Chương : 1
Đại sảnh sân bay như thường ngày người đến người đi, có người vội vã, cũng có người vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và mong đợi.
Đột nhiên, một hồi bước chân hỗn loạn từ xa đến gần...
"Chết! Chết! Không có việc gì chơi game, kết quả chính là ngủ quên!" Cầu Lỵ kéo chiếc vali nhỏ trong tay, bước nhanh xuyên qua đại sảnh sân bay, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Hỏng bét! Nhất định sẽ bị chị Trần mắng chết!"
Có lúc, cô thật rất muốn đánh chính mình, chắc đến già tật xấu ngủ nướng vẫn không đổi được, dùng mười cái đồng hồ báo thức cũng không dậy nổi, cuối cùng vẫn là bị Vi An - người cùng chuyến bay dùng đoạt mệnh liên hoàn (liên hoàn đoạt mệnh) gọi mới tỉnh dậy.
Mang theo giày cao gót hai tấc Cầu Lỵ liều mạng chạy nước rút, cuối cùng trong tiếng kinh hô của kiểm soát viên trên mặt đất, vọt vào cửa lên máy bay số mười tám, chạy thẳng tới máy bay hàng không Ánh Dương .
" Cầu Lỵ! Lại là cô! Cô rốt cuộc muốn trễ đến bao giờ mới thôi!"
Mới bước một bước vào cửa máy bay, liền truyền đến tràng pháo oanh tạc, lần này là tiếng tổ trưởng chuyến bay Tiểu Dao.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tổ trưởng!" Cầu Lỵ liên tục không ngừng luôn miệng nói xin lỗi, vội vàng gia nhập vào trong đoàn nữ tiếp viên hàng không . nnnggoooccqqquuuyynnnhh
"... Lần này cô lại viện cớ gì?" Tiểu Dao nheo lại mắt phượng nói.
"Thật xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không tới trễ như vậy." Cô cúi đầu nói xin lỗi, không dám nói ra nguyên nhân thật sự, để miễn bị mắng thảm hại hơn.
"Lần sau? Cô còn dám nói lần sau? Cô làm việc như đứa trẻ đã bao lâu? Thật là một chút ý thức trách nhiệm cũng không có!" Ngay trước mặt tất cả tiếp viên hàng không, Tiểu Dao hoàn toàn không nể tình, không khách khí mà mắng.
Đối với việc đến trễ của cô, Tiểu Dao thấu hiểu hoàn toàn, dù sao trừ cái tật xấu này, thái độ làm việc và tinh thần phục vụ của Cầu Lỵ đều là hạng nhất.
"Tôi biết rõ tôi sai rồi! Thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi! Đã làm mọi người thêm phiền toái!" Trừ nói xin lỗi, cô cũng chỉ nói xin lỗi.
“Cô thật là...” đối với việc cô nói xin lỗi lần nữa, Tiểu Dao cảm thấy không thể làm gì. “Cô hôm nay phụ trách khoang phổ thông bộ phận khu E, đi chuẩn bị nhanh lên một chút, những người khác cũng thế.”
"Dạ!" Cầu Lỵ trả lời xong, vội vàng mang theo va ly hành lý của mình, chuẩn bị đi với các tiếp viên hàng không khác .
" Cầu Lỵ, cậu cũng thiệt là, mỗi lần ngủ nướng đều muốn mình gọi cậu mấy lần mới có thể tỉnh!" Bạn tốt Vi An cùng làm việc tại khoang phục vụ phổ thông, nhỏ giọng oán trách.
"Cám ơn cậu! Chờ chúng mình đến châu Úc, mình lại mua đồ cho cậu!" Cầu Lỵ cười xoa xoa hai tay thập phần lấy lòng.
"Thôi đi! Cậu giúp mình trả tiền phí điện thoại di động là được, cậu có biết một tháng mình gọi điện thoại cho cậu hết bao nhiêu tiền không?" Vi An bĩu môi nói.
"Làm trò! Chúng mình là gọi cùng mạng! Hơn nữa lại thêm ưu đãi hồng ngoại à kỳ khuyến mãi, có thể tốn bao nhiêu chứ? Rõ ràng chính là cậu tán gẫu cùng bạn trai quá lâu, tiền điện thoại mới tăng vọt, cậu còn dám nói mình, chuyện như vậy cậu cũng làm được à!" Cầu Lỵ vừa nói, một bên nhanh chóng bỏ va ly hành lý của mình vào tủ, cũng bắt đầu kiểm tra vật phẩm của mình để ở chỗ có thể nhìn thấy tránh bỏ sót.
"Nói lung tung! Mình mới không như vậy!" Vi An dùng sức dậm chân.
"Tiểu thư, cậu đừng giẫm chân nữa đi, sàn nhà sẽ bị cậu giẫm ra một cái hố đó!" Cầu Lỵ nói khiến các tiếp viên hàng không khác phải bật cười.
"Làm ơn mở to mắt của cậu mà nhìn cho rõ, với dáng người yểu điệu của mình, muốn giẫm hỏng sàn nhà rất khó có được không?" Vi An bày ra tư thế xinh đẹp nói.
"Dạ dạ dạ, bà cô của mình, dáng người của cậu thật là ốm ngây người, ốm đến ngay cả mình cũng muốn đùa giỡn cậu...” Cừu Lỵ nói xong, tay còn nâng cằm của cô.
"Oái... mình biết ngay cậu có khuynh hướng les mà, nhưng xin lỗi, mình chỉ yêu đàn ông nhà mình thôi."
"Vô phúc tận hưởng tình yêu của cậu." Vi An cầm lên góc khăn che mặt, cố làm ra vẻ thẹn thùng, chọc cho mọi người cười to.
"Trời ạ... đủ rồi! Hai người các cậu! Chúng mình nên đi ra cửa cabin nghênh đón hành khách!" Nữ tiếp viên hàng không cùng đội - Tiểu Lan cười không khép miệng.
"Uh... Tiểu Lan... chúng ta phải đi ngay!" Cừu Lỵ cong thân thể, giống như bộ dáng cung nữ cổ đại đi bộ, bước nhẹ nhàng liên tục ra phòng chuẩn bị, những người khác đi theo phía sau, vẫn không có cách nào thu hồi nụ cười
"Ben, cậu phải làm vậy sao?" Nói chuyện là Wright - CEO hàng không Ánh Dương, tuổi đã hơn bốn mươi, đầu tóc hoa râm vóc người trung bình, là trợ thủ đắc lực của Benny ở Ánh Dương.
"Wright, đây là lệ thường của tôi."
Trong lúc nói chuyện, Benney cầm một lon thuốc xịt nhuộm tóc đi tới phòng tắm, không tới mấy phút, nguyên gốc đầu tóc xoăn đỏ à đầu tóc xoăn đỏ nguyên gốc biến thành tóc nâu, áo choàng tắm trên người đổi thành quần áo thoải mái màu đen, còn đem mấy bộ tây trang cất vào trong hành lý.
"Coi như cậu thích cải trang thị sát thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên, cũng không cần uất ức chính mình đi ngồi khoang phổ thông đi!" Wright nhíu mày nói.
Benney xem lại một chút (Nhìn Benny xem), vóc người cao lớn, chen chúc tại chỗ ngồi nhỏ hẹp trong khoang phổ thông không khổ cực sao?
