Chương 7: Tôi là người giàu có!
Không cần xếp hàng ở đồn công an thuộc trấn nhỏ, Tống Đàn làm cccd mới chỉ tốn hơn mười phút. Làm việc hiệu suất cao, chọn một chiếc di động 10 triệu thương hiệu trong nước, cân nhắc số tiền còn lại trong ví, lòng đầy phiền muộn.
200 triệu (thật ra hơn một chút xíu, Ô Lan trợ cấp 7 triệu, cả thẩy 220 triệu), tối qua Tống Đàn xem xét quy hoạch thử.
Quy hoạch thế nào?
Mua di động, mua nông cụ, mua hạt giống, mua phân bón...
Tiền còn dư có thể tích trữ sao? Không thể, cần nhờ người khai hoang, canh tác các nơi cô muốn trồng...
Chút tiền này, tiền thuê nhân công không duy trì được lâu.
"Ba, mẹ nói cho con đồng ruộng với núi, không cho đụng chỗ vườn rau. Vậy có máy móc có thể tới xới đất không?"
Mua không nổi thì thuê.
Tống Tam Thành có chút câu nệ: "Đàn Đàn, con thật sự muốn trồng à? Trồng một hai mẫu thử nghiệm là được, con làm lớn thế này, người trong thôn mà biết, đồn bậy tùm lum thì sao?"
Tống Đàn cảm thấy cô nghĩ thoáng, nhưng gốc rễ cả đời của Tống Tam Thành cùng Ô Lan đều ở đây, bảo bọn họ đừng để tâm tin đồn vụn vặt, đó là chuyện không thể.
Bèn khuyên nhủ: "Ba, con chỉ trồng một mẫu ruộng. Người ta muốn muốn nói xấu cũng sẽ nói. Nếu đã không ngăn được, chi bằng con làm lớn một trận ra trò cho luôn."
Tống Tam Thành ăn nói vụng về, không biết nên đáp thế nào, đành thở dài: "Tối qua ba thương lượng với mẹ con, không thể chạm vào 700 triệu tiền dưỡng lão của ba mẹ với Kiều Kiều, chỉ có thể cho con thêm 200 triệu."
"Đàn Đàn, kiếm tiền không dễ, con đừng phung phí."
Mắt Tống Đàn đỏ lên.
Cô biết ba không nói dối, gia đình nhà nông, nuôi một sinh viên, một đứa trẻ ngốc, ra ngoài làm việc phải phân chia thành vợ hoặc chồng, có thể tích cóp được nhiêu tiền chứ?
Đây quả thật đã là toàn bộ gia sản rồi.
Tống Tam Thành không biết suy nghĩ của con gái, lúc này còn đang rầu rĩ: "Nếu muốn làm, vậy con phải suy xét cẩn thận, con dựa vào gì để kiếm tiền? Người trông thôn sống cả đời bằng nghề nông, người nào cũng mạnh hơn con nhiều."
"Nếu con không chắc chắn, vậy nghĩ lại ha."
Tổng Đàn im lặng.
Ở thế giới Tu Chân, muốn làm gì liền làm gì, chỉ cần cảnh giới đủ, không ai để ý bạn cả. Ví như công pháp Thủy Mộc của cô, để đột phá, cô trồng thực vật có linh khí ở sau núi Dẫn Nguyệt hơn một trăm năm.
Nhưng thế giới của người thường bây giờ, cô có thể vung tay tiêu hết sạch 200 triệu của mình ngay, nhưng tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ, cô không dám khiến bọn họ lo lắng.
Nhưng chuyện Tu Chân phải kể thế nào đây?
Tống Đàn trầm ngâm một lát: "Ba, con không gạt ba, con muốn trở về làm ruộng rất lâu rồi. Thôn chúng ta gần nguồn nước, đường núi tuy quanh co ấy vậy lại được lợi, qua nhiều năm vẫn không bị ô nhiễm, là nơi rất tốt."
