Chương : 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Lần đầu tiên Thiệu Quân nhìn thấy người đàn ông này, là ở bên cạnh sân thể dục của nhà tù Thanh Hà.
Năm đó, thiết bị nhận dạng dấu vân tay và võng mạc vẫn chưa được lắp trên cánh cổng sắt lớn của nhà tù; sân bóng rổ bên cạnh sân thể dục lớn vẫn là một nền bê tông nham nhở và thô sơ; mấy gốc cây hoa hòe (*) ở tầng dưới của nhà tù cũng chỉ to bằng cẳng chân, vài xâu hoa thưa thớt nở ra uyển chuyển nhẹ nhàng theo bóng cây.
Khi đó, Thiệu Quân vẫn còn rất trẻ, vẫn còn cái vẻ ung dung tự do tự tại.
“Tam gia, bóng của cậu!”
“Tấn công, tấn công bất ngờ!”
Thiệu Quân đón đường chuyền của đồng nghiệp, lắc người chui qua khoảng trống. Ngay lúc đối mặt với đối thủ đang cản phá trên không, anh làm một cú lên bóng giả cực kỳ phóng khoáng để chuyền bóng!
Quả bóng được ném cho đồng đội phía anh, còn anh nghiêng người bay ra ngoài, lăn trên mặt đất một cái.
“Cái thằng nhóc này! …” Điền Chính Nghĩa chỉ vào Thiệu Quân.
Thiệu Quân lắc đầu rũ bỏ mồ hôi trên tóc bằng cái vẻ rất bất cần đời. Mấy quản giáo trực ban hay tận dụng khoảng thời gian ít ỏi lúc các tù nhân nghỉ trưa để chơi bóng rổ trên sân chơi. Thiệu Quân là phân vệ của đại đội một, vừa công vừa thủ.
Anh chơi đến hăng say, vạt áo ba lỗ đẩy lên tận trước ngực, lộ ra vài múi cơ bụng xếp hàng ngay ngắn. Dây thắt lưng trên eo lúc nào cũng buông lỏng hơn người bình thường một cái khuy áo, quần tây buông thõng bên hông, dây dưa dây cà chạm đến cả mắt cá, muốn rớt xuống lại không rớt được, đây chính hình ảnh điển hình của con em cảnh sát cán bộ cấp cao.
Bỗng một đoàn xe áp giải dài ngoằng chạy vào cổng sắt, tám cảnh sát đặc nhiệm đội mũ bảo hiểm và súng máy mini từ trên xe nhảy xuống, vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc.
Thiệu Quân tinh mắt, rống lên một tiếng cách nửa cái sân thể dục: “Này? … Chảy máu kìa?”
Hai cảnh sát đặc nhiệm đang bê bết máu, cánh tay được quấn băng vải. Từ Bắc Kinh chạy xe đến nhà tù Thanh Hà mất một thời gian dài, vừa đến nơi lại gặp cái người liến thoắng miệng không kéo da non này, muốn phát cáu.
“Xui thôi, mẹ kiếp, không có gì đâu.”
Một trong số họ đáp.
“Ai thế?”
Thiệu Quân chậm rãi bước tới và gật đầu chào. Ngực áo ba lỗ anh ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp bả vai mướt mồ hôi bóng loáng lên trong ánh mặt trời dịu nhẹ.
Ý anh là đang hỏi cái người đang bị áp giải trên xe, không biết là nhân vật quan trọng nào. Người của đội cảnh sát đặc nhiệm cứ vài ba bữa lại lái xe qua đây, hai bên đã quá quen thuộc với nhau, nói chuyện không cần chức danh, chỉ nói đơn giản vắn tắt.
Thiệu Quân biết văn phòng thành phố chỉ sử dụng xe hộ tống bọc thép và tấm thép phòng hộ để áp giải những tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm với những tội danh nghiêm trọng, tôm cá nhỏ bình thường, thật sự không xứng với chiếc xe này.
