Chương : 16
Yêu Người Thế Thân
tuy rằng bọn họ đã đường đường chính chính trở thánh 1 cặp vợ chồng đích thực. Nhưng việc cuả hắn , nàng ko muốn để ý, cũng chẳng màng để ý, bởi vì nàng ko có tư cách!
Nàng rõ ràng chỉ là người vợ khốn khổ của hắn!Chỉ là 1 người vợ trên danh nghĩa!Nàng 1 chút cảm cảm nhận về địa vị của mình trong lòng hắn cũng ko có!Đối với nàng hắn ko hề có sự trân trọng! Đối với nàng, hắn chỉ là cướp đoạt, chiếm hữu, khi dễ và vũ nhục!
Nàng cần chi phải để ý hắn?Nàng càng có tình cảm nhiều với hắn, hắn sẽ lại càng thương tổn nàng,rốt cuộc nàng cũng chỉ thêm phần thống khổ.Yêu hắn, chẳng khác nào thác xuống địa ngục, tuyệt đối so với cái chết còn đau khổ hơn!
Nàng ko thể để ý hắn, càng không thể yêu hắn,ngay cả 1 chút cảm tình cũng ko nên có!
Bỗng nhiên nàng nghe được dưới lầu có một trận ầm ỹ, nàng xoay người đi xuống lầu dưới,thì thấy Lâm Lập Phong cả người vô lực đang được tài xế đỡ vào. Chị Ngọc Dâu cũng đi bên cạnh giúp đỡ
“Thiếu phu nhân, thiếu gia uống say rồi.” Tài xế nhìn Hạ Tử Tình nói, vẻ mặt lo nghĩ.
Hạ Tử Tình chạy xuống giúp tài xế đỡ hắn, cùng nhau hợp lực đem hắn vào trong phòng. Sau đó,chị Ngọc Dâu giúp hắn cởi giày và áo khoác
Hạ Tử Tình thấy trời đã về khuya thì nhìn tài xế mà nói: “Thành, anh về nhà trước nghỉ ngơi đi. Hiện tại cũng đã khuya lắm rồi”
“Cảm tạ thiếu phu nhân.” Tài xế a thành cung kính mà lui xuống rồi bỏ đi.
“Chị Ngọc Dâu, chị cũng xuống phía dưới nghỉ ngơi đi.”
“Cảm tạ thiếu phu nhân.”
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại 2 người bọn họ. Hạ Tử Tình nhìn vẻ mặt đỏ bừng,thân thể đầy mùi rượu của Lâm Lập Phong thì bỗng thấy rất kì quái.Hắn tuy rằng rất thường đi ra ngoài xả giao, nhưng chưa từng uống say bao giờ. Lần này chẳng biết là vì chuyện gì lại uống say như vậy? Nhất định là chuyện ko vui rồi
Ngày hôm nay , sau khi nàng rời khỏi phòng làm việc của hắn,sắc mặt hắn đã ko tốt!Ko phải là vì cái cô “Dư Tuyết Lâm” kia chứ?
Nàng đi tới toilet thấm ướt chiếc khăn giải nhiệt giúp hắn lau mặt, cổ và tay. Đang định đứng lên đem khăn lau mặt thấm nước tiếp thì đã bị hắn giữ lại
“Đừng đi. . . . . .” Hắn lôi kéo tay nàng mơ mơ màng màng mà nói.
Nàng ngồi vào bên phải của hắn, đem áo sơ mi của hắn cởi ra 1 ít nút, giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn
“Anh nghĩ ngơi đi.”
“Đừng đi. . . . . .” Hắn van nài nói
Chịu Nhục
khi tất cả tình cảm mãnh liệt đều đã kết thúc, Hạ Tử Tình cũng dần dần theo cảm xúc của mình thanh tỉnh, lúc này đây nàng cảm thấy sung sướng ko gì sánh được,và còn chút ấm áp cùng tủi thân. Là bởi vì anh trước đây đối với nàng chưa từng ôn nhu sao?