"Chú ý, không phải khoang phổ thông, là khoang phổ thông hào hoa à cao cấp! Đừng quên, tất cả máy bay Ánh Dương của chúng ta đều đi lộ tuyến hào hoa à có đường bay cao cấp, các công ty hàng không khác không cách nào so sánh." Benney đầu cũng không ngẩng lên cải chính à sửa đúng, trong lời nói có mười phần tự tin.
"Phải phải, cậu nói đúng, nhưng là coi như khoang phổ thông cao cấp, đối với cậu mà nói vẫn còn quá nhỏ, thừa dịp bây giờ còn thời gian, tôi giúp cậu gọi điện thoại đổi chỗ ngồi khác!"
"Wright, đừng quên tôn chỉ phục vụ của công ty chúng ta, coi như ngồi khoang phổ thông cao cấp, cũng là khách hàng của Ánh Dương, không thể bởi vì chỗ ngồi quá nhỏ mà không đi thị sát. Lại nói, khoang thương gia, khoang hạng nhất chất lượng phục vụ tốt là chuyện rất bình thường, lần này trọng điểm của tôi là khoang phổ thông cao cấp." Thu dọn xong, Benney cầm hành lý cùng cặp công văn tùy thân đi về phía cửa.
"Ben...” Wright còn muốn nói điều gì. nqqqquuuyyynnnhhh
"Đúng rồi, Wright, chuyện trả phòng liền giao cho cậu rồi, còn nữa, nghiệp vụ Đài Loan bên này làm phiền cậu quan tâm , cần phải đạt được mục tiêu dự kiến, chuyện khác, chờ tôi trở về từ châu Úc sau lại dùng chat webcam nói." Bàn giao toàn bộ xong, anh cũng không quay đầu lại mà rời đi, tiến về phía sân bay.
Mang theo một đầu tóc nâu, đeo kính đen, Benney mặt không thay đổi đi vào cabin. Vóc người cao lớn, khí thế không ai bì nổi, vừa xuất hiện liền đưa tới không ít cái nhìn chăm chú của mọi người.
"Oa...” cực phẩm trai đẹp! Vi An che miệng phát ra tiếng kêu.
"Cẩn thận a! Nước miếng đều muốn chảy hết ra!" Kéo nhẹ ống tay áo của Vi An, Cừu Lỵ nhỏ giọng nhắc nhở.
Mặc dù cô cũng thích xem trai đẹp, nhưng còn không đến mức luống cuống.
"Biết." Vi An hướng cô nháy mắt, ngay sau đó nâng lên nụ cười, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn hướng về anh mà nói: "Tiên sinh, xin vui lòng cho tôi xem vé máy bay."
Benny đối với phản ứng kinh ngạc của cô ấy đã sớm thành thói quen, vẫn duy trì vẻ mặt nhàn nhạt, đem vé máy bay đưa tới trong tay cô ấy.
"Benney tiên sinh, đây là khu E vị trí 23A gần cửa sổ, xin đi thẳng hướng bên này là được." Vi An liếc mắt nhìn tên phía trên, liền đem vé máy bay trả lại cho anh, lúc này trên mặt cô trừ nụ cười mang tính nghề nghiệp, còn nhiều thêm chút nhiệt tình. Nếu không phải ngại quy định, cô còn muốn trực tiếp đưa người đến nơi, nhìn anh lâu thêm một chút.
Benney gật đầu nhẹ, liền đi tới vị trí của mình ngồi xuống, đeo kính đen mắt vàng, thỉnh thoảng chú ý thái độ phục vụ của tiếp viên hàng không.
Thân thiết, lễ phép, lại không mất trang nhã. Rất tốt! Mấy nữ tiếp viên hàng không thái độ đối đãi với hành khách lên máy bay cơ hồ có thể làm mẫu để quảng cáo trên TV tốt nhất. Benney ở trong lòng vì bọn họ mà cho điểm.
"Benney? Reid... Benney? Reid...” Sau khi tất cả hành khách lên máy bay, Vi An trong miệng còn lẩm bẩm, đột nhiên, cô nắm tay Cầu Lỵ hỏi: "Á... Benney? Reid, Cầu Lỵ, cậu có cảm giác hay không cái tên này rất quen?"
"Có sao?"
"Cậu ngốc quá! Đại boss của Ánh dương chúng ta cũng kêu Benney? Reid!" Vi An đánh một cái trên trán của cô rồi nói.
"Trùng tên trùng họ thôi! Màu tóc lại không giống nhau, huống chi, cậu cảm thấy đại boss đi máy bay sẽ ngồi khoang phổ thông sao?" Cô suy nghĩ một chút mới vào Ánh Dương tập huấn xác thực có xem qua tên tuổi cùng hình tổng giám đốc, nhưng ấn tượng có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ anh có một đầu tóc đỏ chói mắt.
"Nói cũng phải, chỉ là, Cừu Lỵ, anh ta thật sự rất lạnh lùng rất đẹp trai, đúng không?"
"Phải, anh ta rất tuấn tú cũng rất lạnh lùng! Mấy người một lát vẫn không nên mượn cớ chạy đi tìm người ta! Cẩn thận bị chửi, nhìn dáng vẻ của anh ta rất dữ." Cừu Lỵ đồng ý cách nói của cô ấy nhưng không như cô ấy biểu hiện rõ ràng như vậy.
"Dĩ nhiên a! Mình cũng không phải là hoa si! Đừng quên lời mình nói, trai đẹp chỉ có thể đứng xa mà nhìn nhưng không thể chọc vào a!" Vi An nhíu lại lỗ mũi nói. "Nói tới chỗ này, cậu xem, trai đẹp vừa lúc ngồi bên cạnh một cô gái Đài Loan xinh đẹp, hình ảnh thật là đẹp a...” giống như phát hiện ra Tân Đại Lục, cô ấy nhỏ giọng kêu lên.
"Oh." Cô xem một cái, cũng không có cảm giác đặc biệt hưng phấn.
"Cũng cũng... cậu đoán, đợi lát nữa trong mười mấy giờ bay ai sẽ là người bắt chuyện trước đây?" Vi An hào hứng bừng bừng mà hỏi.
"Bà chị, thay vì ở nơi này đoán tới đoán lui, không bằng chúng mình nhanh chuẩn bị đi... máy bay sắp cất cánh." Thật sự không có tâm tình cùng với cô ấy nói chuyện tào lao, Cừu Lỵ bắt đầu giúp đỡ hành khách cất hành lý, dặn dò cài dây an toàn cho chắc chắn.
"Cháu gái, dây an toàn phải thắt cho chắc a!" Cầu Lỵ cúi người xuống hướng về phía một bé gái nhỏ giọng nói.
"Dì, cho cháu gọi điện thoại được không?" Cô gái nhỏ kéo ống tay áo Cừu Lỵ, có chút úp mở nói.
" Cháu gái, điện thoại ở chỗ này a!" Cừu Lỵ cúi người xuống, từ trong túi phía trước thành ghế lấy điện thoại ra, đưa cho cô bé.
Mỗi lần gặp gỡ đứa trẻ có lễ phép, nụ cười của cô sẽ trở nên thân thiết hơn.
"Cám ơn dì, vậy cho cháu thêm một ly nước trái cây được không?"
"Dĩ nhiên có thể, chỉ là phải đợi lát nữa, chờ máy bay cất cánh, dì liền lấy nước trái cây cho cháu nha." Cừu Lỵ cười nói.
