc rất nhiều. La Cường bây giờ như nguồn thu nhập chính của nhà giam khu ba rồi! Tôi làm gì dám chọc vào, hắn ta là thần tài đó!”
Các tù nhân ở các khu nhà giam khác đều sử dụng nồi hơi để tắm. Còn bên khu ba của họ thì có hẳn máy nước nóng khí đốt tự nhiên cao cấp cung cấp nước nóng 24 giờ mỗi ngày.
Trong nhà xưởng còn có các máy lọc nước nóng lạnh để phạm nhân không bị khát khi làm việc, không phải ra ngoài uống nước.
Phòng giải trí thì có cả bàn bida, sau lại xây thêm hẳn một sân bóng rổ sàn nhựa cao cấp tiêu chuẩn.
Đây đều là tiền mà ông chủ La trả, nhìn bề ngoài thì là doanh nghiệp tư nhân tài trợ miễn phí để hiện đại hóa nhà tù, nhưng thực ra ai cũng hiểu La tam nhi chỉ đang chi tiền cho anh trai mình, vì sợ cuộc sống trong tù của La Cường bị chật vật, kham khổ.
Thiệu Quân vẫn còn lo lắng, hỏi: “Chuyện này tôi chưa báo cáo với trưởng nhà giam đúng không? La lão nhị chỉ đập vỡ kính, không làm ai bị thương …”
“Đừng nói với trưởng nhà giam, đừng chấp nhặt với La Cường, chuyện này tôi có thể xử lý.”
Thiệu Quân dặn dò các đồng sự của mình.
Đội trưởng Điền nói: “Đương nhiên chúng tôi sẽ không chủ động báo cáo, nếu như báo cáo cũng chưa chắc cấp trên chịu phạt La Cường, có khi còn quay đầu lại trừng phạt mấy người chúng tôi tội quản lý không nghiêm, để phạm nhân gây chuyện phá hoại tài sản công cộng cũng nên, rồi tiền thưởng quý đi tong luôn! Mỗi tháng có được bao nhiêu lương đâu, khổ cực quá mà! … “
Thiệu Quân thầm cảm thấy thoải mái, cười toe toét, nhanh chóng lấy ra một vài gói gấu trúc (*) ném cho mấy vị đồng sự.
Làm quản ngục những năm gần đây thật chẳng dễ dàng gì, phải gánh rất nhiều trách nhiệm và áp lực, không có quyền lực xã hội như những người làm cảnh sát. Lương mỗi tháng chỉ có mấy ngàn tệ, không có chuyện xảy ra còn đỡ, chứ mà có người chết hoặc bị thương trong tù, đánh nhau hay bạo động vượt ngục, phạt tiền còn đỡ, nặng sẽ bị quy trách nhiệm không làm tròn bổn phận, bị lột cảnh phục, từ cảnh sát thành tù nhân luôn.
Tất nhiên,Thiệu Tam công tử anh không hề sợ điều này. Thiệu tam gia làm gì quân tâm đến lương tháng mấy nghìn tệ, hay một chút tiền thưởng mỗi quý? Anh càng không có rủi ro như bị phạt tiền hay đi tù, anh vào đây chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, không có lý tưởng – Đây là suy nghĩ của khá nhiều đồng nghiệp trong nhà giam.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thiệu Quân nhíu mày, lẩm bẩm: “La Cường bị sao vậy, hai ngày trước vẫn còn rất tốt mà?”
Đội trưởng Điền nói trong điện thoại, “Tốt cái gì mà tốt, mấy tháng trước đã có vẻ cáu kỉnh rồi, tôi cảm thấy gần đây La lão nhị càng bất ổn hơn, chắc chắn là có vấn đề gì trong tư tưởng rồi. Đội trưởng Thiệu, anh biết rõ hắn ta mà? Anh tìm hắn nói chuyện đi, chúng ta cần phải giáo dục hắn lại, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện tiếp.”