Đây là sự thật, vùng núi hoang vu, ngọn núi không hiểm trở, đất ruộng nhiều tha hồ trồng, phần lớn còn là đất hoang...
Tuy muốn khai thác, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhờ thế mà bao năm qua không hề bị ô nhiễm.
Nếu không đêm qua Tống Đàn cũng không thể dễ dàng hấp thu linh khí vào cơ thể.
"Có gì tốt?" Tống Tam Thành không để bụng: "Thôn như này, nơi nào cũng có."
Tống Đàn nói nhỏ: "Ba, con dám trở về làm ruộng, nguyên nhân là vì có một vị chuyên gia tới đây kiểm tra đo lường, nói khí khậu chất lượng nước với đất ở đây rất cao, trồng cây công nghiệp, thu được thành phẩm sẽ tốt hơn nơi khác một chút."
"Người ta là dân chuyên, nói dối đâu được lợi gì? Giờ con cũng chịu không nổi công việc hiện tại, đánh liều về quê thử xem."
"Ba, lỡ như thành công, sau này con có thể vẫn luôn ở nhà cùng cả nhà."
Câu cuối cùng thuyết phục Tống Tam Thành.
Nuôi con nuôi cái, lẽ nào ông không muốn cả nhà đoàn tụ bên nhau sao? Nhưng mới cấp hai con bé liền trọ ở ký túc xá của trường, lên cấp ba đến đại học... Tính nhẩm, nói là ba mẹ, nhưng thời gian bên cạnh con chẳng được là bao.
Con gái rượu nói như vậy, Tống Tam Thành tin tưởng. Đúng thế, người ta chuyên môn tới đo lường, lỡ như là thật thì sao?
Ông tự thuyết phục bản thân một phen, cũng phụ họa theo: "Đúng, thức ăn trồng ở chỗ chúng ta, ngon hơn đồ bán ở siêu thị nhiều!"
Hai ba con hùng dũng oai vệ, hiên ngang đi xem nông cụ.
"À ba ơi, máy móc nông nghiệp chỗ chúng ta khoảng nhiêu tiền?"
Tống Tam Thành nghĩ nghĩ: "Hình như khoảng 20 triệu..."
Tống Đàn lập tức quyết định: "Con mua một cái!"
"Mua gì mà mua!" Tống Tam Thành trừng cô: "Máy này dùng một hai lần phải bảo trì, hơn nữa từ chỗ rừng trúc tới hồ nước, khoảng bảy tám mảnh ruộng lớn, con có thể trồng hết toàn bộ trong một lần sao?"
Đồng ruộng chỗ bọn ông, đều thuộc dạng ruộng bậc thang, chỉ thích hợp loại máy nhỏ. Máy nhỏ tuy rẻ, nhưng nhanh hỏng.
Chuyện này Tống Tam Thành có kinh nghiệm hơn dân Tu Chân Tống Đàn nhiều.
Vì thế Tống Đàn đi theo Tống Tam Thành, thấy ông đi vào một cửa hàng chuyên bán máy móc nông nghiệp, nói đôi ba câu, chốt đơn một ngày 2 triệu, tới xới đất.
"Quá đắt..."
Tống Tam Thành ra khỏi cửa hàng còn nhắc mãi.
Tuy bây giờ ít người làm ruộng, nhưng đã đến ngày chuẩn bị cày bừa vụ xuân, đúng dịp mùa thịnh vượng để trồng trọt.
Bọn họ không chỉ thuê máy, còn thuê cả người, đất ruộng cũng thuộc loại bỏ hoang nhiều năm, giá cả như vậy, làm Tống Tam Thành líu lưỡi.
Có điều ông hiển nhiên thuộc trường phái lạc quan, lúc này đã bắt đầu vui vẻ trở lại: "Có máy móc liền bớt việc, tuy cửa hàng này đắt, nhưng xới đất sâu hơn cửa hàng khác, cũng khá tốt."
Thực tế, trên trấn chỉ có mỗi cửa hàng này cho thuê máy móc, xa hơn, phải qua trấn khác.