"Vâng." Cô bé nghe lời gật đầu một cái.
" Chào con bé ngoan" Cừu Lỵ cười khanh khách khẽ vuốt đầu của cô bé, có thể nói đã bị cô bé khéo léo hoàn toàn thu phục.
Bên kia cách đó không xa, học qua vài năm Trung văn, nghe hơi hiểu được họ đối thoại, Benney đem một màn nhìn trong mắt, vẻ mặt không tự chủ được mà thả lỏng. Ở thời điểm cô đi qua bên cạnh anh thì anh đặc biệt chú ý liếc mắt nhìn diện mạo và tên của cô.
Cừu Lỵ, cái tên này chính xác rất thích hợp với cô.
"Tiên sinh, anh là người ở nơi nào à?"
Giọng nữ bên cạnh kéo lại lực chú ý của Benney, anh nghiêng đầu nhìn cô gái một cái, không có trả lời. Đối với những cô gái chủ động đến gần, anh đã sớm luyện thành bản lĩnh làm như không thấy .
"Tiên sinh, anh là người ở nơi nào? Tới Đài Loan chơi sao?" Trai đẹp ưu tú như vậy, khiến Quan Huệ San động lòng không dứt, rất muốn có một cuộc gặp gỡ lãng mạn trên chuyến bay khá dài này, cho nên cô ta chưa từ bỏ ý định tiếp tục dùng Anh văn lưu loát hỏi.
Phản ứng của anh là quay đầu đi nhìn cảnh sắc chậm rãi di động ngoài cửa sổ.
"A... máy bay sắp cất cánh, anh có lo lắng hay không à? Anh biết không? Mỗi lần tôi đi máy bay luôn thực khẩn trương, nhất là thời điểm cất cánh cùng hạ cánh." Quan Huệ San vỗ vỗ ngực, giả bộ rất sợ hãi.
Anh mắt điếc tai ngơ.
"Tiên sinh, anh tại sao đều không để ý tôi à? Anh không phải muốn khốc như vậy sao! Chúng ta phải bay đến châu Úc hành trình dài như vậy, tâm sự cũng tốt mà...” Quan Huệ San nũng nịu nói.
Anh tiếp tục trầm mặc, để cho cô ta một người một vai hát kịch.
"Cừu Lỵ, cô gái kia một mực cùng anh chàng lạnh lùng nói chuyện nhưng mà anh ta có vẻ như không có phản ứng gì"
Trước khi cất cánh, nữ tiếp viên hàng không trở về vị trí của mình, mà góc độ Vi An ngồi, vừa lúc có thể thấy Khốc Ca cùng cô gái bên cạnh.
"Bà chị ah! Cậu cũng quá chú ý bọn họ đi!" Cừu Lỵ thật bị cô ấy đánh bại rồi, từ lúc trai đẹp lên máy bay, cô vẫn nghe cô ấy nói chuyện không ngừng.
"Làm ơn! Khó có khi xuất hiện hình ảnh trai đẹp mỹ nữ, cậu kêu mình tại sao có thể không nói! Lại nói, trai đẹp này còn cùng đại boss chúng mình cùng tên!"
"Cậu a! Cẩn thận mình nói với Mã Tử cậu hai lòng, nhìn chằm chằm đàn ông chảy cả nước!" Mã Tử là bạn trai Vi An, hai người lui tới đã hơn ba năm.
"Hàaa...! Anh ấy sẽ không để ý như vậy! Tùy cậu đi nói!" Vi An phất tay một cái, bộ dáng hoàn toàn cẩu thả.
"Phải ha, có lòng tin như vậy? Chẳng lẽ Mã Tử cầu hôn với cậu rồi hả?"
"Hắc hắc he he; có chút" Vi An bắt chước bộ dáng một phu nhân, vẻ mặt lại tiết lộ tin tức.
"Thật a! Chuyện khi nào? Làm sao cậu không có nói với mình? Uổng cho mình là bạn tốt!" Cừu Lỵ mặc dù ngoài miệng kháng nghị, nhưng vẻ mặt vẫn rất cao hứng.
"Trời ạ... mình muốn xác định hôn kỳ rồi tuyên bố luôn! Cũng không phải là cố ý không nói." Vi An cúi đầu, khó có khi lộ ra thần sắc xấu hổ.
"Chúc mừng cậu! Rốt cuộc có thể gả đi rồi." Cừu Lỵ không nhịn được nhạo báng cô ấy.
"Nè! Làm gì nói thật hay giống như mình muốn gả lắm vậy." Vi An không ngừng kháng nghị liên tục.
"Vốn chính là vậy, chẳng lẽ cậu lại không muốn gả?" Cừu Lỵ cười nói.
"Đó là đương nhiên, nếu không phải Mã Tử liều chết cầu xin mình, mình mới không gật đầu!" Vi An ngẩng đầu nói.
"Phải ha, vậy chờ máy bay hạ cánh, mình sẽ hỏi Mã Tử để xác nhận! Hi vọng nghe được không phải là cậu mở miệng nói muốn kết hôn trước." Cừu Lỵ che miệng cười nói.
“Mình mới không có chủ động! Hừ!" Được rồi! Có lẽ là cô ám hiệu trước. Vi An ở trong lòng bổ sung.
"Được rồi, đùa với cậu thôi, đừng nóng giận." Cừu Lỵ nhìn màn hình phía trước, tức thì tài liệu phi hành nói cho cô biết, máy bay đã ổn định tốc độ bay trên bầu trời."Tân nương tương lai đi làm việc!"
"Phù dâu yêu quý, mời nghĩ kỹ muốn thế nào làm giảm cơn giận của mình đi!" Vi An hừ mũi nói, ngay sau đó cởi dây an toàn ra đứng dậy.
"Cậu thật đúng là sẽ nhân cơ hội lường gạt a!" Cừu Lỵ cười nói, trong lòng đã sớm tính toán muốn đưa thứ gì làm quà tặng kết hôn cho Vi An.
"Mặc kệ cậu đấy!" Vi An làm mặt quỷ với cô.
Mấy phút sau, Cừu Lỵ liền cùng Vi An đẩy xe thức ăn ra ngoài phục vụ, đi qua bên cạnh Benney thì Vi An không nhịn được hướng cô nháy mắt.
Thấy không, cô gái này một mực cùng trai đẹp nói chuyện, nhưng là trai đẹp cũng không để ý tới người!
Ai, đàn ông quá xuất sắc nhưng thật ra có thể làm bộ làm tịch đấy! Cừu Lỵ thấy được, nhưng cô cũng chỉ có thể tạm thời biểu lộ đồng tình, không thể nói cái gì.
"Tiên sinh, anh biết...”
"Thật xin lỗi, tiểu thư, xin hỏi cô muốn dùng cái gì? Nước trái cây, cà phê, trà?" Trên mặt có áy náy, Cừu Lỵ ngắt lời cô hỏi.
"Cho tôi nước dưa hấu!" Mãi không được đáp lại, lại bị người khác cắt đứt lời nói Quan Huệ San sắc mặt khó coi giọng nói càng thêm tăng cao?
"Tiểu thư, rất xin lỗi, vừa lúc không có nước dưa hấu, có thể mời đổi những thứ nước trái cây khác được không?" Cừu Lỵ khách khí hỏi.