Thiệu Quân im lặng một lúc, chợt đột nhiên hỏi: “Đã biệt giam bao nhiêu ngày rồi?”
Đội trưởng Điền nói ngay ngày hôm sau anh đi là đã biệt giam rồi.
Thiệu Quân vừa nghe thì nóng nảy, rống lên: “Đã hơn một tuần rồi? Làm sao có thể giam lâu như vậy, còn chưa chịu thả ra nhanh đi!”
Đội trưởng Điền nói, làm sao chúng tôi dám thả hắn ra, đánh bị thương người khác thì ai chịu trách nhiệm? Không ai trong nhà tù có thể đánh bại hắn cả.
Thiệu Quân quát: “Bao nhiêu ngày rồi, chuyện lớn như vậy, sao không báo cho tôi sớm!”
Đội trưởng Điền cũng khó chịu, chúng tôi làm gì tìm được cậu đâu chứ, Thiệu tam thiếu gia? Di động thì tắt máy, chúng tôi gọi đến nhà thì gia đình nói không biết cậu ở đâu!
Thiệu Quân vội hỏi: “Anh đã đánh anh ta chưa? Có cùm chân không? Đừng làm gì La Cường, đừng chọc cho anh ta xù lông lên.”
Đội trưởng Điền bất lực nói cùm xiềng hết cả rồi, nếu không thì sợ hắn lại đập phá phòng giam, giờ kinh phí trại giam eo hẹp lắm, sợ La Cường điên lên phá hoại cơ sở vật chất. Chọc hắn xù lông à? Chúng tôi không hề dùng cách xử phạt về thể xác, không đánh đập, la mắng hay động gì vào hắn ta cả. Đánh nhau với hắn? Chúng tôi mà bị thương thì chúng tôi chịu, mà nếu đánh bị thương hắn thì còn chết dở. Tên này này là bảo bối lớn của khu nhà giam số ba chúng ta mà, quý như quốc bảo vậy! Ai mà chẳng phải đi o bế hắn!
Lại còn báu vật quốc gia cơ đấy…
Thiệu Quân nhỏ giọng mắng, La Cường đồ khốn nạn, đồ con lừa.
Không bị đánh cũng tốt. Nhưng cái cùm tay chân đó rất khó chịu. Phạm nhân sẽ bị buộc vào chiếc ghế sắt trong phòng giam. Có một sợi dây xích mảnh nối lên cùm vào tay giữa sợi xích cùm chân. (*) Bị cùm kiểu đó thì không thể đứng thẳng dậy, chỉ có thể cúi xuống. Ăn uống đi tiểu đi tiêu cũng chỉ quanh quẩn trong một phòng giam rộng bốn mét vuông, tính ra còn khó chịu hơn việc bị xử phạt thể xác nhiều.
Các tù nhân dù kiêu ngạo và hung hãn đến đâu, bị giam như thế vài này cũng phải ngoan ngoãn.
Vậy mà hắn đã bị giam hơn một tuần …
Thiệu Tam công tử cúp điện thoại, bĩu môi, nghiến chặt răng cắn điếu thuốc, lẳng lặng nhìn cảnh tượng lướt qua trên đường cao tốc, hai mắt đăm đăm.
Hai người bạn thân réo rắt nói liên tục bên tai, Thiệu Quân cũng không nói gì…
Dọc đường đi, Thiệu Quân cứ thúc giục Sở Tuần lái xe nhanh nhanh đến nhà tù Thanh Hà.
“Mày lái xe cứ như đàn bà ấy.” Thiệu Quân phàn nàn.
Sở Tuần cả giận nói: “Tốc độ đã 150 cây số giờ rồi, nhanh hơn là tao run tay á, tao nhát lắm được chưa!”
Lái xe đến chỗ giao giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, Thiệu Quân thật sự không nhịn nổi nữa, bảo dừng xe.
