Chương : 24
CẦU TÌNH
Hạ Tử Tình buồn chán ngồi uống cà phê dưới cây đại thụ ở hoa viên . Nàng ngắm nhìn các loài hoa ở hoa viên tranh nhau khoe sắc , có hoa cúc và hoa đào . nơi này là phía nam thành phố , mùa đông không có tuyết , nhưng khí lạnh vô cùng .Mà năm nay cảm giác so với năm rồi có phần lạnh hơn .
Gió từ từ thổi qua khuôn mặt mềm mại của nàng , đau đớn như dao cắt . Nhưng nàng thích cảm nhận sự sâu sắc này .Chỉ có sự cảm nhận này mới khiến cho nàng cảm thấy chính mình đang sống , lòng của nàng còn đang nhảy lên .
Nàng ngắm nhìn lá cây theo gió phiêu lãng , từ từ hạ xuống , tựa như một chiếc thuyền nhỏ từ trên trời giáng xuống . Cảm giác bi thương kia , trong lòng nàng đau đớn !
Tim nàng rất đau ! Rất đau ! Vì sao lại đau nhức ?Nàng tự vấn chính mình , là bởi vì Lâm Lập Phong hiểu lầm và vô tình sao ? Nàng nhẹ nhàng lắc đầu , nàng không trách hắn , hắn tức giận là điều dĩ nhiên . Bất luận người nam nhân kia thấy cảnh gì, ngực cũng sẽ không dễ chịu !Cho dù với hắn nàng không phải vì yêu mà kết hôn , nhưng dù sao nàng cũng là vợ hắn .
Có người nam nhân nào khi nhìn thấy thê tử của mình cùng người nam nhân kah1c ở tại trên giường mà không phẫn nộ ?
Nàng cười nhạt . căn bản điều này không có khả năng !
Hắn có thể hay không mà cùng nàng ly hôn chứ ?Vừa nghĩ đến hai từ ly hôn , không hiểu sao nàng cảm thấy đau lòng . Nàng vì sao mà đau lòng ?Nàng không phải là rất muốn ly hôn hắn sao ?
Nàng ngừng suy nghĩ , nhìn ly cà phê .Có người nói , ái tình tựa như vị cà phê ,uống một ngụm thì cảm thấy vô cùng khó chịu , sau mới cảm nhận được hương thơm nồng từ nơi cổ họng lan dần dần sâu vào trong . Hay cảm giác ái tình tiên khổ hậu điềm !
Nhưng vì sao ái tình của nàng chỉ có đau khổ mà không gặp ngọt ngào chứ ?
“Thiếu phu nhân , người có điện thoại !” Chị Ngọc Dâu bắt điện thoại đưa cho nàng .
“Cảm ơn chị , chị Ngọc Dâu” Hạ Tử Tình nhận điện thoại .
Vừa nhìn , số điện thoại lạ . Là ai tìm nàng ?
“Tôi là Tử Tình . Là ai vậy ?”
“Tử Tình , ta là dì Lý” âm thanh bên đầu dây nghẹn ngào .
“ Dì Lý , có chuyện gì vậy ?” Tử Tình kì quái hỏi thăm .
Nàng biết giọng nói này , là mẹ của Lý Vĩ Hoành . Mẹ Lý Vĩ Hoành tìm nàng có chuyện gì chứ ?Từ khi nàng và Lý Vĩ Hoành chia tay , đã không cùng nàng liên lạc. Dì Lý là người phụ nữ ôn nhu , trước đây đối với nàng rất tốt . Đáng tiếc , nàng không có cái phúc làm dâu nhà họ Lý .
ĐƯA NGƯỜI TÌNH NHỎ VỀ NHÀ
“Tử Tình , con đồng ý giúp chúng ta sao ?” Nàng thương cảm hỏi
Hạ Tử Tình một phen khổ sở . Nàng cũng rất muốn giúp họ . Chỉ là , nàng biết mình không có khả năng đi giúp họ ! Chỉ sợ nàng mở miệng cầu tình , hắn sẽ trở nên trả thù tàn bạo hơn !
