Chương : 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đêm đó, Thiệu Tam gia giá lâm đến buồng giam ban 7 đúng giờ như mọi người dự đoán, với hai hộp cà mèn trên tay.
La Cường mở cà mèn ra, mùi cay nồng thơm phức bốc lên trong không khí.
“Mới mua, còn nóng, ăn nhanh lên.”
Thiệu Quân đội chiếc mũ cảnh sát lắc lư đi khắp phòng chỉ trỏ, nệm này lót không ngay ngắn, bát cơm kia rửa chưa sạch, còn dính hạt cơm trên đó kìa, cái đôi giày chơi bóng này của ai vậy, hôi thối quá. Chỗ này mà ở được sao?!
Thiệu Quân cũng vừa từ trung tâm thành phố về, nói ở Triều Dương vừa mở chi nhánh của ‘Đầu thỏ mẹ Song Lưu” (*) chủ quán là người Thành Đô, các món ăn ướp vị chính tông, ăn xong cảm thấy ngon miệng, đoán La Cường cũng thích nên anh mua về bốn phần. Cạnh nhà hàng còn có một cái “Jiu Jiu Ya” (**), nên sẵn tiện anh mua luôn hai phần cổ vịt cay.
(*) ‘Đầu thỏ mẹ Song Lưu’: Tên chuỗi quán ăn vị Tứ Xuyên với nguyên liệu chính là đầu thỏ, vâng, là đầu thỏ…
(**) Jiu Jiu Ya: Chuỗi thức ăn nhanh với nguyên liệu từ vịt gà.
La Cường ngồi xếp bằng trên giường, mở cà mèn đặt lên hai cái đùi, cúi đầu ậm ừ, “Về sau ngày nào tôi cũng có à?”
Thiệu Quân khinh thường nói: “Mơ đẹp thế, ngày nào cũng sinh nhật anh à?”
Thiệu Quân nói với Thuận Tử: “Lần sau sinh nhật anh tôi lại đến đó mua đầu thỏ.”
Nhím liến thoắng: “Tam gia, tôi thích ăn gan xào và thịt viên sốt chua ngọt! … cả món lẩu ở Tây Tứ nữa, ẩm thực chuẩn vị Bắc Kinh luôn đó!”
Thiệu Quân nói: “Nếu cậu kiếm được ít hơn hai trăm điểm công tháng này, tôi sẽ không mua thịt viên đâu, tự mà lo liệu đi nha!”
Vì để có thịt viên trong ngày sinh nhật của mình, Nhím nhảy xuống khỏi giường nghiêm nghị cúi chào đảm bảo với cảnh sát Thiệu rằng nó sẽ đạt thành tích tốt ở nhà xưởng.
La Cường xem như đã lĩnh giáo được thủ đoạn mua chuộc lòng người của Thiệu Tam gia, làm rất trơn tru, không tốn nhiều công sức vẫn có thể quản lý tốt đội ngũ. Tấm bảng trắng nhỏ ở lối vào khán phòng nhỏ chuyển từ học chính trị thành lời chúc mừng sinh nhật, tám chín phần là ý tưởng của Tam Màn Thầu.
Thiệu Quân đối xử rất tốt với mọi tù nhân trong ban 5, 6, 7 và 8, không thể nhìn thấy bất kỳ sự phân biệt nào.
La Cường lúc đó không biết mình nghĩ gì, có lẽ người lớn tuổi luôn cảm thấy cô đơn tịch mịch, tâm lý cũng yếu ớt, muốn ai đó nghĩ về mình, muốn ai đó đối xử tốt với mình.
Muốn biết liệu mình có chiếm một vị trí đặc biệt nào trong trái tim của ai đó không.
La Cường cảm thấy trước đây hắn không phải là như vậy, trước đây hắn không quan tâm đến ai, bây giờ đã già rồi, không có gì để khoe khoang, không còn gì để hoang phí nên nội tâm mới nhỏ lại.
Trời càng ngày càng lạnh, dàn cây hòe rụng lá trơ những cành khẳng khiu ôm lấy bầu trời, sân thể dục đất vàng vào đông lạnh như cứng rắn hơn.
Vị trí ngủ của La Cường nằm ngay cạnh cửa sổ, giường tầng trên, có góc nhìn đẹp.
