Chương 5: Cùng trà xanh kĩ nữ đoạt hậu cung (5)
"Không phải chứ, thân thể anh cũng thật tốt đó."
Ứng nghi nhẹ nhàng thở ra, hỏi:" Em có đói bụng không? Anh nấu cơm cho em nhé."
Ngu Ái gật đầu:" Ân, em quả thật có chút đói bụng."
Ứng Nghi sờ sờ gương mặt Ngu Ái: " Bảo bối của anh đói bụng rồi à, em đừng nhúc nhích, cứ yên tâm ngồi đó xem TV, anh đi làm bữa cơm tân hôn đầu tiên cho chúng ta."
Ngu Ái nhìn bóng dáng nam nhân đang nấu cơm, thân hình thon dài, nho nhã thanh nhuận lại không gầy yếu, từ mọi phương diện đều nói, là lựa chọn số một của đa số các cô gái.
Cũng không trách Ngu Ái vì hắn mà hậu cung đều không cần, trên lưng đeo mác tiểu tam, chỉ là Chu Tuệ căn bản không sợ bị mắng. (Mặt dày vãi =)))))
Nhưng ngoại tình chính là tội lớn! Tuyệt đối không thể tha thứ!
Ứng Nghỉ ở phòng bếp rửa rau, nước lạnh làm trái tim khẩn trương dần dần khôi phục.
Ngày hôm qua thật sự là hắn đã uống quá say, vốn dĩ tửu lượng của hắn đã không tốt, không nghĩ đến thế mà lại vào nhầm phòng của Chu Tuệ!
Đó chính là bạn khác giới tốt nhất của hắn, cũng là người ở cùng hắn trong đêm tân hôn.
Chu Tuệ lúc ấy hốc mắt hồng hồng, nói với hắn: "Ứng Nghi, em sẽ không nói cho Ngu Ái, cũng sẽ không làm phiền hai người, hãy coi như đây chỉ là sai lầm đi."
Ứng Nghi thầm than một hơi, hắn mềm lòng. Chu Tuệ là một cô gái nhiệt tình rộng tãi, là hắn làm ai, là hắn đi sai phòng, nhận sai người, điều này đối với Chu Tuệ không công bằng.
Đột nhiên thân thể bị một đôi tay ôm từ đằng sau lưng, hồi tưởng của Ứng Nghi bị đánh gãy.
Thân thể hắn cứng đờ, hắn biết đó là vợ mình- Ngu Ái, cô ấy trước kia thích nhất là ôm mình như vậy.
Ngu Ái nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông xã à ~ Em thực sự rất nhớ anh."
Nước mắt cô chảy ra làm ướt nhẹp sau lưng áo sơ mi của Ứng Nghi. Ứng Nghi trong lòng bắt đầu hoảng loạn, chẳng lẻ cô ấy đã biết?
"Sao thế? Làm sao vậy?"
Nữ nhân phía sau lưng rầu rĩ: " Không có việc gì, em chỉ là nhớ anh thôi, muốn ôm ôm anh."
Ứng Nghi cũng không dám quay đầu nhìn cô, chỉ có thể đứng đấy cừng đờ.
Chờ cô tự mình chậm rãi hoà hoãn đã vài giây sau.
Ngu Ái buông Ứng Nghi ra, lấy mu bàn tay gạt đi nước mắt, nghiêng người lôi kéo cánh tay của hắn, hỏi: " Ông xã, người anh yêu nhất là em đúng không?"
"Tất nhiên rồi, sao tự nhiên em lại hỏi như vậy?" Nhìn cô đỏ bừng đôi mắt, ánh mắt hắn có chút né tránh, hắn sợ hãi, cũng không dám đối mắt với Ngu Ái.
Được đền đáp lại, nữ nhân vui vẻ cười nói:" Em biết anh yêu em nhất mà, chỉ là em muốn xác nhận một lần thôi."