“Tử Tình , dì cầu xin con ! Con cố giúp chúng ta a ? Nếu như tập đoàn lý thị đóng cửa , chúng ta biết lấy cái gì mà sống ? Ngày sau sẽ thế nào ?” nàng nghẹn ngào cầu xin Hạ Tử Tình .
“Con…con sẽ thử một lần !” hạ Tử Tình hít một hơi thật sâu .
“Cảm ơn con .Tử Tình . Cảm ơn con !”
Hạ Tử Tình gác máy , suy nghĩ nên nói thế nào với Lâm Lập Phong ? Nói với hắn như thế nào , để hắn không tức giận ? Hắn mới chịu đáp ứng buông tha cho họ chứ?
Suy nghĩ hồi lâu , nàng bắt tay ấn số điện thoại của hắn . Một hồi lâu , hắn rốt cuộc cũng bắt máy , giọng điệu vững vàng “Nói ! Chuyện gì ?”
“Lâm Lập Phong , tất đều là lỗi của tôi . Anh tức giận , thì hướng về tôi mà trả thù!
Anh buông tha cho tập đoàn Lý thị đi !” Hạ Tử Tình cẩn trọng nói .
“Thình thịch” một âm vang lên . Lâm Lập Phong ném mạnh điện thoại dến nỗi nứt tường . Lập tức toàn thân mệt mỏi . buông tha Lý Vĩ Hoành ?! Nàng vì Lý Vĩ hoành đến cầu xin hắn ?
Nữ nhân này thật ghê tởm ! Nàng còn dám vác mặt đến cầu xin hắn buông tha cho tình nhân của nàng . Quả thật không thể nói nỗi !
Hạ Tử Tình nghe một tiếng “ Thịch” , sau đó điện thoại mất liên lạc . Nàng nhắm mắt lại , nếu nàng đoán không sai , hắn nhật định bắt tay phá hủy .
Có lẽ lời cầu xin của nàng khiến hắn càng thêm tức ! Nàng còn có thể làm gì để giúp đỡ họ ? Chính bản thân nàng còn khó bảo toàn !Nàng cười khổ!
Chạng vạng tối , Lâm Lập Phong trở về , bên người ôm một cô gái đẹp còn trẻ . Nhìn bọn họ ôm ấp nhau vui vẻ , xem nàng như người vô hình. Hạ Tử Tình cảm thấy tâm tính lương thiện của mình tựa như bị dội một dòng nước lạnh băng , cả người thấu lạnh .
“Chị Ngọc Dâu , ăn cơm .Ta đói bụng .”Lâm Lập Phong ngồi xuống bên cạnh bàn ăn , kéo cô gái ngồi lên đùi mình .
Cô gái ngồi lên đùi hắn , cầm lấy mặt hắn , càng không ngừng hôn hắn , hôn khuôn mặt hắn , mũi , tai , đến cả cổ , quả thực không coi ai ra gì , không kiêng nể gì cả .
Hạ Tử Tình biết đây là đòn phản kích của Lâm Lập Phong hắn cố ý đưa cô gái này về nhà là muốn khiến nàng đau khổ .
NÀNG NHU NHƯỢC VẬY SAO ?
Bỗng nhiên , nàng nghe được âm thanh từ sát vách phòng bên truyền đến . Nàng biết bọn họ đã vào phòng bên . Không dấu diếm , nàng nghe rõ những âm thanh từ sát vách trong căn phòng kia truyền đến , những ngân thanh, tiếng thở dốc ,còn có tiếng nữ nhân tình cảm mãnh liệt thé lên chói tai …
Nàng bưng lấy lỗ tai của mình , chính vì âm thanh không cách nào chấm dứt kia càng khiến nàng đau khổ , nước mắt của nàng chảy xuống gương mặt …. Nhớ tới đêm tân hôn trước kia , hắn cũng như thế tàn nhẫn đối đãi nàng .
