Chương 22: Tôi rất bình thường
Dạ Quang trong lòng cười giễu cợt nhưng ngoài mặt biết rõ không nên đắc tội với đạo diễn, mặc dù hiện tại đạo diễn đã không vừa mắt cậu, màn ảnh của cậu khó tránh khỏi bị cắt xén, nhưng nếu đắc tội hoàn toàn ai biết hắn có đi khắp nơi nói xấu cậu hay không.
Làm việc với nhau vẫn nên chừa cho đường sống, chừa cho đạo diễn một chút mặt mũi. Dạ Quang cười làm lành:
“Tôi biết đạo diễn là một người hiểu chuyện và quan tâm người khác mà, vừa nãy chỉ là lo lắng Yến Thanh thôi phải không?”
“Đúng vậy là do tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.” Đạo diễn cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác vì thế lập tức nói. Hai người lại trò chuyện dăm ba câu chuyện này cứ thế mà qua rồi.
[tôi rất sành đồ giả: hahaah, vãi cả quan tâm, nếu nói quan tâm rõ ràng tình trạng của Dạ Quang đáng lo hơn, mặt đều trắng, người ta còn có bệnh tâm lí, cũng không thấy đạo diễn quan tâm.]
[tôi học không giỏi đừng lừa tôi: sụt sịt, Yến Thanh quá đáng thương, quá thảm, chuyện này ngay cả trong truyện cũng khó thấy, thế mà hắn lại trải qua.]
[Hôm nay uống trà sữa sao: mặc dù đạo diễn làm không đúng, nhưng tôi cùng đạo diễn có một suy nghĩ, sau đó cha Yến Thanh đã làm gì?]
[Tò mò +1]
[Tò mò +99]
[Bong bóng: tôi đoán một là yêu không được nên muốn phá, có thể là mang tâm lí cùng nhau chết kéo nhau nhảy lầu, hoặc là em chết rồi liền sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi gì đó?]
[tôi rất bình thường: trên lầu là biến thái sao, vì cái gì lại lí giải biến thái như vậy?]
[Bong bóng: có thể, nhưng nếu tôi là biến thái, tôi cảm thấy cậu cũng không bình thường, bởi vì tôi cảm thấy cậu và tôi là cùng một loại.]
[tôi rất bình thường: tôi không cho rằng như vậy, tôi cảm thấy rất bình thường, tôi cho rằng nếu thật sự là yêu thì không nên tổn thương người đó, nếu là tôi cùng lắm là cầm tù, cho uống thuốc ngủ.]
[tôi học không giỏi đừng lừa tôi: đều đáng sợ, theo người bình thường khi gặp chuyện này, khi người mình yêu còn nhớ người cũ phản ứng sẽ là bực dọc, khó chịu không ngoại trừ giận quá mất khôn, nhưng… thực ra việc cầm tù lại rất ít. Vì thế cậu thực sự không bình thường đâu, đừng đi yêu đương.]
[Bong bóng: thấy không, cậu tôi nói tôi bình thường hơn cậu.]
[tôi rất bình thường:. Được rồi, nhưng nếu tôi có bệnh tôi có thể tìm cậu không, dù sao tôi thiếu cảm giác an toàn, còn cậu có máu độc chiếm, không phải quá hợp nhau rồi.]
[Bong bóng: nói không tồi, cậu tự nói địa chỉ nhà, hay tôi tự tìm?]
[Ta rất bình thường: chơi kích thích một chút đi, tôi trốn cậu tìm, nếu tôi thua tùy cậu xử lí.]
[Bong bóng: tôi chỉ chờ mỗi câu này.]
Câu truyện dần đi xa, nói chung rất nhiều ý tưởng về cha của Yến Thanh nhưng chung quy chỉ có một kết quả không có kết cục tốt, hơn nữa việc này kì thực rất kì lạ bởi vì trên mạng không thể tìm được thông tin của ông tôi.
Yến Thanh không hề biết trên mang đang rầm rộ vì mình, hắn đỡ Dạ Quang về phòng, bản thân cũng nằm xuống thở dốc, gục đầu, bộ dạng rất đáng thương:
“Xong rồi người khác đều biết quá khứ của tôi rồi.” Yến Thanh không muốn người khác biết quá khứ của mình sự tự cao của hắn không cho phép điều đó, với hắn sợ người khác dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình.