Cô cầm lấy rổ rau:"Ông xã, để em giúp anh."
Ứng Nghi vội vàng cự tuyệt:" Bà xã, em không cần làm gì cả, anh làm là được rồi."
"Sao có thể như thế chứ!" Ngu Ái đô đô miệng làm nũng: " Bữa cơm tân hôn đầu tiên phải hai người làm mới có ý nghĩa. Hơn nữa em đã tính toán rồi, về sau phải làm một người vợ tốt, một người con dâu ngoan, về sau còn là một người mẹ tốt nữa chứ."
Ứng Nghi có chút chột dạ, cũng không còn ngăn lại nữa.
Chờ đồ ăn đều được đặt lên bàn, tất cả đều có đủ màu sắc hương vị.
Ngu Ái gắp một miếng khoai tây vào bát của Ứng Nghi:" Ứng Nghi, mau nếm thử món khoai tây mà anh thích nhất, chúng ta đã cùng nhau làm đó."
Ứng Nghi gặp miếng khoai tây lên ăn một ngụm: " Ăn khá là ngon."
Dù hương vị đồ ăn có thế nào, hắn căn bản không có dể tâm đến, dù hắn vẫn luôn câu nệ, nhưng trong lòng đã loạn thành đoàn.
Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi cạnh nhau xem TV, chẳng mấy chốc mà đến buổi tối.
Ứng Nghi rốt cuộc cũng nói ra tính toán của hắn:"Bà xã."
"Ân, làm sao vậy?"
Ha, đây là nhịn không được rồi sao? Ngu Ái đã để ý Ứng Nghi từ lúc ăn cơm đến bây giờ, đến nỗi hai chữ 'thất thần' chỉ hận không hiện rõ trên mặt hắn.
"Bà xã, thật xin lỗi, anh mới nhận được tin của bộ giáo dục, hiện tại có một hội thảo mà anh cần phải tham gia, phỏng chừng còn phải đi công tác."
Hắn chỉ là muốn có thêm thời gian để suy nghĩ cho tốt thôi.
Ngu Ái sờ sờ từng góc cạnh trên mặt của Ứng Nghi, ngữ khí ôn nhu: "Đừng lo, chúng ta đã ở cạnh nhau sáu năm, sao có thể vì một việc nhỏ như này mà để tâm chứ." sáu năm, hai chữ này, cô rõ ràng là cố ý tăng thêm âm điệu.
Quả nhiên Ái Ái của hắn là tốt nhất.
Ứng Nghi ôm lấy Ngu Ái: "Cảm ơn em."
Chờ Ứng Nghi đi khỏi cửa, Ngu Ái cười lạnh, ha, tuần trăng mật?
Đời trước hắn cũng vứt cái này ra sau, cùng với Chu Ái ở trường học dây dưa không rõ.
Từ đây dài đến một năm, hắn thường xuyên ở trường học tan ca. Chỉ là một giảng viên, vậy mà so với Boss Mặc Nghị Hàn đi công tác còn nhiều hơn, nói thế ai tin.
Cũng chỉ có nguyên chủ đơn thuần mới có thể tin lời giả dối này.
[Chủ nhân, nếu ngài biết về dau hắn sẽ cùng Chu Tuệ dây dưa, sao lại còn để hắn đi? Chu Tuệ cũng ở trường học, thể chẳng phải là tạo cơ hội cho bọn hắn sao?]
"Đừng nói những lời ngu ngốc, nói ra càng ngốc."*
(* Thật ra mình cũng chả hiểu nó viết gì cả =_(((( Nguyên văn là" Xuẩn cũng đừng ra tới, trở về ngốc" Bạn nào hiểu ý thì giúp mình với ạ, mình cảm ơn)
Sao chủ nhân đối với nó lại cuồng ngạo vậy chứ?Rõ ràng ban nãy trước mặt tra nam kia còn thực ôn nhu.