Nàng khi đó thật dũng cảm chạy ào vào phòng tặng cho bọn họ một xô đầy đá lạnh băng , phá hư bọn họ thật là việc hay . Thế nhưng hiện tại , ngay cả cái dũng khí này nàng cũng không có !
Nàng trở nên nhu nhược như vậy sao ? Hay là …..
Nàng hiện tại ngay đi phá hư , ngay cả cái dũng khí để đối mặt cũng không có !Bởi vì nàng biết chính tâm mình cũng không thể chịu nỗi ….
Vì sao không thể chịu nỗi ? Về phần nguyên nhân , nàng , cũng không dám đối mặt và hiểu đến tận cùng . Kết quả kia , tuyệt đối suốt đời sẽ hủy hoại nàng …
Một đêm không ngủ , sáng sớm Hạ Tử Tình đã ra hoa viên tản bộ . Khí trời sáng sớm thật sự rất lạnh ! Nàng cảm thấy gió lạnh thấu xương , thân thể nàng bạc nhược .
Nàng cảm thấy rất thoải mái ! Bởi vì nàng nghĩ cả người mình oi bức khó chịu , gió lạnh vừa vặn có thể giúp nàng tiêu trừ miền trên người . Nàng đi tới bên bờ hồ bơi , ngồi trên mặt đất , nàng tháo dày thả hai cho vào làn nước lạnh lẽo của hồ bơi .
Thực sự quá lạnh ! Cả ngươi nàng ngay lập tức nổi da gà . nàg chà xát lòng bàn tay mình , sau đó đưa lên miệng hà hơi . Đón bắt tay phóng tới trong ao , lảnh lẽo đến thấu xương , để thẳng bụng đầu …..
Lâm Lập Phong từ sân thượng của căn phòng nhìn thấy Hạ Tử Tình ngồi bên biên hồ bơi , lấy tay bắt chân phóng tới hồ bơi . Hiện tại nhiệt độ ôn độ ! Nàng có bị sao không a ? Nàng dĩ nhiên bắt tay lấy chân phóng tới ngâm trong nước . Có đúng nàng muốn sinh bệnh hay không ?
Hắn vội vã từ trong phòng chạy đến hồ bơi , kéo tay nàng .
“Cô ngồi ở đây làm gì ? Không lanh sao ? Đồ ngốc !”hắn đỡ thân thể hơi bất ổ của nàng , mặt nàng hồng hồng sát đến khuôn mặt hắn , hắn cảm nhận dược hơi nóng từ nàng đến .
“Anh đến làm gỉ ?” Hạ Tử Tình đứng không vững mà đẩy hắn ra .
Bàn tay to của hắn sờ lên trán nàng , quá nóng a ! Đầu nàng sốt lên !
TÀN NHẪN LÀ BẢN TÍNH CỦA TA !
Nàng lạnh lùng đẩy hắn ra , quay mặt đi “Không cần anh để tâm , tôi thế nào là chuyện của tôi !”
Lâm Lập Phong tức giận quay mặt nàng lại “ Tôi là trượng phu của cô ! Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi !”
Hạ Tử Tình liếc nhẹ hắn , đơn giản nhắm mắt lại . Không hề để ý tới hắn !
Lâm Lập Phong cho nàng xem thường hắn ,hắn hít một hơi thật sâu , âm tahnh lạnh lung mà nói “Được , cô nhắm mắt lại , vậy không thấy được tin tức ngày hôm nay tập đoàn Lý thị tuyên bố phá sản .”
Hạ Tử Tình Thoáng chốc mở to hai mắt , lập tức từ trên giường ngồi xuống kéo tay hắn , cầu xin hắn “ Anh sẽ không buông tha hắn một lần sao ?Đó tân huyết cả đời của nhà họ Lý !”
“Tôi vì sao phải buông tha hắn?Cô đã quên ? Không ai làm tổn thương ta còn có thể sống tốt !”Âm thanh của hắn như từ sứ giả địa ngục , nghe xong mà không cách nào nói lại được .
“Anh như vậy không phải quá tàn nhẫn sao ?”Hạ Tử tình khổ sở nhìn hắn .