Lúc ngủ hắn rất ghét ánh sáng, có ánh sáng hay ai đó ồn ào xì xầm khi hắn ngủ là hắn có thể cầm dép mà phang. Sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, từ một ngày nào đó, hắn bắt đầu mở rèm ngủ, để nắng đông buổi sớm tràn ngập căn phòng, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt oán hận nhưng không dám nói của những người còn lại trong phòng …
Từ chỗ hắn nằm, tựa đầu trên tay, hắn thể nhìn thấy con đường rợp bóng cây dẫn từ tòa nhà văn phòng đến khu nhà giam, và gần hết khoảnh sân chơi.
Mỗi ngày hơn 6 giờ sáng, Thiệu Quân sẽ đội mũ cảnh sát chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng, vừa chạy vừa túm lưng quần, vừa nhìn đã biết lúc nhỏ cha mẹ không dạy dỗ kỹ để thành thói quen xách lưng quần chạy nơi công cộng như bây giờ.
Trước khi tắt đèn trạm canh gác vào buổi tối, Thiệu Quân sẽ ôm vài túi đồ ăn vặt, sách giải trí và máy chơi game để chuẩn bị cho ca trực khuya, lại đi vào tòa nhà văn phòng. Lúc đi ngang qua xà ngang ở sân chơi lớn, anh sẽ đặt đồ xuống đất, cởi áo khoác đồng phục, xoa mạnh hai lòng bàn tay vào nhau rồi nhảy lên nắm lấy xà ngang …
La Cường nhìn ngắm từ xa, lúc đầu chỉ để đếm xem Thiệu Quân hôm nay hít được bao nhiêu xà.
Sau, hắn không đếm Thiệu Quân đã hít được bao nhiêu cái nữa, mà chuyển sang đếm xem trên người anh có bao nhiêu múi cơ bụng, bao nhiêu khối cơ eo, ánh mắt lướt theo tấm lưng cong, theo cánh mông vểnh lên khi anh đẩy người, hay đường nét mềm mại của phần eo và đùi…
Có đôi khi Tam màn Thầu đang có tâm trạng tốt hay tràn đầy năng lượng do ăn quá nhiều thịt tối hôm đó, anh sẽ chạy hai vòng sân để ra bớt mồ hôi, miệng thở ra từng đợt hơi trắng.
Mông Thiệu Quân khi chạy sẽ vểnh lên, trông rất thích mắt.
La Cường nhìn bóng người thanh niên tiếp tục chạy ra khỏi cửa sổ, khuất khỏi tầm mắt. Đầu hắn vô thức xoay nhìn theo, rồi lại nhìn theo nữa, bám theo bóng người, đến khi cái đầu lệch ra khỏi khuỷu tay chống, suýt đập xuống giường…
Tết Nguyên đán năm đó đến rất sớm, vào khoảng cuối tháng Giêng.
Năm mới trong tù, nhà xưởng sẽ nghỉ, mở tiệc tùng, phát chăn đệm mới, cải thiện bữa ăn, các tù nhân rất thích, luôn hy vọng ngày nào cũng giống Tết Nguyên đán.
Thiệu Tam gia bước vào hành lang khu giam sáng sớm hôm đó vừa thấy tấm bảng trắng, anh ngây ngẩn cả người.
“Mấy cái tên này..” Thiệu Quân cười mắng.
Tấm bảng trắng nhỏ bị vẽ lung tung lên, có một dòng chữ to, nét đậm và thô kệch ở giữa, viết: “Cảnh sát Thiệu, chúng tôi muốn ăn sủi cảo đêm 30! phải có thịt heo và hành lá, chúng tôi không ăn sủi cảo không thịt!!!”
Một tràng cười vang lên từ những buồng giam bên cạnh, Thiệu Quân cũng theo tiếng cười nhìn sang, đoán xem tên chết dẫm nào đã viết những dòng chữ này.
Còn ai dám to gan đi yêu sách ngược lại quản giáo như thế?
Còn ai? Còn ai trồng khoai đất này!
Thật ra nhóm quản giáo cũng đã chuẩn bị sẵn rồi. Người miền Bắc phải ăn sủi cảo ngày Tết, không có sủi cảo thì chưa gọi là Tết.
Chiều hôm đó, ánh nắng nhạt sau trận tuyết rơi chiếu xuyên vào nhà ăn, tập thể phạm nhân đại đội một ngồi trong nhà ăn làm sủi cảo, thật là vui.
Mọi người quây quần quanh bàn theo từng ban, lăn bột, thái hành, nhồi nhân, gói bánh, làm ra được cái gì thì ăn cái đó.
Đàn ông tụm lại với nhau, lúc này phân hóa rõ ràng những người biết nấu cơm và không biết nấu. Hầu hết đàn ông miền Bắc tuổi này đều không làm việc nhà, việc nội trợ là mẹ và vợ làm, mình chỉ việc ăn, nên rất nhiều người chỉ biết ăn sủi cảo chứ không biết sủi cảo làm ra sao.