"Cái gì? Ánh Dương các ngươi xảy ra chuyện gì? Thậm chí nước dưa hấu đơn giản cũng không có!" Khuôn mặt xinh đẹp đổ vở, Quan Huệ San vốn đã tức giận, lúc này vừa lúc có thể phát huy.
"Thật xin lỗi, thật vô cùng xin lỗi, chúng tôi về sau nhất định sửa chữa." Cừu Lỵ không bị sắc mặt hung ác của cô ta hù dọa, như cũ cúi người nói xin lỗi.
"Nói xin lỗi có ích không? Thật không nghĩ tới nước trái cây cũng không có, công ty hàng không của các người thật là công ty hàng không thối nát nhất tôi từng gặp qua!" Quan Huệ San tức giận đằng đằng nói.
Thanh âm của cô ta đưa tới chú ý xung quanh, có người đã bắt đầu bàn luận xôn xao.
Có lẽ không có chuẩn bị tất cả nước trái cây là bọn họ sơ suất, nhưng mà bởi vì như vậy đã nói công ty của họ thối nát, thực sự quá đáng! Cách mắt kính, Benney không vui trừng cô ta.
Mà Vi An một bên nghe không vô, chuẩn bị trở mặt, nhưng ngẩng đầu tiếp thu được ánh mắt Cừu Lỵ, lập tức nhịn xuống.
"Thật xin lỗi! Về ý kiến phê bình của cô, công ty chúng tôi sẽ sửa. Có thể xin cô thay đổi những thứ nước trái cây khác được không? Chúng tôi có cam, ổi, nho, táo." Cô ta càng nổi giận, giọng của Cừu Lỵ liền càng cung kính. Dù sao liền coi cô ta như chó điên sủa loạn, không cần thiết cùng cô ta gây ra xung đột, dù sao cô là tiếp viên hàng không chuyên nghiệp.
Giọng nói của cô càng khiến Quan Huệ San rất khó tiếp tục nổi giận, hơn nữa đã cảm nhận được chỉ chỏ chung quanh, không thể làm gì khác hơn là hừ lạnh một tiếng nói: "Cho tôi nước táo là được!"
"Vâng." Cừu Lỵ vội vàng rót một chén nước táo cho cô ta.
Thở dài... cuối cùng giải quyết một người phụ nữ điên sủa loạn. Cô ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng Anh văn hỏi Bennet: "Xin hỏi tiên sinh, ngài muốn uống chút gì?"
"Cho tôi một ly nước." Vì phương pháp cô xử lý hòa bình, Benney lộ ra nụ cười nói.
"Vâng, xin đợi một lát." Nụ cười của anh khiến Cừu Lỵ hô hấp cứng lại, nhưng cô vẫn ổn định tâm tư, vội vàng rót chén nước đưa tới trong tay anh.
Má ơi! Thật không hổ là trai đẹp, tùy tiện cười một tiếng mà có thể câu hồn, thật là kinh khủng. Cừu Lỵ trong lòng toát ra một chuỗi SOS, lại không dám nhìn anh lâu một cái, tiếp tục đẩy xe thức ăn phục vụ những hành khách khác.
Ngược lại tức giận chưa tiêu Quan Huệ San nhìn thấy một màn này, hỏa khí lại lên.
Sự khác biệt này không khỏi cũng quá lớn đi! Đối với cô ta mặt lạnh, đối với tiếp viên là khuôn mặt tươi cười.
Tiếp viên hàng không đó chỉ như rễ hành gốc tỏi! Vừa không so với cô xinh đẹp hơn, tại sao có thể lấy được nụ cười của anh ta!
Cô ta quay đầu lại định lần nữa hướng về Benney thi triển mị lực của mình, không nghĩ tới thế nhưng anh lại đang cầm ly nước tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, điều này làm cô ta càng thêm giận đến nghiến răng .
Mặc dù hành khách nữ kia không có gây khó khăn đòi đổi nước trái cây nữa, nhưng cô còn hi vọng chuyến bay này Cầu Lỵ không muốn gặp rắc rối nữa. Cầu Lỵ trong lòng suy nghĩ, trên mặt cũng không tiết lộ một chút ý định.
Khi xe thức ăn đi qua chỗ cô bé thì nụ cười của cô trở nên ngọt ngào hơn.
"Cháu gái, cháu muốn uống nước trái cây gì đây? Nơi này có nước cam, nước ổi, nước nho, nước táo."
"Cám ơn dì, cháu muốn nước cam."
"Được." Cầu Lỵ rất nhanh rót một ly nước trái cây cho cô bé.
"Dì... " cô gái nhỏ một tay cầm nước trái cây, một tay vẫy về phía cô nhỏ giọng kêu lên.
"Thế nào?" Cầu Lỵ tự nhiên cúi người xuống, thanh âm cũng nhỏ theo.
"Dì, tại sao mới vừa rồi dì kia dữ như vậy? Không có nước dưa hấu liền chọn cái khác a!" cô bé đơn thuần nói ra cảm giác của mình.
"Có thể dì kia rất muốn uống nước dưa hấu, nhưng là vừa lúc không có, cho nên mới tức giận vậy!" Cầu Lỵ cũng dùng lý do đơn thuần nhất trả lời cô bé, không muốn giải thích quá phức tạp.
"A... nhưng là cháu sẽ không tức giận! Cháu cũng rất ưa thích nước cam, nhưng nếu như không có, cháu cũng có thể uống nước trái cây khác!" Cô bé mở to ánh mắt rõ ràng nói.
Giọng nói trẻ con của cô bé khiến Cầu Lỵ cười."Cháu gái ngoan... dì rất thích cháu a!"
"Dì, cháu cũng vậy rất thích dì. Bởi vì dì thật là xinh đẹp, dì lại rất tốt." Tựa như nói chuyện ngang hàng, cô bé đáp lại rất nhanh.
"Cám ơn cháu gái nhỏ khen ngợi, dì rất vui vẻ a!" Khẽ vuốt đầu của cô bé, Cừu Lỵ cười nói.
"Tiểu Đình, dì còn phải làm việc a! Không thể quấy rầy dì nữa rồi." Mẹ cô bé lên tiếng cười nói.
"A!" Nghe được lời của mẹ, Tiểu Đình lập tức ngồi xuống, ngoan ngoãn uống nước trái cây.
"Thì ra cháu gọi là Tiểu Đình, cô bé thật sự rất ngoan, chị thật biết cách dạy dỗ!" Cừu Lỵ cười khanh khách nói với mẹ cô bé. Đứa trẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu như vậy thật là khó gặp, công việc ba năm qua của cô, gặp hơn phân nửa đều là những đứa trẻ bướng bỉnh không dứt, thường để cho cô nhức đầu muốn chết.
"Đâu có, Tiểu Đình nguyên bản là rất hiểu chuyện." Mặc dù nói như thế, nghe người ngoài khen ngợi người làm mẹ trên mặt rõ ràng có kiêu ngạo.
"Chị muốn uống cái gì đây?"
"Cho tôi nước là tốt rồi, cám ơn."
"Xin lỗi, không thể cùng chị tán gẫu nữa." Cầu Lỵ động tác lưu loát rót nước đưa tới, rất muốn cùng cô ấy tán gẫu nữa, nhưng ngại vì công việc, cô chỉ có thể dừng nói chuyện.
"Không sao! Công việc quan trọng hơn." Cô gái mỉm cười nói.