“Tàn nhẫn là bản tính của tôi , tôi sẽ không bỏ qua điều gì bất luận là ai !Kề cả cô!” hắn bỗng nhiên nắm lấy cái cằm nhỏ của nàng , dương mắt nhìn nàng .
Hạ Tử tình nước mắt tràn mi “Mặc kệ thế nào tôi cầu xin anh , anh cũng không thể thủ hạ lưu tình sao ?”
“Ta đã thủ hạ lưu tình ! Nếu bằng không , ngày hôm nay không chỉ tập đoàn Lý thị tuyên bố phá sản , mà còn có tập đoàn Hạ thị nhà cô !”
Nàng nhắm mắt lại , mặc cho nước mắt chảy dài trên gương mặt nàng .
“Anh cút đi ! Tôi không muốn thấy anh !” Nàng tức giận àm to tiếng với hắn
“Lý Vĩ Hoành đối với cô thực sự mà nói quan trọng đến vậy sao ?” hắn tức giận , tay càng nắm chặt lấy cằm nàng .
Nàng trợ to con mắt rưng rưng nước nhìn hắn “Anh không biết rõ ! Đó là người nhà Vĩ Hoành là vì sự sinh tồn của công ty !Công ty không còn , cả nhà bọn họ nói không chừng phải ra đường mà sống , phụ mẫu hắn lâm lão không được an dưỡng lúc tuổi già . Anh nói xem , sau này bọn họ sẽ sống ra sao ? Anh nhất thời tức giận , không chỉ đóng cửa một công ty , mà hủy hoại cả một tương lai của một nam nhân , hoàn toàn phá hủy tâm nguyện an dưỡng tuổi già của hai người lão nhân !”
Lâm Lập Phong nghe xong lời của nàng , tay nắm chặt cằm nàng buông lơi . Hắn ngẩng đầu , thấy chị Ngọc Dâu và bác sĩ Hoàng đã đứng ở cửa phòng .
“Chị Ngọc Dâu , bác sĩ Hoàng, giao nàng cho hai người” Hắn nói với họ , liền quay người đi ra .
Hạ Tử Tình buồn chán ngồi uống cà phê dưới cây đại thụ ở hoa viên . Nàng ngắm nhìn các loài hoa ở hoa viên tranh nhau khoe sắc , có hoa cúc và hoa đào . nơi này là phía nam thành phố , mùa đông không có tuyết , nhưng khí lạnh vô cùng .Mà năm nay cảm giác so với năm rồi có phần lạnh hơn .
Gió từ từ thổi qua khuôn mặt mềm mại của nàng , đau đớn như dao cắt . Nhưng nàng thích cảm nhận sự sâu sắc này .Chỉ có sự cảm nhận này mới khiến cho nàng cảm thấy chính mình đang sống , lòng của nàng còn đang nhảy lên .
Nàng ngắm nhìn lá cây theo gió phiêu lãng , từ từ hạ xuống , tựa như một chiếc thuyền nhỏ từ trên trời giáng xuống . Cảm giác bi thương kia , trong lòng nàng đau đớn !
Tim nàng rất đau ! Rất đau ! Vì sao lại đau nhức ?Nàng tự vấn chính mình , là bởi vì Lâm Lập Phong hiểu lầm và vô tình sao ? Nàng nhẹ nhàng lắc đầu , nàng không trách hắn , hắn tức giận là điều dĩ nhiên . Bất luận người nam nhân kia thấy cảnh gì, ngực cũng sẽ không dễ chịu !Cho dù với hắn nàng không phải vì yêu mà kết hôn , nhưng dù sao nàng cũng là vợ hắn .
Có người nam nhân nào khi nhìn thấy thê tử của mình cùng người nam nhân kah1c ở tại trên giường mà không phẫn nộ ?
Nàng cười nhạt . căn bản điều này không có khả năng !
Hắn có thể hay không mà cùng nàng ly hôn chứ ?Vừa nghĩ đến hai từ ly hôn , không hiểu sao nàng cảm thấy đau lòng . Nàng vì sao mà đau lòng ?Nàng không phải là rất muốn ly hôn hắn sao ?
