Chương 4
Nhìn thấy vẻ mặt Khương Yêm không hiểu, nguyên chủ đứng yên, nhìn thẳng vào hắn: “Lời ta trước khi xuất phát muốn nói với ngươi, phụ thân nói quả không sai, giữa ngươi và ta khác biệt chính là ta sinh ra đã làm phượng hoàng. Đúng vậy, nhưng ngươi đã trở thành vết nhơ trong đời ta. Nếu không muốn ta dùng thủ đoạn với ngươi thì ngươi nên biết điều cút ngay bây giờ. Càng xa càng tốt, nếu không thì đừng trách ta tàn nhẫn."
Khương Yêm im lặng một lúc lâu, sau khi quỳ xuống, hắn nói: "Nếu ta biến mất có thể khiến tiểu thư vui vẻ, thì ta sẽ đi. Xin người hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nguyên chủ đứng đó sững sờ hồi lâu, một cơn gió thổi qua, trên mặt nàng cảm thấy lạnh lẽo, đưa tay lên sờ, lòng bàn tay đầy nước mắt.
Sau khi trở về nhà, nguyên chủ lấy mặt ngọc bội ngọc ra, giơ tay lên muốn đập vỡ, nhưng cuối cùng không chịu nổi nên chỉ cất vào tủ khóa lại, đơn giản giấu đi.
Lần này nguyên chủ lâm bệnh nặng, kéo dài gần hai năm.
Cuối cùng khi dần bình phục, tất cả những sự kiện trong quá khứ đã hoàn toàn bị lãng quên.
Mỗi khi mở hộp giữ đồ, nguyên chủ chỉ cảm ngẩn ngơ khi nhìn mặt ngọc bội.
Tôi bừng tỉnh, gối ướt đẫm, tim đau nhức, nằm im trên giương, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, trong lòng cảm thấy buồn bã, trong tiểu thuyết gốc không hề miêu tả những điều này, tôi chỉ biết Lạc Thanh lần đầu tiên gặp Khương Yêm, khi đấy hắn buồn chán, tính cách lạnh lùng và dè dặt.
FuBao nhảy lên người tôi, nó đột nhiên tiến tới và đáp xuống ngực tôi. Lần này là đau thể xá.c chứ không phải đau lòng nữa. Tôi cảm tưởng như xương sườn mình gãy làm đôi.
Hôm nay thời tiết đẹp, tôi đi theo một cung nữ quen thuộc, mặc thường phục tập trung ở phía trước trại.
Nghe nói đêm qua Khương Yên đã tới lều của hoàng hậu, e rằng chúng ta sẽ sớm chào đón người thừa kế đầu tiên của triều đại mới.
Khương Yêm cũng hợp tác với Lạc Thanh để triều đại được kéo dài.
Một cuộc đua sẽ diễn ra, quy tắc là một nhóm nữ tử sẽ chia ra ẩn nấp ở túp lêu trong rừng, nam nhân sẽ bắt đầu tìm kiếm họ, bất kể tìm thấy người phụ nữ nào, bất kể địa vị của cô ấy ra sao. Chỉ cần cô ấy chịu đi theo, hai người sẽ thành một đội, đội nào tập trung trước lều lớn đầu tiên sẽ chiến thắng.
Lạc thanh đứng cạnh Khương Yêm, lông mày và đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, trong mắt anh tràn ngập hình bóng Khương Yêm, tình cảm đong đầy.
"Bệ hạ và Hoang hậu quả là một cặp trời sinh, xứng đôi vừa lứa."
"Đúng, đúng, họ cùng nhau trải qua sinh tử, có câu nói, năm trăm cái ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước, mới đổi được một lâdn gặp gỡ kiếp này.”
"Hoàng đế và hoàng hậu hòa thuận, nếu có thêm một tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa thì hậu cung sẽ ấm áp biết bao.”