Cầu Lỵ nhẹ gật đầu, tiếp tục công việc của mình.
Đột nhiên, một hồi bước chân hỗn loạn từ xa đến gần...
"Chết! Chết! Không có việc gì chơi game, kết quả chính là ngủ quên!" Cầu Lỵ kéo chiếc vali nhỏ trong tay, bước nhanh xuyên qua đại sảnh sân bay, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Hỏng bét! Nhất định sẽ bị chị Trần mắng chết!"
Có lúc, cô thật rất muốn đánh chính mình, chắc đến già tật xấu ngủ nướng vẫn không đổi được, dùng mười cái đồng hồ báo thức cũng không dậy nổi, cuối cùng vẫn là bị Vi An - người cùng chuyến bay dùng đoạt mệnh liên hoàn (liên hoàn đoạt mệnh) gọi mới tỉnh dậy.
Mang theo giày cao gót hai tấc Cầu Lỵ liều mạng chạy nước rút, cuối cùng trong tiếng kinh hô của kiểm soát viên trên mặt đất, vọt vào cửa lên máy bay số mười tám, chạy thẳng tới máy bay hàng không Ánh Dương .
" Cầu Lỵ! Lại là cô! Cô rốt cuộc muốn trễ đến bao giờ mới thôi!"
Mới bước một bước vào cửa máy bay, liền truyền đến tràng pháo oanh tạc, lần này là tiếng tổ trưởng chuyến bay Tiểu Dao.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tổ trưởng!" Cầu Lỵ liên tục không ngừng luôn miệng nói xin lỗi, vội vàng gia nhập vào trong đoàn nữ tiếp viên hàng không . nnnggoooccqqquuuyynnnhh
"... Lần này cô lại viện cớ gì?" Tiểu Dao nheo lại mắt phượng nói.
"Thật xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không tới trễ như vậy." Cô cúi đầu nói xin lỗi, không dám nói ra nguyên nhân thật sự, để miễn bị mắng thảm hại hơn.
"Lần sau? Cô còn dám nói lần sau? Cô làm việc như đứa trẻ đã bao lâu? Thật là một chút ý thức trách nhiệm cũng không có!" Ngay trước mặt tất cả tiếp viên hàng không, Tiểu Dao hoàn toàn không nể tình, không khách khí mà mắng.
Đối với việc đến trễ của cô, Tiểu Dao thấu hiểu hoàn toàn, dù sao trừ cái tật xấu này, thái độ làm việc và tinh thần phục vụ của Cầu Lỵ đều là hạng nhất.
"Tôi biết rõ tôi sai rồi! Thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi! Đã làm mọi người thêm phiền toái!" Trừ nói xin lỗi, cô cũng chỉ nói xin lỗi.
“Cô thật là...” đối với việc cô nói xin lỗi lần nữa, Tiểu Dao cảm thấy không thể làm gì. “Cô hôm nay phụ trách khoang phổ thông bộ phận khu E, đi chuẩn bị nhanh lên một chút, những người khác cũng thế.”
"Dạ!" Cầu Lỵ trả lời xong, vội vàng mang theo va ly hành lý của mình, chuẩn bị đi với các tiếp viên hàng không khác .
" Cầu Lỵ, cậu cũng thiệt là, mỗi lần ngủ nướng đều muốn mình gọi cậu mấy lần mới có thể tỉnh!" Bạn tốt Vi An cùng làm việc tại khoang phục vụ phổ thông, nhỏ giọng oán trách.
"Cám ơn cậu! Chờ chúng mình đến châu Úc, mình lại mua đồ cho cậu!" Cầu Lỵ cười xoa xoa hai tay thập phần lấy lòng.
"Thôi đi! Cậu giúp mình trả tiền phí điện thoại di động là được, cậu có biết một tháng mình gọi điện thoại cho cậu hết bao nhiêu tiền không?" Vi An bĩu môi nói.
"Làm trò! Chúng mình là gọi cùng mạng! Hơn nữa lại thêm ưu đãi hồng ngoại à kỳ khuyến mãi, có thể tốn bao nhiêu chứ? Rõ ràng chính là cậu tán gẫu cùng bạn trai quá lâu, tiền điện thoại mới tăng vọt, cậu còn dám nói mình, chuyện như vậy cậu cũng làm được à!" Cầu Lỵ vừa nói, một bên nhanh chóng bỏ va ly hành lý của mình vào tủ, cũng bắt đầu kiểm tra vật phẩm của mình để ở chỗ có thể nhìn thấy tránh bỏ sót.
"Nói lung tung! Mình mới không như vậy!" Vi An dùng sức dậm chân.
"Tiểu thư, cậu đừng giẫm chân nữa đi, sàn nhà sẽ bị cậu giẫm ra một cái hố đó!" Cầu Lỵ nói khiến các tiếp viên hàng không khác phải bật cười.
"Làm ơn mở to mắt của cậu mà nhìn cho rõ, với dáng người yểu điệu của mình, muốn giẫm hỏng sàn nhà rất khó có được không?" Vi An bày ra tư thế xinh đẹp nói.
"Dạ dạ dạ, bà cô của mình, dáng người của cậu thật là ốm ngây người, ốm đến ngay cả mình cũng muốn đùa giỡn cậu...” Cừu Lỵ nói xong, tay còn nâng cằm của cô.
"Oái... mình biết ngay cậu có khuynh hướng les mà, nhưng xin lỗi, mình chỉ yêu đàn ông nhà mình thôi."
"Vô phúc tận hưởng tình yêu của cậu." Vi An cầm lên góc khăn che mặt, cố làm ra vẻ thẹn thùng, chọc cho mọi người cười to.
"Trời ạ... đủ rồi! Hai người các cậu! Chúng mình nên đi ra cửa cabin nghênh đón hành khách!" Nữ tiếp viên hàng không cùng đội - Tiểu Lan cười không khép miệng.
"Uh... Tiểu Lan... chúng ta phải đi ngay!" Cừu Lỵ cong thân thể, giống như bộ dáng cung nữ cổ đại đi bộ, bước nhẹ nhàng liên tục ra phòng chuẩn bị, những người khác đi theo phía sau, vẫn không có cách nào thu hồi nụ cười
"Ben, cậu phải làm vậy sao?" Nói chuyện là Wright - CEO hàng không Ánh Dương, tuổi đã hơn bốn mươi, đầu tóc hoa râm vóc người trung bình, là trợ thủ đắc lực của Benny ở Ánh Dương.
"Wright, đây là lệ thường của tôi."
Trong lúc nói chuyện, Benney cầm một lon thuốc xịt nhuộm tóc đi tới phòng tắm, không tới mấy phút, nguyên gốc đầu tóc xoăn đỏ à đầu tóc xoăn đỏ nguyên gốc biến thành tóc nâu, áo choàng tắm trên người đổi thành quần áo thoải mái màu đen, còn đem mấy bộ tây trang cất vào trong hành lý.
"Coi như cậu thích cải trang thị sát thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên, cũng không cần uất ức chính mình đi ngồi khoang phổ thông đi!" Wright nhíu mày nói.
Benney xem lại một chút (Nhìn Benny xem), vóc người cao lớn, chen chúc tại chỗ ngồi nhỏ hẹp trong khoang phổ thông không khổ cực sao?
