Chương : 70
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
*Xin lỗi các bạn vì lần trước báo động giả….. do sơ suất của mình, CV bên vn nguồn nào cũng thiếu chương này mà mình đọc có CV à, hnay xem raw mới biết thiếu
Điện thoại trong túi La Chiến vang lên ‘tích tích’. La Cường bắt máy, nhanh chóng xác nhận vị trí cần đến qua cuộc điện thoại.
Giọng nói của hai anh em rất giống nhau, chỉ có người thân quen mới phân biệt được, người ngoài không thể nhận ra, đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa rống vừa hét trong điện thoại còn tưởng rằng mình đang nói chuyện với La Chiến.
Tầng và số căn hộ đã được cảnh sát xác định, nhưng mặc dù vậy, La Cường vốn thận trọng đa nghi, vẫn đang cẩn thận xem xét tầng trệt, vạch đường để rút lui sau khi xong việc.
Tòa chung cư cao tầng xây theo hình chữ tỉnh (井), trong số hơn 20 hộ dân tại tầng hai này, chỉ có 2 nhà bị dán thông báo “tạm ngừng cung cấp điện nước ngay trong ngày”. Trong hai căn này, có một căn trước cửa ra vào có một lớp bụi dày đặc, dấu chân trên đó nham nhở, lộn xộn, rõ ràng còn có dấu vết kéo lê vật nặng!
La Cường ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét dấu chân, mặt không chút biểu cảm, trong lòng thầm ước đoán trong nhà sẽ có bao nhiêu người, sắp xếp phòng như thế nào, ra tay như thế nào …
Đó là lần đầu tiên La lão nhị nhìn thấy Trình Vũ, là cảnh sát Trình người khiến em trai mình mấy năm ngồi tù vẫn luôn thương nhớ, ra tù xong thì sống chết quấn lấy dù có đi tu cũng muốn đem về ấp trong vòng tay!
La Cường lúc vào thậm chí còn lười liếc nhìn đám người sắp thành cô hồn kia. Hắn nhìn bằng khóe mắt, nhanh chóng phát hiện người thanh niên đang ngồi dựa vào tường, hai tay bị còng. Áo sơ mi trắng của Trình Vũ bê bết máu, có thể thấy mấy ngày nay đã bị tra tấn hành hạ, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh kiên định, không rên một tiếng.
Một họng súng chĩa vào đầu hắn. Khóe mắt dưới vành mũ ngụy trang của La Cường sắc bén ánh lên tia sáng lạnh.
Vết máu chảy ra từ khóe miệng Trình Vũ như khiêu khích thần kinh hắn, bản chất khát máu và tàn bạo của hắn trỗi dậy, cả người như bị hừng hực đốt cháy bởi những ngọn lửa xấu xa …
La Cường lắc mình né tránh nòng súng, đột nhiên tức giận cầm hai dây dẫn điện, để sợi dây kim loại dẫn dòng điện cực lớn tới hai tên côn đồ trước mặt!
Cùng lúc đó, La Cường thoáng nhìn thấy người thanh niên nãy giờ vẫn còn đang nôn ra máu yếu ớt trong góc, đột nhiên đứng dậy, đập mạnh cái ghế phía sau lưng vào một tên bắt cóc khác, tuy hai hay đang bị còng ngược ra phía sau, nhưng lại nhảy một cú lộn ngược, “bay” lên vai kẻ thù, hai chân trên không trung xoắn chặt, ngay lập tức vặn cổ đối phương bằng đầu gối cứng rắn của mình!
La Cường sửng sốt trước thế võ này, trong lòng thầm ngưỡng mộ, nhưng chỉ kịp sững sờ nửa giây, những tên côn đồ còn lại trong phòng đã lao tới …
Trình Vũ không ngờ rằng người đến cứu mình lại là La Cường.
Và La Cường không ngờ rằng quá trình giải cứu thậm chí còn mẹ nó nhẹ nhàng suôn sẻ hơn những gì hắn mong đợi trước đó. Kỹ năng cận chiến kiêu ngạo và sắc bén của thanh niên trước mặt hắn thật sự làm hắn kinh ngạc. Thân hình gầy yếu của cảnh sát này đủ để cho người ta sinh lòng muốn bảo vệ, nhưng lúc đánh nhau, hạ gục đối thủ thật sự quá lưu loát. Gương mặt tuấn tú của Trình Vũ tái nhợt, mắt không chớp lấy một cái!
La Cường dùng tuốc nơ vít đâm vào ngực trái của một tên bắt cóc, xuyên thủng tim, một cột máu phun ra từ khe hở giữa hai xương sườn, hắn ta gục xuống ngay lập tức.
Lúc quay lại, hắn thấy Trình Vũ cầm súng bằng tay trái, ánh mắt kiên định, vẻ mặt lạnh lùng, nòng súng nhắm thẳng vào hắn!
La Cường run lên trong tiềm thức vì tức kinh sợ, họng súng Trình Vũ bắn ra một ngọn lửa chói mắt, ngay lập tức máu đặc và não trắng bắn lên gáy La Cường. Hắn quay đầu lại nhìn thấy người phía sau đang cố gắng tấn công mình, sau khi bị bắn cái đầu như một quả dưa hấu vỡ, văng ra từng tảng thịt đỏ, mềm nhũn im lặng rơi xuống đất …
La Cường ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trừng mắt nhìn Trình Vũ, ánh mắt vẫn dữ tợn hung ác, nhưng lại có một tia xúc động.
Cả hai người đều không nghĩ người kia có thể tàn nhẫn như vậy, còn tàn nhẫn hơn cả chính mình…
Ngày hôm đó, sự xuất hiện của La Cường đã khiến tình cục diện trong căn nhà đảo lộn trong tích tắc …
Đôi nắm đấm sắt của La Cường quật ngã từng tên côn đồ, cuối cùng dồn Đàm ngũ gia lại, chiến đấu quyết liệt, từng cú đấm, từng cú đá, từng tiếng gầm, đều là đòn giết chết đối thủ.
Người bị bắt cóc là Trình Vũ, nhưng Trình Vũ lúc đó vẫn chưa thể hiểu hết được, La lão nhị và Đàm ngũ gia có mối thù sâu nặng đến thế từ đâu mà cứ như nước với lửa, không thể cùng tồn tại …
Trong vụ tai nạn xe hơi trên đường cao tốc Bàn Sơn, Duyên Khánh năm ấy, Trình Vũ đã dùng một cánh tay đổi lấy mạng cho người nhà họ La. Lúc đó, chính Đàm ngũ gia đã ra tay thay người đứng sau. Đàm ngũ gia vô tình hay cố ý cũng muốn để anh em nhà họ La biến mất vĩnh viễn, hòng trả mối hận giết vợ. Tiếc là hận cũ còn chưa xong lại thêm hận mới, có thể nói Đàm ngũ gia bị La Lão nhị ép đến tuyệt tự, chỉ còn lại một mình nên lần này mới phải chó cùng rứt giậu, bắt cóc cảnh sát, cùng đồng vu quy tận, mà người gặp nạn lại là Trình Vũ.
Trình Vũ đã xúc phạm đến Lưu Công Tử có gia thế quyền lực vì điều tra chống ma túy, bị Lưu Công Tử khiêu khích, trả thù nhiều lần. Ông bố làm quan to mà tên Lưu công tử đó dựa vào chính là người đàn ông đứng sau La Cường, người đã thuê hắn làm những công việc đẫm máu.