Nàng nghiêng thân quan sát Lâm Lập Phong đang ngủ say bên cạnh,mới phát hiện ra thì ra anh lại đẹp trai như vậy!Cái trán rộng, lông mi đậm, đường viền môi gợi cảm,cằm kiên nghị.Ngũ quan như từ tượng khắc ra, tất cả đều biểu trưng cho tính cách kiên nghị và bất khuất
Nàng không khỏi ko đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tuấn tú ấy, bỗng nhiên, anh dùng tay đẩy tay nàng ra, trong miệng lại thì thào nói rằng: "Tuyết lâm, đừng quậy, anh mệt mỏi quá."
Tuyết lâm? !Cái tên này chợt xâm lấn trí óc nàng, nàng ngây ngẩn cả người!Trong đầu nàng nhất thời trống rỗng!
Anh, anh dĩ nhiên đem nàng trở thành "Dư tuyết lâm" ? !Anh vừa ôn nhu ko phải là vì nàng, mà là vì "Dư tuyết lâm" ,nàng bất quá chỉ là 1 “Dư Tuyết Lâm”thay thế!
Đột nhiên, nàng cảm thấy thật nhục nhã và phẫn nộ! Nàng tình nguyện để anh cường hào chiếm hữu, ... ít nhất ...Anh cũng phải biết nàng là ai? Mà hiện tại, khi anh đối với nàng tràn đầy nhu tình, vạn phần ôn nhu,thì trong lòng lại nghĩ đến người phụ nữ khác
Nước mắt thương tâm và tủi thân trào ra rơi đầy trên mặt, nàng men theo trên giường chậm rãi đứng lên, an tĩnh mà mặc quần áo, trở lại phòng mình
Nàng đi vào toilet, mở vòi nước, dòng nước lạnh từ đầu nàng chảy xuống người nàng ko ngừng! Nàng ôm thân thể của chính mình, nhắm mắt lại, cảm thụ dòng nước đông lạnh lẽo thấu đến tận xương
Nàng cả người lạnh lẽo run run, cái lạnh thấu đến tận xương tủy nhưng ko cách nào kiêu giệt được lửa giận và tủi thân trong lòng nàng!Nàng cư nhiên đã trở thành 1 người thế thân? ! Nàng cư nhiên trở thành 1 “Dư Tuyết Lâm”thế thân?
Nàng là 1 Hạ Tử Tình kiêu ngạo,là 1 siêu mẫu thế giới mà!Ko phải đã có biết bao nhiêu thiếu gia nhà giàu đã trồng cây si dưới chân nàng sao? Ko phải đã có biết bao nhiêu người muốn nhìn nàng rời khỏi cửa,đã đứng chờ nàng lâu ngày trước nhà sao? Ko phải đã co biết bao nhiêu bởi vì muốn được nàng liếc mắt 1 cái đã đứng đợi nàng ở sân bay lâu ngày sao?
Nàng ko phải là 1 Hạ Tử Tình được vạn người yêu thích sao? Tại sao nàng lại trở thành thế thân lưu lạc của người khác?Nàng đối với chuyện này mà nói quả thật cảm thấy rất nhục nhã! Vũ nhục! Vũ nhục! Cực đại vũ nhục!
Mà cái vũ nhục này là do Lâm Lập Phong đã ban cho nàng!Lâm Lập Phong đáng trách! Lâm Lập Phong chết tiệt!
Nước chảy qua mắt nàng, đã ko còn phân định rõ là nước mắt hay nước lạnh? Nhưng nàng biết nàng rất lạnh, rất lạnh! Không chỉ có thân thể nàng lạnh lẽo, lòng của nàng cũng lạnh, lạnh hơn!
Lại một lần nữađiều này đã khiến nàng càng rõ ràng, nàng không nên vì Lâm Lập Phong phát sinh tình cảm!Ngay cả 1 chút tình cảm cũng ko nên!Vì anh mà có tình cảm, chẳng khác nào tự nhận lấy thương tổn về mình!
tuy rằng bọn họ đã đường đường chính chính trở thánh 1 cặp vợ chồng đích thực. Nhưng việc cuả hắn , nàng ko muốn để ý, cũng chẳng màng để ý, bởi vì nàng ko có tư cách!