Tôi cúi đầu đứng bên nghe tiểu cung nữ nói chuyện ríu rít, chân muốn mọc rễ.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Khương Yêm, hắn ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng không biêt bên trong đang nghĩ gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, đôi mắt hơi cụp xuống của hắn đột nhiên ngước lên nhìn tôi.
Tôi giật mình vội vàng quay đi, Trí Lâm Vĩ tình cờ là người dẫn đường cho tôi cũng đến, tôi cúi đầu đi theo, bước đi lộn xộn.
Ở trong lều buồn chán, lúc đầu tôi còn tò mò nhìn xung quanh, nhưng lều mới dựng, bên trong hầu như không có gì nên đành phải làm phiền Trí Lâm Vĩ.
Tôi tìm cách nói chuyện với hắn, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ, ánh nhìn thẳng của người này luôn hướng về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả khi tôi làm ầm lên, cũng không thèm đáp lại một lời.
Không sao, tôi thích thử thách này. Thật thú vị, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Trong tôi khơi dậy khát vọng chinh phục, đúng lúc định bắt đầu cuộc trò chuyện mới thì cánh cửa chòi đột nhiên chuyển động.
Cả hai chúng tôi ngay lập tức bị thu hút.
Tôi nhìn thấy cánh cửa càng lúc càng mở rộng, nắng khiến tôi nhắm mắt lại, tôi nheo mắt để nhìn nhưng không ngờ rằng tướng sĩ canh gác tôi lại đứng như khúc gỗ ở đó, hồi hộp hơn tôi.
Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Tĩnh đập vào mắt, tôi nhìn từ trên xuống dưới, anh mặc áo giáp bạc, bên trên là hình trăng lưỡi liềm, dưới eo đeo một túi ngọc và một thanh kiếm ở phía bên kia. Đôi bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng đặt trên thanh kiếm.
"Đại nhân!" Tôi hơi khẩn trương lên tiếng và nhìn xung quanh, điều đó thực sự khiến hắn ta xấu hổ.
"Là ta, Triệu tiểu thư. Chúng ta thật sự là định mệnh. Không ngờ rằng trong căn lều đầu tiên tôi gặp lại có một mỹ nữ ẩn náu." Lạc Tĩnh gãi đầu cười ngây thơ.
"Vậy chúng ta mau đi, như vậy sẽ về đầu tiên." Tôi nắm lấy cổ tay hắn và bắt đầu bước ra ngoài.
Nhưng tôi lại không kéo được Lạc Tĩnh đi. Quay lại thấy hắn trịnh trọng cầm túi ngọc trong tay, siết chặt đến mức các khớp xương trắng bệch, nói: "Triệu tiểu thư, cô có bằng lòng gia nhập đội của tôi, cùng tôi về trại không? "
Tôi mỉm cười thoải mái, người đàn ông này có ý thức lễ nghĩa khá tốt.
Tôi gật đầu, đang định đồng ý với anh: “Tôi bằng…”
“Nàng không muốn.” Cửa lều lần nữa mở ra, có người từ bên ngoài nhảy vào, bụi mù lên.
Ngoài Khương Yêm ra, còn ai vào đây nữa???
Tay tôi đang giơ lên, vừa chạm vào mép túi ngọc của Lạc Tĩnh, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế này khi Khương Yêm nhảy vào, hắn mang giáp màu đen.
_______________
Cằm hắn hơi nhếch lên, vẻ mặt ngạo mạn, khi nhìn thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi, hắn nhíu mày, toát ra khí chất khiến người khác tránh xa.
Giữa Khương Yêm và Lạc Tĩnh xuất hiện tia lửa, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tanh tách.
Tôi lặng lẽ đảo mắt sau lưng.
Không biết là mình đang bị nhìn chằm chằm, tôi gần như trợn tròn vì sợ hãi.
Lông mi rơi vào mắt, nhưng không thể giơ tay lên lấy, nước mắt tôi trào ra, một cảm giác thật khó chịu.
Trong mắt tên ngốc Lạc Tĩnh này, tôi là đang bị Khương Yêm dọa đến rơi nước mắt.