Tiếng cùm chân sắt nặng nề vang lên trên xe, một đôi chân đi giày đen đế dày, miệng hẹp bước xuống mặt đất, mạnh đến dường như đất cũng rung lên, và trái tim anh cũng rung động theo một cách kỳ lạ…
Tay và cổ chân của tù nhân bị còng toàn bộ, tám cảnh sát chĩa họng súng áp giải hắn bước vào trong bức tường ngục giam.
“Nhiệm vụ của chúng tôi coi như hoàn thành, người này giao cho các anh, chuyện còn lại là chuyện của các anh!”
Cảnh sát áp giải ném túi công văn giấy kraft cho Thiệu Quân, trước khi rời đi còn để lại một câu như thế cho nhóm quản giáo, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, giọng nói như lộ ra một vẻ trút được gánh nặng và hả hê khi người khác gánh tiếp gánh nặng cho mình.
Tù nhân bị chụp một chiếc mũ đen trên đầu, chỉ để lộ đôi mắt.
Bóng dáng cao lớn chậm rãi đi dọc hành lang dài, chợt đôi giày vải đen đột nhiên quay lại, chăm chú nhìn Thiệu Quân một cái.
Đôi mắt sâu, ánh nhìn dày đặc xuyên qua chiếc mũ đội đầu màu đen, hung ác nham hiểm và một chút khiêu khích, lướt qua gương mặt Thiệu Quân, rồi lia xuống cái bụng nhỏ của anh…
Thiệu Tam công tử sửng sốt, cái tên này dám nhìn anh à?
Nhìn cái gì?
Anh vô thức cúi đầu xuống, khẽ chạm vào đũng quần của mình xem cái khóa quần thanh lịch đã được kéo lên chưa.
Kéo rồi mà, đâu có lộ gì đâu.
Thiệu Quân giương mắt khó hiểu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt chế giễu của đối phương. Vừa rồi anh sờ đũng quần, hắn đã thấy hết.
Mịe … Thiệu Quân nhanh chóng kéo áo ba lỗ lại che bụng dưới và eo, quay đầu tiếp tục chơi bóng.
Trở lại văn phòng, trưởng nhà giam đưa tài liệu cho vào quản giáo trong đại đội: “Người này, đội của các anh nhận.”
“Để hắn ta ở đâu đây?” Đội trưởng Điền hỏi.
Thiệu Quân rung đùi trên bàn làm việc, cầm tài liệu lên liếc một cái, cau mày, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét khinh thường.
Người đàn ông này hóa ra là tội phạm hiếp dâm.
“Để hắn vào ban 7, ban của Thiệu Quân.” Đội trưởng Điền nói.
Các đồng nghiệp trong phòng vui mừng ồ lên, biết rằng Đội trưởng Điền cũng không hiền lành gì. Ban 7 là cái bàn có ‘vấn đề’ nhất đại đội, toàn những tên lì lợm, ma mới đi vào đảm bảo sẽ bị hành cho lên bờ xuống ruộng. Bởi vậy, nếu phạm nhân mới không vừa mắt, các quản giáo cũng không cần tự mình ra tay giáo dục lại, bị tống vào ban 7 vài ngày là sẽ cun cút dễ bảo ngay thôi.
Thiệu Quân cãi lại: “Ơ hay, sao không cho vào ban 1 ban 2 ban 3?”
Điền Chính Nghĩa nói: “Ban bacủa tôi không dữ dội bằng ban 7 của cậu, chúng tôi chịu thua tâm phục khẩu phục.”
Thiệu Quân:: “Này! Thế bên nào nào phạm lỗi, bắt tay với trọng tài bắt nạt tụi tôi lần trước vậy?”
Điền Chính Nghĩa: “Tới mức đó luôn hả, đó chỉ là một bàn thắng thôi. Cậu thua từ năm ngoái đến năm nay vẫn còn ghim à?!”