Nàng rõ ràng chỉ là người vợ khốn khổ của hắn!Chỉ là 1 người vợ trên danh nghĩa!Nàng 1 chút cảm cảm nhận về địa vị của mình trong lòng hắn cũng ko có!Đối với nàng hắn ko hề có sự trân trọng! Đối với nàng, hắn chỉ là cướp đoạt, chiếm hữu, khi dễ và vũ nhục!
Nàng cần chi phải để ý hắn?Nàng càng có tình cảm nhiều với hắn, hắn sẽ lại càng thương tổn nàng,rốt cuộc nàng cũng chỉ thêm phần thống khổ.Yêu hắn, chẳng khác nào thác xuống địa ngục, tuyệt đối so với cái chết còn đau khổ hơn!
Nàng ko thể để ý hắn, càng không thể yêu hắn,ngay cả 1 chút cảm tình cũng ko nên có!
Bỗng nhiên nàng nghe được dưới lầu có một trận ầm ỹ, nàng xoay người đi xuống lầu dưới,thì thấy Lâm Lập Phong cả người vô lực đang được tài xế đỡ vào. Chị Ngọc Dâu cũng đi bên cạnh giúp đỡ
“Thiếu phu nhân, thiếu gia uống say rồi.” Tài xế nhìn Hạ Tử Tình nói, vẻ mặt lo nghĩ.
Hạ Tử Tình chạy xuống giúp tài xế đỡ hắn, cùng nhau hợp lực đem hắn vào trong phòng. Sau đó,chị Ngọc Dâu giúp hắn cởi giày và áo khoác
Hạ Tử Tình thấy trời đã về khuya thì nhìn tài xế mà nói: “Thành, anh về nhà trước nghỉ ngơi đi. Hiện tại cũng đã khuya lắm rồi”
“Cảm tạ thiếu phu nhân.” Tài xế a thành cung kính mà lui xuống rồi bỏ đi.
“Chị Ngọc Dâu, chị cũng xuống phía dưới nghỉ ngơi đi.”
“Cảm tạ thiếu phu nhân.”
Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại 2 người bọn họ. Hạ Tử Tình nhìn vẻ mặt đỏ bừng,thân thể đầy mùi rượu của Lâm Lập Phong thì bỗng thấy rất kì quái.Hắn tuy rằng rất thường đi ra ngoài xả giao, nhưng chưa từng uống say bao giờ. Lần này chẳng biết là vì chuyện gì lại uống say như vậy? Nhất định là chuyện ko vui rồi
Ngày hôm nay , sau khi nàng rời khỏi phòng làm việc của hắn,sắc mặt hắn đã ko tốt!Ko phải là vì cái cô “Dư Tuyết Lâm” kia chứ?
Nàng đi tới toilet thấm ướt chiếc khăn giải nhiệt giúp hắn lau mặt, cổ và tay. Đang định đứng lên đem khăn lau mặt thấm nước tiếp thì đã bị hắn giữ lại
“Đừng đi. . . . . .” Hắn lôi kéo tay nàng mơ mơ màng màng mà nói.
Nàng ngồi vào bên phải của hắn, đem áo sơ mi của hắn cởi ra 1 ít nút, giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn
“Anh nghĩ ngơi đi.”
“Đừng đi. . . . . .” Hắn van nài nói
Chịu Nhục
khi tất cả tình cảm mãnh liệt đều đã kết thúc, Hạ Tử Tình cũng dần dần theo cảm xúc của mình thanh tỉnh, lúc này đây nàng cảm thấy sung sướng ko gì sánh được,và còn chút ấm áp cùng tủi thân. Là bởi vì anh trước đây đối với nàng chưa từng ôn nhu sao?