"001, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà lại không có đầu óc?"
Lại bị khinh thường, lần này nó đắc ý khoe ra: [ Hừ ~ Người ta cũng chỉ có mấy ngàn tuổi thôi!]
Theo nó, lớn tuổi tất nhiên là chiếm ưu thế, không phải nói là kính già yêu trẻ sao.
"Vậy mà cậu vẫn dùng âm sữa? Cậu là biến thái sao?" Ngu Ái tỏ ra ghét bỏ:" Ồ ~ Người không phải là một lão nhân à? Thế mà lại thích loại thú vị đặc biệt này?"
[Chủ nhân, người ta vẫn là một tiểu bảo bảo nha!] 001 vội giải thích nói: [Tuổi của tôi so với nhân loại chỉ tương đương với 6 tuổi!]
"Cho nên cậu là một tiểu biến thái?"
Chủ nhân của nó không thể có điểm hài hoà sao? Huhuuu
"Hệ thống các cậu có giới tính không?" Ngu Ái rất muốn biết, rốt cuộc thì nghe thanh âm cũng không biết được.
001: [Không có, chỉ khi nào thành niên mới có giới tính.]
"Vậy cậu muốn biến thành gì? Dù sao ngàn vạn lần đừng biến thành nam nhân."
001 manh oa vô ngữ: [Thế chẳng phải chỉ có thể biến thành tiểu hài nữ sao?]
"Cậu cũng có thể có mặt khác lựa chọn."
001 hoảng sợ, mặt khác lựa chọn?!!
Nó lập tức kinh sợ nói: [Chủ nhân, vẫn là để tôi biến thành nữ hài tử đi, nữ hài tử đáng yêu a ~.]
Ngu Ái sung sương căng cái eo lười: "Giác ngộ không tồi! Đi ngủ."
001 có chút sốt ruột hỏi: [Chủ nhân, ngài thật sự muốn tác hợp Ứng Nghi với Chu Tuệ sao?]
Ngu Ái nhẹ a một tiếng: " Nam nhân sao? Cùng chó bản chất cũng không khác lắm, đều là một loại động vật. Chó động dục còn có thể dùng dây thừng xuyên trụ, còn nam nhân nếu đã muốn vụng trộm, trừ khi cậu đem nơi đó băm, còn có thể bó trụ sao? Còn không bằng cho hắn vụng trộm đủ."
001 một trận sợ hãi, chủ nhân nhà nó không phải ghét nam nhân đấy chứ?
[Chủ nhân, ngài đừng xúc động a ~]
" Yên tâm đi! Sẽ không xằng bậy." 001 đang sợ cái gì, Ngu Ái biết rõ. Trên đời này, thiến
tuyệt đối là một loại trừng phạt.
Nếu cô không để làm tổn thương nhân vật chính, làm tổn thương tâm lý cũng không tồi. Giết người truy tâm uy lực tất nhiên không thể so với vết thương thân thể. Kiếp trước nguyên chủ chịu quá nhiều dày vò, cô muốn những người này đều phải nếm trải một lần!
- ----- Ta là phân cách a~--------------------
Ngu Ái ngốc ở nhà đủ một ngày, từ trên mạng mà biết không ít tin tức của thế giới này.
001 vẫn luôn lảo nhải, khuyên cô mau đi làm nhiệm vụ, nhưng nàng không thèm để ý tới.
"Tôi muốn biết tích phân đạt nhiều hay ít là có thể đổi hệ thống che chắn?"
001 khóc không ra nước mắt, nó rốt cuộc làm cái này là vì cái gì chứ?
[Chủ nhân, tôi là vì muốn tốt cho người a! Nguyên chủ chỉ sống được nửa năm nữa, mỗi phút
mỗi giây chúng ta đều phải quý trọng a!]
Ngu Ái: "Cho nên?"
[Cho nên chúng ta hiện tại mau chóng ở trước mặt đối tượng công lược xoát độ hiện diện, kiếm giá trị hảo cảm a!]