Nhím không biết làm, cái sủi cảo gói ra không vuông cũng chẳng tròn, trông như một cục xíu mại dị dạng, đã thế còn há miệng.
Hồ Nham cũng không biết cách gói, cố gắng bóp thật chặt nhưng khi thả vào nồi thì cũng bột một nơi nhân một nẻo.
Mọi người xúm quanh xem La Cường làm sủi cảo, bột lăn ra rất tròn, tốc độ gói rất nhanh, ngón tay lưu loát.
“Anh Cường giỏi quá!”
“Trước đây ở nhà anh hay nấu cơm à? Anh nấu cho vợ ăn? Trời ơi ai được làm vợ của anh Cường chắc sướng lắm!”
La Cường cười phì, vùi đầu tiếp tục khéo léo nặn ra những chiếc sủi cảo hình dạng chuẩn xác và tinh tế.
Thật ra tài nấu nướng của La Cường kém hơn La tiểu tam nhi nhiều lắm. La Chiến thậm chí còn đạt chứng chỉ đầu bếp cao cấp của khách sạn năm sao, La Cường chỉ ở trình độ biết làm sủi cảo, màn thầu, bánh rán thịt với mấy món cơm nhà thôi, nhưng cũng đủ dùng.
Trẻ em nghèo thường phải trưởng thành sớm. Khi đó, La lão đại vào khu tạp viện phụ giúp bố công việc, còn La lão nhị giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng.
La Cường lên bốn đã biết nhóm lò, lên bảy đã biết nấu ăn, và có thể tự mình làm một nồi bánh bao hấp đủ các công đoạn từ nhồi bột làm nhân nặn bánh hấp bánh khi vừa tròn chín tuổi.
Trong khu nhà phức hợp hẻm Đại Tường Phượng quận Tây Tứ, nhà La có một gian phòng nhỏ khoảng tám mét quay mặt về phía tây.
Căn nhà gỗ được ngăn gian trong gian ngoài bằng một tấm rèm, hai vợ chồng ngủ gian trong, hai anh em chen chúc nhau trên tấm ván gỗ bên ngoài. Vào đông, trời trở lạnh, gió rét lùa vào qua khung cửa sổ vỡ nát cọt kẹt. Bếp lò lác đác vài viên than tổ ong, âm thầm rực cháy.
Lúc La Cường mười tuổi, Tiểu tam nhi được sinh ra, đổi lấy mạng của mẹ. Ba đứa nhỏ về sau không còn mẹ nữa.
Những năm sau này, vẫn là La lão nhị những ngày nghỉ học thì ở nhà nấu cơm, có khi buổi trưa phải chạy từ trường về nhà lo cho em trai nhỏ.
Nhà không đủ tiền mua sữa bột, nên mỗi ngày La Cường ninh cháo nghiền cho tiểu tam nhi ăn.
La Tiểu Tam nhi lăn qua lăn lại trên giường, mút hết ngón tay rồi đến ngón chân, sau đó ậm ừ lăn xuống đất, muốn bò đi.
La Cường đang cầm chiếc kẹp sắt trên tay để gảy than trong lò, thò tay túm Tiểu tam nhi vào lại giường, sau đó giang một chân chống lên mép giường chặn nó lại, nếu không thằng nhóc quậy phá này sẽ lại lăn xuống khỏi giường khi hắn vừa quay đi.
Thế là La tiểu tam nửa người trên giường, nửa người còn lại thì chồm ra ôm lấy đùi anh anh nó, nhe răng sữa cắn xé như một con sói con, làm quần La lão nhị dính đầy cháo gạo và nước bọt…
Thiệu Quân giả vờ mang theo dùi cui đi tuần tra nhà ăn, nhìn trộm xem ban nào có sủi cảo ngon.
Ban 5 có người đứng lên ăn vạ với Thiệu Tam gia, “Quản giáo Thiệu, ban chúng tôi không có thịt, làm ơn cho chúng tôi một miếng thịt lợn đi, xin anh đó quản giáo Thiệu!”
Thiệu Quân nhướng mày: “Ban nào cũng có thịt, sao ban cậu không có?”
Nhím vươn cổ cười há há: “Quản giáo Thiệu đừng để ý đến chúng nó, chúng nó lấy thịt ăn vụng hết rồi!”
