Chương 9
Nó đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Hàn Thất Bát, mười mấy giây sau, hắn cũng ra mở cửa:
" Tìm anh có gì sao? "
" Em đưa cặp cho anh thôi, sao này đừng vứt cặp lung tung nữa, anh lên phòng thì cầm lên luôn đi chứ sao lại vứt ở sofa "
" Rồi rồi anh biết rồi, em như bà cụ non "
" Ai là bà cụ non chứ.. " nó nhét cái cặp vào tay hắn, xong rồi đi về phòng.
Sau khi dùng cơm xong, nó thay đồ rồi đi ra ngoài, nó bảo với dì Vương rằng nó đi đến thư viện đọc sách nhưng thực ra nó đi tìm việc làm, kím 1 chút tiền rồi nó muốn mua gì thì mua chứ đã ăn nhờ ở đậu nhà người ta rồi bây giờ còn xòe tay ra xin tiền nữa thì cũng đủ biết cái mặt nó dày như nào rồi, mẹ với bà cũng để lại 1 chút tiền tiết kiệm, nó không dùng mà cất đi rồi gom dần dần để trả nợ cho dì Vương, nó đã nợ quá nhiều thứ của người ta rồi.
Nó tìm được 1 quán phở nhỏ cách nhà không xa, nó được người ta thuê rửa bát 3 - 4 tiếng rồi 1 ngày trả cho nó một trăm ngàn.
Nó làm xong cũng đã 6 giờ chiều hơn, ở Hàn gia đến 7 giờ mới dùng cơm tối nên nó về giờ này cũng không tính là muộn.
Vừa bước vào cửa nhà, dì Vương gọi nó vào ăn cơm tối.
" Xuân Nghi vào rửa mặt rửa tay đi rồi ăn cơm nha con "
" Dạ "
Hôm nay có nhiều món ăn hơn thường ngày, và cũng có 1 người đàn ông ngồi ăn cùng, nghe dì Vương giới thiệu thì nó mới biết là Hàn Lục Thất - người trụ cột của Hàn gia, cha của Hàn Thất Bát, chồng của dì Vương. Hàn Lục Thất là chủ tịch của tập đoàn đứng số 1 thế giới, còn có rất nhiều chi nhánh lớn ở ngoài nước, trường cấp 3 nó đang học thì Hàn gia đầu tư vào cũng không ít, đó là lí do vì sao khi cả hiệu trưởng gặp Hàn Thất Bát mới sợ như thế.
" Chào con, cứ gọi chú là chú Hàn " lão Hàn chào hỏi nó với chất giọng vô cùng nhẹ nhàng, nó còn tưởng người như lão Hàn thì vô cùng lạnh lùng và hung dữ nhưng ông ấy lại vô cùng vui vẻ, hiền hậu.
" Chào chú Hàn, con là Xuân Nghi " nó cũng gật đầu chào hỏi lại.
Sau khi ăn bữa cơm xong, nó vừa lên lầu vào phòng định đóng cửa lại thì có 1 bàn tay to đầy dây điện chụp lấy cánh cửa.
" Anh làm em giật mình "
Hắn không trả lời mà đóng cửa lại, sau đó đi lại giường ngồi, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân mày nheo lại nghiêm túc hỏi nó:
" Đi đâu? "
" Em đi đến thư viện đọc sách thôi "
" Với ai? "
" Em đi một mình "
" Thật? "
" Thậtttttttt " nó trả lời rồi kéo dài chứ cuối.
" Ừ "
" Anh về phòng đi, em phải đi tắm " nó kéo tay Thất Bát đứng lên nhưng hắn như 1 tảng đá cứng ngắc dù nó kéo cỡ nào cũng không nhút nhích.
" Thì em đi tắm đi, anh nằm ở đây cũng có sao đâu " nói xong hắn còn nằm sải cánh ra giường, bất lực, nó đi lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Sau 20 phút nó tắm ra, cứ tưởng hắn đã về phòng rồi nhưng không, hân vẫn nằm bất động trên giường nó.
Nhìn thấy nó bước ra, hắn ngồi dậy rồi đập tay xuống giường bên cạnh hắn, ra lệnh nó lại đây ngồi cạnh hắn, nó cũng ngoan ngoãn cầm khăn lau tóc rồi đi lại ngồi cạnh hắn.
Hắn giật lấy cái khăn rồi lau tóc hộ nó, nó cũng ngạc nhiên 1 chút nhưng vẫn để yên cho hắn lau, tóc nó vừa dài vừa mượt, hắn có vẻ thích mái tóc này của nó lắm.
" Đừng cắt tóc, anh muốn em để tóc dài "
" Em yêu tóc của em lắm, sẽ không cắt đâu " nó vui vẻ trả lời.
" Sao em không thắt bím giống ngày trước? nhìn đáng yêu hơn nhiều " hắn nhớ lại cô bé mũm mỉm thắt 2 bím năm xưa mà khóe môi tự giác cong lên.
" Lúc trước chỉ là mẹ thắt cho em, em không biết thắt... " giọng nói nó dần dần nhẹ lại, nhắc đến mẹ nước mắt nó lại không kìm chế được mà tuông ra, nó nấc lên trong nước mắt làm hắn hoảng hốt không biết làm gì.
" Thôi đừng khóc.. anh xin lỗi " hắn lúng túng vơ tay múa chân cả lên.
Nó nấc lên rung người rồi lấy tay lau nước mắt, sau đó nở 1 nụ cười tươi nhất có thể.
" Em không sao, anh về phòng đi, em buồn ngủ " nói rồi nó đứng lên đẩy Thất Bát ra khỏi phòng.
Hắn đành đi ra khỏi phòng mà trong lòng khó chịu không nguôi.