Nàng nghiêng thân quan sát Lâm Lập Phong đang ngủ say bên cạnh,mới phát hiện ra thì ra anh lại đẹp trai như vậy!Cái trán rộng, lông mi đậm, đường viền môi gợi cảm,cằm kiên nghị.Ngũ quan như từ tượng khắc ra, tất cả đều biểu trưng cho tính cách kiên nghị và bất khuất
Nàng không khỏi ko đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tuấn tú ấy, bỗng nhiên, anh dùng tay đẩy tay nàng ra, trong miệng lại thì thào nói rằng: "Tuyết lâm, đừng quậy, anh mệt mỏi quá."
Tuyết lâm? !Cái tên này chợt xâm lấn trí óc nàng, nàng ngây ngẩn cả người!Trong đầu nàng nhất thời trống rỗng!
Anh, anh dĩ nhiên đem nàng trở thành "Dư tuyết lâm" ? !Anh vừa ôn nhu ko phải là vì nàng, mà là vì "Dư tuyết lâm" ,nàng bất quá chỉ là 1 “Dư Tuyết Lâm”thay thế!
Đột nhiên, nàng cảm thấy thật nhục nhã và phẫn nộ! Nàng tình nguyện để anh cường hào chiếm hữu, ... ít nhất ...Anh cũng phải biết nàng là ai? Mà hiện tại, khi anh đối với nàng tràn đầy nhu tình, vạn phần ôn nhu,thì trong lòng lại nghĩ đến người phụ nữ khác
Nước mắt thương tâm và tủi thân trào ra rơi đầy trên mặt, nàng men theo trên giường chậm rãi đứng lên, an tĩnh mà mặc quần áo, trở lại phòng mình
Nàng đi vào toilet, mở vòi nước, dòng nước lạnh từ đầu nàng chảy xuống người nàng ko ngừng! Nàng ôm thân thể của chính mình, nhắm mắt lại, cảm thụ dòng nước đông lạnh lẽo thấu đến tận xương
Nàng cả người lạnh lẽo run run, cái lạnh thấu đến tận xương tủy nhưng ko cách nào kiêu giệt được lửa giận và tủi thân trong lòng nàng!Nàng cư nhiên đã trở thành 1 người thế thân? ! Nàng cư nhiên trở thành 1 “Dư Tuyết Lâm”thế thân?
Nàng là 1 Hạ Tử Tình kiêu ngạo,là 1 siêu mẫu thế giới mà!Ko phải đã có biết bao nhiêu thiếu gia nhà giàu đã trồng cây si dưới chân nàng sao? Ko phải đã có biết bao nhiêu người muốn nhìn nàng rời khỏi cửa,đã đứng chờ nàng lâu ngày trước nhà sao? Ko phải đã co biết bao nhiêu bởi vì muốn được nàng liếc mắt 1 cái đã đứng đợi nàng ở sân bay lâu ngày sao?
Nàng ko phải là 1 Hạ Tử Tình được vạn người yêu thích sao? Tại sao nàng lại trở thành thế thân lưu lạc của người khác?Nàng đối với chuyện này mà nói quả thật cảm thấy rất nhục nhã! Vũ nhục! Vũ nhục! Cực đại vũ nhục!
Mà cái vũ nhục này là do Lâm Lập Phong đã ban cho nàng!Lâm Lập Phong đáng trách! Lâm Lập Phong chết tiệt!
Nước chảy qua mắt nàng, đã ko còn phân định rõ là nước mắt hay nước lạnh? Nhưng nàng biết nàng rất lạnh, rất lạnh! Không chỉ có thân thể nàng lạnh lẽo, lòng của nàng cũng lạnh, lạnh hơn!
Lại một lần nữađiều này đã khiến nàng càng rõ ràng, nàng không nên vì Lâm Lập Phong phát sinh tình cảm!Ngay cả 1 chút tình cảm cũng ko nên!Vì anh mà có tình cảm, chẳng khác nào tự nhận lấy thương tổn về mình!