Chương 3:
Án Lăng cả người to con gói gọn trong bộ trang phục bảo vệ, vạt áo dài màu xanh bị nước thấm ướt, đặc biệt là vị trí ở tay trái, toàn bộ đều ướt đẫm, hơi nóng lượn lờ toả ra khắp hành lang, tất nhiên vết thương dưới lớp vải cũng không đơn giản.Người thường gặp vết thương như này đã sớm kêu la um sùm, Án Lăng lại biểu hiện phi thường ẩn nhẫn bình tĩnh .Hắn dùng một tay khác che lại cánh tay bị thương, nhút nhát rục đầu rục cổ, co rúm thân mình phảng phất đã chịu sai lầm lớn."Là do tôi đi quá nhanh, không kịp nhìn đường, thực xin lỗi, thực xin lỗi bác sĩ Nghiêu..."Án Lăng theo thói quen cúi đầu, liên tục xin lỗi, biểu tình tràn đầy sợ hãi.Chỉ có lỗ tai hồng hồng giấu sau mái tóc đen bại lộ nội tâm sóng gió mãnh liệt của hắn, thân thể ấm áp của Nghiêu Diệp dựa gần khiến hắn hoàn toàn không muốn phân ra nửa lực chú ý để tập trung vào việc khác.Thừa dịp lúc Nghiêu Diệp đang quan sát vết thương cho hắn, Án Lăng ỷ vào bản thân cao lớn trộm giương mắt nhìn biểu tình quan tâm của Nghiêu Diệp, trái tim liên tục đập, não trống rỗng.Dù biết rằng bản thân mình là tên xấu xí khuyết tật, căn bản không xứng với Nghiêu bác sĩ, thậm chí là dùng cách buồn nôn như thế này để tiếp cận cậu.Nhưng hắn vẫn không có cách nào kiềm chế được ái mộ ẩn sâu trong lòng, gần như tham lam nhìn chăm chú vào biểu tình quan tâm trên mặt Nghiêu Diệp, dùng ánh mắt để miêu tả lại đường cong nhu hoà trên mặt cậu.Bác sĩ Nghiêu, lần đầu tiên bác sĩ Nghiêu đứng gần hắn đến vậy...Nếu có thể vẫn luôn ở bên cạnh Nghiêu Diệp, dù chỉ nói chuyện, thì cũng tốt biết bao.Nhưng mà, sao có thể xảy ra được, hắn chỉ là một tên phế vật, nếu đứng ngang hàng với bác sĩ Nghiêu sẽ là sự sỉ nhục cậu.Nghe được Án Lăng kêu họ của mình, Nghiêu Diệp sửng sốt, cậu thật đúng là không nghĩ đến việc tên bảo vệ chỉ mới gặp qua mấy lần vậy mà nhớ được tên mình.Bất quá lúc này không phải là thời điểm rối rắm vấn đề này, Nghiêu Diệp nhẹ nhàng cầm cánh tay bị thương của Án Lăng, gỡ bỏ lớp vải bên trên, nhíu mày nói: "Đừng nói như vậy, đều do tôi đi nhanh quá, người xin lỗi là tôi mới đúng, anh đi theo tôi, tôi giúp anh xử lí vết thương đã".May là vết thương không quá nghiêm trọng, kịp thời xử lí thực mau là sẽ nhanh chóng khỏi hẳn, cảm giác tội lỗi lúc Nghiêu Diệp nhìn đến vết thương cũng nhanh chóng nhẹ bớt.Án Lăng do dự chốc lát, lại thấy Nghiêu Diệp kiên trì, cũng nhắm mắt theo đuôi Nghiêu Diệp đến văn phòng .Bởi vì có tật ở chân trái, hắn đi đường rất cẩn thận, từng bước từng bước, cố gắng không để cho người khác nhìn ra bản thân là kẻ khuyết tật, nhưng cho dù có che giấu thế này, tiếng bước chân trái phải không đều nhau đã bán đứng tất cả.Nghiêu Diệp đi bên cạnh Án Lăng, nghĩ cho lòng tự trọng của hắn nên cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ là có hơi thở dài, trong lòng sinh ra chút thương hại.Án Lăng chung quy cũng là người đáng thương, về sau, tốt nhất vẫn nên giúp hắn một chút.Nghiêu Diệp sinh ra trong một gia đình không được hạnh phúc, ba mẹ bất hoà nên li dị, thời thơ ấu chưa từng vui vẻ, nhưng ít ra gia cảnh cũng giàu có, chưa bao giờ phải lo chuyện áo cơm, trước khi tốt nghiệp đại học chưa bao giờ rầu lo chuyện tiền nong, trước khi đi thực tập ở bệnh viện, cậu còn không tưởng tượng được một người còn có thể sống như thế này.Vì miễn cưỡng giữ được công việc hiện tại, mà Án Lăng đã phải dốc hết sức lực, sự nhẫn nại đến gần như yếu đuối rốt cuộc cũng là do cuộc sống đè ép mà ra.Nhớ tới bản thân từng vì Án Lăng hận sắt không thành thép, Nghiêu Diệp không khỏi cảm giác xấu hổ, khó có được áy náy.Cậu chưa bao giờ thân với ai có địa vị thấp như Án Lăng, đặt bản thân ở vị trí cao cao tại thường rồi đánh giá người khác không khỏi quá ngạo mạn, nếu được sống có tôn nghiêm, đâu ai muốn uốn gói cong lưng với kẻ khác.Rốt cuộc chỉ có cậu biết, bản thân Án Lăng có tật, trình độ thì không đủ, bằng cấp cũng không có, nếu mất đi công việc ở đây, sợ rằng những ngày sau cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn.Đi vào văn phòng, Nghiêu Diệp lập tức xử lí miệng vết thương, đầu tiên là rửa sạch bằng nước lạnh, chờ đến lúc vết thương không còn bốc hơi nóng nữa thì bôi thuốc mỡ lên, sau đó quấn một lớp băng gạc xung quanh.Thời gian xử lí vết thương không dài cũng không ngắn, nhưng bởi vì Nghiêu Diệp đang tập trung tinh thần cực kì cao độ, nên cảm thấy thời gian trôi qua mau, trong lúc xử lí, trừ bỏ bảo vệ Án Lăng bỗng dưng thượng hoả, tự khiến mặt đỏ và bản thân phát run ra thì tất cả mọi thứ đều bình thường.Xử lý xong tất cả, Nghiêu Diệp mới lấy di động ra nhìn thời gian chạy trên đó.Từ lúc đổ nước đến lúc xử lí vết thương mới chỉ qua nửa tiếng, thời gian hiện tại là 12 giờ 25 phút.Hay thật, lại tan tầm sau 12 giờ nữa.Nghiêu Diệp thở dài, cảm thấy bản thân là ví dụ điển hình của việc vui quá hoá buồn.Nhìn thấy Nghiêu Diệp thở dài, Án Lăng lập tức ngồi thẳng, lo sợ bất an nhìn lén Nghiêu Diệp, gương mặt đỏ bừng phút chốc chuyển sang màu trắng, giọng nói cũng có vài phần run rẩy, không biết còn tưởng hắn gặp chuyện gì đáng sợ: "Thực sự xin lỗi, bác sĩ Nghiêu, là tôi làm chậm trễ thời gian của anh..Thực xin lỗi..."Án Lăng biết, dạo gần đây bác sĩ Nghiêu rất mệt, mà hắn còn vì chút việc nhỏ mà làm phí mất thời gian nghỉ ngơi quý giá của cậu, quả thật là tội ác tày trời.Thậm chí...Thậm chí còn tiếp xúc tứ chi với bác sĩ Nghiêu, nhất định cậu đang ghê tởm trong lòng...Nghĩ như vậy, Án Lăng cúi đầu, nhấp miệng trầm mặc, không dám nhìn thẳng đôi mắt thanh triệt xinh đẹp của bác sĩ Nghiêu.Một tên to con cứ vậy mà co rút ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng, nhìn thoáng qua quả nhiên có chút đáng thương.Nghiêu Diệp quay đầu nhìn bộ dáng cô vợ nhỏ bị uỷ khuất của Án Lăng,chóng mặt, vội xua tay giải thích nói: "Không có, không có, chuyện này là lỗi của tôi, sao lại tính cho cậu được? Bảo vệ Án cậu đừng để trong lòng, chuyện này là tôi phải xin lỗi mới đúng..."Sau khi lặp lại chữ "xin lỗi" không biết bao nhiêu lần, Nghiêu Diệp khó được có chút đau đầu.Tuy rằng đã sớm biết Án Lăng trông thì to con thế thôi chứ tim thực chất làm bằng thuỷ tinh, nhưng cũng không nghĩ tới người này lại yếu ớt đến vậy.Các bạn nghĩ thử xem, một tên đàn ông cao 1m9, cả ngày co đầu rụt cổ, gặp được chuyện gì mặc kệ là lỗi của ai cũng mở miệng xin lỗi, tuy rằng có thể hiểu được, nhưng chỉ cần nhìn cũng khiến người khác đau đầu.Cậu cần phải về thôi, đã hơn 12 giờ rồi, bệnh viện lại có chút xa, không đi kịp ngay lúc này thì sẽ không gọi được xe nữa."Bảo vệ Án, miệng vết thương của anh không được trực tiếp tiếp xúc với nước, phải nhớ thường xuyên thay băng và sức thuốc, mấy ngày sau quay lại đây để tôi kiểm tra, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé?"Án Lăng hoà hoãn cảm xúc, hắn thấy Nghiêu Diệp đứng lên cũng lập tức đứng dậy theo, hắn khom lưng, dường như làm vậy là có thể khiến bản thân cao bằng Nghiêu Diệp, không còn giống một kẻ dị loại.Hắn nhìn biểu tình ôn nhu trên mặt Nghiêu Diệp, ngón tay để bên người bất an cuộn tròn, trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nắm được."Cảm ơn bác sĩ Nghiêu, tôi hiểu rồi".Thấy vậy, Nghiêu Diệp thở ra, cười cười, vẫy tay từ biệt: "Vậy tôi về trước, bảo vệ Án ngày mai gặp lại!""