" Tìm anh có gì sao? "
" Em đưa cặp cho anh thôi, sao này đừng vứt cặp lung tung nữa, anh lên phòng thì cầm lên luôn đi chứ sao lại vứt ở sofa "
" Rồi rồi anh biết rồi, em như bà cụ non "
" Ai là bà cụ non chứ.. " nó nhét cái cặp vào tay hắn, xong rồi đi về phòng.
Sau khi dùng cơm xong, nó thay đồ rồi đi ra ngoài, nó bảo với dì Vương rằng nó đi đến thư viện đọc sách nhưng thực ra nó đi tìm việc làm, kím 1 chút tiền rồi nó muốn mua gì thì mua chứ đã ăn nhờ ở đậu nhà người ta rồi bây giờ còn xòe tay ra xin tiền nữa thì cũng đủ biết cái mặt nó dày như nào rồi, mẹ với bà cũng để lại 1 chút tiền tiết kiệm, nó không dùng mà cất đi rồi gom dần dần để trả nợ cho dì Vương, nó đã nợ quá nhiều thứ của người ta rồi.
Nó tìm được 1 quán phở nhỏ cách nhà không xa, nó được người ta thuê rửa bát 3 - 4 tiếng rồi 1 ngày trả cho nó một trăm ngàn.
Nó làm xong cũng đã 6 giờ chiều hơn, ở Hàn gia đến 7 giờ mới dùng cơm tối nên nó về giờ này cũng không tính là muộn.
Vừa bước vào cửa nhà, dì Vương gọi nó vào ăn cơm tối.
" Xuân Nghi vào rửa mặt rửa tay đi rồi ăn cơm nha con "
" Dạ "
Hôm nay có nhiều món ăn hơn thường ngày, và cũng có 1 người đàn ông ngồi ăn cùng, nghe dì Vương giới thiệu thì nó mới biết là Hàn Lục Thất - người trụ cột của Hàn gia, cha của Hàn Thất Bát, chồng của dì Vương. Hàn Lục Thất là chủ tịch của tập đoàn đứng số 1 thế giới, còn có rất nhiều chi nhánh lớn ở ngoài nước, trường cấp 3 nó đang học thì Hàn gia đầu tư vào cũng không ít, đó là lí do vì sao khi cả hiệu trưởng gặp Hàn Thất Bát mới sợ như thế.
" Chào con, cứ gọi chú là chú Hàn " lão Hàn chào hỏi nó với chất giọng vô cùng nhẹ nhàng, nó còn tưởng người như lão Hàn thì vô cùng lạnh lùng và hung dữ nhưng ông ấy lại vô cùng vui vẻ, hiền hậu.
" Chào chú Hàn, con là Xuân Nghi " nó cũng gật đầu chào hỏi lại.
Sau khi ăn bữa cơm xong, nó vừa lên lầu vào phòng định đóng cửa lại thì có 1 bàn tay to đầy dây điện chụp lấy cánh cửa.
" Anh làm em giật mình "
Hắn không trả lời mà đóng cửa lại, sau đó đi lại giường ngồi, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân mày nheo lại nghiêm túc hỏi nó:
" Đi đâu? "
" Em đi đến thư viện đọc sách thôi "
" Với ai? "
" Em đi một mình "
" Thật? "
" Thậtttttttt " nó trả lời rồi kéo dài chứ cuối.
" Ừ "
" Anh về phòng đi, em phải đi tắm " nó kéo tay Thất Bát đứng lên nhưng hắn như 1 tảng đá cứng ngắc dù nó kéo cỡ nào cũng không nhút nhích.
" Thì em đi tắm đi, anh nằm ở đây cũng có sao đâu " nói xong hắn còn nằm sải cánh ra giường, bất lực, nó đi lấy đồ rồi vào phòng tắm.
Sau 20 phút nó tắm ra, cứ tưởng hắn đã về phòng rồi nhưng không, hân vẫn nằm bất động trên giường nó.
Nhìn thấy nó bước ra, hắn ngồi dậy rồi đập tay xuống giường bên cạnh hắn, ra lệnh nó lại đây ngồi cạnh hắn, nó cũng ngoan ngoãn cầm khăn lau tóc rồi đi lại ngồi cạnh hắn.
Hắn giật lấy cái khăn rồi lau tóc hộ nó, nó cũng ngạc nhiên 1 chút nhưng vẫn để yên cho hắn lau, tóc nó vừa dài vừa mượt, hắn có vẻ thích mái tóc này của nó lắm.
" Đừng cắt tóc, anh muốn em để tóc dài "
" Em yêu tóc của em lắm, sẽ không cắt đâu " nó vui vẻ trả lời.
" Sao em không thắt bím giống ngày trước? nhìn đáng yêu hơn nhiều " hắn nhớ lại cô bé mũm mỉm thắt 2 bím năm xưa mà khóe môi tự giác cong lên.
" Lúc trước chỉ là mẹ thắt cho em, em không biết thắt... " giọng nói nó dần dần nhẹ lại, nhắc đến mẹ nước mắt nó lại không kìm chế được mà tuông ra, nó nấc lên trong nước mắt làm hắn hoảng hốt không biết làm gì.
" Thôi đừng khóc.. anh xin lỗi " hắn lúng túng vơ tay múa chân cả lên.
Nó nấc lên rung người rồi lấy tay lau nước mắt, sau đó nở 1 nụ cười tươi nhất có thể.
" Em không sao, anh về phòng đi, em buồn ngủ " nói rồi nó đứng lên đẩy Thất Bát ra khỏi phòng.
Hắn đành đi ra khỏi phòng mà trong lòng khó chịu không nguôi.