Đối với La Cường, chuyện này bắt buộc hắn phải ra tay, Trình Vũ không thể không cứu. Không nói tới việc người này là người yêu của La Tiểu tam, cho dù là người qua đường không liên quan gì đến hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ để cho người khác thay mình che chở, nhận lấy gánh nặng, bảo vệ người thân của hắn. Khi nào thì đến lượt thê cớm họ Trình cậu bảo vệ cho người thân nhất của ông đây?
La Cường và Đàm ngũ gia, hai kẻ thù không đội trời chung đã mấy năm không gặp, lần này lại chạm mặt, quyết đấu một trận sống còn.
Đàm ngũ gia bật ra một tiếng hét tuyệt vọng từ khuôn mặt đầy những nếp gấp thô ráp, tiếng hét khàn tràn ngập hận thù và oán giận với La Cường! Lão Đàm cũng do không còn gặp thời, cảnh xưa tan thành mây khói, nay giới xã hội đen ở Bắc Kinh không còn là giang hồ ngày đó mà lão đầu đội mũ mướp, áo bào nhỏ, ngồi xe kéo, tay xách lồng chim nữa.
La Chiến kinh doanh ‘ngoài ánh sáng’ càng ngày càng phát đạt, mở rộng địa bàn. La Cường ‘trong bóng tối’ hung tàn không ngừng càn quét địa bàn của những đại ca khác. Sóng sau đẩy sóng trước, không thể chống lại, hai anh em đánh mấy năm đã thẳng tay quét sạch những oan gia đối địch với mình…
Khoảnh khắc hai người quấn lấy nhau đấu đá mà lao ra ban công, Đàm ngũ gia hét lên một tiếng cuối cùng trước khi chết, trong mắt La Cường bừng lên từng luồng sáng lạnh!
Trình Vũ gầm lên, ôm lấy chân La Cường: “Đừng làm như vậy! …”
La Cường đạp bay Trình Vũ ra, máu dính trên hốc mắt đọng lại thành một ánh mắt lạnh như băng, đột nhiên hắn nhấc đối thủ của mình lên, ném ra khỏi lan can ban công!
“A ——”
Trình Vũ ngã trên mặt đất, hét lên, trơ mắt nhìn thân hình đầy vết thương của Đàm ngũ gia nhanh chóng rơi khỏi tầm nhìn của mình …
Vật thể không xác định từ trên trời rơi xuống, lực cực mạnh xuyên qua mái che mưa người dân dựng ở tầng 2, đập vào bảng hiệu neon lớn quảng cáo của phòng ca múa khiêu vũ ở tầng 1, máu bắn tung tóe ra mấy thước, vô cùng thê thảm.
Lú đó, xe của Thiệu Tam gia đang đậu ở tầng dưới bên đường, chờ nóng lòng đến mức tim đập dồn liên tục. Anh che mặt bằng kính râm, mặc quần áo bình thường, ngồi trong xe hút điếu thuốc, hai chân thả lỏng mà phát run. Chợt một cái xác nặng như bao tải ngã xuống trước mặt anh, anh còn nghe thấy một tiếng “rầm”, khiến người ta sởn gai ốc!
Thiệu Quân trợn mắt há hốc mồm, yết hầu co rút không thể thở đến vài giây….
“Á á á á á!”
“Có người trên trời rơi xuống!”
Người qua đường hoảng sợ la hét chỉ trỏ, có người gọi cảnh sát, có người kinh hãi nhìn lên tìm lỗ thủng trên trời. (?)
Điếu thuốc rơi xuống đất, ngực phập phồng kịch liệt.
Anh mở cửa xe, lao ra, cố sức vạch đám đông …
Cảnh tượng trước mắt không đành lòng nhìn thẳng, Thiệu Quân chỉ liếc một cái, sau đó nhắm mắt quay mặt lại, cắn chặt môi chịu đựng cơn choáng váng chết lặng, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn kỹ một lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. Người trên mặt đất không còn nhận ra dung mạo, nhưng Thiệu Quân chắc chắn không phải La Cường, La Cường dù thành một vũng máu anh cũng sẽ nhận ra.
Nhiều xe cảnh sát liên tục gào thét chạy đến, Thiệu Quân đeo kính râm, nhanh chóng hòa vào đám đông hỗn loạn. Anh nhận ra vài người trên xe, có một người là đội trưởng đội cảnh sát Thành phố, vị cấp dưới rất có năng lực của bố anh.
Anh không cam lòng ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng, nhưng anh không thể đoán được người đó rơi từ tầng nào xuống, người nằm đây không phải La Cường, Trình Vũ hay La Chiến. Mấy người này còn lề mề trong phòng sao? La Cường, tên khốn này ra tay xong còn chưa chịu ngoài ngay, bộ chờ cảnh sát tới tận diệt hay gì?
Dù đã thân thiết với nhau, nhưng cả hai vẫn còn một lớp màng mỏng trong lòng, Thiệu Quân khi đó cũng không đoán được mục đích thực sự của La Cường.
La Cường giết Đàm ngũ gia để giải cứu con tin?
Hắn phải ngồi tù gần như hết đời, trước khi đi hắn còn có chuyện cuối cùng lo lắng, người cuối cùng lo lắng, hắn phải thu xếp xong xuôi mới rời đi.
Trong phòng có một gã còn đang thoi thóp, Trình Vũ quỳ xuống kiểm tra xem còn sống không, sắc mặt chấn động đến cực điểm.
La Cường nhìn thẳng vào mắt Trình Vũ, từng bước đi về phía người này.
Trình Vũ đứng dậy, nghiêm mặt, vươn tay ngăn cản: “Anh không thể đi.”
La Cường giễu cợt nói: “Ông đây đã muốn đi, cậu nghĩ cậu có thể ngăn được?”
Trình Vũ nhấc còng tay lên, mắt sắc bén, chuẩn bị tấn công.
Trình Vũ nghiêm nghị nói: “La Cường anh vượt ngục à? Tôi sẽ bắt anh về quy án!”
La Cường chế nhạo: “Bắt được tôi? Chỉ bằng một mình cậu? … Tôi còn có chuyện chưa tính sổ với cậu đây!”
Trình Vũ đối mặt với cảnh tượng thương tâm máu chảy thành sông như thế này, nếu không ra tay bắt La Cường thì không còn là Trình Vũ nữa.
Nếu một người như La lao nhị có thể ngoan ngoãn khuất phục, để bị trói, hắn sẽ không còn là La Cường nữa.
La Cường chặn chiêu Trình Vũ tung ra cố gắng đánh gục hắn, giáng cho anh một cú đấm dữ dội, lại một lần nữa chiến đấu kịch liệt!
La Cường không ngờ Trình Vũ toàn thân đầy thương tích, nôn ra máu, vẫn không quên thực hiện nhiệm vụ, không buông tha cho hắn, còn muốn bắt hắn về quy án nữa?!
Cả hai bên đều cố gắng hết sức, La Cường dùng đôi nắm đấm sắt để đối đầu với những cú ra chân lắt léo Trình Vũ. Đánh qua mấy chiêu La Cường thầm cảm thán, tên cảnh sát trẻ tuổi này, kỹ năng quá tốt và tính cách mạnh mẽ, đúng là không phải người thường. Khó trách tam nhi nhà mình lại coi trọng Trình Vũ, chết tâm chịu khuất phục trước cảnh sát này …
Thằng nhóc kia vẻ mặt lạnh lùng, khí thế bức người, không muốn chịu thua, trong lòng nhất định không phải dạng vừa, không chừng đã tóm chặt La Tiểu tam trong lòng bàn tay, ăn tươi nuốt sống nó. … La Cường trong khoảnh khắc để ý nghĩ mạnh mẽ này xuyên qua não hắn, đáy mắt từ từ đỏ lên, tụ máu.