"Chú ý, không phải khoang phổ thông, là khoang phổ thông hào hoa à cao cấp! Đừng quên, tất cả máy bay Ánh Dương của chúng ta đều đi lộ tuyến hào hoa à có đường bay cao cấp, các công ty hàng không khác không cách nào so sánh." Benney đầu cũng không ngẩng lên cải chính à sửa đúng, trong lời nói có mười phần tự tin.
"Phải phải, cậu nói đúng, nhưng là coi như khoang phổ thông cao cấp, đối với cậu mà nói vẫn còn quá nhỏ, thừa dịp bây giờ còn thời gian, tôi giúp cậu gọi điện thoại đổi chỗ ngồi khác!"
"Wright, đừng quên tôn chỉ phục vụ của công ty chúng ta, coi như ngồi khoang phổ thông cao cấp, cũng là khách hàng của Ánh Dương, không thể bởi vì chỗ ngồi quá nhỏ mà không đi thị sát. Lại nói, khoang thương gia, khoang hạng nhất chất lượng phục vụ tốt là chuyện rất bình thường, lần này trọng điểm của tôi là khoang phổ thông cao cấp." Thu dọn xong, Benney cầm hành lý cùng cặp công văn tùy thân đi về phía cửa.
"Ben...” Wright còn muốn nói điều gì. nqqqquuuyyynnnhhh
"Đúng rồi, Wright, chuyện trả phòng liền giao cho cậu rồi, còn nữa, nghiệp vụ Đài Loan bên này làm phiền cậu quan tâm , cần phải đạt được mục tiêu dự kiến, chuyện khác, chờ tôi trở về từ châu Úc sau lại dùng chat webcam nói." Bàn giao toàn bộ xong, anh cũng không quay đầu lại mà rời đi, tiến về phía sân bay.
Mang theo một đầu tóc nâu, đeo kính đen, Benney mặt không thay đổi đi vào cabin. Vóc người cao lớn, khí thế không ai bì nổi, vừa xuất hiện liền đưa tới không ít cái nhìn chăm chú của mọi người.
"Oa...” cực phẩm trai đẹp! Vi An che miệng phát ra tiếng kêu.
"Cẩn thận a! Nước miếng đều muốn chảy hết ra!" Kéo nhẹ ống tay áo của Vi An, Cừu Lỵ nhỏ giọng nhắc nhở.
Mặc dù cô cũng thích xem trai đẹp, nhưng còn không đến mức luống cuống.
"Biết." Vi An hướng cô nháy mắt, ngay sau đó nâng lên nụ cười, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn hướng về anh mà nói: "Tiên sinh, xin vui lòng cho tôi xem vé máy bay."
Benny đối với phản ứng kinh ngạc của cô ấy đã sớm thành thói quen, vẫn duy trì vẻ mặt nhàn nhạt, đem vé máy bay đưa tới trong tay cô ấy.
"Benney tiên sinh, đây là khu E vị trí 23A gần cửa sổ, xin đi thẳng hướng bên này là được." Vi An liếc mắt nhìn tên phía trên, liền đem vé máy bay trả lại cho anh, lúc này trên mặt cô trừ nụ cười mang tính nghề nghiệp, còn nhiều thêm chút nhiệt tình. Nếu không phải ngại quy định, cô còn muốn trực tiếp đưa người đến nơi, nhìn anh lâu thêm một chút.
Benney gật đầu nhẹ, liền đi tới vị trí của mình ngồi xuống, đeo kính đen mắt vàng, thỉnh thoảng chú ý thái độ phục vụ của tiếp viên hàng không.
Thân thiết, lễ phép, lại không mất trang nhã. Rất tốt! Mấy nữ tiếp viên hàng không thái độ đối đãi với hành khách lên máy bay cơ hồ có thể làm mẫu để quảng cáo trên TV tốt nhất. Benney ở trong lòng vì bọn họ mà cho điểm.
"Benney? Reid... Benney? Reid...” Sau khi tất cả hành khách lên máy bay, Vi An trong miệng còn lẩm bẩm, đột nhiên, cô nắm tay Cầu Lỵ hỏi: "Á... Benney? Reid, Cầu Lỵ, cậu có cảm giác hay không cái tên này rất quen?"
"Có sao?"
"Cậu ngốc quá! Đại boss của Ánh dương chúng ta cũng kêu Benney? Reid!" Vi An đánh một cái trên trán của cô rồi nói.
"Trùng tên trùng họ thôi! Màu tóc lại không giống nhau, huống chi, cậu cảm thấy đại boss đi máy bay sẽ ngồi khoang phổ thông sao?" Cô suy nghĩ một chút mới vào Ánh Dương tập huấn xác thực có xem qua tên tuổi cùng hình tổng giám đốc, nhưng ấn tượng có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ anh có một đầu tóc đỏ chói mắt.
"Nói cũng phải, chỉ là, Cừu Lỵ, anh ta thật sự rất lạnh lùng rất đẹp trai, đúng không?"
"Phải, anh ta rất tuấn tú cũng rất lạnh lùng! Mấy người một lát vẫn không nên mượn cớ chạy đi tìm người ta! Cẩn thận bị chửi, nhìn dáng vẻ của anh ta rất dữ." Cừu Lỵ đồng ý cách nói của cô ấy nhưng không như cô ấy biểu hiện rõ ràng như vậy.
"Dĩ nhiên a! Mình cũng không phải là hoa si! Đừng quên lời mình nói, trai đẹp chỉ có thể đứng xa mà nhìn nhưng không thể chọc vào a!" Vi An nhíu lại lỗ mũi nói. "Nói tới chỗ này, cậu xem, trai đẹp vừa lúc ngồi bên cạnh một cô gái Đài Loan xinh đẹp, hình ảnh thật là đẹp a...” giống như phát hiện ra Tân Đại Lục, cô ấy nhỏ giọng kêu lên.
"Oh." Cô xem một cái, cũng không có cảm giác đặc biệt hưng phấn.
"Cũng cũng... cậu đoán, đợi lát nữa trong mười mấy giờ bay ai sẽ là người bắt chuyện trước đây?" Vi An hào hứng bừng bừng mà hỏi.
"Bà chị, thay vì ở nơi này đoán tới đoán lui, không bằng chúng mình nhanh chuẩn bị đi... máy bay sắp cất cánh." Thật sự không có tâm tình cùng với cô ấy nói chuyện tào lao, Cừu Lỵ bắt đầu giúp đỡ hành khách cất hành lý, dặn dò cài dây an toàn cho chắc chắn.
"Cháu gái, dây an toàn phải thắt cho chắc a!" Cầu Lỵ cúi người xuống hướng về phía một bé gái nhỏ giọng nói.
"Dì, cho cháu gọi điện thoại được không?" Cô gái nhỏ kéo ống tay áo Cừu Lỵ, có chút úp mở nói.
" Cháu gái, điện thoại ở chỗ này a!" Cừu Lỵ cúi người xuống, từ trong túi phía trước thành ghế lấy điện thoại ra, đưa cho cô bé.
Mỗi lần gặp gỡ đứa trẻ có lễ phép, nụ cười của cô sẽ trở nên thân thiết hơn.
"Cám ơn dì, vậy cho cháu thêm một ly nước trái cây được không?"
"Dĩ nhiên có thể, chỉ là phải đợi lát nữa, chờ máy bay cất cánh, dì liền lấy nước trái cây cho cháu nha." Cừu Lỵ cười nói.
"Vâng." Cô bé nghe lời gật đầu một cái.