Dạ Quang thấy hắn thảm thương, không khỏi sờ đầu hắn an ủi, nhưng Dạ Quang không biết cách an ủi người khác, nhưng nghĩ đến Yến Thanh cũng không biết nhưng vẫn cố ngồi xuống mà kể chuyện xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu.
Dạ Quang cũng cố nén sự bối rối của mình mà ngồi xổm đối diện Yến Thanh vụng về nói:
“Cậu đừng có sợ, ai lúc còn nhỏ mà không mắc lỗi lầm, hơn nữa cậu cũng không sai, ai chẳng có lúc lỡ lời, cậu chỉ là thích anh trai mình lại không biết mẹ mình không thích điều đó.”
“Hồi lúc nhỏ tôi đấy, còn điên hơn cậu cơ, tôi từng lấy chai rượu đập vào đầu ông cha nát rượu của mình, canh ổng cờ bạc mà báo cáo với công an, công an đến còn bám trụ không cho ổng đi, ổng bị nhốt vào tù mấy ngày tôi vui lắm. Nhưng mà sau đó thì công an thả ổng, ổng người ác không nói nhiều về đến nhà đánh cho tôi một trận thừa sống thiếu chết, còn nhốt tôi ở trong kho mấy ngày trời. Trong đó tối lắm, toàn là chuột, có lần đói quá tôi phải dành đồ ăn với chuột cơ, có lúc tôi nghĩ may mà lúc đó tui chậm chạp không bắt được con chuột nếu không tôi đã thịt luôn con chuột đó.”
Dạ Quang bình thản kể, rõ ràng quá khứ đen tối đến cùng cực nhưng lại rất bình thản. Yến Thanh không nhịn được mà hỏi:
“Vì vậy cậu mới sợ bóng đêm với không gian hẹp ư?”
Dạ Quang nhìn hắn, rồi lắc đầu, dường như có chút do dự:
“Không phải, đó là câu chuyện khác, cậu có muốn nghe không?”
Yến Thanh nhìn đến sự kháng cự của Dạ Quang cũng từ chối.
“Cậu nói rồi, không muốn kể cũng đừng kể, ai chẳng có bí mật của bản thân cơ chứ?”
Dạ Quang bật cười không kiềm được lòng mà xoa đầu của Yến Thanh nói:
“Ngoan quá.”
Yến Thanh bị xoa đầu thì vừa thẹn vừa giận lại không biết vì sao lại không đẩy tay của Dạ Quang ra. Đột nhiên Dạ Quang nói một câu:
“Lần này cậu giúp tôi một việc lớn, tôi nhất định báo đáp cậu.”
Yến Thanh tức giận:
“Tôi làm vậy không phải vì trông chờ cậu báo đáp, ai trong tình huống đó cũng sẽ làm vậy.”
Dạ Quang không đáp, trong lòng cậu hiểu là được, dù sao cậu chán ghét nợ nần, bởi vì nợ là sẽ sinh lãi, cậu ghét việc phải nợ bất cứ kẻ nào.
Dạ Quang rời đi, cậu rời đi như thế bọn họ vốn không có gì giao thoa, nhưng Triệu Hồng biết tin, mặt mày đen kịt chạy tới tìm cậu.
“Vì sao không phải anh với em bị nhốt ở trong đó?”
Dạ Quang dừng động tác trên tay, ánh mắt âm u nhìn Triệu Hồng tựa cười tựa không:
“May mắn cậu và tôi không cùng một chỗ, nếu không tôi sẽ không kiềm được mà giết cậu.”
mà Triệu Hồng lại vô cùng hưng phấn khi nghe điều đó, ánh mắt lấp lánh, sau đó xoay quanh Dạ Quang.
“Thật sao?”
“Giả.” Dạ Quang cười mỉm né tránh hắn. Nhã Văn đập cửa đi vào, chưa thấy người đã nghe tiếng.
“Dạ Quang, cậu không sao chứ?”
Nhưng vừa mở cửa Nhã Văn đã ngượng chín mặt, chỉ thấy Triệu Hồng dán mặt đẩy ngã Dạ Quang, hai người gần nhau đến mức như sắp hôn môi.