Hăn đi một chuyến này, là vì ai?
Hắn thực sự là vì giải cứu Trình Vũ khỏi bọn bắt cóc sao?
Trong trái tim không quá rộng lớn của La Cường chỉ có hai người, một người là La tam nhi và người còn lại là Thiệu Tam nhi.
Còn Trình Vũ là ai?
Hắn thậm chí không biết cậu ta, chưa bao giờ nghe nói. Vì cớ gì ông đây phải quan tâm cậu ta?
Trình Vũ đã lấy đi trái tim của Tam nhi, tiêu tiền của Tam nhi, dám bắt nạt Tam nhi, lại còn ngủ với em trai ông đây đến mức phải đưa Tiểu Tam nhi đến bệnh viện phẫu thuật, chuyện này có thể bỏ qua không? Nếu hôm nay ông đây buông tha cho tên Trình Vũ này, ông sẽ không mang họ La nữa!
Trình Vũ trên người bị thương, một bên tay không dùng được, dần dần chật vật.
La Cường rất tàn nhẫn tấn công vào khuyết điểm trên tay phải Trình Vũ, ngang nhiên dùng sức nặng áp đảo, kẹp chặt tay chân anh ép vào góc tường.
Trình Vũ sắc mặt tái nhợt, toàn thân bị thương nặng, nhưng cặp mắt đen nhánh vẫn còn đang quật cường trừng mắt nhìn hắn, không chịu nhượng bộ.
La Cường giễu cợt: “Đánh không lại ông đây à? Chịu thua chưa?”
Trình Vũ vùng vẫy, La Cường vặn cánh tay phải của Trình Vũ về phía sau, suýt làm gãy tay Trình Vũ khỏi vai. Hắn lạnh lùng nhìn một lớp mồ hôi mỏng rin ra trên trán thanh niên này và tiếng thở dốc khi cố gắng chịu đựng cơn đau.
Trình Vũ ho ra máu, thì thào nói: “Tay này bị hư rồi, có ngon thì so với cánh tay bên kia.”
La Cường: “……”
La Cường không tự chủ được thả lỏng lại một chút, nhưng vẫn đang đè chặt anh, nhìn vẻ mặt của Trình Vũ, cẩn thận suy xét, thầm nghĩ, cái vẻ mặt nghiêm túc thế này làm sao có thể quyến rũ được tiểu Tam nhi? Tam nhi nhà hắn người đẹp cỡ nào mà chưa từng thấy qua? La Chiến có thể dốc hết ruột gan yêu thương người này, ngay cả anh trai của mình cũng…
La Cường kỹ lưỡng hỏi: “Cậu đã cứu mạng Tam nhi à?”
Trình Vũ: “Ừ.”
La Cường: “Tại sao cậu cứu nó?”
Trình Vũ: “Muốn bảo vệ che chở cho anh ấy, còn tại sao nữa?”
La Cường lạnh lùng hỏi: “Đó là em trai tôi, tôi nhờ cậu cứu nó à? Đến lượt cậu cứu nó sao? Cậu là cái gì cơ chứ?”
Trình Vũ trừng mắt nhìn La Cường, kiên quyết nói: “La Cường là người của tôi, anh ấy là vợ tôi, tôi sẵn sàng cứu anh ấy, tôi cứu anh ấy mắc gì phải cần bàn bạc với anh?”
“Vợ của cậu?”
Tam nhi nhà tôi là vợ của cậu?!
La Cường kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên từ khóe miệng nở ra một nụ cười đùa giỡn, lộ ra một cái răng nanh, chế nhạo nói: “Tôi là người nắm quyền nhà họ La. Tôi chưa từng nghe nói qua tam nhi nhà tôi là vợ của cậu? Mẹ kiếp, tôi đã đồng ý chuyện này chưa?! “
Trình Vũ kiêu ngạo tự tin: “La Chiến bao nhiêu tuổi rồi? Tôi và La Chiến ở bên nhau còn cần anh gật đầu à?”
La Cường nheo mắt, những tia sáng bất định lập lòe dưới đáy mắt hắn, hắn nhớ đến những điều Tam màn thầu kể với hắn ngày hôm đó.
Tên cảnh sát họ Trình, cậu con mẹ nó đã làm hỏng em trai tôi! Cái mông Tam nhi bị cậu chơi đến phải đi bệnh viện giải phẫu, cậu thật sự cho rằng tôi không biết sao!
Theo lời kể của Tam màn thầu, La tiểu tam nhi lúc ấy nằm trên giường bệnh, nước mắt lưng tròng, mông nứt nguyên một đường lớn, thật sự còn to hơn vết mổ trên bụng Tam gia gia nữa! Tam gia em có khóa kéo trên bụng, còn em trai Lão nhị anh có cái khóa kéo trên mông. Ca phẫu thuật thực hiện tại phòng khám hậu môn trực tràng mất hơn hai giờ. Tam gia cũng đợi ngoài cửa hơn hai giờ. Nghe bác sĩ nói phải khâu hơn 20 mũi, đau đớn kêu to đến thương tâm! Lão nhị, đây là em của anh đó, mới rời khỏi anh có mấy ngày, đã khiến người ta ức hiếp như thế, anh là anh trai, cũng phải nên khuyên bảo cái đôi chim câu hư hỏng kia một chút đi.
La Cường nhìn khuôn mặt đẹp trai, bình tĩnh và quật cường của Trình Vũ trước mặt, nhìn đôi mắt trong sáng thuần khiết kia, trong lòng hắn nổi sóng, không biết phải nên cảm thấy thế nào.
Tam nhi, tên nhóc thối kia, bây giờ còn dám chỉ vào mũi hắn mà nói với hắn, anh à, đừng gây phiền phức cho gia đình em nữa, được không? Em đã thay đổi rồi, em không muốn lăn lộn trong giang hồ nữa, em muốn sống một cuộc sống bình thường, mở một quán ăn nhỏ để nuôi sống gia đình, hàng ngày chăm sóc vợ và mẹ vợ, cả nhà sum vầy bên nhau bình đạm mà sống.
Vì ai? Chính là vì Trình Vũ này.
Tam nhi nói, anh, em thực sự hối hận, em có lỗi với em ấy, em ước gì cánh tay bị hỏng đó nằm trên người em. Em đã làm em ấy đau lòng.
Câu này cho ai? Vẫn cho Trình Vũ này!
Phải, Tiểu tam nhi có gia đình, có một người vợ đẹp trai tuấn tú, thậm chí còn về làm rể nhà người khác. Hắn có công việc, có gia đình riêng, từ lâu đã không cần phải chờ anh trai lo lắng …
La Cường mắt lóe sáng, đột nhiên anh nói: “Họ Trình, cậu nên tách khỏi Tam nhi đi. Hai người không hợp nhau.”
Trình Vũ: “Tại sao?”
La Cường: “Tại vì tôi nhất định phải tách hai người ra?”
Trình Vũ: “Nếu không phải cái chết chia lìa, tôi sẽ không tách ra khỏi anh ấy!”
La Cường chế nhạo, đúng là không biết điều. Hắn không có chớp mắt, lấy tay đánh thật mạnh vào bụng trên Trình Vũ!
