Chương 8: Tập 8: So tôi càng điên cuồng
Triệu Hồng vẻ mặt ủy khuất, Dạ Quang lại biết mình quá kích động rồi, nhưng bất cứ ai thấy hung thủ giết chết bản thân mình ở trước mắt đều không thể tịnh tâm nổi.
"Sao cậu đẩy cậu ấy thế hả? Người gì đâu..."
"Liên quan đến cậu sao?" Dạ Quang bực bội nói, cậu vuốt tóc lên, không hiểu sao khí chất lại trở nên cường đại, trái ngược với vẻ lười biếng lạnh nhạt, ánh mắt rất gây cảm giác áp lực cho người, đối diện với tầm mắt ấy khiến hắn nghẹn lời.
Nhưng bên cạnh Triệu Hồng lại nhìn đến mê mẩn, hắn thầm nghĩ, anh ấy tức giận cũng đẹp.
Xung quanh có người liền túm tụm lại phỉ nhổ cậu, bọn họ không thân với Triệu Hồng nhưng nếu có cơ hội làm Dạ Quang xấu mặt, còn làm đẹp cho hình ảnh bản thân, bọn họ cớ sao không làm.
Lại không ngờ người được trợ giúp lại hất hất tay áo, gương mặt như cũ rất vô hại, bộ dạng lại cực kì vô lại, nhìn muốn đánh nói:
"Tao có nhờ mày giúp à? Anh ấy đẩy tao, tao vui được chưa?"
Người chạy tới giúp sắc mặt tựa như cái cột đèn giao thông, đổi màu liên tục, lắp bắp một hồi mới nói:
"Đồ điên!"
Mà Dạ Quang người được nói đỡ cũng cười không nổi, bởi vì Triệu Hồng làm như rất quen cậu mà sáp lại.Tay còn choàng lấy tay cậu.
"Anh Quang, anh không nhớ em sao? Năm đó anh nghỉ học, em buồn lắm."
Dạ Quang sao có thể không nhớ, có đem Triệu Hồng đốt thành tro có khi cậu vẫn nhận ra được. Bởi vì kí ức càng tốt đẹp nghĩ tới càng đau lòng.
Nhớ năm đó khi cậu lần đầu tiên gặp Triệu Hồng, cậu ta cũng bị bắt nạt, nhưng khác với việc Dạ Quang được Trịnh Mục "chiếu cố" ngoài hắn ra thì không một ai được động vào Dạ Quang.
Có thể nói đây là kiểu bắt nạt cô lập thường thấy, không bị đánh đập trên cơ thể, nhưng tinh thần thì tổn thương tột độ.
Dạ Quang nhiều lúc chịu không nổi trốn lên sân thượng lúc này thì tình cờ thấy Triệu Hồng đang đứng trên lan can.
Chênh vênh như sắp ngã xuống, cặp mắt tuyệt vọng không còn chút ánh sáng nào.
Trong một khoảng khắc, Dạ Quang như một loại bản năng nắm lấy cánh tay đó.
Đôi mắt đó vô hồn tựa như lỗ đen như muốn kéo cậu vào trong đó.
"Đừng chết..."
Dạ Quang nghe thấy bản thân mình nói như vậy, không biết là đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cũng đối với thế giới này tuyệt vọng.
Là nói cho Triệu Hồng, vẫn là nói cho bản thân. Cậu kéo Dạ Quang vào lòng, ôm thật chặt hắn, năm đó Triệu Hồng chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi lại tựa như một đứa trẻ co thổi cái là bay.
Cậu không dám nghĩ tới, rốt cuộc thế giới này vực sâu có bao sâu, thống khổ rốt cuộc có hạn mức nào.
Cậu không dám hỏi đến quá khứ Triệu Hồng, cứ thế mà ôm lấy hắn, nước mắt chảy ra. Triệu Hồng ngẩn ngơ, cặp mắt vô hồn thoát chốc mơ mịt, bàn tay gầy ốm vươn vươn cố vỗ đầu tóc mềm mại của người trước mắt.
Thật mềm...
Cậu ta là ai vậy? Vì cái gì vì bản thân mình mà khóc.
Cậu khóc vì tôi sao? Nước mắt lóng lánh ấy cũng thật đẹp.