Ban 5 vừa thấy thịt lợn thì như phát điên, xúm nhau băm nhỏ vo viên bắc lên chảo, rắc thêm chút muối rồi chia nhau ăn hết. Ăn xong còn chưa kịp lau miệng, quay lại thì phát hiện có điều gì đó sai sai, sủi cảo đêm giao thừa vẫn chưa được gói, giờ chỉ còn bột và hành lá, sao làm sủi cảo đây?!
Thiệu Quân đứng sau La Cường, xem La Cường làm sủi cảo.
Thiệu Tam gia dĩ nhiên không biết gói. Làm sao một người như anh biết nấu ăn cho được? Từ nhỏ sống trong nhà ông ngoại, Tiểu Quân Quân là cục vàng cục bạc được cả dòng họ cưng như trứng, có bảo mẫu và cảnh vệ viên nấu ăn, làm gì đến lượt anh động tay chân?
Đêm 30, từng ban lần lượt ăn sủi cảo, không cần biết gói có kỹ hay không, có nhân thịt hay không, thịt nhân và vỏ bánh có tách ra làm hai hay không, ai cũng cầm trên tay cà mèn, thưởng thức sủi cảo nóng hôi hổi.
Thiệu Quân đi mỗi ban ăn thử một cái, sau đó quyết định ngồi xổm trong ban 7 ăn chực luôn, vì sủi cảo ban 7 là ngon nhất, những ban khác không thể sánh bằng. Bột gói ở các ban khác quá mềm hoặc quá cứng, có khi có mùi lạ thậm chí không thể cho vào miệng!
La Cường liếc nhìn Thiệu Quân, hừ mũi: “Chưa từng ăn qua à?”
Miệng Thiệu Quân phồng lên. Anh ấy đũa chỉ về phía La Cường, lẩm bẩm: “Đúng vậy.”
“Còn ngon hơn cả bảo mẫu nhà ông tôi làm nữa.”
Thiệu Quân thực sự muốn khen La lão nhị, đàn ông cao lớn thô kệch như vậy mà nấu ăn ngon quá chừng,
“……”
Bảo mẫu của cậu? Bảo mẫu của cậu là gì cơ chứ? Có từng lăn lộn giang hồ chưa?La Cường trợn mắt, môi mỏng mím chặt, lại bắt đầu lòng dạ hẹp hòi …
Sức ăn của Thiệu Quân không hề nhỏ, thấy anh ăn liên tục, mấy người bên cạnh cũng không thể chịu nổi nữa.
“Quản giáo Thiệu, đây…đây la sủi cảo của chúng tôi mà!!!”
“Chúng tôi không có đủ ăn!!!”
Thiệu Quân ngước đôi mắt ngây thơ lên khỏi cà mèn, chĩa đũa về phía La Cường: “Bảo anh ta làm thêm đi, chỗ này là phần của tôi!”
Thiệu Quân đã quen với việc được người khác phục vụ, nên sai sử cũng rất thuận miệng.
Anh cũng nghiêm túc cầm chiếc đũa gõ cái bát trống rỗng, trong miệng đầy sủi cảo: “Thật sự rất ngon! La Cường, cho tôi thêm một phần nữa!”
La Cường thu về tầm mắt bốc hỏa nhìn Thiệu Quân, lặng lẽ cán bột nhồi nhân bánh làm thêm một mẻ khác.
Bữa đó Thiệu Quân ăn hơn bốn mươi cái sủi cảo to, bụng căng ra như cái trống, miệng dính đầy dầu mỡ, rất thỏa mãn.
Ăn xong, mọi người vào khán phòng nhỏ mở CCTV xem ca nhạc và mấy chương trình đầu năm, sau khi quay lại buồng giam, chẳng ai buồn đi ngủ, thức đến suốt đêm vui chơi.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ có ngày này là tù nhân có đặc quyền, quản giáo không tắt đèn điểm danh, mọi người được phép tự do.
Có ban ngồi vòng tròn nói chuyện phiếm, có ban thì đánh bài.
Còn ban 7 đang làm gì? Ban dưới quyền La lão nhị mà chỉ có buôn dưa lê với đánh bài thì nhàm chán quá.
Thiệu Quân lén đến cửa buồng giam kiểm tra, phát hiện ban 7 đang cùng nhau chơi mạt chược.
Bà mẹ nó, không được phép chơi mạt chược trong tù!
Quan trọng hơn, những người này lấy đâu ra bộ mạt chược?!
Thiệu Quân hùng hổ xông vào buồng giam, chuẩn bị tịch thu công cụ đánh bạc trái phép, nhưng bắt được quân bài trong tay, anh chợt phì cười một cái …
./.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đêm đó, Thiệu Tam gia giá lâm đến buồng giam ban 7 đúng giờ như mọi người dự đoán, với hai hộp cà mèn trên tay.