Tống Đàn nhìn ba cô, xem chỗ nào cũng thấy đáng yêu.
"Đúng rồi, Đàn Đàn, con định trồng gì trước? Nếu trồng lúa, phải dọn sạch mặt hồ, nhiều năm không ai chăm, đều mọc đầy củ ấu."
Người ở nơi này thích ăn, ban đầu trồng cả lúa mạch lẫn lúa mì, nhưng xét về tổng thể, hạt thóc chiếm nhiều nhất.
Đương nhiên, bây giờ không còn ai trồng nữa!
Tống Đàn nhìn ba, cảm thấy cô như con gái nhà giàu: "Hồ nước nọ của nhà chúng ta?"
Bên hồ có cây liễu rũ xuống, có rau dại cỏ dại, nước trong suốt.
Trong trí nhớ Tống Đàn, củ ấu bên trong nhỏ, độ lớn chỉ bằng hạt dẻ, nhưng lột vỏ nhân bên trong lại tươi lại ngọt thanh, khác hoàn toàn đồ bán ngoài chợ, nhiều năm rồi cô chưa ăn lại!
"Đúng thế!" Tống Tam Thành nói kiểu đương nhiên: "Ban đầu nhà mình trồng lúa, dùng hồ nước chỗ khác người ta lại không cho, chúng ta trồng kiểu gì?"
"Đừng nói hồ nước nọ, khu rừng trúc ấy, hồ nước ở đấy cũng thuộc về nhà chúng ta."
"Ba là con út, lúc chia gia sản, bác cả con lấy núi, chính là ngọn núi gần nhà chúng ta."
"Chỉ có hồ nước cách núi đó rất xa, mới là hồ nước ban đầu do đại đội đào."
Tống Tam Thành tấm tắc thở dài, hiển nhiên bắt đầu lo lắng về tiền bạc.
Tống Đàn đã bị chấn động nói không nên lời.
Cô vốn về quê thuê núi hay mảnh ruộng gì đó thôi, nhưng nhìn lại, còn gì mà thuê đâu!
Cô, con nhà giàu chính cống!
Giờ phút này, ý chí Tống Đàn sôi sục hừng hục, chỉ tay vào cửa tiệm hạt giống phía trước: "Ba, đi mua mấy chục kg Tử Vân Anh!"
*Tử vân anh - Astragalus sinicus L, thuộc họ Ðậu - Fabaceae.
Mô tả: Cây thảo mọc hằng năm, phân nhánh từ gốc, cao 10-40cm, không lông. Lá kép lông chim lẻ, có 7-13 lá chét, lá chét dài 5-20mm, rộng 5-12mm, rải rác có những lông trắng áp sát. Hoa trắng, phớt hồng, xếp thành đầu hoặc tán đơn, trên cuống dài 15cm. Quả có 4 góc, có cuống ngắn, nhọn đầu, dài 30-35mm, chia 2 ô, chứa 5 hạt màu hạt dẻ, hình móng ngựa dài 3mm, rộng 2mm.
Ra hoa từ tháng 1, có quả tháng 4, kéo dài đến tháng 6-8.
Bộ phận dùng: Toàn cây và hạt - Herba et Semen Astragali Sinici.
Nơi sống và thu hái: Loài của Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản và Việt Nam. Ở nước ta, cây mọc ở Hoà Bình, Vĩnh Phú, Lạng Sơn, Bắc Thái... thường gặp trong những đất ẩm ướt và ruộng bỏ hoang, các bãi cỏ.
Thành phần hoá học: Toàn cây chứa trigonelline và canavanine.
Tính vị, tác dụng: Vị ngọt, tính bình, toàn cây có tác dụng bổ khí cố tinh, ích can minh mục, thanh nhiệt lợi niệu, khư phong chỉ khái, giải độc; hạt có tác dụng hoạt huyết minh mục.
Công dụng, chỉ định và phối hợp: Lá non làm rau ăn được. Ở Trung Quốc, toàn cây dùng trị đau họng, mụn nước, trĩ, ho do phong hàn, đau mắt đỏ, đinh sang, ngoại thương xuất huyết. Liều dùng 15-30g sắc uống. Dùng ngoài giã nát đắp.