Đội trưởng Điền đến Thanh Hà sớm hơn Thiệu Quân, là người có thâm niên, cấp bậc cảnh sát cao hơn một hàm. Năm nay, cả hai không chỉ so bì trên sân bóng rổ, mà còn so luôn cả việc quản lý tù nhân. Làm Quản giáo thời gian dài, đều sinh ra tính tình như thế, xem các tù nhân dưới quyền như con cái của mình, chăm sóc đặc biệt lại còn bao che. Về ‘nhà’ đóng cửa, giáo huấn dạy dỗ, rút dây lưng đánh hay gì là chuyện của mình, nhưng tuyệt đối không thể để các ban khác bắt nạt, coi thường tù nhân của ban mình.
“Vào ban 7 thì vào, cho tôi ai tôi cũng có thể giáo huấn được.” Thiệu Quân quyết không yếu thế trước mặt đồng nghiệp.
Anh vội tắt game đang chơi dở trên máy tính, rít hết điếu thuốc rồi dí đầu lọc vào gạt tàn.
Đội mũ cảnh sát, mang dùi cui, bắt đầu làm việc
“Một trận bóng hơn thua nhau chỉ có hai điểm, cái đồ … Lòng dạ hẹp hòi.” Điền Chính Nghĩa lèm bèm sau lưng anh.
Thật ra anh ta đang định nói: Đồ cậu ấm, háo thắng ăn thua từ trong máu.
“3709, nhập giam.”
Thiệu Quân gọi lớn, mở cửa sắt dẫn đôi giày vải đen kia vào phòng.
Trong phòng chật ních người, mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn tù nhân mới. Lão Thịnh, Ban trưởng ban 7 ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn, Thuận Tử, Nhím và Hồ Nham bên cạnh đều yên lặng nhìn.
Tù nhân mới tới phải thay quần áo trước khi nhập giam, giày vải đen im không nói một câu dư thừa nào, lẳng lặng cởi quần áo, như thể đã quen với nếp sinh hoạt trong tù.
Không chỉ có tù nhân, ngay cả Thiệu Quân cũng phải đánh mắt sang quan sát mấy lần. Người mới đến vô cùng im lặng, đôi mắt lạnh lùng, mang theo một luồng âm trầm đe dọa, môi trên mỏng mím lại thành một đường, lông mày rậm, sống mũi cao, hầu kết khẽ cử động lên xuống làm Thiệu Quân không hiểu sao cũng phải ngẩn ngơ nhìn một lúc…
Quần áo cởi ra được Thuận Tử và Nhím sờ soạng lục soát từ trong ra ngoài, xác nhận “sạch sẽ”.
Giày vải hắn mang là loại giày bằng bông xưa hay thấy ở Bắc Kinh xưa, đế màu trắng, vải đen. Ngày nay ít người mang kiểu giày này. Mặt trong của đế giày có ghi “Nội liên thăng”. Thiệu Quân biết thương hiệu này, đây là một thương hiệu lâu đời, tay nghề thủ công tinh tế, rất “nịnh chân”. (**)
“Quần lót đâu, sao không cởi quần ra?” Nhím tìm hoài mà không thấy gì để bắt bớ, bèn yêu sách.
Vốn dĩ không có quy định bắt buộc phải cởi quần lót, nhưng Thiệu Quân còn chưa kịp nói gì, Nhím đã cáo mượn oai hùm: “Có cái gì giấu trong đũng quần đúng không? Ngoan ngoãn nộp ra mau.”
Thiệu Quân nhìn lướt qua kích cỡ ở cái phần giữa hai chân, dùng ánh mắt ra hiệu với Nhím: Cậu xem đi, chỉ cần không giấu điện thoại và thuốc lá là được.
Nhím vừa duỗi tay ra định sờ, lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vội vàng rụt tay về.