La Cường mở cà mèn ra, mùi cay nồng thơm phức bốc lên trong không khí.
“Mới mua, còn nóng, ăn nhanh lên.”
Thiệu Quân đội chiếc mũ cảnh sát lắc lư đi khắp phòng chỉ trỏ, nệm này lót không ngay ngắn, bát cơm kia rửa chưa sạch, còn dính hạt cơm trên đó kìa, cái đôi giày chơi bóng này của ai vậy, hôi thối quá. Chỗ này mà ở được sao?!
Thiệu Quân cũng vừa từ trung tâm thành phố về, nói ở Triều Dương vừa mở chi nhánh của ‘Đầu thỏ mẹ Song Lưu” (*) chủ quán là người Thành Đô, các món ăn ướp vị chính tông, ăn xong cảm thấy ngon miệng, đoán La Cường cũng thích nên anh mua về bốn phần. Cạnh nhà hàng còn có một cái “Jiu Jiu Ya” (**), nên sẵn tiện anh mua luôn hai phần cổ vịt cay.
(*) ‘Đầu thỏ mẹ Song Lưu’: Tên chuỗi quán ăn vị Tứ Xuyên với nguyên liệu chính là đầu thỏ, vâng, là đầu thỏ…
(**) Jiu Jiu Ya: Chuỗi thức ăn nhanh với nguyên liệu từ vịt gà.
La Cường ngồi xếp bằng trên giường, mở cà mèn đặt lên hai cái đùi, cúi đầu ậm ừ, “Về sau ngày nào tôi cũng có à?”
Thiệu Quân khinh thường nói: “Mơ đẹp thế, ngày nào cũng sinh nhật anh à?”
Thiệu Quân nói với Thuận Tử: “Lần sau sinh nhật anh tôi lại đến đó mua đầu thỏ.”
Nhím liến thoắng: “Tam gia, tôi thích ăn gan xào và thịt viên sốt chua ngọt! … cả món lẩu ở Tây Tứ nữa, ẩm thực chuẩn vị Bắc Kinh luôn đó!”
Thiệu Quân nói: “Nếu cậu kiếm được ít hơn hai trăm điểm công tháng này, tôi sẽ không mua thịt viên đâu, tự mà lo liệu đi nha!”
Vì để có thịt viên trong ngày sinh nhật của mình, Nhím nhảy xuống khỏi giường nghiêm nghị cúi chào đảm bảo với cảnh sát Thiệu rằng nó sẽ đạt thành tích tốt ở nhà xưởng.
La Cường xem như đã lĩnh giáo được thủ đoạn mua chuộc lòng người của Thiệu Tam gia, làm rất trơn tru, không tốn nhiều công sức vẫn có thể quản lý tốt đội ngũ. Tấm bảng trắng nhỏ ở lối vào khán phòng nhỏ chuyển từ học chính trị thành lời chúc mừng sinh nhật, tám chín phần là ý tưởng của Tam Màn Thầu.
Thiệu Quân đối xử rất tốt với mọi tù nhân trong ban 5, 6, 7 và 8, không thể nhìn thấy bất kỳ sự phân biệt nào.
La Cường lúc đó không biết mình nghĩ gì, có lẽ người lớn tuổi luôn cảm thấy cô đơn tịch mịch, tâm lý cũng yếu ớt, muốn ai đó nghĩ về mình, muốn ai đó đối xử tốt với mình.
Muốn biết liệu mình có chiếm một vị trí đặc biệt nào trong trái tim của ai đó không.
La Cường cảm thấy trước đây hắn không phải là như vậy, trước đây hắn không quan tâm đến ai, bây giờ đã già rồi, không có gì để khoe khoang, không còn gì để hoang phí nên nội tâm mới nhỏ lại.
Trời càng ngày càng lạnh, dàn cây hòe rụng lá trơ những cành khẳng khiu ôm lấy bầu trời, sân thể dục đất vàng vào đông lạnh như cứng rắn hơn.
Vị trí ngủ của La Cường nằm ngay cạnh cửa sổ, giường tầng trên, có góc nhìn đẹp.
