Chương : 6
Ngày hôm sau, Cầu Lỵ không ra khỏi cửa, chỉ ngồi trên ghế sa lon nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ ngẩn người, mà Vi An lại gọi điện thoại quốc tế về Đài Loan, hưng phấn nói đến chuyện quà tặng cùng bạn trai.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
"Chị em, mở cửa dùm!" Ôm điện thoại không bỏ được Vi An buông tay che ống nói gọi Cầu Lỵ.
"A!" Cô lấy lại tinh thần, đứng dậy đi mở cửa.
"Tiểu thư, xin chào, xin hỏi tiểu thư Cầu Lỵ có ở đây không?" Đứng trước cửa chính là người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một bó hoa hồng màu trắng to.
"Là tôi. Xin hỏi anh là?"
" Xin chào, tiểu thư Cầu Lỵ, tôi là nhân viên tiệm bán hoa phái tới, có vị tiên sinh tặng hoa cho cô, phiền cô ký nhận." Cậu ta đem hoa hồng cùng bút đưa đến trong tay cô.
"A, được." Này người nào đưa vậy? Cầu Lỵ trong lòng suy nghĩ, tay cũng không ngừng, ký tên ký nhận trên sổ ghi chép.
"Cám ơn." Cậu ta gật đầu nhẹ, rất nhanh rời đi.
"Người nào tặng hoa à?" Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Vi An vội vàng kết thúc điện thoại, sôi nổi chạy tới, nhận lấy hoa của cô nhìn trái nhìn phải." Oa! Thật là đẹp! Nhất định là rất đắt! Ah... có tấm thiệp!"
"Có thiệp?" Cầu Lỵ đóng cửa lại, đi về phía Vi An.
"Đúng! Cậu nhìn đi, ở chỗ này." Vi An từ trong bó hoa rút ra thiệp nhỏ đưa cho cô.
Cầu Lỵ nhận lấy thiệp nhỏ màu vàng phấn, mở ra nhìn, bên trong dùng tiếng Anh viết, chữ viết hết sức cứng cáp có lực.
Tiểu thư xinh đẹp:
Tối nay bảy giờ, có thể cùng em đi ăn tối hay không?
Benney
Nhìn mấy câu ngắn ngủn, Cầu Lỵ lại đỏ mặt.
Vi An thấy cô không nói lời nào, dứt khoát tự mình đoạt lấy xem.
"Này!" Cầu Lỵ căn bản không kịp phản ứng nữa.
"Ơ... Hẹn hò!" Vi An nhìn chữ viết bên trong, không nhịn được bật thốt lên.
"Đúng! Là hẹn hò, đưa trả mình!" Cầu Lỵ đỏ mặt rút thiệp về.
"Xem đi! Anh chàng Benney lạnh lùng thật hẹn cậu đó! Nhanh lên một chút gọi mình tiên cô!" Vi An vì mình đoán đúng, cảm thấy cực kỳ đắc ý.
"Phải phải, tiên cô, cậu lợi hại nhất!" Cầu Lỵ gật đầu phụ họa nói.
"Chị em, đi hẹn hò... định mặc cái gì đây?" Vi An ôm bả vai của cô nói, vẻ mặt càng cao hứng hơn so với cô.
"Sẽ mặc quần áo bình thường, nếu không phải mặc cái gì?" Cầu Lỵ nhún vai nói, trái tim mặc dù có chút cảm giác vui mừng, nhưng còn chưa hưng phấn đến mức lòng dạ rối bời.
"Làm ơn! Hành lý của cậu toàn là quần áo bình thường, làm sao mặc đi ăn cơm? Lại nói, anh chàng Benney lạnh lùng của chúng ta là tổng giám đốc, làm sao có thể dẫn cậu đi nhà hàng bình dân?" Vi An quả thật bị cô đánh bại rồi.
"Chị em, chẳng lẽ cậu muốn mình đi mua quần áo?" Cầu Lỵ nghiêng đầu nhìn cô, ngay sau đó phát hiện cô nói thật." Thần kinh, chỉ là hẹn hò mà thôi, có phải hoảng hốt như vậy không?"
"Đây không phải là hẹn hò bình thường! Chẳng lẽ cậu muốn cho anh chàng Benney lạnh lùng gặp lại cậu trong bộ dạng như vậy sao? "
"Không cần đâu! Như vậy mình cảm giác giống như coi trọng anh ấy lắm."