Giằng co chỉ vài giây, khóe môi giày vải đen nứt ra một nụ cười khinh bỉ, sau đó, hắn tự mình lột bỏ lớp vải cuối cùng…
“……”
“Vờ cờ lờ…”
Tiếng xuýt xoa vang lên khắp phòng, cả phòng đều là đàn ông, ai cũng hiểu những tiếng xuýt xoa này nghĩa là gì.
Cái kích cỡ căng phồng chẳng giống người bình thường này, vậy mà lại không phải giả, không độn bọt biển, không giấu di động, là hàng thật giá thật.
“‘hàng họ’ cũng ngon lành nhỉ?”. Thuận Tử bình luận.
Hồ Nham thò đầu ra khỏi lan can giường, há to mồm, nhìn chằm chằm vào hắn, mải nhìn đến mức cả người nghiêng hẳn ra ngoài suýt nữa thì ngã xuống đất…
“3709, Chu Kiến Minh, từ nay về sau anh sẽ sống trong căn phòng này.”
Chờ phạm nhân mới đổi xong quần áo tù, Thiệu Quân nói.
Giày vải đen đột nhiên giương mắt nhìn chằm chằm Thiệu Quân: “Tên sai rồi.”
Thiệu Quân nhìn xuống hồ sơ: “Sai chỗ nào?”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Đó không phải tên tôi, cậu đọc sai rồi.”
“Trong hồ sơ của anh viết rõ ràng giấy trắng mực đen như thế, sai là sai thế nào?!”
Thiệu Quân cũng buồn bực.
Anh đã từng thấy vài phạm nhân vào đến nhà tù còn chưa chịu nhận tội, nhưng chưa từng thấy người nào đến cả tên mình cũng không nhận như thế này.
“Chu Kiến Minh, người địa phương, nhận án vào tháng 8, tội ấu dâm các bé gái, bản án mười lăm năm, đúng không?” Thiệu Quân lạnh lùng nói.
—
(*) Hoa hòe trong nhà giam:
(**) Giày vải của La daddy:
./.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Lần đầu tiên Thiệu Quân nhìn thấy người đàn ông này, là ở bên cạnh sân thể dục của nhà tù Thanh Hà.
Năm đó, thiết bị nhận dạng dấu vân tay và võng mạc vẫn chưa được lắp trên cánh cổng sắt lớn của nhà tù; sân bóng rổ bên cạnh sân thể dục lớn vẫn là một nền bê tông nham nhở và thô sơ; mấy gốc cây hoa hòe (*) ở tầng dưới của nhà tù cũng chỉ to bằng cẳng chân, vài xâu hoa thưa thớt nở ra uyển chuyển nhẹ nhàng theo bóng cây.
Khi đó, Thiệu Quân vẫn còn rất trẻ, vẫn còn cái vẻ ung dung tự do tự tại.
“Tam gia, bóng của cậu!”
“Tấn công, tấn công bất ngờ!”
Thiệu Quân đón đường chuyền của đồng nghiệp, lắc người chui qua khoảng trống. Ngay lúc đối mặt với đối thủ đang cản phá trên không, anh làm một cú lên bóng giả cực kỳ phóng khoáng để chuyền bóng!
Quả bóng được ném cho đồng đội phía anh, còn anh nghiêng người bay ra ngoài, lăn trên mặt đất một cái.
“Cái thằng nhóc này! …” Điền Chính Nghĩa chỉ vào Thiệu Quân.
Thiệu Quân lắc đầu rũ bỏ mồ hôi trên tóc bằng cái vẻ rất bất cần đời. Mấy quản giáo trực ban hay tận dụng khoảng thời gian ít ỏi lúc các tù nhân nghỉ trưa để chơi bóng rổ trên sân chơi. Thiệu Quân là phân vệ của đại đội một, vừa công vừa thủ.