Lúc ngủ hắn rất ghét ánh sáng, có ánh sáng hay ai đó ồn ào xì xầm khi hắn ngủ là hắn có thể cầm dép mà phang. Sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, từ một ngày nào đó, hắn bắt đầu mở rèm ngủ, để nắng đông buổi sớm tràn ngập căn phòng, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt oán hận nhưng không dám nói của những người còn lại trong phòng …
Từ chỗ hắn nằm, tựa đầu trên tay, hắn thể nhìn thấy con đường rợp bóng cây dẫn từ tòa nhà văn phòng đến khu nhà giam, và gần hết khoảnh sân chơi.
Mỗi ngày hơn 6 giờ sáng, Thiệu Quân sẽ đội mũ cảnh sát chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng, vừa chạy vừa túm lưng quần, vừa nhìn đã biết lúc nhỏ cha mẹ không dạy dỗ kỹ để thành thói quen xách lưng quần chạy nơi công cộng như bây giờ.
Trước khi tắt đèn trạm canh gác vào buổi tối, Thiệu Quân sẽ ôm vài túi đồ ăn vặt, sách giải trí và máy chơi game để chuẩn bị cho ca trực khuya, lại đi vào tòa nhà văn phòng. Lúc đi ngang qua xà ngang ở sân chơi lớn, anh sẽ đặt đồ xuống đất, cởi áo khoác đồng phục, xoa mạnh hai lòng bàn tay vào nhau rồi nhảy lên nắm lấy xà ngang …
La Cường nhìn ngắm từ xa, lúc đầu chỉ để đếm xem Thiệu Quân hôm nay hít được bao nhiêu xà.
Sau, hắn không đếm Thiệu Quân đã hít được bao nhiêu cái nữa, mà chuyển sang đếm xem trên người anh có bao nhiêu múi cơ bụng, bao nhiêu khối cơ eo, ánh mắt lướt theo tấm lưng cong, theo cánh mông vểnh lên khi anh đẩy người, hay đường nét mềm mại của phần eo và đùi…
Có đôi khi Tam màn Thầu đang có tâm trạng tốt hay tràn đầy năng lượng do ăn quá nhiều thịt tối hôm đó, anh sẽ chạy hai vòng sân để ra bớt mồ hôi, miệng thở ra từng đợt hơi trắng.
Mông Thiệu Quân khi chạy sẽ vểnh lên, trông rất thích mắt.
La Cường nhìn bóng người thanh niên tiếp tục chạy ra khỏi cửa sổ, khuất khỏi tầm mắt. Đầu hắn vô thức xoay nhìn theo, rồi lại nhìn theo nữa, bám theo bóng người, đến khi cái đầu lệch ra khỏi khuỷu tay chống, suýt đập xuống giường…
Tết Nguyên đán năm đó đến rất sớm, vào khoảng cuối tháng Giêng.
Năm mới trong tù, nhà xưởng sẽ nghỉ, mở tiệc tùng, phát chăn đệm mới, cải thiện bữa ăn, các tù nhân rất thích, luôn hy vọng ngày nào cũng giống Tết Nguyên đán.
Thiệu Tam gia bước vào hành lang khu giam sáng sớm hôm đó vừa thấy tấm bảng trắng, anh ngây ngẩn cả người.
“Mấy cái tên này..” Thiệu Quân cười mắng.
Tấm bảng trắng nhỏ bị vẽ lung tung lên, có một dòng chữ to, nét đậm và thô kệch ở giữa, viết: “Cảnh sát Thiệu, chúng tôi muốn ăn sủi cảo đêm 30! phải có thịt heo và hành lá, chúng tôi không ăn sủi cảo không thịt!!!”
Một tràng cười vang lên từ những buồng giam bên cạnh, Thiệu Quân cũng theo tiếng cười nhìn sang, đoán xem tên chết dẫm nào đã viết những dòng chữ này.
Còn ai dám to gan đi yêu sách ngược lại quản giáo như thế?
Còn ai? Còn ai trồng khoai đất này!
Thật ra nhóm quản giáo cũng đã chuẩn bị sẵn rồi. Người miền Bắc phải ăn sủi cảo ngày Tết, không có sủi cảo thì chưa gọi là Tết.
Chiều hôm đó, ánh nắng nhạt sau trận tuyết rơi chiếu xuyên vào nhà ăn, tập thể phạm nhân đại đội một ngồi trong nhà ăn làm sủi cảo, thật là vui.
Mọi người quây quần quanh bàn theo từng ban, lăn bột, thái hành, nhồi nhân, gói bánh, làm ra được cái gì thì ăn cái đó.
Đàn ông tụm lại với nhau, lúc này phân hóa rõ ràng những người biết nấu cơm và không biết nấu. Hầu hết đàn ông miền Bắc tuổi này đều không làm việc nhà, việc nội trợ là mẹ và vợ làm, mình chỉ việc ăn, nên rất nhiều người chỉ biết ăn sủi cảo chứ không biết sủi cảo làm ra sao.