" Chào con bé ngoan" Cừu Lỵ cười khanh khách khẽ vuốt đầu của cô bé, có thể nói đã bị cô bé khéo léo hoàn toàn thu phục.
Bên kia cách đó không xa, học qua vài năm Trung văn, nghe hơi hiểu được họ đối thoại, Benney đem một màn nhìn trong mắt, vẻ mặt không tự chủ được mà thả lỏng. Ở thời điểm cô đi qua bên cạnh anh thì anh đặc biệt chú ý liếc mắt nhìn diện mạo và tên của cô.
Cừu Lỵ, cái tên này chính xác rất thích hợp với cô.
"Tiên sinh, anh là người ở nơi nào à?"
Giọng nữ bên cạnh kéo lại lực chú ý của Benney, anh nghiêng đầu nhìn cô gái một cái, không có trả lời. Đối với những cô gái chủ động đến gần, anh đã sớm luyện thành bản lĩnh làm như không thấy .
"Tiên sinh, anh là người ở nơi nào? Tới Đài Loan chơi sao?" Trai đẹp ưu tú như vậy, khiến Quan Huệ San động lòng không dứt, rất muốn có một cuộc gặp gỡ lãng mạn trên chuyến bay khá dài này, cho nên cô ta chưa từ bỏ ý định tiếp tục dùng Anh văn lưu loát hỏi.
Phản ứng của anh là quay đầu đi nhìn cảnh sắc chậm rãi di động ngoài cửa sổ.
"A... máy bay sắp cất cánh, anh có lo lắng hay không à? Anh biết không? Mỗi lần tôi đi máy bay luôn thực khẩn trương, nhất là thời điểm cất cánh cùng hạ cánh." Quan Huệ San vỗ vỗ ngực, giả bộ rất sợ hãi.
Anh mắt điếc tai ngơ.
"Tiên sinh, anh tại sao đều không để ý tôi à? Anh không phải muốn khốc như vậy sao! Chúng ta phải bay đến châu Úc hành trình dài như vậy, tâm sự cũng tốt mà...” Quan Huệ San nũng nịu nói.
Anh tiếp tục trầm mặc, để cho cô ta một người một vai hát kịch.
"Cừu Lỵ, cô gái kia một mực cùng anh chàng lạnh lùng nói chuyện nhưng mà anh ta có vẻ như không có phản ứng gì"
Trước khi cất cánh, nữ tiếp viên hàng không trở về vị trí của mình, mà góc độ Vi An ngồi, vừa lúc có thể thấy Khốc Ca cùng cô gái bên cạnh.
"Bà chị ah! Cậu cũng quá chú ý bọn họ đi!" Cừu Lỵ thật bị cô ấy đánh bại rồi, từ lúc trai đẹp lên máy bay, cô vẫn nghe cô ấy nói chuyện không ngừng.
"Làm ơn! Khó có khi xuất hiện hình ảnh trai đẹp mỹ nữ, cậu kêu mình tại sao có thể không nói! Lại nói, trai đẹp này còn cùng đại boss chúng mình cùng tên!"
"Cậu a! Cẩn thận mình nói với Mã Tử cậu hai lòng, nhìn chằm chằm đàn ông chảy cả nước!" Mã Tử là bạn trai Vi An, hai người lui tới đã hơn ba năm.
"Hàaa...! Anh ấy sẽ không để ý như vậy! Tùy cậu đi nói!" Vi An phất tay một cái, bộ dáng hoàn toàn cẩu thả.
"Phải ha, có lòng tin như vậy? Chẳng lẽ Mã Tử cầu hôn với cậu rồi hả?"
"Hắc hắc he he; có chút" Vi An bắt chước bộ dáng một phu nhân, vẻ mặt lại tiết lộ tin tức.
"Thật a! Chuyện khi nào? Làm sao cậu không có nói với mình? Uổng cho mình là bạn tốt!" Cừu Lỵ mặc dù ngoài miệng kháng nghị, nhưng vẻ mặt vẫn rất cao hứng.
"Trời ạ... mình muốn xác định hôn kỳ rồi tuyên bố luôn! Cũng không phải là cố ý không nói." Vi An cúi đầu, khó có khi lộ ra thần sắc xấu hổ.
"Chúc mừng cậu! Rốt cuộc có thể gả đi rồi." Cừu Lỵ không nhịn được nhạo báng cô ấy.
"Nè! Làm gì nói thật hay giống như mình muốn gả lắm vậy." Vi An không ngừng kháng nghị liên tục.
"Vốn chính là vậy, chẳng lẽ cậu lại không muốn gả?" Cừu Lỵ cười nói.
"Đó là đương nhiên, nếu không phải Mã Tử liều chết cầu xin mình, mình mới không gật đầu!" Vi An ngẩng đầu nói.
"Phải ha, vậy chờ máy bay hạ cánh, mình sẽ hỏi Mã Tử để xác nhận! Hi vọng nghe được không phải là cậu mở miệng nói muốn kết hôn trước." Cừu Lỵ che miệng cười nói.
“Mình mới không có chủ động! Hừ!" Được rồi! Có lẽ là cô ám hiệu trước. Vi An ở trong lòng bổ sung.
"Được rồi, đùa với cậu thôi, đừng nóng giận." Cừu Lỵ nhìn màn hình phía trước, tức thì tài liệu phi hành nói cho cô biết, máy bay đã ổn định tốc độ bay trên bầu trời."Tân nương tương lai đi làm việc!"
"Phù dâu yêu quý, mời nghĩ kỹ muốn thế nào làm giảm cơn giận của mình đi!" Vi An hừ mũi nói, ngay sau đó cởi dây an toàn ra đứng dậy.
"Cậu thật đúng là sẽ nhân cơ hội lường gạt a!" Cừu Lỵ cười nói, trong lòng đã sớm tính toán muốn đưa thứ gì làm quà tặng kết hôn cho Vi An.
"Mặc kệ cậu đấy!" Vi An làm mặt quỷ với cô.
Mấy phút sau, Cừu Lỵ liền cùng Vi An đẩy xe thức ăn ra ngoài phục vụ, đi qua bên cạnh Benney thì Vi An không nhịn được hướng cô nháy mắt.
Thấy không, cô gái này một mực cùng trai đẹp nói chuyện, nhưng là trai đẹp cũng không để ý tới người!
Ai, đàn ông quá xuất sắc nhưng thật ra có thể làm bộ làm tịch đấy! Cừu Lỵ thấy được, nhưng cô cũng chỉ có thể tạm thời biểu lộ đồng tình, không thể nói cái gì.
"Tiên sinh, anh biết...”
"Thật xin lỗi, tiểu thư, xin hỏi cô muốn dùng cái gì? Nước trái cây, cà phê, trà?" Trên mặt có áy náy, Cừu Lỵ ngắt lời cô hỏi.
"Cho tôi nước dưa hấu!" Mãi không được đáp lại, lại bị người khác cắt đứt lời nói Quan Huệ San sắc mặt khó coi giọng nói càng thêm tăng cao?
"Tiểu thư, rất xin lỗi, vừa lúc không có nước dưa hấu, có thể mời đổi những thứ nước trái cây khác được không?" Cừu Lỵ khách khí hỏi.