“Không được rồi, chờ tao xả nước cứu thân cái đã.” Thiệu Quân từ lòng đường cao tốc leo xuống xe, chạy lạch bạch như vịt đến lùm cây nhỏ ven đường. Vốn dĩ anh muốn lái suốt đến Thanh Hà không dừng lại, nhưng không nhịn được nữa.
Sở Tuần hét với theo: “Ở nhà sao không lo tự giải quyết đi má!”
Thiệu Quân không thèm quay đầu lại, nói: “Tao mắc tè nguyên đêm ở nhà mà còn không có cơ hội để xả đây này!”
(Quân em: chờ tao đi đái chút xíu tao quay lại….)
Cuộc ‘xả nước’ kéo dài ba phút, Thiệu Quân cắn điếu thuốc, hừ hừ trong cổ họng, lắc lắc hông, cuối cùng cũng khoan khoái kéo khóa quần lên, chạy lại lên xe rồi vội vàng giục Sở Tuần tiếp tục lái xe nhanh chóng.
Thẩm đại thiếu gia và Sở nhị thiếu gia đều là hai anh em thân thiết mà Thiệu Quân biết từ khi còn nhỏ, thường xuyên chơi chung, lăn lộn với nhau từ bé đến lớn. Một nhà thuộc đội cảnh sát vũ trang trực thuộc Bộ Công an, một nhà làm trong bộ tổng tham mưu quân đội, nhưng cả hai đều không kế nghiệp cha, giờ đang làm thương nhân buôn bán phát đạt. Trong mấy anh em, ai cũng cảm thấy Thiệu Quân là người khác biệt. Người ta hay nói anh kiêu ngạo và ngỗ ngược, thế mà Thiệu Tam công tử lại thi vào Học viện Cảnh sát Hình sự, kiên định tốt nghiệp, trở thành một cảnh sát nhỏ; nhưng nói anh là người cầu tiến thì anh lại không muốn đi theo con đường tắt, nhận những vị trí mà bố anh đã vẽ ra sẵn. Anh không vào bộ ngành hay ủy ban, mà lại đâm đầu xuống nhà tù cấp cơ bản, tự lưu đày mình không thời hạn ở nông trường Thanh Hà.
Còn cô gái tên Đào San San này, cũng được coi là thanh mai trúc mã với Thiệu Quân, học chung cả cấp hai và cấp ba với anh. Khi đó, mười mấy tuổi đúng là cái lứa tuổi muốn bồn chồn nếm thử tình yêu. Thiệu Quân cũng vậy thôi, trai bắt mắt thì luôn có bạn gái ngoan bên cạnh. Đó là khuôn mẫu, là ‘bản lĩnh đàn ông’, và tất nhiên là Thiệu Quân Phải có. Mỗi ngày tan học anh đều đạp chiếc xe đạp thể thao đắt tiền, ngồi ở yên sau là Đào San San. Hai người đã có một khoảng thời gian ái muội ngây thơ như thế, cho đến khi Thiệu Quân vào học viện cảnh sát, cuộc sống của cả hai rẽ sang hướng khác, dần đi xa nhau, cũng dần dần phai nhạt.
Sở Tuần nói với Thiệu Quân: “Quân nhi, không hiểu sao mày phải trốn kết hôn vậy? Đào San San thích mày thật mà.”
Thẩm Bác Văn cũng nói: “Hai người tụi mày thành đôi là hợp quá còn gì, một nhà làm cảnh sát, một nhà là viện kiểm sát, thêm chú của mày nữa. Cưới là cả họ nhà may bao trọn gói hệ thống công – kiểm – pháp rồi. Đây gọi là môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp!”
“Ai là đôi với ai cơ chứ..” Thiệu Quân ngậm điếu thuốc lá trong miệng, mơ hồ lẩm bẩm.
“Thiệu Quân, đừng giả vờ nữa, hai người tụi mày thành vợ chồng son rồi chứ gì?” Sở Tuần cười cười bí hiểm.
“Đừng có vu oan, tao chưa làm gì cả. Quan niệm của tao là chưa lên giường thì không thành vợ chồng.” Đôi mắt hai mí trong veo của Thiệu Quân lộ ra vẻ khinh thường.