Trình Vũ bị đấm đến phun ra máu, một tia máu bầm từ kẽ răng chảy ra, sau đó là từng ngụm từng ngụm máu tươi. Anh kịch liệt run rẩy, đau đớn, hai mắt mờ mịt trước La Cường.
La Cường thô bạo hỏi: “Còn bây giờ thì sao? Tách ra được không? Hôm nay tôi sẽ giết chết cậu đấy, tin không?”
Ánh mắt Trình Vũ dại ra, thân thể vô cùng yếu ớt, vừa nôn ra máu chửi rủa: “Tên khốn nạn … đừng hòng nghĩ đến…”
La Cường cau mày, đột nhiên hét lên, “Mẹ nó cậu bị ngu à? Tai nạn xe làm gãy một cánh tay rồi làm hư luôn não cậu hay sao?! Cậu ở cùng Tam nhi có gì tốt đẹp? Nó có thể cho cậu những gì? Dẹp mấy cái ngày lành tháng tốt đi, cậu sắp sửa bỏ mạng vì Tam nhi đó, cảnh sát Trình, thấy đáng không?”
Trình Vũ bụng đau như lửa đốt, đau đến mức hai mắt tối sầm lại, cả đời anh chưa bị ai đánh đau đến như thế, mà tên khốn nạn trước mặt này lại là anh trai yêu dấu của La Chiến!
Trình Vũ lại nôn ra một ngụm máu, khoang mũi cũng đầy máu, anh sắp ngạt thở.
Ánh mắt anh mờ mịt vì đau đớn, môi khẽ nhếch, kiên định nói: “Tôi yêu La Chiến, tôi chỉ yêu anh ấy, anh đừng hòng xem vào … Tôi không ngốc, tôi sẽ không bao giờ chia tay với anh ấy, không bao giờ.”
La Cường ngây người nhìn người nôn ra máu trước mặt, chậm rãi buông tay ra, đứng dậy.
La Cường đang chờ đợi những lời này của Trình Vũ. Trình Vũ nói rằng anh yêu La Tiểu Tam nhi, sẽ không bao giờ chia tay.
La Cường hiểu được, nếu sau này có kẻ thù dám tới cửa bắt nạt Tiểu Tam nhi, cảnh sát này nhất định sẽ không ngồi yên, bằng giá nào cũng phải bảo vệ La Chiến.
Một ngày nào đó, nếu đứa em trai chưa bao giờ làm người khác bớt lo của hắn gặp phải một vụ tai nạn xe khác, cần phải trả một cánh tay trái khác để cứu nó, Trình Vũ ngốc nghếch này chắc chắn cũng sẽ quên mình đi cứu La Chiến, không ngần ngại mất thêm một cánh tay …
Trình Vũ bị hắn đánh đòn hiểm, nôn ra máu khắp sàn nhà, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi yêu La Chiến, sẽ không chia tay.”
Giao Tiểu Tam nhi cho một người như vậy cả đời, làm anh cần gì phải lo nữa?
La Cường lại như thoáng nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai khác đang vặn vẹo đi vì đau đớn, khuôn mặt đó cũng có một đôi mắt chân thật và trong veo, lúc đó bị người ta đâm vào bụng, chảy máu rất nhiều, nhưng cố gắng chịu đựng đau đớn, nói với hắn, Lão nhị, đừng lo lắng, em sẽ không bỏ anh, em sẽ không bao giờ rời xa …
Lúc đó La Cường cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao lúc trước em mình lại giận dữ khóc lóc om sòm như vậy, hóa ra là muốn đòi lại công bằng cho cậu cảnh sát này.
Hắn yêu Thiệu Quân bao nhiêu, thì La Chiến cũng yêu Trình Vũ bấy nhiêu. La Chiến và Trình Vũ cũng đã từng sát cánh bên nhau nhiều năm, đổ máu, cùng đi qua sinh tử. Một người sống cả đời, có thể gặp một người như vậy, yêu đến không thể buông tay, vì người này có thể làm tất cả …
La Cường chỉ vừa ngẩn ngơ, không ngờ hắn đã nhanh chóng bị Trình Vũ tinh ý nhận ra.
Trình Vũ dùng đầu gối thúc vào ngực làm La Cường lảo đảo, bay tới nhặt súng, thân thể yếu ớt chống đỡ không nổi, đành phải dựa vào góc tường. Anh cứng rắn chống đỡ cơ thể mình bằng khuỷu tay phải bị hỏng, cầm súng bằng tay trái chĩa vào thái dương La Cường, lạnh lùng nói: “Không được nhúc nhích.”
La Cường kinh ngạc nhướng mày, khóe miệng nhếch lên cười: “Ngon lành nhỉ, thật là cái đồ chết tiệt, bị đánh như thế còn chưa đủ sao?”
Mặt Trình Vũ tái nhợt, thở hổn hển, nôn ra rất nhiều máu, nhưng không làm giảm đi vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt hoàn mỹ với những đường nét rắn rỏi.
La Cường nheo mắt nói: “Cảnh sát Trình, cậu định bắt tôi như thế à? Nào, lại đây, bắn ở đây này.”
La Cường lấy ngón tay khiêu khích chọc vào trán hắn. Trình Vũ cắn môi giận dữ nhìn hắn, nhưng thay vì bóp cò, anh lại đưa ngón tay ra sau …
La Cường đắc thắng chế nhạo: “Cảnh sát Trình, tôi biết cậu không dám bắn. Nếu hôm nay cậu nổ súng, cậu và Tam gia sẽ kết thúc ngay. Cậu nổ tung đầu ông đây, để xem Tam gia còn chấp nhận ngủ chung một cái giường với cậu không. Không tin, cậu có thể thử. “
Chân mày Trình Vũ nhíu chặt, anh không nói, nhưng cũng không thể động tay động chân. Cho dù trên tay La Cường đã dính máu bao nhiêu sinh mạng, nhưng người đàn ông này là anh ruột của La Chiến, Trình Vũ cũng không thể bắn phát súng này.
Ngày đó, La Cường nghênh ngang đi xa dưới họng súng của Trình Vũ, trước khi đi còn ngạo mạn quay đầu lại, chỉ vào thanh niên yếu ớt gần như ngất đi trên sàn nhà, ném cho Trình Vũ cái nhìn sắc bén không cam lòng.
Cảnh sát Trình, Tam nhi nhà tôi từ nay về sau giao cho cậu! Tôi đấm cho cậu hai quả đấm, khiến dạ dày cậu phun máu để làm cậu nhớ kỹ ngày hôm nay, chính tay tôi đích thân tặng lại em trai tôi cho cậu, Cảnh sát Trình, cậu có cảm thấy thiệt thòi không?
Vì cậu thích nó, nên phải cố gắng mà bảo vệ, nếu đã xem nó là vợ thì luôn phải để nó làm ưu tiên hàng đầu, thương nó lo lắng cho nó! Nếu không bảo vệ tốt, một ngày nào đó sẽ khiến Tiểu tam đau, mông lại bị rách, hoặc một ngày nào đó để cho tôi biết cậu hối hận, thay lòng đổi dạ, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cậu, Tôi sẽ quay lại tính sổ cậu!
Cũng là ngày hôm đó, La Chiến bị đánh ngất xỉu rồi lôi vào căn phòng nhỏ đen kịt hoàn toàn không hay biết, anh trai hắn đã “gả” hắn cho Cảnh sát Trình.