Triệu Hồng trái tim dường như nổi lên từng đợt gợn sóng, trong mắt Triệu Hồng người trước mắt dường như đang sáng lấp lánh lên.
Lúc này hắn ý nghĩ rất đơn thuần, hắn muốn bảo vệ người trước mắt, hắn cảm thấy người trước mắt gầy gò, quần áo cũng cũ kỹ, cũng rất khổ, thế nhưng lại muốn bảo vệ hắn, lại muốn sống, ánh mắt lại như có ánh sao.
Hắn muốn bảo vệ đôi mắt này, hắn muốn nắm lấy bàn tay hắn cùng đi. Nhưng mà bàn tay này đã dơ bẩn... cơ thể này...Hắn muốn lùi lại nhưng người nọ lại sợ hãi hắn rời đi.
Hơi ấm này, quả thật khiến hắn thật luyến tiếc.
Kể từ đó, bọn hắn thường cùng nhau trốn trên sân thượng, Triệu Hồng chưa từng nói về quá khứ của mình, Dạ Quang cùng chơi với hắn cũng chưa từng thấy người nhà.
Dạ Quang không nhắc tới, Triệu Hồng cũng không đề cập. Cả hai đều biết, có một số người gọi là người nhà còn không bằng người lạ.
Ở cùng Triệu Hồng là một trong những khoảng thời gian ngắn ngủi vui vẻ của Dạ Quang, nhưng Trịnh Mục thì rất khó chịu.
Rất nhiều lần Dạ Quang nhìn thấy Trịnh Mục đứng trong bóng tối nhìn bọn hắn, một người ghét hút thuốc như Trịnh Mục lại từ bóng tối móc ra gói thuốc. Dạ Quang nhíu mày, câu đầu tiên mở lời lại là:
"Từ khi nào cậu lại học cái thói hút thuốc vậy?"
Trịnh Mục ngừng lại, dưới lớp kính lấp lánh vui mừng, hắn vẫy vẫy điếu thuốc, cười khẽ:
"Cậu quan tâm tôi?"
"Coi như tôi chưa nói gì."
Dạ Quang lườm hắn, bọn họ đã không thể trở lại như trước đây, nhưng Trịnh Mục đột nhiên gọi cậu lại:
"Đừng đến gần cậu ta, cậu ta cũng rất nguy hiểm."
"Đến giờ tôi ở cùng ai, cậu quản được sao? So với việc quản tôi, cậu về mà quản mẹ của cậu, đừng để bà ta tìm tôi, làm không được thì cút khỏi mắt tôi đi. Đừng cho là tôi không biết mấy trò mèo của cậu."
"Tôi chỉ muốn cùng em quay lại như ban đầu."
"Ha~ còn quay lại như ban đầu, cậu bắt nạt tôi, cậu muốn quay lại. Trịnh Mục tôi biết cậu rõ ràng bản thân đang làm gì, chẳng qua không có được thì muốn phá hủy mà thôi."
"Em hiểu tôi như vậy..."
Trịnh Mục ngẩng đầu, cười khổ, hắn muốn nói gì lại cuối cùng cũng không nói ra. Dạ Quang không biết, Trịnh Mục nhìn về phía Triệu Hồng như có như không thì thào:
"Nhưng tôi cảm thấy, ánh mắt cậu ta nhìn em như bản thân tôi trước đây..."
"Một kẻ mù nhìn thấy ánh sáng... nhưng cậu ta so với tôi... càng điên cuồng."
Triệu Hồng nhìn thấy Trịnh Mục, cười với hắn, sau đó lẽo đẽo đuổi theo Dạ Quang.
Cái bóng dài của hắn kéo trên đất, tựa như bóng cười.
Năm đó, có người ngã từ thang bộ ngã xuống, cũng có người đột nhiên nghĩ học. Dạ Quang hoàn toàn không để ý.
Cậu chỉ cảm thấy Triệu Hồng cười càng ngày càng nhiều, trên người vết thương cũng càng ngày càng ít lại. Cậu uống li trà sữa mà Triệu Hồng đưa, vị hơi lạ lạ.
"Triệu Hồng... tôi sắp phải nghỉ học."
Trong khoảng khắc đó thời gian như đông lại, mà khuôn mặt của Triệu Hồng vặn vẹo đến đáng sợ trong thoáng chốc.
"Sao lại như vậy?"