“Bà chị, người ta cũng đã mở miệng hẹn hò rồi, cậu tốt nhất ăn mặc lễ độ tí!" Vẻ mặt cô xem thường, khiến Vi An rất không chịu được. "Đi thôi! Thừa dịp bây giờ còn có thời gian, mình cùng cậu đi mua quần áo, thuận tiện đi thẩm mỹ viện một chuyến."
"Nè...”
Không nói lời gì, Cầu Lỵ liền bị Vi An lôi kéo ra cửa.
7h, Benney đúng giờ đứng trước cửa phòng Cầu Lỵ nhấn chuông.
Không tới một phút, cửa mở ra, nhưng không phải là Cầu Lỵ, mà là một người khác.
Anh nhận ra được người này, chính là tiếp viên hàng không Vi An làm việc chung với Cầu Lỵ.
"Ben... tổng giám đốc, ngài tới rồi!" Vi An lui ra một bước, cho anh đi vào. Thở dài... thiếu chút nữa bật thốt lên gọi anh chàng Benney lạnh lùng, may mà nhanh đổi lời nói.
Anh gật nhẹ đầu như chào hỏi.
"Tìm Cầu Lỵ đúng không! Cô ấy vẫn còn ở trong phòng tắm, đợi lát nữa là được." Vi An thái độ lãnh đạm lại thêm một chút lơ đễnh nói với anh, dù sao khi anh ở trên máy bay cũng là như vậy, trọng điểm là anh đối với Cầu Lỵ tốt là được.
Vừa dứt lời, Cầu Lỵ từ trong phòng tắm đi ra ngoài, một thân váy đuôi cá thấp ngực khiến Benney kinh ngạc, tóc dài được vấn lên, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người.
Anh cảm thấy cô nhìn có được không? Cầu Lỵ khẩn trương chết mất! Cô có chút lo đứng lại, tay chân cũng không biết nên làm gì.
Đều là Vi An làm hại, nếu như cô ấy không một mực lảm nhảm bên tai cô, cô cũng sẽ không càng nghe càng khẩn trương, còn chạy vào phòng tắm xác nhận một chút, xem toàn thân có chỗ nào không ổn hay không.
"Tiểu thư xinh đẹp, có thể hân hạnh được ăn bữa tối cùng cô không?" Benney hướng lên phía trước, đưa tay phải ra.
"Rất hân hạnh." Dưới ánh mắt khích lệ của Vi An, Cầu Lỵ đè xuống tâm tình khẩn trương, mỉm cười đưa tay cho anh.
"Đi chơi vui vẻ! Hai vị!" Vi An cười khanh khách đưa bọn họ ra cửa.
Trong ánh mắt Benney nhìn Cầu Lỵ, Vi An nhìn thấy ánh sáng di động khác thường, điểm này làm cô rất vui vẻ.
Cố gắng lên Cầu Lỵ! Cô vì bạn tốt mà cầu nguyện trong lòng. Hi vọng cô ấy biết nắm chặt hạnh phúc.
Ra khỏi khách sạn, Benney dẫn cô vào trong xe của mình.
"Chúng ta đi đâu dùng cơm?" Cầu Lỵ tò mò nhìn Benney rồi cùng nhau ngồi vào chỗ phía sau.
"Đợi lát nữa em sẽ biết." Benney cười đến thần bí, ý bảo tài xế đằng trước lái xe.
Mười phút sau, xe dừng tại một nhà hàng, bọn họ đi thang máy trực tiếp đến tầng cao nhất.
"Nơi này là 'phòng cho tổng thống' sao?" Đứng ở trước cửa, Cầu Lỵ tò mò nhìn bài biện bên trong .
"Ừ, chỗ anh ở." Anh lôi kéo cô đi vào.
"Cái gì?! Anh ở nơi này?" Khách sạn! Cầu Lỵ rất kinh ngạc.
"Có nhớ không? Anh đã nói với em, hơn phân nửa thời gian anh đều đi các nơi làm việc, ở khách sạn sẽ thuận tiện hơn” Benney cười nói.
"Nhưng mà ở nhà không phải tốt hơn sao?" Phòng của khách sạn cảm giác lạnh như băng.
"Suy tính trên phương diện kinh tế mà nói, anh ở khách sạn sẽ lợi hơn mua một tòa nhà."
"Vậy người nhà anh đâu? Sao anh không ở một chỗ cùng người nhà?"