__
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
*Xin lỗi các bạn vì lần trước báo động giả….. do sơ suất của mình, CV bên vn nguồn nào cũng thiếu chương này mà mình đọc có CV à, hnay xem raw mới biết thiếu
Điện thoại trong túi La Chiến vang lên ‘tích tích’. La Cường bắt máy, nhanh chóng xác nhận vị trí cần đến qua cuộc điện thoại.
Giọng nói của hai anh em rất giống nhau, chỉ có người thân quen mới phân biệt được, người ngoài không thể nhận ra, đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa rống vừa hét trong điện thoại còn tưởng rằng mình đang nói chuyện với La Chiến.
Tầng và số căn hộ đã được cảnh sát xác định, nhưng mặc dù vậy, La Cường vốn thận trọng đa nghi, vẫn đang cẩn thận xem xét tầng trệt, vạch đường để rút lui sau khi xong việc.
Tòa chung cư cao tầng xây theo hình chữ tỉnh (井), trong số hơn 20 hộ dân tại tầng hai này, chỉ có 2 nhà bị dán thông báo “tạm ngừng cung cấp điện nước ngay trong ngày”. Trong hai căn này, có một căn trước cửa ra vào có một lớp bụi dày đặc, dấu chân trên đó nham nhở, lộn xộn, rõ ràng còn có dấu vết kéo lê vật nặng!
La Cường ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét dấu chân, mặt không chút biểu cảm, trong lòng thầm ước đoán trong nhà sẽ có bao nhiêu người, sắp xếp phòng như thế nào, ra tay như thế nào …
Đó là lần đầu tiên La lão nhị nhìn thấy Trình Vũ, là cảnh sát Trình người khiến em trai mình mấy năm ngồi tù vẫn luôn thương nhớ, ra tù xong thì sống chết quấn lấy dù có đi tu cũng muốn đem về ấp trong vòng tay!
La Cường lúc vào thậm chí còn lười liếc nhìn đám người sắp thành cô hồn kia. Hắn nhìn bằng khóe mắt, nhanh chóng phát hiện người thanh niên đang ngồi dựa vào tường, hai tay bị còng. Áo sơ mi trắng của Trình Vũ bê bết máu, có thể thấy mấy ngày nay đã bị tra tấn hành hạ, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh kiên định, không rên một tiếng.
Một họng súng chĩa vào đầu hắn. Khóe mắt dưới vành mũ ngụy trang của La Cường sắc bén ánh lên tia sáng lạnh.
Vết máu chảy ra từ khóe miệng Trình Vũ như khiêu khích thần kinh hắn, bản chất khát máu và tàn bạo của hắn trỗi dậy, cả người như bị hừng hực đốt cháy bởi những ngọn lửa xấu xa …
La Cường lắc mình né tránh nòng súng, đột nhiên tức giận cầm hai dây dẫn điện, để sợi dây kim loại dẫn dòng điện cực lớn tới hai tên côn đồ trước mặt!
Cùng lúc đó, La Cường thoáng nhìn thấy người thanh niên nãy giờ vẫn còn đang nôn ra máu yếu ớt trong góc, đột nhiên đứng dậy, đập mạnh cái ghế phía sau lưng vào một tên bắt cóc khác, tuy hai hay đang bị còng ngược ra phía sau, nhưng lại nhảy một cú lộn ngược, “bay” lên vai kẻ thù, hai chân trên không trung xoắn chặt, ngay lập tức vặn cổ đối phương bằng đầu gối cứng rắn của mình!
La Cường sửng sốt trước thế võ này, trong lòng thầm ngưỡng mộ, nhưng chỉ kịp sững sờ nửa giây, những tên côn đồ còn lại trong phòng đã lao tới …
Trình Vũ không ngờ rằng người đến cứu mình lại là La Cường.
Và La Cường không ngờ rằng quá trình giải cứu thậm chí còn mẹ nó nhẹ nhàng suôn sẻ hơn những gì hắn mong đợi trước đó. Kỹ năng cận chiến kiêu ngạo và sắc bén của thanh niên trước mặt hắn thật sự làm hắn kinh ngạc. Thân hình gầy yếu của cảnh sát này đủ để cho người ta sinh lòng muốn bảo vệ, nhưng lúc đánh nhau, hạ gục đối thủ thật sự quá lưu loát. Gương mặt tuấn tú của Trình Vũ tái nhợt, mắt không chớp lấy một cái!
La Cường dùng tuốc nơ vít đâm vào ngực trái của một tên bắt cóc, xuyên thủng tim, một cột máu phun ra từ khe hở giữa hai xương sườn, hắn ta gục xuống ngay lập tức.
Lúc quay lại, hắn thấy Trình Vũ cầm súng bằng tay trái, ánh mắt kiên định, vẻ mặt lạnh lùng, nòng súng nhắm thẳng vào hắn!
La Cường run lên trong tiềm thức vì tức kinh sợ, họng súng Trình Vũ bắn ra một ngọn lửa chói mắt, ngay lập tức máu đặc và não trắng bắn lên gáy La Cường. Hắn quay đầu lại nhìn thấy người phía sau đang cố gắng tấn công mình, sau khi bị bắn cái đầu như một quả dưa hấu vỡ, văng ra từng tảng thịt đỏ, mềm nhũn im lặng rơi xuống đất …
La Cường ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trừng mắt nhìn Trình Vũ, ánh mắt vẫn dữ tợn hung ác, nhưng lại có một tia xúc động.
Cả hai người đều không nghĩ người kia có thể tàn nhẫn như vậy, còn tàn nhẫn hơn cả chính mình…
Ngày hôm đó, sự xuất hiện của La Cường đã khiến tình cục diện trong căn nhà đảo lộn trong tích tắc …
Đôi nắm đấm sắt của La Cường quật ngã từng tên côn đồ, cuối cùng dồn Đàm ngũ gia lại, chiến đấu quyết liệt, từng cú đấm, từng cú đá, từng tiếng gầm, đều là đòn giết chết đối thủ.
Người bị bắt cóc là Trình Vũ, nhưng Trình Vũ lúc đó vẫn chưa thể hiểu hết được, La lão nhị và Đàm ngũ gia có mối thù sâu nặng đến thế từ đâu mà cứ như nước với lửa, không thể cùng tồn tại …
Trong vụ tai nạn xe hơi trên đường cao tốc Bàn Sơn, Duyên Khánh năm ấy, Trình Vũ đã dùng một cánh tay đổi lấy mạng cho người nhà họ La. Lúc đó, chính Đàm ngũ gia đã ra tay thay người đứng sau. Đàm ngũ gia vô tình hay cố ý cũng muốn để anh em nhà họ La biến mất vĩnh viễn, hòng trả mối hận giết vợ. Tiếc là hận cũ còn chưa xong lại thêm hận mới, có thể nói Đàm ngũ gia bị La Lão nhị ép đến tuyệt tự, chỉ còn lại một mình nên lần này mới phải chó cùng rứt giậu, bắt cóc cảnh sát, cùng đồng vu quy tận, mà người gặp nạn lại là Trình Vũ.
Trình Vũ đã xúc phạm đến Lưu Công Tử có gia thế quyền lực vì điều tra chống ma túy, bị Lưu Công Tử khiêu khích, trả thù nhiều lần. Ông bố làm quan to mà tên Lưu công tử đó dựa vào chính là người đàn ông đứng sau La Cường, người đã thuê hắn làm những công việc đẫm máu.