Thế là hai thằng bạn trong xe lại ồn ào, gì mày chưa ngủ với người ta luôn hả? Đính hôn rồi mà? Quân nhi mày chưa động phòng đã trốn ra? Quân nhi sao mày có thể nghĩ quẩn như vậy!
“Hai đứa bây phiền quá rồi đó! …” Thiệu Quân bắt đầu cáu kỉnh không vui, anh không muốn nhắc đến chuyện bị ép kết hôn này chút nào.
Thẩm đại thiếu cau mày nói: “Thằng này, mày bị sao thế?”
Sở Tuần xem mặt đoán ý, cười há há: “Quân nhi, nói thật với anh em đi, có bồ nhí rồi đúng không.”
Thiệu Quân không nói tiếng nào.
Sở Tuần nói: “Thật ra tao cũng đoán đoán được rồi, Thiệu Quân, mày đang có người khác trong lòng nên mới đào hôn chứ gì. Ai thế? Thần tiên nào? Mau khai ra cho bố!”
Thiệu Quân hừ mũi, “Bộ nhìn tao giống đang có bồ lắm hả…”
Thế là hai thằng bạn cùng nhau gật đầu lia lịa: “Giống, giống lắm luôn!”
“Đệt…”
Thiệu Quân không khỏi cười thầm, vươn tay nhéo cổ Sở Tuần, phá phách vài cái.
Ồn ào qua đi, Thiệu Quân tiếp tục chìm vào im lặng, cảm thấy bồn chồn …
Hai kẻ mồm mép đó cứ dò hỏi anh suốt dọc đường,vừa dụ dỗ vừa đe dọa, nhưng Thiệu Tam công tử vẫn ngậm chặt mồm như một con trai ngọc lì lợm, cạy cỡ nào cũng không hé răng.
Sở Tuần khó chịu nói: “Là anh em mặc chung cái quần thủng đáy từ nhỏ với nhau rồi, còn giấu diếm tụi tao làm gì. Thiệu Quân mày thật là nhàm chán.”
Thẩm Bác Văn nói: “Thật ra tao rất tò mò, đồng chí Thiệu Tiểu Quân bao nhiêu năm mắt để cao hơn đỉnh đầu, cuối cùng cũng có thể để tâm đến một em gái mỹ mạo như hoa nào đó sao?!”
Thiệu Quân hừ lạnh vài tiếng trong lòng.
Người yêu của Tam gia tao đây nếu một ngày nào đó nói ra, hai đứa mày chắc sợ chết luôn!
Thiệu Quân đến nhà tù Thanh Hà vào chạng vạng tối, hai tay chống lên cửa xe, chân dậm lấy đà nhảy ra khỏi xe, quay người lại, vẫy tay với hai người bạn, nói “Cảm ơn” sau đó lắc lư đi về phía cổng lớn.
“Đi đường còn lắc lư……Đúng là đồ thiếu gia!”
Sở Tuần nheo mắt nhìn bóng lưng vai rộng eo thon, hai chân dài của Thiệu Quân, nhả một ngụm khói.
Cánh cửa nhà tù cọt kẹt mở ra, rồi lại đóng lại, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Trên lô cốt nhỏ hai bên bức tường cao, hai cảnh sát vũ trang hơi bước tới, dưới mũ sát lóe lên vài ánh mắt đề phòng.
Thiệu Quân lấy giấy chứng nhận ra, vượt qua cửa ra vào được bảo vệ bởi đại đội cảnh sát vũ trang ở ngoài cùng, đi đến cánh cổng sắt lớn của sân trong, kiểm tra đồng tử mắt trên cảm biến hồng ngoại và ấn dấu vân tay.