Nhím không biết làm, cái sủi cảo gói ra không vuông cũng chẳng tròn, trông như một cục xíu mại dị dạng, đã thế còn há miệng.
Hồ Nham cũng không biết cách gói, cố gắng bóp thật chặt nhưng khi thả vào nồi thì cũng bột một nơi nhân một nẻo.
Mọi người xúm quanh xem La Cường làm sủi cảo, bột lăn ra rất tròn, tốc độ gói rất nhanh, ngón tay lưu loát.
“Anh Cường giỏi quá!”
“Trước đây ở nhà anh hay nấu cơm à? Anh nấu cho vợ ăn? Trời ơi ai được làm vợ của anh Cường chắc sướng lắm!”
La Cường cười phì, vùi đầu tiếp tục khéo léo nặn ra những chiếc sủi cảo hình dạng chuẩn xác và tinh tế.
Thật ra tài nấu nướng của La Cường kém hơn La tiểu tam nhi nhiều lắm. La Chiến thậm chí còn đạt chứng chỉ đầu bếp cao cấp của khách sạn năm sao, La Cường chỉ ở trình độ biết làm sủi cảo, màn thầu, bánh rán thịt với mấy món cơm nhà thôi, nhưng cũng đủ dùng.
Trẻ em nghèo thường phải trưởng thành sớm. Khi đó, La lão đại vào khu tạp viện phụ giúp bố công việc, còn La lão nhị giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng.
La Cường lên bốn đã biết nhóm lò, lên bảy đã biết nấu ăn, và có thể tự mình làm một nồi bánh bao hấp đủ các công đoạn từ nhồi bột làm nhân nặn bánh hấp bánh khi vừa tròn chín tuổi.
Trong khu nhà phức hợp hẻm Đại Tường Phượng quận Tây Tứ, nhà La có một gian phòng nhỏ khoảng tám mét quay mặt về phía tây.
Căn nhà gỗ được ngăn gian trong gian ngoài bằng một tấm rèm, hai vợ chồng ngủ gian trong, hai anh em chen chúc nhau trên tấm ván gỗ bên ngoài. Vào đông, trời trở lạnh, gió rét lùa vào qua khung cửa sổ vỡ nát cọt kẹt. Bếp lò lác đác vài viên than tổ ong, âm thầm rực cháy.
Lúc La Cường mười tuổi, Tiểu tam nhi được sinh ra, đổi lấy mạng của mẹ. Ba đứa nhỏ về sau không còn mẹ nữa.
Những năm sau này, vẫn là La lão nhị những ngày nghỉ học thì ở nhà nấu cơm, có khi buổi trưa phải chạy từ trường về nhà lo cho em trai nhỏ.
Nhà không đủ tiền mua sữa bột, nên mỗi ngày La Cường ninh cháo nghiền cho tiểu tam nhi ăn.
La Tiểu Tam nhi lăn qua lăn lại trên giường, mút hết ngón tay rồi đến ngón chân, sau đó ậm ừ lăn xuống đất, muốn bò đi.
La Cường đang cầm chiếc kẹp sắt trên tay để gảy than trong lò, thò tay túm Tiểu tam nhi vào lại giường, sau đó giang một chân chống lên mép giường chặn nó lại, nếu không thằng nhóc quậy phá này sẽ lại lăn xuống khỏi giường khi hắn vừa quay đi.
Thế là La tiểu tam nửa người trên giường, nửa người còn lại thì chồm ra ôm lấy đùi anh anh nó, nhe răng sữa cắn xé như một con sói con, làm quần La lão nhị dính đầy cháo gạo và nước bọt…
Thiệu Quân giả vờ mang theo dùi cui đi tuần tra nhà ăn, nhìn trộm xem ban nào có sủi cảo ngon.
Ban 5 có người đứng lên ăn vạ với Thiệu Tam gia, “Quản giáo Thiệu, ban chúng tôi không có thịt, làm ơn cho chúng tôi một miếng thịt lợn đi, xin anh đó quản giáo Thiệu!”
Thiệu Quân nhướng mày: “Ban nào cũng có thịt, sao ban cậu không có?”
Nhím vươn cổ cười há há: “Quản giáo Thiệu đừng để ý đến chúng nó, chúng nó lấy thịt ăn vụng hết rồi!”