Được, bác sĩ Nghiêu, ngày mai gặp lại".Đôi mắt Án Lăng toả sáng đáp lời, khoé miệng gợi lên, trên mặt lộ ra nụ cười thuần khiết như một đứa trẻ.Dưới nụ cười toả sáng, vết bớt bao trùm nửa khuôn mặt tựa hồ cũng không đến nỗi xấu xí dữ tợn.Lúc trước hắn không thích cười, bởi vì hắn nghĩ lúc cười bản thân sẽ trở nên càng thêm khó coi, lần này hắn thấy nụ cười ôn nhu của bác sĩ Nghiêu dành cho hắn, Án Lăng cũng muốn cười thật ôn nhu để đáp lại Nghiêu Diệp.Cho dù, nụ cười như vậy thập phần bình thường, nhưng đó là thứ duy nhất hắn có thể hồi báo.Nhưng, thực đáng tiếc, Nghiêu Diệp đã đi xa, không chút chú ý tới nụ cười của Án Lăng dành cho mình.Bên đây, Nghiêu Diệp bước vào thang máy, ấn nút xuống tầng một, trong lúc thang máy xuống thì dùng lưỡi chạm chạm vào mấy vết lở loét trong miệng, lập tức đau đến giật mình.Mấy ngày gần đây có quá nhiều việc bận, thuốc mua về cũng quên uống, khiến vết loét trong miệng càng lúc càng lan rộng, đến ly nước mới rót cũng chưa kịp uống, hiện tại miệng khô lưỡi khô nên vết thương càng thêm đau.Cậu lại cử động mắt cá chân, lúc đụng trúng bảo vệ Án chưa có cảm giác gì, hiện tại cử động thì có chút đau, chắc là bị trật khớp rồi.Thiệt tình, chuyện xui cứ liên tục a.Nghiêu Diệp bất đắc dĩ.Đinh———Thang máy đã đến, Nghiêu Diệp xoa xoa huyệt Thái Dương đang bừng bừng đau nhức, bước ra khỏi thang máy, đi ngang mấy phòng bệnh còn sáng đèn và quầy lễ tân có nữ y tá ngủ gật đang trực, cuối cùng rời khỏi bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng.Mới vừa ra khỏi, Nghiêu Diệp liền cảm thấy được cái lạnh cuối mùa thu, sau cổ lập tức nổi một lớp da gà, lông tơ cả người dựng thẳng."Phù—-Sao lạnh vậy?" Nghiêu Diệp súc cổ, từ phòng có điều hoà bước ra đây đúng là làm người khó tiếp thu, cậu không chịu nổi sự chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy, răng lập tức lập cập va vào nhau.Lấy di động đặt xe, Nghiêu Diệp ngơ ngác nhìn chằm chằm giao diện đặt xe trên màn hình, đứng đợi trong gió lạnh khoảng 10 phút, không có một chiếc xe nào đến đón.Kỳ quái, bình thường thời gian này cậu vẫn đặt xe được, chỉ cần chờ 1-2 phút là có tài xế nhận cuốc, hiện tại qua 10 phút rồi vẫn chưa người nào hỏi thăm.Đợi lâu như vậy vẫn chưa có ai nhận, Nghiêu Diệp bị đông lạnh đến sổ mũi, chỉ có thể tự rủa bản thân xui xẻo rồi bấm huỷ đơn đặt, chuẩn bị đi bộ về nhà.May mắn là cậu kịp thời thuê chung cư ở gần bệnh viện, đi bộ cỡ hai mươi phút là tới, chỉ có mỗi vấn đề là phải đi trong thời tiết lạnh thế này.Gió đêm càng ngày càng buốt, Nghiêu Diệp một bên gài hết nút trên người rồi kéo áo khoác khoá chặt vào thân mình, một bên bước từng bước vô lực đi về, cậu mệt đến mức hận không thể nằm xuống ngủ tại chỗ, mí mắt có đôi lúc dính lại.Cách đó không xa là một ngã tư, cậu xoa xoa đôi mắt nhập nhoè vì buồn ngủ, nhìn đến có người đốt lửa phía trước.Hả, đằng trước có cháy à?Nghiêu Diệp tập trung tinh thần nhìn lại, nhìn kỹ, lập tức phát hiện ánh lửa đã tan mất, đợi đến khi cậu bước chân lại gần mới phát hiện giữa ngã tư có dấu tro đồ vật bị thiêu.Sàn sạt——-Trong bóng đêm, gió lạnh ào ào, thổi bay những tờ giấy vàng chưa được đốt nằm trên mặt đất bay ra xa.Quá rõ rồi, có người ra ngã tư đốt tiền giấy, vàng mã để đổi vận khí, ánh lửa cậu nhìn thấy bất quá chỉ là tàn dư chưa cháy xong mà thôi.