Nàng ngừng suy nghĩ , nhìn ly cà phê .Có người nói , ái tình tựa như vị cà phê ,uống một ngụm thì cảm thấy vô cùng khó chịu , sau mới cảm nhận được hương thơm nồng từ nơi cổ họng lan dần dần sâu vào trong . Hay cảm giác ái tình tiên khổ hậu điềm !
Nhưng vì sao ái tình của nàng chỉ có đau khổ mà không gặp ngọt ngào chứ ?
“Thiếu phu nhân , người có điện thoại !” Chị Ngọc Dâu bắt điện thoại đưa cho nàng .
“Cảm ơn chị , chị Ngọc Dâu” Hạ Tử Tình nhận điện thoại .
Vừa nhìn , số điện thoại lạ . Là ai tìm nàng ?
“Tôi là Tử Tình . Là ai vậy ?”
“Tử Tình , ta là dì Lý” âm thanh bên đầu dây nghẹn ngào .
“ Dì Lý , có chuyện gì vậy ?” Tử Tình kì quái hỏi thăm .
Nàng biết giọng nói này , là mẹ của Lý Vĩ Hoành . Mẹ Lý Vĩ Hoành tìm nàng có chuyện gì chứ ?Từ khi nàng và Lý Vĩ Hoành chia tay , đã không cùng nàng liên lạc. Dì Lý là người phụ nữ ôn nhu , trước đây đối với nàng rất tốt . Đáng tiếc , nàng không có cái phúc làm dâu nhà họ Lý .
ĐƯA NGƯỜI TÌNH NHỎ VỀ NHÀ
“Tử Tình , con đồng ý giúp chúng ta sao ?” Nàng thương cảm hỏi
Hạ Tử Tình một phen khổ sở . Nàng cũng rất muốn giúp họ . Chỉ là , nàng biết mình không có khả năng đi giúp họ ! Chỉ sợ nàng mở miệng cầu tình , hắn sẽ trở nên trả thù tàn bạo hơn !
“Tử Tình , dì cầu xin con ! Con cố giúp chúng ta a ? Nếu như tập đoàn lý thị đóng cửa , chúng ta biết lấy cái gì mà sống ? Ngày sau sẽ thế nào ?” nàng nghẹn ngào cầu xin Hạ Tử Tình .
“Con…con sẽ thử một lần !” hạ Tử Tình hít một hơi thật sâu .
“Cảm ơn con .Tử Tình . Cảm ơn con !”
Hạ Tử Tình gác máy , suy nghĩ nên nói thế nào với Lâm Lập Phong ? Nói với hắn như thế nào , để hắn không tức giận ? Hắn mới chịu đáp ứng buông tha cho họ chứ?
Suy nghĩ hồi lâu , nàng bắt tay ấn số điện thoại của hắn . Một hồi lâu , hắn rốt cuộc cũng bắt máy , giọng điệu vững vàng “Nói ! Chuyện gì ?”
“Lâm Lập Phong , tất đều là lỗi của tôi . Anh tức giận , thì hướng về tôi mà trả thù!
Anh buông tha cho tập đoàn Lý thị đi !” Hạ Tử Tình cẩn trọng nói .
“Thình thịch” một âm vang lên . Lâm Lập Phong ném mạnh điện thoại dến nỗi nứt tường . Lập tức toàn thân mệt mỏi . buông tha Lý Vĩ Hoành ?! Nàng vì Lý Vĩ hoành đến cầu xin hắn ?
Nữ nhân này thật ghê tởm ! Nàng còn dám vác mặt đến cầu xin hắn buông tha cho tình nhân của nàng . Quả thật không thể nói nỗi !
Hạ Tử Tình nghe một tiếng “ Thịch” , sau đó điện thoại mất liên lạc . Nàng nhắm mắt lại , nếu nàng đoán không sai , hắn nhật định bắt tay phá hủy .
Có lẽ lời cầu xin của nàng khiến hắn càng thêm tức ! Nàng còn có thể làm gì để giúp đỡ họ ? Chính bản thân nàng còn khó bảo toàn !Nàng cười khổ!