"Cái gì? Ánh Dương các ngươi xảy ra chuyện gì? Thậm chí nước dưa hấu đơn giản cũng không có!" Khuôn mặt xinh đẹp đổ vở, Quan Huệ San vốn đã tức giận, lúc này vừa lúc có thể phát huy.
"Thật xin lỗi, thật vô cùng xin lỗi, chúng tôi về sau nhất định sửa chữa." Cừu Lỵ không bị sắc mặt hung ác của cô ta hù dọa, như cũ cúi người nói xin lỗi.
"Nói xin lỗi có ích không? Thật không nghĩ tới nước trái cây cũng không có, công ty hàng không của các người thật là công ty hàng không thối nát nhất tôi từng gặp qua!" Quan Huệ San tức giận đằng đằng nói.
Thanh âm của cô ta đưa tới chú ý xung quanh, có người đã bắt đầu bàn luận xôn xao.
Có lẽ không có chuẩn bị tất cả nước trái cây là bọn họ sơ suất, nhưng mà bởi vì như vậy đã nói công ty của họ thối nát, thực sự quá đáng! Cách mắt kính, Benney không vui trừng cô ta.
Mà Vi An một bên nghe không vô, chuẩn bị trở mặt, nhưng ngẩng đầu tiếp thu được ánh mắt Cừu Lỵ, lập tức nhịn xuống.
"Thật xin lỗi! Về ý kiến phê bình của cô, công ty chúng tôi sẽ sửa. Có thể xin cô thay đổi những thứ nước trái cây khác được không? Chúng tôi có cam, ổi, nho, táo." Cô ta càng nổi giận, giọng của Cừu Lỵ liền càng cung kính. Dù sao liền coi cô ta như chó điên sủa loạn, không cần thiết cùng cô ta gây ra xung đột, dù sao cô là tiếp viên hàng không chuyên nghiệp.
Giọng nói của cô càng khiến Quan Huệ San rất khó tiếp tục nổi giận, hơn nữa đã cảm nhận được chỉ chỏ chung quanh, không thể làm gì khác hơn là hừ lạnh một tiếng nói: "Cho tôi nước táo là được!"
"Vâng." Cừu Lỵ vội vàng rót một chén nước táo cho cô ta.
Thở dài... cuối cùng giải quyết một người phụ nữ điên sủa loạn. Cô ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng Anh văn hỏi Bennet: "Xin hỏi tiên sinh, ngài muốn uống chút gì?"
"Cho tôi một ly nước." Vì phương pháp cô xử lý hòa bình, Benney lộ ra nụ cười nói.
"Vâng, xin đợi một lát." Nụ cười của anh khiến Cừu Lỵ hô hấp cứng lại, nhưng cô vẫn ổn định tâm tư, vội vàng rót chén nước đưa tới trong tay anh.
Má ơi! Thật không hổ là trai đẹp, tùy tiện cười một tiếng mà có thể câu hồn, thật là kinh khủng. Cừu Lỵ trong lòng toát ra một chuỗi SOS, lại không dám nhìn anh lâu một cái, tiếp tục đẩy xe thức ăn phục vụ những hành khách khác.
Ngược lại tức giận chưa tiêu Quan Huệ San nhìn thấy một màn này, hỏa khí lại lên.
Sự khác biệt này không khỏi cũng quá lớn đi! Đối với cô ta mặt lạnh, đối với tiếp viên là khuôn mặt tươi cười.
Tiếp viên hàng không đó chỉ như rễ hành gốc tỏi! Vừa không so với cô xinh đẹp hơn, tại sao có thể lấy được nụ cười của anh ta!
Cô ta quay đầu lại định lần nữa hướng về Benney thi triển mị lực của mình, không nghĩ tới thế nhưng anh lại đang cầm ly nước tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, điều này làm cô ta càng thêm giận đến nghiến răng .
Mặc dù hành khách nữ kia không có gây khó khăn đòi đổi nước trái cây nữa, nhưng cô còn hi vọng chuyến bay này Cầu Lỵ không muốn gặp rắc rối nữa. Cầu Lỵ trong lòng suy nghĩ, trên mặt cũng không tiết lộ một chút ý định.
Khi xe thức ăn đi qua chỗ cô bé thì nụ cười của cô trở nên ngọt ngào hơn.
"Cháu gái, cháu muốn uống nước trái cây gì đây? Nơi này có nước cam, nước ổi, nước nho, nước táo."
"Cám ơn dì, cháu muốn nước cam."
"Được." Cầu Lỵ rất nhanh rót một ly nước trái cây cho cô bé.
"Dì... " cô gái nhỏ một tay cầm nước trái cây, một tay vẫy về phía cô nhỏ giọng kêu lên.
"Thế nào?" Cầu Lỵ tự nhiên cúi người xuống, thanh âm cũng nhỏ theo.
"Dì, tại sao mới vừa rồi dì kia dữ như vậy? Không có nước dưa hấu liền chọn cái khác a!" cô bé đơn thuần nói ra cảm giác của mình.
"Có thể dì kia rất muốn uống nước dưa hấu, nhưng là vừa lúc không có, cho nên mới tức giận vậy!" Cầu Lỵ cũng dùng lý do đơn thuần nhất trả lời cô bé, không muốn giải thích quá phức tạp.
"A... nhưng là cháu sẽ không tức giận! Cháu cũng rất ưa thích nước cam, nhưng nếu như không có, cháu cũng có thể uống nước trái cây khác!" Cô bé mở to ánh mắt rõ ràng nói.
Giọng nói trẻ con của cô bé khiến Cầu Lỵ cười."Cháu gái ngoan... dì rất thích cháu a!"
"Dì, cháu cũng vậy rất thích dì. Bởi vì dì thật là xinh đẹp, dì lại rất tốt." Tựa như nói chuyện ngang hàng, cô bé đáp lại rất nhanh.
"Cám ơn cháu gái nhỏ khen ngợi, dì rất vui vẻ a!" Khẽ vuốt đầu của cô bé, Cừu Lỵ cười nói.
"Tiểu Đình, dì còn phải làm việc a! Không thể quấy rầy dì nữa rồi." Mẹ cô bé lên tiếng cười nói.
"A!" Nghe được lời của mẹ, Tiểu Đình lập tức ngồi xuống, ngoan ngoãn uống nước trái cây.
"Thì ra cháu gọi là Tiểu Đình, cô bé thật sự rất ngoan, chị thật biết cách dạy dỗ!" Cừu Lỵ cười khanh khách nói với mẹ cô bé. Đứa trẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu như vậy thật là khó gặp, công việc ba năm qua của cô, gặp hơn phân nửa đều là những đứa trẻ bướng bỉnh không dứt, thường để cho cô nhức đầu muốn chết.
"Đâu có, Tiểu Đình nguyên bản là rất hiểu chuyện." Mặc dù nói như thế, nghe người ngoài khen ngợi người làm mẹ trên mặt rõ ràng có kiêu ngạo.
"Chị muốn uống cái gì đây?"
"Cho tôi nước là tốt rồi, cám ơn."
"Xin lỗi, không thể cùng chị tán gẫu nữa." Cầu Lỵ động tác lưu loát rót nước đưa tới, rất muốn cùng cô ấy tán gẫu nữa, nhưng ngại vì công việc, cô chỉ có thể dừng nói chuyện.
"Không sao! Công việc quan trọng hơn." Cô gái mỉm cười nói.
Cầu Lỵ nhẹ gật đầu, tiếp tục công việc của mình.