"Bọn họ ở tại nước Anh, một năm mới có thể thấy mặt một lần, phần lớn là ở thời điểm lễ Giáng Sinh." Vì thế, cha mẹ anh thường xuyên gọi điện thoại tới nhắc đi nhắc lại.
"Hả? Làm sao lâu như vậy mới thấy mặt một lần? Anh không nhớ bọn họ sao?" Cô không dám tưởng tượng nếu như cô một năm chỉ thấy cha mẹ một lần thì như thế nào.
"Cũng may, công việc thật sự chiếm quá nhiều thời gian của anh, có điều bọn anh thường xuyên gọi điện thoại." Anh cười nói.
"A! Vậy còn khá hơn một chút, nhưng một năm mới thấy mặt một lần quá ít đi." Mặc dù nghĩ như vậy, Cầu Lỵ cũng không mở miệng nói, dù sao đây là chuyện của người ta.
"Đi thôi! Anh dẫn em đi chung quanh xem một chút, đợi lát nữa phục vụ sẽ đưa bữa ăn lên."
Benney dắt tay cô, từ phòng khách đi về phía phòng ăn.
Oa... cô ngạc nhiên nhìn đèn thủy tinh to lớn trên đầu, ánh đèn vàng xuyên thấu qua tấm kính hình thoi tản ra ánh sáng ấm áp, bàn ăn bằng gỗ màu nâu.
Bọn họ đi đến phòng sách, trên tường có tủ sách lớn, cũng bày đầy sách, trên bàn sách là một tài liệu cùng bộ máy tính.
"Những sách này không phải là của anh chứ?" Cầu Lỵ thật sự không cách nào kháng cự sự hấp dẫn của cả tường sách trước mặt.
"Dĩ nhiên không phải, nhưng phần lớn sách bên trong là anh bảo nhân viên khách sạn tìm đến, một số ít còn lại là của anh." Benney cười nói, lại dẫn cô đi ra phòng sách, đi vào phòng ngủ.
Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy đầu tiên chính là chiếc giường king size. Quả thực, với thân thể cao lớn của anh, không phải giường ngủ lớn như vậy, hai chân có lẽ phải treo lên.
Kiểu dáng giường này xem ra ngủ rất ngon. Cô có chút kích động muốn chạy đến trên giường nằm thử một chút, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ ý niệm ấy đi, dù sao đây không phải là chỗ của mình, nói thế nào cũng không thể tùy tiện quá.
Benney nhìn chăm chú vẻ mặt cô, có loại ý nghĩ kích động muốn ôm cô vào lòng, nhưng vẫn là đè nén xuống, nếu không sẽ làm cho cô chán ghét.
Cô chú ý tới trong phòng ngủ còn có hai cửa khác. "Ở đó có một gian phòng tắm sao?"
"Đi xem một chút thì biết!" Lần này hắn buông tay ra, để cho cô chính mình tự đi nhìn.
Ôm tâm tình tò mò, cô mở một cánh cửa trong đó ra, hóa ra là phòng thay quần áo. Bên trong để cả hàng âu phục, chỉ có một số ít là những loại quần áo khác. Xem ra, anh thật không có thời gian cá nhân, cho nên âu phục mới có thể chiếm đại đa số.
Tinh , tiếng chuông cửa vang lên.
"Cầu Lỵ, anh đi mở cửa, chắc là phục vụ đưa bữa ăn tới." Benney nói xong, liền rời đi trước.
Cầu Lỵ đi ra phòng thay quần áo, lại chạy đi mở một cửa khác.
Mở cửa, phát hiện là phòng tắm.
Thật là đáng sợ, một gian phòng tắm so với phòng cô hiện tại còn lớn hơn. Cô lắc đầu một cái, nhìn vòng quanh bên trong, trừ nối liền cửa phòng ngủ ở ngoài, còn có một cánh cửa khác, không biết thông đến nơi nào.
Trừ thiết bị rửa mặt, cô chú ý tới góc để vòi sen, chỉ dùng mấy miếng thủy tinh độc lập bao lại. Còn một bồn tắm xoa bóp cực lớn, nằm tắm ở bên trong, có thể thuận tiện quan sát những áng mây đỏ trên trời chiều ngoài cửa sổ, thật là biết hưởng thụ.