Cánh cổng sắt thứ hai đóng lại sau lưng, xa xa bên trong là sân thể dục thông khí, đường trượt băng, sân bóng rổ, phòng giải trí, nhà xưởng thủ công, và một tòa nhà phòng giam sáu tầng mới toanh…
Đây là nơi sinh hoạt của tất cả sáu đại đội trong khu nhà giam số ba, một thế giới khác, biệt lập và ngăn cách với thế nhân bên ngoài.
Thiệu Quân không quay về căn hộ nhỏ mà anh thuê bên ngoài nhà tù, vì anh biết nếu về đó, đến đêm đảm bảo anh sẽ bị mấy cảnh sát dưới trướng bố anh ập vào nhà, còng tay, cho vào bao tải, trói gô lại rồi khiêng anh về.
Trong nhà giam vẫn là an toàn nhất. Những cánh cổng sắt kiên cố này giống như những cánh cổng chặn lại thời gian và không gian, ngăn hết mọi sự hỗn loạn bên ngoài nhà tù, người bên trong sẽ không bao giờ ra được, còn người bên ngoài cũng đừng hòng mà đi vào.
Theo quy định của cảnh ngục thì không được phép mang điện thoại di động vào nhà giam. Đây là quy định bị các đồng sự chỉ trích nhiều nhất mấy năm qua, gọi điện ra ngoài cũng không được, mà bố mẹ, người thân, bạn bè, vợ con hay bồ nhí, mọi ngày làm việc nhớ nhớ muốn gọi điện, nhắn tin vài ba câu, trong này cũng không nhận được. Nhưng Thiệu Quân lại thích quy tắc này nhất, anh không thích mang điện thoại di động cũng là vì không muốn người quen tìm thấy mình.
Chạng vạng, đã quá giờ cơm, đang là lúc tù nhân lên lớp học văn hóa. Tám giờ rưỡi, giáo viên kết thúc bài giảng của mình, các tù nhân xếp hàng lần lượt bước ra khỏi khán phòng nhỏ.
Có người nhìn thấy Thiệu Quân, cúi đầu khom lưng: “Đội trưởng Thiệu, mấy ngày nay không gặp, ha ha…”
Thiệu Quân nheo mắt, môi khẽ mấp máy: “Xếp hàng, đừng có châu đầu vào nói chuyện phiếm.”
Anh lướt mắt qua từng hàng tù nhân, trong đầu nghĩ đến một tên khốn nào đó mỗi khi đi qua trước mặt anh, lại nheo nheo mắt nhìn anh với nụ cười gian manh trên khóe miệng, đôi mắt cứa ngang như một con dao nhỏ lia qua cổ và ngực anh…
Thiệu Quân thấp giọng gọi: “3703, bước ra khỏi hàng!”
“Có!”
Từ trong hàng trượt ra một cái đầu tròn nhỏ, đứng nghiêm, chào Thiệu Quân bằng một cái kính lễ xiêu vẹo: “Báo cáo đội trưởng Thiệu, có mặt.”
Thiệu Quân hừ giọng: “Nhím, mấy ngày nay ban các cậu có gây rối gì không?”
Số 3703, là số hiệu của một tù nhân trẻ có biệt danh là Nhím, nhanh chóng gật đầu nói: “Đội trưởng Thiệu, những người trong ban chúng tôi rất trung thực, ai cũng đang chờ ngài trở lại! … Chuyện… đội trưởng Thiệu, đại ca của chúng tôi, bao giờ mới được thả ra vậy?”
Thiệu Quân lạnh mặt: “Cậu có tư cách hỏi khi nào anh ta được thả sao?”
Nhím gãi đầu cười cười: “Báo cáo đội trưởng Thiệu, chúng tôi chỉ đang quan tâm đến đại ca… Hơn nữa, ban chúng tôi không thể không có ban trưởng được!”
Thiệu Quân bĩu môi nói: “Không có ban trưởng thì có ban phó mà, chẳng lẽ ban phó không quản lý được?”