Ứng nghi nhẹ nhàng thở ra, hỏi:" Em có đói bụng không? Anh nấu cơm cho em nhé."
Ngu Ái gật đầu:" Ân, em quả thật có chút đói bụng."
Ứng Nghi sờ sờ gương mặt Ngu Ái: " Bảo bối của anh đói bụng rồi à, em đừng nhúc nhích, cứ yên tâm ngồi đó xem TV, anh đi làm bữa cơm tân hôn đầu tiên cho chúng ta."
Ngu Ái nhìn bóng dáng nam nhân đang nấu cơm, thân hình thon dài, nho nhã thanh nhuận lại không gầy yếu, từ mọi phương diện đều nói, là lựa chọn số một của đa số các cô gái.
Cũng không trách Ngu Ái vì hắn mà hậu cung đều không cần, trên lưng đeo mác tiểu tam, chỉ là Chu Tuệ căn bản không sợ bị mắng. (Mặt dày vãi =)))))
Nhưng ngoại tình chính là tội lớn! Tuyệt đối không thể tha thứ!
Ứng Nghỉ ở phòng bếp rửa rau, nước lạnh làm trái tim khẩn trương dần dần khôi phục.
Ngày hôm qua thật sự là hắn đã uống quá say, vốn dĩ tửu lượng của hắn đã không tốt, không nghĩ đến thế mà lại vào nhầm phòng của Chu Tuệ!
Đó chính là bạn khác giới tốt nhất của hắn, cũng là người ở cùng hắn trong đêm tân hôn.
Chu Tuệ lúc ấy hốc mắt hồng hồng, nói với hắn: "Ứng Nghi, em sẽ không nói cho Ngu Ái, cũng sẽ không làm phiền hai người, hãy coi như đây chỉ là sai lầm đi."
Ứng Nghi thầm than một hơi, hắn mềm lòng. Chu Tuệ là một cô gái nhiệt tình rộng tãi, là hắn làm ai, là hắn đi sai phòng, nhận sai người, điều này đối với Chu Tuệ không công bằng.
Đột nhiên thân thể bị một đôi tay ôm từ đằng sau lưng, hồi tưởng của Ứng Nghi bị đánh gãy.
Thân thể hắn cứng đờ, hắn biết đó là vợ mình- Ngu Ái, cô ấy trước kia thích nhất là ôm mình như vậy.
Ngu Ái nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông xã à ~ Em thực sự rất nhớ anh."
Nước mắt cô chảy ra làm ướt nhẹp sau lưng áo sơ mi của Ứng Nghi. Ứng Nghi trong lòng bắt đầu hoảng loạn, chẳng lẻ cô ấy đã biết?
"Sao thế? Làm sao vậy?"
Nữ nhân phía sau lưng rầu rĩ: " Không có việc gì, em chỉ là nhớ anh thôi, muốn ôm ôm anh."
Ứng Nghi cũng không dám quay đầu nhìn cô, chỉ có thể đứng đấy cừng đờ.
Chờ cô tự mình chậm rãi hoà hoãn đã vài giây sau.
Ngu Ái buông Ứng Nghi ra, lấy mu bàn tay gạt đi nước mắt, nghiêng người lôi kéo cánh tay của hắn, hỏi: " Ông xã, người anh yêu nhất là em đúng không?"
"Tất nhiên rồi, sao tự nhiên em lại hỏi như vậy?" Nhìn cô đỏ bừng đôi mắt, ánh mắt hắn có chút né tránh, hắn sợ hãi, cũng không dám đối mắt với Ngu Ái.
Được đền đáp lại, nữ nhân vui vẻ cười nói:" Em biết anh yêu em nhất mà, chỉ là em muốn xác nhận một lần thôi."
Cô cầm lấy rổ rau:"Ông xã, để em giúp anh."