Tôi nhìn Lạc Tĩnh, người cao hơn 1,8 mét, đứng ra chắn giữa tôi và Khương Yêm.
Đứa trẻ này không phải được miêu tả là sức khỏe kém sao? Tại sao lại cao như vậy?
Sao hắn ta dám thách thức vị vua vì một nô lệ?
Tôi kéo mạnh góc áo Lạc Tĩnh, hắn cúi đầu nhìn tôi.
Khương Yêm cũng nhìn xuống bàn tay của tôi, ánh mắt trở nên nóng bỏng đến mức làm tôi luống cuống.
Hai nam thần này đều tập trung vào tôi, tôi chịu không nổi.
Cuối cùng tôi cũng che giấu được vẻ ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nói: “Theo quy định, hai người ở đây đánh nhau cũng vô dụng. Quan trọng là nữ nhân có chịu hay không.”
"Vậy ngươi có bằng lòng không?"
Một bên lạnh lùng ôn nhu, một bên trầm ấm cao quý, hai giọng nói đó đồng thời truyền vào tai trái phải của tôi, trong lòng tôi thầm hận vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này?
Nó rõ ràng phải xoay quanh nữ chính cơ mà? Tại sao?
Giữa hoàng tử trẻ hiền lành của gia tộc và chú chó sói con kiêu ngạo.
Trẻ con mới chọn, người lớn lấy tất.
Ahem, tôi lại nghĩ xa quá rồi.
Trong tình huống này, tôi chỉ có thể chọn Khương Yêm, nếu không với tính tình thẳng thắn của Lạc Tĩnh, tôi thực sự sợ rằng anh ta sẽ rơi vào tầm ngắm của hoàng đế.
Người dưới mái hiên phải cúi đầu.
"Ta chọn..." Ta nhìn trái nhìn phải, cúi đầu lấy hết can đảm nói: "Hắn——" ta đưa tay chỉ vào Khương Yêm bên phải.
Nhìn thấy vậy, Khương Yêm nhướn mày vênh váo với Lạc Tĩnh, đưa tay ra và kéo tôi đến bên cạnh.
"Vậy làm phiền Lạc tiên sinh tìm một cô nương xinh đẹp khác, chúng ta đi."
Khương Yêm im lặng một lúc lâu, sau khi quỳ xuống, hắn nói: "Nếu ta biến mất có thể khiến tiểu thư vui vẻ, thì ta sẽ đi. Xin người hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nguyên chủ đứng đó sững sờ hồi lâu, một cơn gió thổi qua, trên mặt nàng cảm thấy lạnh lẽo, đưa tay lên sờ, lòng bàn tay đầy nước mắt.
Sau khi trở về nhà, nguyên chủ lấy mặt ngọc bội ngọc ra, giơ tay lên muốn đập vỡ, nhưng cuối cùng không chịu nổi nên chỉ cất vào tủ khóa lại, đơn giản giấu đi.
Lần này nguyên chủ lâm bệnh nặng, kéo dài gần hai năm.
Cuối cùng khi dần bình phục, tất cả những sự kiện trong quá khứ đã hoàn toàn bị lãng quên.
Mỗi khi mở hộp giữ đồ, nguyên chủ chỉ cảm ngẩn ngơ khi nhìn mặt ngọc bội.
Tôi bừng tỉnh, gối ướt đẫm, tim đau nhức, nằm im trên giương, nhìn chằm chằm lên trần nhà rất lâu, trong lòng cảm thấy buồn bã, trong tiểu thuyết gốc không hề miêu tả những điều này, tôi chỉ biết Lạc Thanh lần đầu tiên gặp Khương Yêm, khi đấy hắn buồn chán, tính cách lạnh lùng và dè dặt.
FuBao nhảy lên người tôi, nó đột nhiên tiến tới và đáp xuống ngực tôi. Lần này là đau thể xá.c chứ không phải đau lòng nữa. Tôi cảm tưởng như xương sườn mình gãy làm đôi.