200 triệu (thật ra hơn một chút xíu, Ô Lan trợ cấp 7 triệu, cả thẩy 220 triệu), tối qua Tống Đàn xem xét quy hoạch thử.
Quy hoạch thế nào?
Mua di động, mua nông cụ, mua hạt giống, mua phân bón...
Tiền còn dư có thể tích trữ sao? Không thể, cần nhờ người khai hoang, canh tác các nơi cô muốn trồng...
Chút tiền này, tiền thuê nhân công không duy trì được lâu.
"Ba, mẹ nói cho con đồng ruộng với núi, không cho đụng chỗ vườn rau. Vậy có máy móc có thể tới xới đất không?"
Mua không nổi thì thuê.
Tống Tam Thành có chút câu nệ: "Đàn Đàn, con thật sự muốn trồng à? Trồng một hai mẫu thử nghiệm là được, con làm lớn thế này, người trong thôn mà biết, đồn bậy tùm lum thì sao?"
Tống Đàn cảm thấy cô nghĩ thoáng, nhưng gốc rễ cả đời của Tống Tam Thành cùng Ô Lan đều ở đây, bảo bọn họ đừng để tâm tin đồn vụn vặt, đó là chuyện không thể.
Bèn khuyên nhủ: "Ba, con chỉ trồng một mẫu ruộng. Người ta muốn muốn nói xấu cũng sẽ nói. Nếu đã không ngăn được, chi bằng con làm lớn một trận ra trò cho luôn."
Tống Tam Thành ăn nói vụng về, không biết nên đáp thế nào, đành thở dài: "Tối qua ba thương lượng với mẹ con, không thể chạm vào 700 triệu tiền dưỡng lão của ba mẹ với Kiều Kiều, chỉ có thể cho con thêm 200 triệu."
"Đàn Đàn, kiếm tiền không dễ, con đừng phung phí."
Mắt Tống Đàn đỏ lên.
Cô biết ba không nói dối, gia đình nhà nông, nuôi một sinh viên, một đứa trẻ ngốc, ra ngoài làm việc phải phân chia thành vợ hoặc chồng, có thể tích cóp được nhiêu tiền chứ?
Đây quả thật đã là toàn bộ gia sản rồi.
Tống Tam Thành không biết suy nghĩ của con gái, lúc này còn đang rầu rĩ: "Nếu muốn làm, vậy con phải suy xét cẩn thận, con dựa vào gì để kiếm tiền? Người trông thôn sống cả đời bằng nghề nông, người nào cũng mạnh hơn con nhiều."
"Nếu con không chắc chắn, vậy nghĩ lại ha."
Tổng Đàn im lặng.
Ở thế giới Tu Chân, muốn làm gì liền làm gì, chỉ cần cảnh giới đủ, không ai để ý bạn cả. Ví như công pháp Thủy Mộc của cô, để đột phá, cô trồng thực vật có linh khí ở sau núi Dẫn Nguyệt hơn một trăm năm.
Nhưng thế giới của người thường bây giờ, cô có thể vung tay tiêu hết sạch 200 triệu của mình ngay, nhưng tiền mồ hôi nước mắt của ba mẹ, cô không dám khiến bọn họ lo lắng.
Nhưng chuyện Tu Chân phải kể thế nào đây?
Tống Đàn trầm ngâm một lát: "Ba, con không gạt ba, con muốn trở về làm ruộng rất lâu rồi. Thôn chúng ta gần nguồn nước, đường núi tuy quanh co ấy vậy lại được lợi, qua nhiều năm vẫn không bị ô nhiễm, là nơi rất tốt."
Đây là sự thật, vùng núi hoang vu, ngọn núi không hiểm trở, đất ruộng nhiều tha hồ trồng, phần lớn còn là đất hoang...
Tuy muốn khai thác, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhờ thế mà bao năm qua không hề bị ô nhiễm.