Triệu Hồng đột nhiên nắm lấy vai cậu, đè xuống, không biết khi nào Triệu Hồng sức lực đã lớn như vậy.
"Sao cậu đẩy cậu ấy thế hả? Người gì đâu..."
"Liên quan đến cậu sao?" Dạ Quang bực bội nói, cậu vuốt tóc lên, không hiểu sao khí chất lại trở nên cường đại, trái ngược với vẻ lười biếng lạnh nhạt, ánh mắt rất gây cảm giác áp lực cho người, đối diện với tầm mắt ấy khiến hắn nghẹn lời.
Nhưng bên cạnh Triệu Hồng lại nhìn đến mê mẩn, hắn thầm nghĩ, anh ấy tức giận cũng đẹp.
Xung quanh có người liền túm tụm lại phỉ nhổ cậu, bọn họ không thân với Triệu Hồng nhưng nếu có cơ hội làm Dạ Quang xấu mặt, còn làm đẹp cho hình ảnh bản thân, bọn họ cớ sao không làm.
Lại không ngờ người được trợ giúp lại hất hất tay áo, gương mặt như cũ rất vô hại, bộ dạng lại cực kì vô lại, nhìn muốn đánh nói:
"Tao có nhờ mày giúp à? Anh ấy đẩy tao, tao vui được chưa?"
Người chạy tới giúp sắc mặt tựa như cái cột đèn giao thông, đổi màu liên tục, lắp bắp một hồi mới nói:
"Đồ điên!"
Mà Dạ Quang người được nói đỡ cũng cười không nổi, bởi vì Triệu Hồng làm như rất quen cậu mà sáp lại.Tay còn choàng lấy tay cậu.
"Anh Quang, anh không nhớ em sao? Năm đó anh nghỉ học, em buồn lắm."
Dạ Quang sao có thể không nhớ, có đem Triệu Hồng đốt thành tro có khi cậu vẫn nhận ra được. Bởi vì kí ức càng tốt đẹp nghĩ tới càng đau lòng.
Nhớ năm đó khi cậu lần đầu tiên gặp Triệu Hồng, cậu ta cũng bị bắt nạt, nhưng khác với việc Dạ Quang được Trịnh Mục "chiếu cố" ngoài hắn ra thì không một ai được động vào Dạ Quang.
Có thể nói đây là kiểu bắt nạt cô lập thường thấy, không bị đánh đập trên cơ thể, nhưng tinh thần thì tổn thương tột độ.
Dạ Quang nhiều lúc chịu không nổi trốn lên sân thượng lúc này thì tình cờ thấy Triệu Hồng đang đứng trên lan can.
Chênh vênh như sắp ngã xuống, cặp mắt tuyệt vọng không còn chút ánh sáng nào.
Trong một khoảng khắc, Dạ Quang như một loại bản năng nắm lấy cánh tay đó.
Đôi mắt đó vô hồn tựa như lỗ đen như muốn kéo cậu vào trong đó.
"Đừng chết..."
Dạ Quang nghe thấy bản thân mình nói như vậy, không biết là đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cũng đối với thế giới này tuyệt vọng.
Là nói cho Triệu Hồng, vẫn là nói cho bản thân. Cậu kéo Dạ Quang vào lòng, ôm thật chặt hắn, năm đó Triệu Hồng chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi lại tựa như một đứa trẻ co thổi cái là bay.
Cậu không dám nghĩ tới, rốt cuộc thế giới này vực sâu có bao sâu, thống khổ rốt cuộc có hạn mức nào.
Cậu không dám hỏi đến quá khứ Triệu Hồng, cứ thế mà ôm lấy hắn, nước mắt chảy ra. Triệu Hồng ngẩn ngơ, cặp mắt vô hồn thoát chốc mơ mịt, bàn tay gầy ốm vươn vươn cố vỗ đầu tóc mềm mại của người trước mắt.
Thật mềm...
Cậu ta là ai vậy? Vì cái gì vì bản thân mình mà khóc.
Cậu khóc vì tôi sao? Nước mắt lóng lánh ấy cũng thật đẹp.
Triệu Hồng trái tim dường như nổi lên từng đợt gợn sóng, trong mắt Triệu Hồng người trước mắt dường như đang sáng lấp lánh lên.