Hôm nay thời tiết đẹp, tôi đi theo một cung nữ quen thuộc, mặc thường phục tập trung ở phía trước trại.
Nghe nói đêm qua Khương Yên đã tới lều của hoàng hậu, e rằng chúng ta sẽ sớm chào đón người thừa kế đầu tiên của triều đại mới.
Khương Yêm cũng hợp tác với Lạc Thanh để triều đại được kéo dài.
Một cuộc đua sẽ diễn ra, quy tắc là một nhóm nữ tử sẽ chia ra ẩn nấp ở túp lêu trong rừng, nam nhân sẽ bắt đầu tìm kiếm họ, bất kể tìm thấy người phụ nữ nào, bất kể địa vị của cô ấy ra sao. Chỉ cần cô ấy chịu đi theo, hai người sẽ thành một đội, đội nào tập trung trước lều lớn đầu tiên sẽ chiến thắng.
Lạc thanh đứng cạnh Khương Yêm, lông mày và đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, trong mắt anh tràn ngập hình bóng Khương Yêm, tình cảm đong đầy.
"Bệ hạ và Hoang hậu quả là một cặp trời sinh, xứng đôi vừa lứa."
"Đúng, đúng, họ cùng nhau trải qua sinh tử, có câu nói, năm trăm cái ngoảnh mặt nhìn nhau kiếp trước, mới đổi được một lâdn gặp gỡ kiếp này.”
"Hoàng đế và hoàng hậu hòa thuận, nếu có thêm một tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa thì hậu cung sẽ ấm áp biết bao.”
Tôi cúi đầu đứng bên nghe tiểu cung nữ nói chuyện ríu rít, chân muốn mọc rễ.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Khương Yêm, hắn ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng không biêt bên trong đang nghĩ gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, đôi mắt hơi cụp xuống của hắn đột nhiên ngước lên nhìn tôi.
Tôi giật mình vội vàng quay đi, Trí Lâm Vĩ tình cờ là người dẫn đường cho tôi cũng đến, tôi cúi đầu đi theo, bước đi lộn xộn.
Ở trong lều buồn chán, lúc đầu tôi còn tò mò nhìn xung quanh, nhưng lều mới dựng, bên trong hầu như không có gì nên đành phải làm phiền Trí Lâm Vĩ.
Tôi tìm cách nói chuyện với hắn, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ, ánh nhìn thẳng của người này luôn hướng về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả khi tôi làm ầm lên, cũng không thèm đáp lại một lời.
Không sao, tôi thích thử thách này. Thật thú vị, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Trong tôi khơi dậy khát vọng chinh phục, đúng lúc định bắt đầu cuộc trò chuyện mới thì cánh cửa chòi đột nhiên chuyển động.
Cả hai chúng tôi ngay lập tức bị thu hút.
Tôi nhìn thấy cánh cửa càng lúc càng mở rộng, nắng khiến tôi nhắm mắt lại, tôi nheo mắt để nhìn nhưng không ngờ rằng tướng sĩ canh gác tôi lại đứng như khúc gỗ ở đó, hồi hộp hơn tôi.
Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Tĩnh đập vào mắt, tôi nhìn từ trên xuống dưới, anh mặc áo giáp bạc, bên trên là hình trăng lưỡi liềm, dưới eo đeo một túi ngọc và một thanh kiếm ở phía bên kia. Đôi bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng đặt trên thanh kiếm.
"Đại nhân!" Tôi hơi khẩn trương lên tiếng và nhìn xung quanh, điều đó thực sự khiến hắn ta xấu hổ.
"Là ta, Triệu tiểu thư. Chúng ta thật sự là định mệnh. Không ngờ rằng trong căn lều đầu tiên tôi gặp lại có một mỹ nữ ẩn náu." Lạc Tĩnh gãi đầu cười ngây thơ.
"Vậy chúng ta mau đi, như vậy sẽ về đầu tiên." Tôi nắm lấy cổ tay hắn và bắt đầu bước ra ngoài.