Nếu không đêm qua Tống Đàn cũng không thể dễ dàng hấp thu linh khí vào cơ thể.
"Có gì tốt?" Tống Tam Thành không để bụng: "Thôn như này, nơi nào cũng có."
Tống Đàn nói nhỏ: "Ba, con dám trở về làm ruộng, nguyên nhân là vì có một vị chuyên gia tới đây kiểm tra đo lường, nói khí khậu chất lượng nước với đất ở đây rất cao, trồng cây công nghiệp, thu được thành phẩm sẽ tốt hơn nơi khác một chút."
"Người ta là dân chuyên, nói dối đâu được lợi gì? Giờ con cũng chịu không nổi công việc hiện tại, đánh liều về quê thử xem."
"Ba, lỡ như thành công, sau này con có thể vẫn luôn ở nhà cùng cả nhà."
Câu cuối cùng thuyết phục Tống Tam Thành.
Nuôi con nuôi cái, lẽ nào ông không muốn cả nhà đoàn tụ bên nhau sao? Nhưng mới cấp hai con bé liền trọ ở ký túc xá của trường, lên cấp ba đến đại học... Tính nhẩm, nói là ba mẹ, nhưng thời gian bên cạnh con chẳng được là bao.
Con gái rượu nói như vậy, Tống Tam Thành tin tưởng. Đúng thế, người ta chuyên môn tới đo lường, lỡ như là thật thì sao?
Ông tự thuyết phục bản thân một phen, cũng phụ họa theo: "Đúng, thức ăn trồng ở chỗ chúng ta, ngon hơn đồ bán ở siêu thị nhiều!"
Hai ba con hùng dũng oai vệ, hiên ngang đi xem nông cụ.
"À ba ơi, máy móc nông nghiệp chỗ chúng ta khoảng nhiêu tiền?"
Tống Tam Thành nghĩ nghĩ: "Hình như khoảng 20 triệu..."
Tống Đàn lập tức quyết định: "Con mua một cái!"
"Mua gì mà mua!" Tống Tam Thành trừng cô: "Máy này dùng một hai lần phải bảo trì, hơn nữa từ chỗ rừng trúc tới hồ nước, khoảng bảy tám mảnh ruộng lớn, con có thể trồng hết toàn bộ trong một lần sao?"
Đồng ruộng chỗ bọn ông, đều thuộc dạng ruộng bậc thang, chỉ thích hợp loại máy nhỏ. Máy nhỏ tuy rẻ, nhưng nhanh hỏng.
Chuyện này Tống Tam Thành có kinh nghiệm hơn dân Tu Chân Tống Đàn nhiều.
Vì thế Tống Đàn đi theo Tống Tam Thành, thấy ông đi vào một cửa hàng chuyên bán máy móc nông nghiệp, nói đôi ba câu, chốt đơn một ngày 2 triệu, tới xới đất.
"Quá đắt..."
Tống Tam Thành ra khỏi cửa hàng còn nhắc mãi.
Tuy bây giờ ít người làm ruộng, nhưng đã đến ngày chuẩn bị cày bừa vụ xuân, đúng dịp mùa thịnh vượng để trồng trọt.
Bọn họ không chỉ thuê máy, còn thuê cả người, đất ruộng cũng thuộc loại bỏ hoang nhiều năm, giá cả như vậy, làm Tống Tam Thành líu lưỡi.
Có điều ông hiển nhiên thuộc trường phái lạc quan, lúc này đã bắt đầu vui vẻ trở lại: "Có máy móc liền bớt việc, tuy cửa hàng này đắt, nhưng xới đất sâu hơn cửa hàng khác, cũng khá tốt."
Thực tế, trên trấn chỉ có mỗi cửa hàng này cho thuê máy móc, xa hơn, phải qua trấn khác.
Tống Đàn nhìn ba cô, xem chỗ nào cũng thấy đáng yêu.