Đối với La Cường, chuyện này bắt buộc hắn phải ra tay, Trình Vũ không thể không cứu. Không nói tới việc người này là người yêu của La Tiểu tam, cho dù là người qua đường không liên quan gì đến hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ để cho người khác thay mình che chở, nhận lấy gánh nặng, bảo vệ người thân của hắn. Khi nào thì đến lượt thê cớm họ Trình cậu bảo vệ cho người thân nhất của ông đây?
La Cường và Đàm ngũ gia, hai kẻ thù không đội trời chung đã mấy năm không gặp, lần này lại chạm mặt, quyết đấu một trận sống còn.
Đàm ngũ gia bật ra một tiếng hét tuyệt vọng từ khuôn mặt đầy những nếp gấp thô ráp, tiếng hét khàn tràn ngập hận thù và oán giận với La Cường! Lão Đàm cũng do không còn gặp thời, cảnh xưa tan thành mây khói, nay giới xã hội đen ở Bắc Kinh không còn là giang hồ ngày đó mà lão đầu đội mũ mướp, áo bào nhỏ, ngồi xe kéo, tay xách lồng chim nữa.
La Chiến kinh doanh ‘ngoài ánh sáng’ càng ngày càng phát đạt, mở rộng địa bàn. La Cường ‘trong bóng tối’ hung tàn không ngừng càn quét địa bàn của những đại ca khác. Sóng sau đẩy sóng trước, không thể chống lại, hai anh em đánh mấy năm đã thẳng tay quét sạch những oan gia đối địch với mình…
Khoảnh khắc hai người quấn lấy nhau đấu đá mà lao ra ban công, Đàm ngũ gia hét lên một tiếng cuối cùng trước khi chết, trong mắt La Cường bừng lên từng luồng sáng lạnh!
Trình Vũ gầm lên, ôm lấy chân La Cường: “Đừng làm như vậy! …”
La Cường đạp bay Trình Vũ ra, máu dính trên hốc mắt đọng lại thành một ánh mắt lạnh như băng, đột nhiên hắn nhấc đối thủ của mình lên, ném ra khỏi lan can ban công!
“A ——”
Trình Vũ ngã trên mặt đất, hét lên, trơ mắt nhìn thân hình đầy vết thương của Đàm ngũ gia nhanh chóng rơi khỏi tầm nhìn của mình …
Vật thể không xác định từ trên trời rơi xuống, lực cực mạnh xuyên qua mái che mưa người dân dựng ở tầng 2, đập vào bảng hiệu neon lớn quảng cáo của phòng ca múa khiêu vũ ở tầng 1, máu bắn tung tóe ra mấy thước, vô cùng thê thảm.
Lú đó, xe của Thiệu Tam gia đang đậu ở tầng dưới bên đường, chờ nóng lòng đến mức tim đập dồn liên tục. Anh che mặt bằng kính râm, mặc quần áo bình thường, ngồi trong xe hút điếu thuốc, hai chân thả lỏng mà phát run. Chợt một cái xác nặng như bao tải ngã xuống trước mặt anh, anh còn nghe thấy một tiếng “rầm”, khiến người ta sởn gai ốc!
Thiệu Quân trợn mắt há hốc mồm, yết hầu co rút không thể thở đến vài giây….
“Á á á á á!”
“Có người trên trời rơi xuống!”
Người qua đường hoảng sợ la hét chỉ trỏ, có người gọi cảnh sát, có người kinh hãi nhìn lên tìm lỗ thủng trên trời. (?)
Điếu thuốc rơi xuống đất, ngực phập phồng kịch liệt.
Anh mở cửa xe, lao ra, cố sức vạch đám đông …
Cảnh tượng trước mắt không đành lòng nhìn thẳng, Thiệu Quân chỉ liếc một cái, sau đó nhắm mắt quay mặt lại, cắn chặt môi chịu đựng cơn choáng váng chết lặng, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn kỹ một lần nữa, thở phào nhẹ nhõm. Người trên mặt đất không còn nhận ra dung mạo, nhưng Thiệu Quân chắc chắn không phải La Cường, La Cường dù thành một vũng máu anh cũng sẽ nhận ra.
Nhiều xe cảnh sát liên tục gào thét chạy đến, Thiệu Quân đeo kính râm, nhanh chóng hòa vào đám đông hỗn loạn. Anh nhận ra vài người trên xe, có một người là đội trưởng đội cảnh sát Thành phố, vị cấp dưới rất có năng lực của bố anh.
Anh không cam lòng ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng, nhưng anh không thể đoán được người đó rơi từ tầng nào xuống, người nằm đây không phải La Cường, Trình Vũ hay La Chiến. Mấy người này còn lề mề trong phòng sao? La Cường, tên khốn này ra tay xong còn chưa chịu ngoài ngay, bộ chờ cảnh sát tới tận diệt hay gì?
Dù đã thân thiết với nhau, nhưng cả hai vẫn còn một lớp màng mỏng trong lòng, Thiệu Quân khi đó cũng không đoán được mục đích thực sự của La Cường.
La Cường giết Đàm ngũ gia để giải cứu con tin?
Hắn phải ngồi tù gần như hết đời, trước khi đi hắn còn có chuyện cuối cùng lo lắng, người cuối cùng lo lắng, hắn phải thu xếp xong xuôi mới rời đi.
Trong phòng có một gã còn đang thoi thóp, Trình Vũ quỳ xuống kiểm tra xem còn sống không, sắc mặt chấn động đến cực điểm.
La Cường nhìn thẳng vào mắt Trình Vũ, từng bước đi về phía người này.
Trình Vũ đứng dậy, nghiêm mặt, vươn tay ngăn cản: “Anh không thể đi.”
La Cường giễu cợt nói: “Ông đây đã muốn đi, cậu nghĩ cậu có thể ngăn được?”
Trình Vũ nhấc còng tay lên, mắt sắc bén, chuẩn bị tấn công.
Trình Vũ nghiêm nghị nói: “La Cường anh vượt ngục à? Tôi sẽ bắt anh về quy án!”
La Cường chế nhạo: “Bắt được tôi? Chỉ bằng một mình cậu? … Tôi còn có chuyện chưa tính sổ với cậu đây!”
Trình Vũ đối mặt với cảnh tượng thương tâm máu chảy thành sông như thế này, nếu không ra tay bắt La Cường thì không còn là Trình Vũ nữa.
Nếu một người như La lao nhị có thể ngoan ngoãn khuất phục, để bị trói, hắn sẽ không còn là La Cường nữa.
La Cường chặn chiêu Trình Vũ tung ra cố gắng đánh gục hắn, giáng cho anh một cú đấm dữ dội, lại một lần nữa chiến đấu kịch liệt!
La Cường không ngờ Trình Vũ toàn thân đầy thương tích, nôn ra máu, vẫn không quên thực hiện nhiệm vụ, không buông tha cho hắn, còn muốn bắt hắn về quy án nữa?!
Cả hai bên đều cố gắng hết sức, La Cường dùng đôi nắm đấm sắt để đối đầu với những cú ra chân lắt léo Trình Vũ. Đánh qua mấy chiêu La Cường thầm cảm thán, tên cảnh sát trẻ tuổi này, kỹ năng quá tốt và tính cách mạnh mẽ, đúng là không phải người thường. Khó trách tam nhi nhà mình lại coi trọng Trình Vũ, chết tâm chịu khuất phục trước cảnh sát này …
Thằng nhóc kia vẻ mặt lạnh lùng, khí thế bức người, không muốn chịu thua, trong lòng nhất định không phải dạng vừa, không chừng đã tóm chặt La Tiểu tam trong lòng bàn tay, ăn tươi nuốt sống nó. … La Cường trong khoảnh khắc để ý nghĩ mạnh mẽ này xuyên qua não hắn, đáy mắt từ từ đỏ lên, tụ máu.