Anh chơi đến hăng say, vạt áo ba lỗ đẩy lên tận trước ngực, lộ ra vài múi cơ bụng xếp hàng ngay ngắn. Dây thắt lưng trên eo lúc nào cũng buông lỏng hơn người bình thường một cái khuy áo, quần tây buông thõng bên hông, dây dưa dây cà chạm đến cả mắt cá, muốn rớt xuống lại không rớt được, đây chính hình ảnh điển hình của con em cảnh sát cán bộ cấp cao.
Bỗng một đoàn xe áp giải dài ngoằng chạy vào cổng sắt, tám cảnh sát đặc nhiệm đội mũ bảo hiểm và súng máy mini từ trên xe nhảy xuống, vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc.
Thiệu Quân tinh mắt, rống lên một tiếng cách nửa cái sân thể dục: “Này? … Chảy máu kìa?”
Hai cảnh sát đặc nhiệm đang bê bết máu, cánh tay được quấn băng vải. Từ Bắc Kinh chạy xe đến nhà tù Thanh Hà mất một thời gian dài, vừa đến nơi lại gặp cái người liến thoắng miệng không kéo da non này, muốn phát cáu.
“Xui thôi, mẹ kiếp, không có gì đâu.”
Một trong số họ đáp.
“Ai thế?”
Thiệu Quân chậm rãi bước tới và gật đầu chào. Ngực áo ba lỗ anh ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp bả vai mướt mồ hôi bóng loáng lên trong ánh mặt trời dịu nhẹ.
Ý anh là đang hỏi cái người đang bị áp giải trên xe, không biết là nhân vật quan trọng nào. Người của đội cảnh sát đặc nhiệm cứ vài ba bữa lại lái xe qua đây, hai bên đã quá quen thuộc với nhau, nói chuyện không cần chức danh, chỉ nói đơn giản vắn tắt.
Thiệu Quân biết văn phòng thành phố chỉ sử dụng xe hộ tống bọc thép và tấm thép phòng hộ để áp giải những tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm với những tội danh nghiêm trọng, tôm cá nhỏ bình thường, thật sự không xứng với chiếc xe này.
Tiếng cùm chân sắt nặng nề vang lên trên xe, một đôi chân đi giày đen đế dày, miệng hẹp bước xuống mặt đất, mạnh đến dường như đất cũng rung lên, và trái tim anh cũng rung động theo một cách kỳ lạ…
Tay và cổ chân của tù nhân bị còng toàn bộ, tám cảnh sát chĩa họng súng áp giải hắn bước vào trong bức tường ngục giam.
“Nhiệm vụ của chúng tôi coi như hoàn thành, người này giao cho các anh, chuyện còn lại là chuyện của các anh!”
Cảnh sát áp giải ném túi công văn giấy kraft cho Thiệu Quân, trước khi rời đi còn để lại một câu như thế cho nhóm quản giáo, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, giọng nói như lộ ra một vẻ trút được gánh nặng và hả hê khi người khác gánh tiếp gánh nặng cho mình.
Tù nhân bị chụp một chiếc mũ đen trên đầu, chỉ để lộ đôi mắt.
Bóng dáng cao lớn chậm rãi đi dọc hành lang dài, chợt đôi giày vải đen đột nhiên quay lại, chăm chú nhìn Thiệu Quân một cái.
Đôi mắt sâu, ánh nhìn dày đặc xuyên qua chiếc mũ đội đầu màu đen, hung ác nham hiểm và một chút khiêu khích, lướt qua gương mặt Thiệu Quân, rồi lia xuống cái bụng nhỏ của anh…
Thiệu Tam công tử sửng sốt, cái tên này dám nhìn anh à?
Nhìn cái gì?
Anh vô thức cúi đầu xuống, khẽ chạm vào đũng quần của mình xem cái khóa quần thanh lịch đã được kéo lên chưa.
Kéo rồi mà, đâu có lộ gì đâu.
Thiệu Quân giương mắt khó hiểu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt chế giễu của đối phương. Vừa rồi anh sờ đũng quần, hắn đã thấy hết.