Nhưng tôi lại không kéo được Lạc Tĩnh đi. Quay lại thấy hắn trịnh trọng cầm túi ngọc trong tay, siết chặt đến mức các khớp xương trắng bệch, nói: "Triệu tiểu thư, cô có bằng lòng gia nhập đội của tôi, cùng tôi về trại không? "
Tôi mỉm cười thoải mái, người đàn ông này có ý thức lễ nghĩa khá tốt.
Tôi gật đầu, đang định đồng ý với anh: “Tôi bằng…”
“Nàng không muốn.” Cửa lều lần nữa mở ra, có người từ bên ngoài nhảy vào, bụi mù lên.
Ngoài Khương Yêm ra, còn ai vào đây nữa???
Tay tôi đang giơ lên, vừa chạm vào mép túi ngọc của Lạc Tĩnh, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế này khi Khương Yêm nhảy vào, hắn mang giáp màu đen.
_______________
Cằm hắn hơi nhếch lên, vẻ mặt ngạo mạn, khi nhìn thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi, hắn nhíu mày, toát ra khí chất khiến người khác tránh xa.
Giữa Khương Yêm và Lạc Tĩnh xuất hiện tia lửa, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tanh tách.
Tôi lặng lẽ đảo mắt sau lưng.
Không biết là mình đang bị nhìn chằm chằm, tôi gần như trợn tròn vì sợ hãi.
Lông mi rơi vào mắt, nhưng không thể giơ tay lên lấy, nước mắt tôi trào ra, một cảm giác thật khó chịu.
Trong mắt tên ngốc Lạc Tĩnh này, tôi là đang bị Khương Yêm dọa đến rơi nước mắt.
Tôi nhìn Lạc Tĩnh, người cao hơn 1,8 mét, đứng ra chắn giữa tôi và Khương Yêm.
Đứa trẻ này không phải được miêu tả là sức khỏe kém sao? Tại sao lại cao như vậy?
Sao hắn ta dám thách thức vị vua vì một nô lệ?
Tôi kéo mạnh góc áo Lạc Tĩnh, hắn cúi đầu nhìn tôi.
Khương Yêm cũng nhìn xuống bàn tay của tôi, ánh mắt trở nên nóng bỏng đến mức làm tôi luống cuống.
Hai nam thần này đều tập trung vào tôi, tôi chịu không nổi.
Cuối cùng tôi cũng che giấu được vẻ ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nói: “Theo quy định, hai người ở đây đánh nhau cũng vô dụng. Quan trọng là nữ nhân có chịu hay không.”
"Vậy ngươi có bằng lòng không?"
Một bên lạnh lùng ôn nhu, một bên trầm ấm cao quý, hai giọng nói đó đồng thời truyền vào tai trái phải của tôi, trong lòng tôi thầm hận vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này?
Nó rõ ràng phải xoay quanh nữ chính cơ mà? Tại sao?
Giữa hoàng tử trẻ hiền lành của gia tộc và chú chó sói con kiêu ngạo.
Trẻ con mới chọn, người lớn lấy tất.
Ahem, tôi lại nghĩ xa quá rồi.
Trong tình huống này, tôi chỉ có thể chọn Khương Yêm, nếu không với tính tình thẳng thắn của Lạc Tĩnh, tôi thực sự sợ rằng anh ta sẽ rơi vào tầm ngắm của hoàng đế.
Người dưới mái hiên phải cúi đầu.
"Ta chọn..." Ta nhìn trái nhìn phải, cúi đầu lấy hết can đảm nói: "Hắn——" ta đưa tay chỉ vào Khương Yêm bên phải.
Nhìn thấy vậy, Khương Yêm nhướn mày vênh váo với Lạc Tĩnh, đưa tay ra và kéo tôi đến bên cạnh.
"Vậy làm phiền Lạc tiên sinh tìm một cô nương xinh đẹp khác, chúng ta đi."