Hăn đi một chuyến này, là vì ai?
Hắn thực sự là vì giải cứu Trình Vũ khỏi bọn bắt cóc sao?
Trong trái tim không quá rộng lớn của La Cường chỉ có hai người, một người là La tam nhi và người còn lại là Thiệu Tam nhi.
Còn Trình Vũ là ai?
Hắn thậm chí không biết cậu ta, chưa bao giờ nghe nói. Vì cớ gì ông đây phải quan tâm cậu ta?
Trình Vũ đã lấy đi trái tim của Tam nhi, tiêu tiền của Tam nhi, dám bắt nạt Tam nhi, lại còn ngủ với em trai ông đây đến mức phải đưa Tiểu Tam nhi đến bệnh viện phẫu thuật, chuyện này có thể bỏ qua không? Nếu hôm nay ông đây buông tha cho tên Trình Vũ này, ông sẽ không mang họ La nữa!
Trình Vũ trên người bị thương, một bên tay không dùng được, dần dần chật vật.
La Cường rất tàn nhẫn tấn công vào khuyết điểm trên tay phải Trình Vũ, ngang nhiên dùng sức nặng áp đảo, kẹp chặt tay chân anh ép vào góc tường.
Trình Vũ sắc mặt tái nhợt, toàn thân bị thương nặng, nhưng cặp mắt đen nhánh vẫn còn đang quật cường trừng mắt nhìn hắn, không chịu nhượng bộ.
La Cường giễu cợt: “Đánh không lại ông đây à? Chịu thua chưa?”
Trình Vũ vùng vẫy, La Cường vặn cánh tay phải của Trình Vũ về phía sau, suýt làm gãy tay Trình Vũ khỏi vai. Hắn lạnh lùng nhìn một lớp mồ hôi mỏng rin ra trên trán thanh niên này và tiếng thở dốc khi cố gắng chịu đựng cơn đau.
Trình Vũ ho ra máu, thì thào nói: “Tay này bị hư rồi, có ngon thì so với cánh tay bên kia.”
La Cường: “……”
La Cường không tự chủ được thả lỏng lại một chút, nhưng vẫn đang đè chặt anh, nhìn vẻ mặt của Trình Vũ, cẩn thận suy xét, thầm nghĩ, cái vẻ mặt nghiêm túc thế này làm sao có thể quyến rũ được tiểu Tam nhi? Tam nhi nhà hắn người đẹp cỡ nào mà chưa từng thấy qua? La Chiến có thể dốc hết ruột gan yêu thương người này, ngay cả anh trai của mình cũng…
La Cường kỹ lưỡng hỏi: “Cậu đã cứu mạng Tam nhi à?”
Trình Vũ: “Ừ.”
La Cường: “Tại sao cậu cứu nó?”
Trình Vũ: “Muốn bảo vệ che chở cho anh ấy, còn tại sao nữa?”
La Cường lạnh lùng hỏi: “Đó là em trai tôi, tôi nhờ cậu cứu nó à? Đến lượt cậu cứu nó sao? Cậu là cái gì cơ chứ?”
Trình Vũ trừng mắt nhìn La Cường, kiên quyết nói: “La Cường là người của tôi, anh ấy là vợ tôi, tôi sẵn sàng cứu anh ấy, tôi cứu anh ấy mắc gì phải cần bàn bạc với anh?”
“Vợ của cậu?”
Tam nhi nhà tôi là vợ của cậu?!
La Cường kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên từ khóe miệng nở ra một nụ cười đùa giỡn, lộ ra một cái răng nanh, chế nhạo nói: “Tôi là người nắm quyền nhà họ La. Tôi chưa từng nghe nói qua tam nhi nhà tôi là vợ của cậu? Mẹ kiếp, tôi đã đồng ý chuyện này chưa?! “
Trình Vũ kiêu ngạo tự tin: “La Chiến bao nhiêu tuổi rồi? Tôi và La Chiến ở bên nhau còn cần anh gật đầu à?”
La Cường nheo mắt, những tia sáng bất định lập lòe dưới đáy mắt hắn, hắn nhớ đến những điều Tam màn thầu kể với hắn ngày hôm đó.
Tên cảnh sát họ Trình, cậu con mẹ nó đã làm hỏng em trai tôi! Cái mông Tam nhi bị cậu chơi đến phải đi bệnh viện giải phẫu, cậu thật sự cho rằng tôi không biết sao!
Theo lời kể của Tam màn thầu, La tiểu tam nhi lúc ấy nằm trên giường bệnh, nước mắt lưng tròng, mông nứt nguyên một đường lớn, thật sự còn to hơn vết mổ trên bụng Tam gia gia nữa! Tam gia em có khóa kéo trên bụng, còn em trai Lão nhị anh có cái khóa kéo trên mông. Ca phẫu thuật thực hiện tại phòng khám hậu môn trực tràng mất hơn hai giờ. Tam gia cũng đợi ngoài cửa hơn hai giờ. Nghe bác sĩ nói phải khâu hơn 20 mũi, đau đớn kêu to đến thương tâm! Lão nhị, đây là em của anh đó, mới rời khỏi anh có mấy ngày, đã khiến người ta ức hiếp như thế, anh là anh trai, cũng phải nên khuyên bảo cái đôi chim câu hư hỏng kia một chút đi.
La Cường nhìn khuôn mặt đẹp trai, bình tĩnh và quật cường của Trình Vũ trước mặt, nhìn đôi mắt trong sáng thuần khiết kia, trong lòng hắn nổi sóng, không biết phải nên cảm thấy thế nào.
Tam nhi, tên nhóc thối kia, bây giờ còn dám chỉ vào mũi hắn mà nói với hắn, anh à, đừng gây phiền phức cho gia đình em nữa, được không? Em đã thay đổi rồi, em không muốn lăn lộn trong giang hồ nữa, em muốn sống một cuộc sống bình thường, mở một quán ăn nhỏ để nuôi sống gia đình, hàng ngày chăm sóc vợ và mẹ vợ, cả nhà sum vầy bên nhau bình đạm mà sống.
Vì ai? Chính là vì Trình Vũ này.
Tam nhi nói, anh, em thực sự hối hận, em có lỗi với em ấy, em ước gì cánh tay bị hỏng đó nằm trên người em. Em đã làm em ấy đau lòng.
Câu này cho ai? Vẫn cho Trình Vũ này!
Phải, Tiểu tam nhi có gia đình, có một người vợ đẹp trai tuấn tú, thậm chí còn về làm rể nhà người khác. Hắn có công việc, có gia đình riêng, từ lâu đã không cần phải chờ anh trai lo lắng …
La Cường mắt lóe sáng, đột nhiên anh nói: “Họ Trình, cậu nên tách khỏi Tam nhi đi. Hai người không hợp nhau.”
Trình Vũ: “Tại sao?”
La Cường: “Tại vì tôi nhất định phải tách hai người ra?”
Trình Vũ: “Nếu không phải cái chết chia lìa, tôi sẽ không tách ra khỏi anh ấy!”
La Cường chế nhạo, đúng là không biết điều. Hắn không có chớp mắt, lấy tay đánh thật mạnh vào bụng trên Trình Vũ!