“A xin lỗi đã làm phiền.”
“Không có việc gì, cậu vào đi.” Âm thanh bình thản của Dạ Quang vang lên
Làm việc với nhau vẫn nên chừa cho đường sống, chừa cho đạo diễn một chút mặt mũi. Dạ Quang cười làm lành:
“Tôi biết đạo diễn là một người hiểu chuyện và quan tâm người khác mà, vừa nãy chỉ là lo lắng Yến Thanh thôi phải không?”
“Đúng vậy là do tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.” Đạo diễn cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác vì thế lập tức nói. Hai người lại trò chuyện dăm ba câu chuyện này cứ thế mà qua rồi.
[tôi rất sành đồ giả: hahaah, vãi cả quan tâm, nếu nói quan tâm rõ ràng tình trạng của Dạ Quang đáng lo hơn, mặt đều trắng, người ta còn có bệnh tâm lí, cũng không thấy đạo diễn quan tâm.]
[tôi học không giỏi đừng lừa tôi: sụt sịt, Yến Thanh quá đáng thương, quá thảm, chuyện này ngay cả trong truyện cũng khó thấy, thế mà hắn lại trải qua.]
[Hôm nay uống trà sữa sao: mặc dù đạo diễn làm không đúng, nhưng tôi cùng đạo diễn có một suy nghĩ, sau đó cha Yến Thanh đã làm gì?]
[Tò mò +1]
[Tò mò +99]
[Bong bóng: tôi đoán một là yêu không được nên muốn phá, có thể là mang tâm lí cùng nhau chết kéo nhau nhảy lầu, hoặc là em chết rồi liền sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi gì đó?]
[tôi rất bình thường: trên lầu là biến thái sao, vì cái gì lại lí giải biến thái như vậy?]
[Bong bóng: có thể, nhưng nếu tôi là biến thái, tôi cảm thấy cậu cũng không bình thường, bởi vì tôi cảm thấy cậu và tôi là cùng một loại.]
[tôi rất bình thường: tôi không cho rằng như vậy, tôi cảm thấy rất bình thường, tôi cho rằng nếu thật sự là yêu thì không nên tổn thương người đó, nếu là tôi cùng lắm là cầm tù, cho uống thuốc ngủ.]
[tôi học không giỏi đừng lừa tôi: đều đáng sợ, theo người bình thường khi gặp chuyện này, khi người mình yêu còn nhớ người cũ phản ứng sẽ là bực dọc, khó chịu không ngoại trừ giận quá mất khôn, nhưng… thực ra việc cầm tù lại rất ít. Vì thế cậu thực sự không bình thường đâu, đừng đi yêu đương.]
[Bong bóng: thấy không, cậu tôi nói tôi bình thường hơn cậu.]
[tôi rất bình thường:. Được rồi, nhưng nếu tôi có bệnh tôi có thể tìm cậu không, dù sao tôi thiếu cảm giác an toàn, còn cậu có máu độc chiếm, không phải quá hợp nhau rồi.]
[Bong bóng: nói không tồi, cậu tự nói địa chỉ nhà, hay tôi tự tìm?]
[Ta rất bình thường: chơi kích thích một chút đi, tôi trốn cậu tìm, nếu tôi thua tùy cậu xử lí.]
[Bong bóng: tôi chỉ chờ mỗi câu này.]
Câu truyện dần đi xa, nói chung rất nhiều ý tưởng về cha của Yến Thanh nhưng chung quy chỉ có một kết quả không có kết cục tốt, hơn nữa việc này kì thực rất kì lạ bởi vì trên mạng không thể tìm được thông tin của ông tôi.
Yến Thanh không hề biết trên mang đang rầm rộ vì mình, hắn đỡ Dạ Quang về phòng, bản thân cũng nằm xuống thở dốc, gục đầu, bộ dạng rất đáng thương:
“Xong rồi người khác đều biết quá khứ của tôi rồi.” Yến Thanh không muốn người khác biết quá khứ của mình sự tự cao của hắn không cho phép điều đó, với hắn sợ người khác dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình.