Nhím vội vàng lắc đầu xua tay: “Không, không, không, không phải ạ. Ban phó cũng có phụ trách, nhưng chúng tôi rất là không yên tâm khi không có đại ca á. Mấy ban khác cứ nhân cơ hội bắt nạt chúng tôi. Hôm qua chúng tôi chơi bóng rổ thì kết bè chèn ép, nói chúng tôi phạm quy… còn chặn đường lên bóng! … Đội trưởng Thiệu, anh Cường của chúng tôi sẽ không phạt chứ, ngài sẽ không đi báo cáo cho anh Cường bị phạt thêm đâu đúng không? Nếu anh Cường không ra khỏi phòng biệt giam được, thì chúng tôi … “
Thiệu Quân đột nhiên xụ mặt: “Sao? La Cường chưa ra ngay được, thì ban của cậu chuẩn bị nội chiến à? Giường hai giường ba tất cả các giường dưới đều muốn đánh nhau hay gì?!”
Nhím lắc đầu như trống bỏi, liên tục phủ nhận, bảo đảm tất cả tù nhân trong ban luôn ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Đội trưởng Thiệu, đợi anh Cường trở về, tuyệt đối không dám làm gì xằng bậy, nói không ngừng đến khi gương mặt lạnh băng của Thiệu Tam công tử từ từ dịu đi, khóe miệng bắt đầu kéo ra một nụ cười.
Thiệu Quân vẫy vẫy tay, bảo thằng nhóc liến thoắng này ngừng nói rồi lui về hàng đi.
Tăng thêm hình phạt hay không, cũng đâu phải chỉ mình Thiệu tam anh quyết định được? Cái tên La Cường này thật là chẳng bao giờ làm người khác bớt lo mà, nghĩ đến là lại thấy đau đầu….
Thiệu Quân trở lại văn phòng nhà tù để nhận ban, Đội trưởng Điền và một số quản giáo cũng nói: “Thiếu gia, ngài về sớm thế? Hôm nay chúng tôi trực ban được rồi, không phiền đến ngài đâu. Ngày mai ngài sẽ trực 24/24 nên về nhà ngủ sớm đi.”
Thiệu Quân lo lắng trong lòng, hỏi: “Tên bị nhốt lại kia đâu?”
Đội trưởng Điền nói: “Vẫn còn bị nhốt. Đưa đi cơm chiều không ăn, chỉ đòi tôi hai điếu thuốc.”
Quản giáo Vương nói: “Đội trưởng Điền, hay tối nay anh đến nói chuyện với La lão nhị xem, hình như hắn ta có tâm sự gì.”
Thiệu Quân trợn mắt nói: “Có tâm sự thì cứ để cho anh ta nghẹn, mấy ngày nữa cũng tự tiêu hết thôi.”
Mấy năm gần đây tù nhân cứ như đại gia, đứng đầu trong nước, lại là nhóm đầu tiên trong xã hội hội nhập với văn hóa phương Tây. Mà phương Tây ấy, rặt toàn là một lũ nói về nhân quyền, không được đánh không được mắng. Tù nhân có giáo viên văn hóa, thư viện, phòng giải trí thậm chí cả bác sĩ tư vấn tâm lý chuyên môn, cảnh ngục thì không.
Tam gia của mấy người còn đang nghẹn một bụng tâm sự đây, có ai lại nói chuyện với tôi không? Thiệu Quân bực bội trong lòng.
Nhiều đồng nghiệp trong văn phòng cũng đang bàn tán chuyện này.
La Cường có tên tuổi lớn trong ngục, có quan hệ rộng, lúc hắn vừa đập kính, bị đóng cửa biệt giam, thì bên ngoài đã biết chuyện rồi. Ngày hôm sau, em trai La Cường là La Chiến đã chạy đến, đập một túi đầy tiền mặt để bồi thường cho kính cửa sổ. La Chiến còn biếu thuốc lá và rượu cho một số đội trưởng và lính canh, xin họ nhẹ tay: “Anh tôi chỉ bị cái nóng tính thôi chứ không có ác ý gì đâu. Các vị đừng phạt nặng hay đánh đập anh ấy. Anh ấy đập hư cái gì tôi sẽ bồi thường lại hết, bồi thường gấp ba lần.”