Lúc này hắn ý nghĩ rất đơn thuần, hắn muốn bảo vệ người trước mắt, hắn cảm thấy người trước mắt gầy gò, quần áo cũng cũ kỹ, cũng rất khổ, thế nhưng lại muốn bảo vệ hắn, lại muốn sống, ánh mắt lại như có ánh sao.
Hắn muốn bảo vệ đôi mắt này, hắn muốn nắm lấy bàn tay hắn cùng đi. Nhưng mà bàn tay này đã dơ bẩn... cơ thể này...Hắn muốn lùi lại nhưng người nọ lại sợ hãi hắn rời đi.
Hơi ấm này, quả thật khiến hắn thật luyến tiếc.
Kể từ đó, bọn hắn thường cùng nhau trốn trên sân thượng, Triệu Hồng chưa từng nói về quá khứ của mình, Dạ Quang cùng chơi với hắn cũng chưa từng thấy người nhà.
Dạ Quang không nhắc tới, Triệu Hồng cũng không đề cập. Cả hai đều biết, có một số người gọi là người nhà còn không bằng người lạ.
Ở cùng Triệu Hồng là một trong những khoảng thời gian ngắn ngủi vui vẻ của Dạ Quang, nhưng Trịnh Mục thì rất khó chịu.
Rất nhiều lần Dạ Quang nhìn thấy Trịnh Mục đứng trong bóng tối nhìn bọn hắn, một người ghét hút thuốc như Trịnh Mục lại từ bóng tối móc ra gói thuốc. Dạ Quang nhíu mày, câu đầu tiên mở lời lại là:
"Từ khi nào cậu lại học cái thói hút thuốc vậy?"
Trịnh Mục ngừng lại, dưới lớp kính lấp lánh vui mừng, hắn vẫy vẫy điếu thuốc, cười khẽ:
"Cậu quan tâm tôi?"
"Coi như tôi chưa nói gì."
Dạ Quang lườm hắn, bọn họ đã không thể trở lại như trước đây, nhưng Trịnh Mục đột nhiên gọi cậu lại:
"Đừng đến gần cậu ta, cậu ta cũng rất nguy hiểm."
"Đến giờ tôi ở cùng ai, cậu quản được sao? So với việc quản tôi, cậu về mà quản mẹ của cậu, đừng để bà ta tìm tôi, làm không được thì cút khỏi mắt tôi đi. Đừng cho là tôi không biết mấy trò mèo của cậu."
"Tôi chỉ muốn cùng em quay lại như ban đầu."
"Ha~ còn quay lại như ban đầu, cậu bắt nạt tôi, cậu muốn quay lại. Trịnh Mục tôi biết cậu rõ ràng bản thân đang làm gì, chẳng qua không có được thì muốn phá hủy mà thôi."
"Em hiểu tôi như vậy..."
Trịnh Mục ngẩng đầu, cười khổ, hắn muốn nói gì lại cuối cùng cũng không nói ra. Dạ Quang không biết, Trịnh Mục nhìn về phía Triệu Hồng như có như không thì thào:
"Nhưng tôi cảm thấy, ánh mắt cậu ta nhìn em như bản thân tôi trước đây..."
"Một kẻ mù nhìn thấy ánh sáng... nhưng cậu ta so với tôi... càng điên cuồng."
Triệu Hồng nhìn thấy Trịnh Mục, cười với hắn, sau đó lẽo đẽo đuổi theo Dạ Quang.
Cái bóng dài của hắn kéo trên đất, tựa như bóng cười.
Năm đó, có người ngã từ thang bộ ngã xuống, cũng có người đột nhiên nghĩ học. Dạ Quang hoàn toàn không để ý.
Cậu chỉ cảm thấy Triệu Hồng cười càng ngày càng nhiều, trên người vết thương cũng càng ngày càng ít lại. Cậu uống li trà sữa mà Triệu Hồng đưa, vị hơi lạ lạ.
"Triệu Hồng... tôi sắp phải nghỉ học."
Trong khoảng khắc đó thời gian như đông lại, mà khuôn mặt của Triệu Hồng vặn vẹo đến đáng sợ trong thoáng chốc.
"Sao lại như vậy?"
Triệu Hồng đột nhiên nắm lấy vai cậu, đè xuống, không biết khi nào Triệu Hồng sức lực đã lớn như vậy.