Dạ Quang thấy hắn thảm thương, không khỏi sờ đầu hắn an ủi, nhưng Dạ Quang không biết cách an ủi người khác, nhưng nghĩ đến Yến Thanh cũng không biết nhưng vẫn cố ngồi xuống mà kể chuyện xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu.
Dạ Quang cũng cố nén sự bối rối của mình mà ngồi xổm đối diện Yến Thanh vụng về nói:
“Cậu đừng có sợ, ai lúc còn nhỏ mà không mắc lỗi lầm, hơn nữa cậu cũng không sai, ai chẳng có lúc lỡ lời, cậu chỉ là thích anh trai mình lại không biết mẹ mình không thích điều đó.”
“Hồi lúc nhỏ tôi đấy, còn điên hơn cậu cơ, tôi từng lấy chai rượu đập vào đầu ông cha nát rượu của mình, canh ổng cờ bạc mà báo cáo với công an, công an đến còn bám trụ không cho ổng đi, ổng bị nhốt vào tù mấy ngày tôi vui lắm. Nhưng mà sau đó thì công an thả ổng, ổng người ác không nói nhiều về đến nhà đánh cho tôi một trận thừa sống thiếu chết, còn nhốt tôi ở trong kho mấy ngày trời. Trong đó tối lắm, toàn là chuột, có lần đói quá tôi phải dành đồ ăn với chuột cơ, có lúc tôi nghĩ may mà lúc đó tui chậm chạp không bắt được con chuột nếu không tôi đã thịt luôn con chuột đó.”
Dạ Quang bình thản kể, rõ ràng quá khứ đen tối đến cùng cực nhưng lại rất bình thản. Yến Thanh không nhịn được mà hỏi:
“Vì vậy cậu mới sợ bóng đêm với không gian hẹp ư?”
Dạ Quang nhìn hắn, rồi lắc đầu, dường như có chút do dự:
“Không phải, đó là câu chuyện khác, cậu có muốn nghe không?”
Yến Thanh nhìn đến sự kháng cự của Dạ Quang cũng từ chối.
“Cậu nói rồi, không muốn kể cũng đừng kể, ai chẳng có bí mật của bản thân cơ chứ?”
Dạ Quang bật cười không kiềm được lòng mà xoa đầu của Yến Thanh nói:
“Ngoan quá.”
Yến Thanh bị xoa đầu thì vừa thẹn vừa giận lại không biết vì sao lại không đẩy tay của Dạ Quang ra. Đột nhiên Dạ Quang nói một câu:
“Lần này cậu giúp tôi một việc lớn, tôi nhất định báo đáp cậu.”
Yến Thanh tức giận:
“Tôi làm vậy không phải vì trông chờ cậu báo đáp, ai trong tình huống đó cũng sẽ làm vậy.”
Dạ Quang không đáp, trong lòng cậu hiểu là được, dù sao cậu chán ghét nợ nần, bởi vì nợ là sẽ sinh lãi, cậu ghét việc phải nợ bất cứ kẻ nào.
Dạ Quang rời đi, cậu rời đi như thế bọn họ vốn không có gì giao thoa, nhưng Triệu Hồng biết tin, mặt mày đen kịt chạy tới tìm cậu.
“Vì sao không phải anh với em bị nhốt ở trong đó?”
Dạ Quang dừng động tác trên tay, ánh mắt âm u nhìn Triệu Hồng tựa cười tựa không:
“May mắn cậu và tôi không cùng một chỗ, nếu không tôi sẽ không kiềm được mà giết cậu.”
mà Triệu Hồng lại vô cùng hưng phấn khi nghe điều đó, ánh mắt lấp lánh, sau đó xoay quanh Dạ Quang.
“Thật sao?”
“Giả.” Dạ Quang cười mỉm né tránh hắn. Nhã Văn đập cửa đi vào, chưa thấy người đã nghe tiếng.
“Dạ Quang, cậu không sao chứ?”
Nhưng vừa mở cửa Nhã Văn đã ngượng chín mặt, chỉ thấy Triệu Hồng dán mặt đẩy ngã Dạ Quang, hai người gần nhau đến mức như sắp hôn môi.
“A xin lỗi đã làm phiền.”
“Không có việc gì, cậu vào đi.” Âm thanh bình thản của Dạ Quang vang lên