La tiểu tam nhà họ La cũng là người đã từng ăn qua cơm tù. Tất nhiên, anh ta biết những chuyện trong ngục, những chiếc cùm sắt và thậm chí cả những lồng sắt nhỏ hẹp trong nhà tù. Vì sợ anh trai mình chịu cực, hai ba bữa lại chạy đến đút lót đưa tiền.
Đội trưởng Điền nói: “May mà La Cường được nhốt trong khu nhà giam của chúng ta. Em trai hắn bây giờ đã là một ông chủ lớn, tiền bạc rất nhiều. La Cường bây giờ như nguồn thu nhập chính của nhà giam khu ba rồi! Tôi làm gì dám chọc vào, hắn ta là thần tài đó!”
Các tù nhân ở các khu nhà giam khác đều sử dụng nồi hơi để tắm. Còn bên khu ba của họ thì có hẳn máy nước nóng khí đốt tự nhiên cao cấp cung cấp nước nóng 24 giờ mỗi ngày.
Trong nhà xưởng còn có các máy lọc nước nóng lạnh để phạm nhân không bị khát khi làm việc, không phải ra ngoài uống nước.
Phòng giải trí thì có cả bàn bida, sau lại xây thêm hẳn một sân bóng rổ sàn nhựa cao cấp tiêu chuẩn.
Đây đều là tiền mà ông chủ La trả, nhìn bề ngoài thì là doanh nghiệp tư nhân tài trợ miễn phí để hiện đại hóa nhà tù, nhưng thực ra ai cũng hiểu La tam nhi chỉ đang chi tiền cho anh trai mình, vì sợ cuộc sống trong tù của La Cường bị chật vật, kham khổ.
Thiệu Quân vẫn còn lo lắng, hỏi: “Chuyện này tôi chưa báo cáo với trưởng nhà giam đúng không? La lão nhị chỉ đập vỡ kính, không làm ai bị thương …”
“Đừng nói với trưởng nhà giam, đừng chấp nhặt với La Cường, chuyện này tôi có thể xử lý.”
Thiệu Quân dặn dò các đồng sự của mình.
Đội trưởng Điền nói: “Đương nhiên chúng tôi sẽ không chủ động báo cáo, nếu như báo cáo cũng chưa chắc cấp trên chịu phạt La Cường, có khi còn quay đầu lại trừng phạt mấy người chúng tôi tội quản lý không nghiêm, để phạm nhân gây chuyện phá hoại tài sản công cộng cũng nên, rồi tiền thưởng quý đi tong luôn! Mỗi tháng có được bao nhiêu lương đâu, khổ cực quá mà! … “
Thiệu Quân thầm cảm thấy thoải mái, cười toe toét, nhanh chóng lấy ra một vài gói gấu trúc (*) ném cho mấy vị đồng sự.
Làm quản ngục những năm gần đây thật chẳng dễ dàng gì, phải gánh rất nhiều trách nhiệm và áp lực, không có quyền lực xã hội như những người làm cảnh sát. Lương mỗi tháng chỉ có mấy ngàn tệ, không có chuyện xảy ra còn đỡ, chứ mà có người chết hoặc bị thương trong tù, đánh nhau hay bạo động vượt ngục, phạt tiền còn đỡ, nặng sẽ bị quy trách nhiệm không làm tròn bổn phận, bị lột cảnh phục, từ cảnh sát thành tù nhân luôn.
Tất nhiên,Thiệu Tam công tử anh không hề sợ điều này. Thiệu tam gia làm gì quân tâm đến lương tháng mấy nghìn tệ, hay một chút tiền thưởng mỗi quý? Anh càng không có rủi ro như bị phạt tiền hay đi tù, anh vào đây chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, không có lý tưởng – Đây là suy nghĩ của khá nhiều đồng nghiệp trong nhà giam.