Trình Vũ bị đấm đến phun ra máu, một tia máu bầm từ kẽ răng chảy ra, sau đó là từng ngụm từng ngụm máu tươi. Anh kịch liệt run rẩy, đau đớn, hai mắt mờ mịt trước La Cường.
La Cường thô bạo hỏi: “Còn bây giờ thì sao? Tách ra được không? Hôm nay tôi sẽ giết chết cậu đấy, tin không?”
Ánh mắt Trình Vũ dại ra, thân thể vô cùng yếu ớt, vừa nôn ra máu chửi rủa: “Tên khốn nạn … đừng hòng nghĩ đến…”
La Cường cau mày, đột nhiên hét lên, “Mẹ nó cậu bị ngu à? Tai nạn xe làm gãy một cánh tay rồi làm hư luôn não cậu hay sao?! Cậu ở cùng Tam nhi có gì tốt đẹp? Nó có thể cho cậu những gì? Dẹp mấy cái ngày lành tháng tốt đi, cậu sắp sửa bỏ mạng vì Tam nhi đó, cảnh sát Trình, thấy đáng không?”
Trình Vũ bụng đau như lửa đốt, đau đến mức hai mắt tối sầm lại, cả đời anh chưa bị ai đánh đau đến như thế, mà tên khốn nạn trước mặt này lại là anh trai yêu dấu của La Chiến!
Trình Vũ lại nôn ra một ngụm máu, khoang mũi cũng đầy máu, anh sắp ngạt thở.
Ánh mắt anh mờ mịt vì đau đớn, môi khẽ nhếch, kiên định nói: “Tôi yêu La Chiến, tôi chỉ yêu anh ấy, anh đừng hòng xem vào … Tôi không ngốc, tôi sẽ không bao giờ chia tay với anh ấy, không bao giờ.”
La Cường ngây người nhìn người nôn ra máu trước mặt, chậm rãi buông tay ra, đứng dậy.
La Cường đang chờ đợi những lời này của Trình Vũ. Trình Vũ nói rằng anh yêu La Tiểu Tam nhi, sẽ không bao giờ chia tay.
La Cường hiểu được, nếu sau này có kẻ thù dám tới cửa bắt nạt Tiểu Tam nhi, cảnh sát này nhất định sẽ không ngồi yên, bằng giá nào cũng phải bảo vệ La Chiến.
Một ngày nào đó, nếu đứa em trai chưa bao giờ làm người khác bớt lo của hắn gặp phải một vụ tai nạn xe khác, cần phải trả một cánh tay trái khác để cứu nó, Trình Vũ ngốc nghếch này chắc chắn cũng sẽ quên mình đi cứu La Chiến, không ngần ngại mất thêm một cánh tay …
Trình Vũ bị hắn đánh đòn hiểm, nôn ra máu khắp sàn nhà, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi yêu La Chiến, sẽ không chia tay.”
Giao Tiểu Tam nhi cho một người như vậy cả đời, làm anh cần gì phải lo nữa?
La Cường lại như thoáng nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai khác đang vặn vẹo đi vì đau đớn, khuôn mặt đó cũng có một đôi mắt chân thật và trong veo, lúc đó bị người ta đâm vào bụng, chảy máu rất nhiều, nhưng cố gắng chịu đựng đau đớn, nói với hắn, Lão nhị, đừng lo lắng, em sẽ không bỏ anh, em sẽ không bao giờ rời xa …
Lúc đó La Cường cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao lúc trước em mình lại giận dữ khóc lóc om sòm như vậy, hóa ra là muốn đòi lại công bằng cho cậu cảnh sát này.
Hắn yêu Thiệu Quân bao nhiêu, thì La Chiến cũng yêu Trình Vũ bấy nhiêu. La Chiến và Trình Vũ cũng đã từng sát cánh bên nhau nhiều năm, đổ máu, cùng đi qua sinh tử. Một người sống cả đời, có thể gặp một người như vậy, yêu đến không thể buông tay, vì người này có thể làm tất cả …
La Cường chỉ vừa ngẩn ngơ, không ngờ hắn đã nhanh chóng bị Trình Vũ tinh ý nhận ra.
Trình Vũ dùng đầu gối thúc vào ngực làm La Cường lảo đảo, bay tới nhặt súng, thân thể yếu ớt chống đỡ không nổi, đành phải dựa vào góc tường. Anh cứng rắn chống đỡ cơ thể mình bằng khuỷu tay phải bị hỏng, cầm súng bằng tay trái chĩa vào thái dương La Cường, lạnh lùng nói: “Không được nhúc nhích.”
La Cường kinh ngạc nhướng mày, khóe miệng nhếch lên cười: “Ngon lành nhỉ, thật là cái đồ chết tiệt, bị đánh như thế còn chưa đủ sao?”
Mặt Trình Vũ tái nhợt, thở hổn hển, nôn ra rất nhiều máu, nhưng không làm giảm đi vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt hoàn mỹ với những đường nét rắn rỏi.
La Cường nheo mắt nói: “Cảnh sát Trình, cậu định bắt tôi như thế à? Nào, lại đây, bắn ở đây này.”
La Cường lấy ngón tay khiêu khích chọc vào trán hắn. Trình Vũ cắn môi giận dữ nhìn hắn, nhưng thay vì bóp cò, anh lại đưa ngón tay ra sau …
La Cường đắc thắng chế nhạo: “Cảnh sát Trình, tôi biết cậu không dám bắn. Nếu hôm nay cậu nổ súng, cậu và Tam gia sẽ kết thúc ngay. Cậu nổ tung đầu ông đây, để xem Tam gia còn chấp nhận ngủ chung một cái giường với cậu không. Không tin, cậu có thể thử. “
Chân mày Trình Vũ nhíu chặt, anh không nói, nhưng cũng không thể động tay động chân. Cho dù trên tay La Cường đã dính máu bao nhiêu sinh mạng, nhưng người đàn ông này là anh ruột của La Chiến, Trình Vũ cũng không thể bắn phát súng này.
Ngày đó, La Cường nghênh ngang đi xa dưới họng súng của Trình Vũ, trước khi đi còn ngạo mạn quay đầu lại, chỉ vào thanh niên yếu ớt gần như ngất đi trên sàn nhà, ném cho Trình Vũ cái nhìn sắc bén không cam lòng.
Cảnh sát Trình, Tam nhi nhà tôi từ nay về sau giao cho cậu! Tôi đấm cho cậu hai quả đấm, khiến dạ dày cậu phun máu để làm cậu nhớ kỹ ngày hôm nay, chính tay tôi đích thân tặng lại em trai tôi cho cậu, Cảnh sát Trình, cậu có cảm thấy thiệt thòi không?
Vì cậu thích nó, nên phải cố gắng mà bảo vệ, nếu đã xem nó là vợ thì luôn phải để nó làm ưu tiên hàng đầu, thương nó lo lắng cho nó! Nếu không bảo vệ tốt, một ngày nào đó sẽ khiến Tiểu tam đau, mông lại bị rách, hoặc một ngày nào đó để cho tôi biết cậu hối hận, thay lòng đổi dạ, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cậu, Tôi sẽ quay lại tính sổ cậu!
Cũng là ngày hôm đó, La Chiến bị đánh ngất xỉu rồi lôi vào căn phòng nhỏ đen kịt hoàn toàn không hay biết, anh trai hắn đã “gả” hắn cho Cảnh sát Trình.
__