Mịe … Thiệu Quân nhanh chóng kéo áo ba lỗ lại che bụng dưới và eo, quay đầu tiếp tục chơi bóng.
Trở lại văn phòng, trưởng nhà giam đưa tài liệu cho vào quản giáo trong đại đội: “Người này, đội của các anh nhận.”
“Để hắn ta ở đâu đây?” Đội trưởng Điền hỏi.
Thiệu Quân rung đùi trên bàn làm việc, cầm tài liệu lên liếc một cái, cau mày, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét khinh thường.
Người đàn ông này hóa ra là tội phạm hiếp dâm.
“Để hắn vào ban 7, ban của Thiệu Quân.” Đội trưởng Điền nói.
Các đồng nghiệp trong phòng vui mừng ồ lên, biết rằng Đội trưởng Điền cũng không hiền lành gì. Ban 7 là cái bàn có ‘vấn đề’ nhất đại đội, toàn những tên lì lợm, ma mới đi vào đảm bảo sẽ bị hành cho lên bờ xuống ruộng. Bởi vậy, nếu phạm nhân mới không vừa mắt, các quản giáo cũng không cần tự mình ra tay giáo dục lại, bị tống vào ban 7 vài ngày là sẽ cun cút dễ bảo ngay thôi.
Thiệu Quân cãi lại: “Ơ hay, sao không cho vào ban 1 ban 2 ban 3?”
Điền Chính Nghĩa nói: “Ban bacủa tôi không dữ dội bằng ban 7 của cậu, chúng tôi chịu thua tâm phục khẩu phục.”
Thiệu Quân:: “Này! Thế bên nào nào phạm lỗi, bắt tay với trọng tài bắt nạt tụi tôi lần trước vậy?”
Điền Chính Nghĩa: “Tới mức đó luôn hả, đó chỉ là một bàn thắng thôi. Cậu thua từ năm ngoái đến năm nay vẫn còn ghim à?!”
Đội trưởng Điền đến Thanh Hà sớm hơn Thiệu Quân, là người có thâm niên, cấp bậc cảnh sát cao hơn một hàm. Năm nay, cả hai không chỉ so bì trên sân bóng rổ, mà còn so luôn cả việc quản lý tù nhân. Làm Quản giáo thời gian dài, đều sinh ra tính tình như thế, xem các tù nhân dưới quyền như con cái của mình, chăm sóc đặc biệt lại còn bao che. Về ‘nhà’ đóng cửa, giáo huấn dạy dỗ, rút dây lưng đánh hay gì là chuyện của mình, nhưng tuyệt đối không thể để các ban khác bắt nạt, coi thường tù nhân của ban mình.
“Vào ban 7 thì vào, cho tôi ai tôi cũng có thể giáo huấn được.” Thiệu Quân quyết không yếu thế trước mặt đồng nghiệp.
Anh vội tắt game đang chơi dở trên máy tính, rít hết điếu thuốc rồi dí đầu lọc vào gạt tàn.
Đội mũ cảnh sát, mang dùi cui, bắt đầu làm việc
“Một trận bóng hơn thua nhau chỉ có hai điểm, cái đồ … Lòng dạ hẹp hòi.” Điền Chính Nghĩa lèm bèm sau lưng anh.
Thật ra anh ta đang định nói: Đồ cậu ấm, háo thắng ăn thua từ trong máu.
“3709, nhập giam.”
Thiệu Quân gọi lớn, mở cửa sắt dẫn đôi giày vải đen kia vào phòng.
Trong phòng chật ních người, mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn tù nhân mới. Lão Thịnh, Ban trưởng ban 7 ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn, Thuận Tử, Nhím và Hồ Nham bên cạnh đều yên lặng nhìn.
Tù nhân mới tới phải thay quần áo trước khi nhập giam, giày vải đen im không nói một câu dư thừa nào, lẳng lặng cởi quần áo, như thể đã quen với nếp sinh hoạt trong tù.