Ứng Nghi vội vàng cự tuyệt:" Bà xã, em không cần làm gì cả, anh làm là được rồi."
"Sao có thể như thế chứ!" Ngu Ái đô đô miệng làm nũng: " Bữa cơm tân hôn đầu tiên phải hai người làm mới có ý nghĩa. Hơn nữa em đã tính toán rồi, về sau phải làm một người vợ tốt, một người con dâu ngoan, về sau còn là một người mẹ tốt nữa chứ."
Ứng Nghi có chút chột dạ, cũng không còn ngăn lại nữa.
Chờ đồ ăn đều được đặt lên bàn, tất cả đều có đủ màu sắc hương vị.
Ngu Ái gắp một miếng khoai tây vào bát của Ứng Nghi:" Ứng Nghi, mau nếm thử món khoai tây mà anh thích nhất, chúng ta đã cùng nhau làm đó."
Ứng Nghi gặp miếng khoai tây lên ăn một ngụm: " Ăn khá là ngon."
Dù hương vị đồ ăn có thế nào, hắn căn bản không có dể tâm đến, dù hắn vẫn luôn câu nệ, nhưng trong lòng đã loạn thành đoàn.
Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi cạnh nhau xem TV, chẳng mấy chốc mà đến buổi tối.
Ứng Nghi rốt cuộc cũng nói ra tính toán của hắn:"Bà xã."
"Ân, làm sao vậy?"
Ha, đây là nhịn không được rồi sao? Ngu Ái đã để ý Ứng Nghi từ lúc ăn cơm đến bây giờ, đến nỗi hai chữ 'thất thần' chỉ hận không hiện rõ trên mặt hắn.
"Bà xã, thật xin lỗi, anh mới nhận được tin của bộ giáo dục, hiện tại có một hội thảo mà anh cần phải tham gia, phỏng chừng còn phải đi công tác."
Hắn chỉ là muốn có thêm thời gian để suy nghĩ cho tốt thôi.
Ngu Ái sờ sờ từng góc cạnh trên mặt của Ứng Nghi, ngữ khí ôn nhu: "Đừng lo, chúng ta đã ở cạnh nhau sáu năm, sao có thể vì một việc nhỏ như này mà để tâm chứ." sáu năm, hai chữ này, cô rõ ràng là cố ý tăng thêm âm điệu.
Quả nhiên Ái Ái của hắn là tốt nhất.
Ứng Nghi ôm lấy Ngu Ái: "Cảm ơn em."
Chờ Ứng Nghi đi khỏi cửa, Ngu Ái cười lạnh, ha, tuần trăng mật?
Đời trước hắn cũng vứt cái này ra sau, cùng với Chu Ái ở trường học dây dưa không rõ.
Từ đây dài đến một năm, hắn thường xuyên ở trường học tan ca. Chỉ là một giảng viên, vậy mà so với Boss Mặc Nghị Hàn đi công tác còn nhiều hơn, nói thế ai tin.
Cũng chỉ có nguyên chủ đơn thuần mới có thể tin lời giả dối này.
[Chủ nhân, nếu ngài biết về dau hắn sẽ cùng Chu Tuệ dây dưa, sao lại còn để hắn đi? Chu Tuệ cũng ở trường học, thể chẳng phải là tạo cơ hội cho bọn hắn sao?]
"Đừng nói những lời ngu ngốc, nói ra càng ngốc."*
(* Thật ra mình cũng chả hiểu nó viết gì cả =_(((( Nguyên văn là" Xuẩn cũng đừng ra tới, trở về ngốc" Bạn nào hiểu ý thì giúp mình với ạ, mình cảm ơn)
Sao chủ nhân đối với nó lại cuồng ngạo vậy chứ?Rõ ràng ban nãy trước mặt tra nam kia còn thực ôn nhu.
"001, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà lại không có đầu óc?"