"Đúng rồi, Đàn Đàn, con định trồng gì trước? Nếu trồng lúa, phải dọn sạch mặt hồ, nhiều năm không ai chăm, đều mọc đầy củ ấu."
Người ở nơi này thích ăn, ban đầu trồng cả lúa mạch lẫn lúa mì, nhưng xét về tổng thể, hạt thóc chiếm nhiều nhất.
Đương nhiên, bây giờ không còn ai trồng nữa!
Tống Đàn nhìn ba, cảm thấy cô như con gái nhà giàu: "Hồ nước nọ của nhà chúng ta?"
Bên hồ có cây liễu rũ xuống, có rau dại cỏ dại, nước trong suốt.
Trong trí nhớ Tống Đàn, củ ấu bên trong nhỏ, độ lớn chỉ bằng hạt dẻ, nhưng lột vỏ nhân bên trong lại tươi lại ngọt thanh, khác hoàn toàn đồ bán ngoài chợ, nhiều năm rồi cô chưa ăn lại!
"Đúng thế!" Tống Tam Thành nói kiểu đương nhiên: "Ban đầu nhà mình trồng lúa, dùng hồ nước chỗ khác người ta lại không cho, chúng ta trồng kiểu gì?"
"Đừng nói hồ nước nọ, khu rừng trúc ấy, hồ nước ở đấy cũng thuộc về nhà chúng ta."
"Ba là con út, lúc chia gia sản, bác cả con lấy núi, chính là ngọn núi gần nhà chúng ta."
"Chỉ có hồ nước cách núi đó rất xa, mới là hồ nước ban đầu do đại đội đào."
Tống Tam Thành tấm tắc thở dài, hiển nhiên bắt đầu lo lắng về tiền bạc.
Tống Đàn đã bị chấn động nói không nên lời.
Cô vốn về quê thuê núi hay mảnh ruộng gì đó thôi, nhưng nhìn lại, còn gì mà thuê đâu!
Cô, con nhà giàu chính cống!
Giờ phút này, ý chí Tống Đàn sôi sục hừng hục, chỉ tay vào cửa tiệm hạt giống phía trước: "Ba, đi mua mấy chục kg Tử Vân Anh!"
*Tử vân anh - Astragalus sinicus L, thuộc họ Ðậu - Fabaceae.
Mô tả: Cây thảo mọc hằng năm, phân nhánh từ gốc, cao 10-40cm, không lông. Lá kép lông chim lẻ, có 7-13 lá chét, lá chét dài 5-20mm, rộng 5-12mm, rải rác có những lông trắng áp sát. Hoa trắng, phớt hồng, xếp thành đầu hoặc tán đơn, trên cuống dài 15cm. Quả có 4 góc, có cuống ngắn, nhọn đầu, dài 30-35mm, chia 2 ô, chứa 5 hạt màu hạt dẻ, hình móng ngựa dài 3mm, rộng 2mm.
Ra hoa từ tháng 1, có quả tháng 4, kéo dài đến tháng 6-8.
Bộ phận dùng: Toàn cây và hạt - Herba et Semen Astragali Sinici.
Nơi sống và thu hái: Loài của Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản và Việt Nam. Ở nước ta, cây mọc ở Hoà Bình, Vĩnh Phú, Lạng Sơn, Bắc Thái... thường gặp trong những đất ẩm ướt và ruộng bỏ hoang, các bãi cỏ.
Thành phần hoá học: Toàn cây chứa trigonelline và canavanine.
Tính vị, tác dụng: Vị ngọt, tính bình, toàn cây có tác dụng bổ khí cố tinh, ích can minh mục, thanh nhiệt lợi niệu, khư phong chỉ khái, giải độc; hạt có tác dụng hoạt huyết minh mục.
Công dụng, chỉ định và phối hợp: Lá non làm rau ăn được. Ở Trung Quốc, toàn cây dùng trị đau họng, mụn nước, trĩ, ho do phong hàn, đau mắt đỏ, đinh sang, ngoại thương xuất huyết. Liều dùng 15-30g sắc uống. Dùng ngoài giã nát đắp.