Chạng vạng tối , Lâm Lập Phong trở về , bên người ôm một cô gái đẹp còn trẻ . Nhìn bọn họ ôm ấp nhau vui vẻ , xem nàng như người vô hình. Hạ Tử Tình cảm thấy tâm tính lương thiện của mình tựa như bị dội một dòng nước lạnh băng , cả người thấu lạnh .
“Chị Ngọc Dâu , ăn cơm .Ta đói bụng .”Lâm Lập Phong ngồi xuống bên cạnh bàn ăn , kéo cô gái ngồi lên đùi mình .
Cô gái ngồi lên đùi hắn , cầm lấy mặt hắn , càng không ngừng hôn hắn , hôn khuôn mặt hắn , mũi , tai , đến cả cổ , quả thực không coi ai ra gì , không kiêng nể gì cả .
Hạ Tử Tình biết đây là đòn phản kích của Lâm Lập Phong hắn cố ý đưa cô gái này về nhà là muốn khiến nàng đau khổ .
NÀNG NHU NHƯỢC VẬY SAO ?
Bỗng nhiên , nàng nghe được âm thanh từ sát vách phòng bên truyền đến . Nàng biết bọn họ đã vào phòng bên . Không dấu diếm , nàng nghe rõ những âm thanh từ sát vách trong căn phòng kia truyền đến , những ngân thanh, tiếng thở dốc ,còn có tiếng nữ nhân tình cảm mãnh liệt thé lên chói tai …
Nàng bưng lấy lỗ tai của mình , chính vì âm thanh không cách nào chấm dứt kia càng khiến nàng đau khổ , nước mắt của nàng chảy xuống gương mặt …. Nhớ tới đêm tân hôn trước kia , hắn cũng như thế tàn nhẫn đối đãi nàng .
Nàng khi đó thật dũng cảm chạy ào vào phòng tặng cho bọn họ một xô đầy đá lạnh băng , phá hư bọn họ thật là việc hay . Thế nhưng hiện tại , ngay cả cái dũng khí này nàng cũng không có !
Nàng trở nên nhu nhược như vậy sao ? Hay là …..
Nàng hiện tại ngay đi phá hư , ngay cả cái dũng khí để đối mặt cũng không có !Bởi vì nàng biết chính tâm mình cũng không thể chịu nỗi ….
Vì sao không thể chịu nỗi ? Về phần nguyên nhân , nàng , cũng không dám đối mặt và hiểu đến tận cùng . Kết quả kia , tuyệt đối suốt đời sẽ hủy hoại nàng …
Một đêm không ngủ , sáng sớm Hạ Tử Tình đã ra hoa viên tản bộ . Khí trời sáng sớm thật sự rất lạnh ! Nàng cảm thấy gió lạnh thấu xương , thân thể nàng bạc nhược .
Nàng cảm thấy rất thoải mái ! Bởi vì nàng nghĩ cả người mình oi bức khó chịu , gió lạnh vừa vặn có thể giúp nàng tiêu trừ miền trên người . Nàng đi tới bên bờ hồ bơi , ngồi trên mặt đất , nàng tháo dày thả hai cho vào làn nước lạnh lẽo của hồ bơi .
Thực sự quá lạnh ! Cả ngươi nàng ngay lập tức nổi da gà . nàg chà xát lòng bàn tay mình , sau đó đưa lên miệng hà hơi . Đón bắt tay phóng tới trong ao , lảnh lẽo đến thấu xương , để thẳng bụng đầu …..
Lâm Lập Phong từ sân thượng của căn phòng nhìn thấy Hạ Tử Tình ngồi bên biên hồ bơi , lấy tay bắt chân phóng tới hồ bơi . Hiện tại nhiệt độ ôn độ ! Nàng có bị sao không a ? Nàng dĩ nhiên bắt tay lấy chân phóng tới ngâm trong nước . Có đúng nàng muốn sinh bệnh hay không ?