Không chỉ có tù nhân, ngay cả Thiệu Quân cũng phải đánh mắt sang quan sát mấy lần. Người mới đến vô cùng im lặng, đôi mắt lạnh lùng, mang theo một luồng âm trầm đe dọa, môi trên mỏng mím lại thành một đường, lông mày rậm, sống mũi cao, hầu kết khẽ cử động lên xuống làm Thiệu Quân không hiểu sao cũng phải ngẩn ngơ nhìn một lúc…
Quần áo cởi ra được Thuận Tử và Nhím sờ soạng lục soát từ trong ra ngoài, xác nhận “sạch sẽ”.
Giày vải hắn mang là loại giày bằng bông xưa hay thấy ở Bắc Kinh xưa, đế màu trắng, vải đen. Ngày nay ít người mang kiểu giày này. Mặt trong của đế giày có ghi “Nội liên thăng”. Thiệu Quân biết thương hiệu này, đây là một thương hiệu lâu đời, tay nghề thủ công tinh tế, rất “nịnh chân”. (**)
“Quần lót đâu, sao không cởi quần ra?” Nhím tìm hoài mà không thấy gì để bắt bớ, bèn yêu sách.
Vốn dĩ không có quy định bắt buộc phải cởi quần lót, nhưng Thiệu Quân còn chưa kịp nói gì, Nhím đã cáo mượn oai hùm: “Có cái gì giấu trong đũng quần đúng không? Ngoan ngoãn nộp ra mau.”
Thiệu Quân nhìn lướt qua kích cỡ ở cái phần giữa hai chân, dùng ánh mắt ra hiệu với Nhím: Cậu xem đi, chỉ cần không giấu điện thoại và thuốc lá là được.
Nhím vừa duỗi tay ra định sờ, lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vội vàng rụt tay về.
Giằng co chỉ vài giây, khóe môi giày vải đen nứt ra một nụ cười khinh bỉ, sau đó, hắn tự mình lột bỏ lớp vải cuối cùng…
“……”
“Vờ cờ lờ…”
Tiếng xuýt xoa vang lên khắp phòng, cả phòng đều là đàn ông, ai cũng hiểu những tiếng xuýt xoa này nghĩa là gì.
Cái kích cỡ căng phồng chẳng giống người bình thường này, vậy mà lại không phải giả, không độn bọt biển, không giấu di động, là hàng thật giá thật.
“‘hàng họ’ cũng ngon lành nhỉ?”. Thuận Tử bình luận.
Hồ Nham thò đầu ra khỏi lan can giường, há to mồm, nhìn chằm chằm vào hắn, mải nhìn đến mức cả người nghiêng hẳn ra ngoài suýt nữa thì ngã xuống đất…
“3709, Chu Kiến Minh, từ nay về sau anh sẽ sống trong căn phòng này.”
Chờ phạm nhân mới đổi xong quần áo tù, Thiệu Quân nói.
Giày vải đen đột nhiên giương mắt nhìn chằm chằm Thiệu Quân: “Tên sai rồi.”
Thiệu Quân nhìn xuống hồ sơ: “Sai chỗ nào?”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Đó không phải tên tôi, cậu đọc sai rồi.”
“Trong hồ sơ của anh viết rõ ràng giấy trắng mực đen như thế, sai là sai thế nào?!”
Thiệu Quân cũng buồn bực.
Anh đã từng thấy vài phạm nhân vào đến nhà tù còn chưa chịu nhận tội, nhưng chưa từng thấy người nào đến cả tên mình cũng không nhận như thế này.
“Chu Kiến Minh, người địa phương, nhận án vào tháng 8, tội ấu dâm các bé gái, bản án mười lăm năm, đúng không?” Thiệu Quân lạnh lùng nói.
—
(*) Hoa hòe trong nhà giam:
(**) Giày vải của La daddy:
./.