Ban 5 vừa thấy thịt lợn thì như phát điên, xúm nhau băm nhỏ vo viên bắc lên chảo, rắc thêm chút muối rồi chia nhau ăn hết. Ăn xong còn chưa kịp lau miệng, quay lại thì phát hiện có điều gì đó sai sai, sủi cảo đêm giao thừa vẫn chưa được gói, giờ chỉ còn bột và hành lá, sao làm sủi cảo đây?!
Thiệu Quân đứng sau La Cường, xem La Cường làm sủi cảo.
Thiệu Tam gia dĩ nhiên không biết gói. Làm sao một người như anh biết nấu ăn cho được? Từ nhỏ sống trong nhà ông ngoại, Tiểu Quân Quân là cục vàng cục bạc được cả dòng họ cưng như trứng, có bảo mẫu và cảnh vệ viên nấu ăn, làm gì đến lượt anh động tay chân?
Đêm 30, từng ban lần lượt ăn sủi cảo, không cần biết gói có kỹ hay không, có nhân thịt hay không, thịt nhân và vỏ bánh có tách ra làm hai hay không, ai cũng cầm trên tay cà mèn, thưởng thức sủi cảo nóng hôi hổi.
Thiệu Quân đi mỗi ban ăn thử một cái, sau đó quyết định ngồi xổm trong ban 7 ăn chực luôn, vì sủi cảo ban 7 là ngon nhất, những ban khác không thể sánh bằng. Bột gói ở các ban khác quá mềm hoặc quá cứng, có khi có mùi lạ thậm chí không thể cho vào miệng!
La Cường liếc nhìn Thiệu Quân, hừ mũi: “Chưa từng ăn qua à?”
Miệng Thiệu Quân phồng lên. Anh ấy đũa chỉ về phía La Cường, lẩm bẩm: “Đúng vậy.”
“Còn ngon hơn cả bảo mẫu nhà ông tôi làm nữa.”
Thiệu Quân thực sự muốn khen La lão nhị, đàn ông cao lớn thô kệch như vậy mà nấu ăn ngon quá chừng,
“……”
Bảo mẫu của cậu? Bảo mẫu của cậu là gì cơ chứ? Có từng lăn lộn giang hồ chưa?La Cường trợn mắt, môi mỏng mím chặt, lại bắt đầu lòng dạ hẹp hòi …
Sức ăn của Thiệu Quân không hề nhỏ, thấy anh ăn liên tục, mấy người bên cạnh cũng không thể chịu nổi nữa.
“Quản giáo Thiệu, đây…đây la sủi cảo của chúng tôi mà!!!”
“Chúng tôi không có đủ ăn!!!”
Thiệu Quân ngước đôi mắt ngây thơ lên khỏi cà mèn, chĩa đũa về phía La Cường: “Bảo anh ta làm thêm đi, chỗ này là phần của tôi!”
Thiệu Quân đã quen với việc được người khác phục vụ, nên sai sử cũng rất thuận miệng.
Anh cũng nghiêm túc cầm chiếc đũa gõ cái bát trống rỗng, trong miệng đầy sủi cảo: “Thật sự rất ngon! La Cường, cho tôi thêm một phần nữa!”
La Cường thu về tầm mắt bốc hỏa nhìn Thiệu Quân, lặng lẽ cán bột nhồi nhân bánh làm thêm một mẻ khác.
Bữa đó Thiệu Quân ăn hơn bốn mươi cái sủi cảo to, bụng căng ra như cái trống, miệng dính đầy dầu mỡ, rất thỏa mãn.
Ăn xong, mọi người vào khán phòng nhỏ mở CCTV xem ca nhạc và mấy chương trình đầu năm, sau khi quay lại buồng giam, chẳng ai buồn đi ngủ, thức đến suốt đêm vui chơi.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ có ngày này là tù nhân có đặc quyền, quản giáo không tắt đèn điểm danh, mọi người được phép tự do.
Có ban ngồi vòng tròn nói chuyện phiếm, có ban thì đánh bài.
Còn ban 7 đang làm gì? Ban dưới quyền La lão nhị mà chỉ có buôn dưa lê với đánh bài thì nhàm chán quá.
Thiệu Quân lén đến cửa buồng giam kiểm tra, phát hiện ban 7 đang cùng nhau chơi mạt chược.
Bà mẹ nó, không được phép chơi mạt chược trong tù!
Quan trọng hơn, những người này lấy đâu ra bộ mạt chược?!
Thiệu Quân hùng hổ xông vào buồng giam, chuẩn bị tịch thu công cụ đánh bạc trái phép, nhưng bắt được quân bài trong tay, anh chợt phì cười một cái …
./.