Lại bị khinh thường, lần này nó đắc ý khoe ra: [ Hừ ~ Người ta cũng chỉ có mấy ngàn tuổi thôi!]
Theo nó, lớn tuổi tất nhiên là chiếm ưu thế, không phải nói là kính già yêu trẻ sao.
"Vậy mà cậu vẫn dùng âm sữa? Cậu là biến thái sao?" Ngu Ái tỏ ra ghét bỏ:" Ồ ~ Người không phải là một lão nhân à? Thế mà lại thích loại thú vị đặc biệt này?"
[Chủ nhân, người ta vẫn là một tiểu bảo bảo nha!] 001 vội giải thích nói: [Tuổi của tôi so với nhân loại chỉ tương đương với 6 tuổi!]
"Cho nên cậu là một tiểu biến thái?"
Chủ nhân của nó không thể có điểm hài hoà sao? Huhuuu
"Hệ thống các cậu có giới tính không?" Ngu Ái rất muốn biết, rốt cuộc thì nghe thanh âm cũng không biết được.
001: [Không có, chỉ khi nào thành niên mới có giới tính.]
"Vậy cậu muốn biến thành gì? Dù sao ngàn vạn lần đừng biến thành nam nhân."
001 manh oa vô ngữ: [Thế chẳng phải chỉ có thể biến thành tiểu hài nữ sao?]
"Cậu cũng có thể có mặt khác lựa chọn."
001 hoảng sợ, mặt khác lựa chọn?!!
Nó lập tức kinh sợ nói: [Chủ nhân, vẫn là để tôi biến thành nữ hài tử đi, nữ hài tử đáng yêu a ~.]
Ngu Ái sung sương căng cái eo lười: "Giác ngộ không tồi! Đi ngủ."
001 có chút sốt ruột hỏi: [Chủ nhân, ngài thật sự muốn tác hợp Ứng Nghi với Chu Tuệ sao?]
Ngu Ái nhẹ a một tiếng: " Nam nhân sao? Cùng chó bản chất cũng không khác lắm, đều là một loại động vật. Chó động dục còn có thể dùng dây thừng xuyên trụ, còn nam nhân nếu đã muốn vụng trộm, trừ khi cậu đem nơi đó băm, còn có thể bó trụ sao? Còn không bằng cho hắn vụng trộm đủ."
001 một trận sợ hãi, chủ nhân nhà nó không phải ghét nam nhân đấy chứ?
[Chủ nhân, ngài đừng xúc động a ~]
" Yên tâm đi! Sẽ không xằng bậy." 001 đang sợ cái gì, Ngu Ái biết rõ. Trên đời này, thiến
tuyệt đối là một loại trừng phạt.
Nếu cô không để làm tổn thương nhân vật chính, làm tổn thương tâm lý cũng không tồi. Giết người truy tâm uy lực tất nhiên không thể so với vết thương thân thể. Kiếp trước nguyên chủ chịu quá nhiều dày vò, cô muốn những người này đều phải nếm trải một lần!
- ----- Ta là phân cách a~--------------------
Ngu Ái ngốc ở nhà đủ một ngày, từ trên mạng mà biết không ít tin tức của thế giới này.
001 vẫn luôn lảo nhải, khuyên cô mau đi làm nhiệm vụ, nhưng nàng không thèm để ý tới.
"Tôi muốn biết tích phân đạt nhiều hay ít là có thể đổi hệ thống che chắn?"
001 khóc không ra nước mắt, nó rốt cuộc làm cái này là vì cái gì chứ?
[Chủ nhân, tôi là vì muốn tốt cho người a! Nguyên chủ chỉ sống được nửa năm nữa, mỗi phút
mỗi giây chúng ta đều phải quý trọng a!]
Ngu Ái: "Cho nên?"
[Cho nên chúng ta hiện tại mau chóng ở trước mặt đối tượng công lược xoát độ hiện diện, kiếm giá trị hảo cảm a!]