Hắn vội vã từ trong phòng chạy đến hồ bơi , kéo tay nàng .
“Cô ngồi ở đây làm gì ? Không lanh sao ? Đồ ngốc !”hắn đỡ thân thể hơi bất ổ của nàng , mặt nàng hồng hồng sát đến khuôn mặt hắn , hắn cảm nhận dược hơi nóng từ nàng đến .
“Anh đến làm gỉ ?” Hạ Tử Tình đứng không vững mà đẩy hắn ra .
Bàn tay to của hắn sờ lên trán nàng , quá nóng a ! Đầu nàng sốt lên !
TÀN NHẪN LÀ BẢN TÍNH CỦA TA !
Nàng lạnh lùng đẩy hắn ra , quay mặt đi “Không cần anh để tâm , tôi thế nào là chuyện của tôi !”
Lâm Lập Phong tức giận quay mặt nàng lại “ Tôi là trượng phu của cô ! Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi !”
Hạ Tử Tình liếc nhẹ hắn , đơn giản nhắm mắt lại . Không hề để ý tới hắn !
Lâm Lập Phong cho nàng xem thường hắn ,hắn hít một hơi thật sâu , âm tahnh lạnh lung mà nói “Được , cô nhắm mắt lại , vậy không thấy được tin tức ngày hôm nay tập đoàn Lý thị tuyên bố phá sản .”
Hạ Tử Tình Thoáng chốc mở to hai mắt , lập tức từ trên giường ngồi xuống kéo tay hắn , cầu xin hắn “ Anh sẽ không buông tha hắn một lần sao ?Đó tân huyết cả đời của nhà họ Lý !”
“Tôi vì sao phải buông tha hắn?Cô đã quên ? Không ai làm tổn thương ta còn có thể sống tốt !”Âm thanh của hắn như từ sứ giả địa ngục , nghe xong mà không cách nào nói lại được .
“Anh như vậy không phải quá tàn nhẫn sao ?”Hạ Tử tình khổ sở nhìn hắn .
“Tàn nhẫn là bản tính của tôi , tôi sẽ không bỏ qua điều gì bất luận là ai !Kề cả cô!” hắn bỗng nhiên nắm lấy cái cằm nhỏ của nàng , dương mắt nhìn nàng .
Hạ Tử tình nước mắt tràn mi “Mặc kệ thế nào tôi cầu xin anh , anh cũng không thể thủ hạ lưu tình sao ?”
“Ta đã thủ hạ lưu tình ! Nếu bằng không , ngày hôm nay không chỉ tập đoàn Lý thị tuyên bố phá sản , mà còn có tập đoàn Hạ thị nhà cô !”
Nàng nhắm mắt lại , mặc cho nước mắt chảy dài trên gương mặt nàng .
“Anh cút đi ! Tôi không muốn thấy anh !” Nàng tức giận àm to tiếng với hắn
“Lý Vĩ Hoành đối với cô thực sự mà nói quan trọng đến vậy sao ?” hắn tức giận , tay càng nắm chặt lấy cằm nàng .
Nàng trợ to con mắt rưng rưng nước nhìn hắn “Anh không biết rõ ! Đó là người nhà Vĩ Hoành là vì sự sinh tồn của công ty !Công ty không còn , cả nhà bọn họ nói không chừng phải ra đường mà sống , phụ mẫu hắn lâm lão không được an dưỡng lúc tuổi già . Anh nói xem , sau này bọn họ sẽ sống ra sao ? Anh nhất thời tức giận , không chỉ đóng cửa một công ty , mà hủy hoại cả một tương lai của một nam nhân , hoàn toàn phá hủy tâm nguyện an dưỡng tuổi già của hai người lão nhân !”
Lâm Lập Phong nghe xong lời của nàng , tay nắm chặt cằm nàng buông lơi . Hắn ngẩng đầu , thấy chị Ngọc Dâu và bác sĩ Hoàng đã đứng ở cửa phòng .
“Chị Ngọc Dâu , bác sĩ Hoàng, giao nàng cho hai người” Hắn nói với họ , liền quay người đi ra .