Nếu có thể tắm ở chỗ này thì tốt bao nhiêu. Cầu Lỵ không tự chủ ngồi ở bên bồn tắm, tưởng tượng bộ dáng mình nằm ở bên trong thưởng thức cảnh đêm, một giây kế tiếp, nghĩ đến thân phận mình, cái ý niệm này tan thành mây khói.
Thôi! Đừng nghĩ quá nhiều vẫn tốt hơn. Cô đứng dậy hướng một cánh cửa khác, mới định mở cửa, cửa trước một bước lại bị mở ra .
"Cầu Lỵ...”
"A….a…!" Cô bị dọa đến bước lùi lại một bước.
"Hù dọa em à?" Benney cười nói.
"Làm sao có thể không bị anh hù được! Nếu em bị dọa đến hôn mê, đều do anh làm hại." Cầu Lỵ vỗ vỗ lồng ngực của mình, gắt giọng.
"Vậy càng tốt, em hôn mê, anh vừa lúc có thể hôn em tỉnh." Benney nói rất nghiêm túc.
"Anh nói gì vậy!" Cầu Lỵ bị lời anh nói chọc cho mặt hồng tim đập.
"Em không phải đã biết từ lúc nãy anh đã muốn làm như vậy rồi sao?" Benney đi đến trước mặt cô, yên lặng nhìn vào mắt của cô.
"Em...” cô mới mở miệng, bóng đen đã bao phủ xuống .
Bờ môi của anh rất mềm, Cầu Lỵ chống đỡ bờ ngực rắn chắc của anh, không biết nên đẩy anh ra, hay là mặc cho anh tiếp tục nữa, trong lúc nhất thời, cả người cô có chút hốt hoảng.
Môi cô thơm thơm lại ngọt như vậy.
Anh thỏa mãn ôm hôn cô, sau đó thừa dịp cô hé mở đôi môi thì đem lấy môi dưới non mềm ngậm vào trong miệng.
Nhịp tim cô tăng nhanh, rõ ràng không phải nụ hôn đầu, nhưng trái tim lại như lần đầu tiên tốc độ cuồng loạn, cô cơ hồ quên hít thở.
Đôi môi của anh càng không ngừng mút lấy môi cô, đầu lưỡi lặng lẽ đưa vào trong miệng trêu chọc cái lưỡi của cô. Anh hoàn toàn cẩn thận hôn cô, cho đến khi hai người cùng thở dốc, mới thả cô ra.
Cầu Lỵ không ngừng thở hổn hển, mắc cỡ trốn vào trong bộ ngực của anh, không dám ngẩng đầu, trời ạ! Đầu của cô thật choáng váng, cả người vì bị hôn mà rung động.
"Cầu Lỵ, anh thích em." Benney ở bên tai của cô thở khẽ nói.
Thân thể cô run lên, hai tai lập tức đỏ lên.
"Anh biết em cũng cảm thấy vậy!" Anh không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn quanh co lòng vòng, thích liền trực tiếp nói ra.
Cô im lặng thật lâu, mới hơi gật đầu một cái.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp như vậy... Kế tiếp chẳng lẽ muốn hỏi cô? Làm ơn, ngàn vạn lần không được, cô không thói quen trực tiếp biểu đạt.
"Em thì sao?"
Quả nhiên! Cầu Lỵ nhắm mắt, nhịp tim càng đập nhanh hơn.
Nhìn thấy bộ dáng cô rúc sâu vào trong lòng anh hơn, Benney cười. Thật ra thì anh cũng không cần cô phải nói ra tâm ý hiện tại của mình.
"Đói bụng rồi sao? Chúng ta trước ăn cái gì đã!" Anh sửa lời nói, sau đó lôi kéo cô đến phòng ăn.
Anh lại có thể không có hỏi tới cô? Cầu Lỵ có chút sửng sốt, rồi lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
"Ngồi đi!" Benney kéo ghế để cho cô ngồi vào.
"Cám ơn!" Cô lúng túng nói, không dám nhìn mặt anh.
"Cơm là dùng để ăn, không phải dùng để nhìn." Không để cho không khí lúng túng, Benney mở miệng nói.
Cầu Lỵ cười một tiếng, tạm thời đem hình ảnh nụ hôn che giấu trong đầu.
"Ăn thôi!"
"Ừ!" Cầu Lỵ vội vàng cầm thìa lên, uống một hớp canh hải sản.
"Đúng rồi, còn chưa nói xin lỗi với em, ngày hôm qua đột nhiên rời đi." Benney vừa cắt thịt bò bít tết vừa nói.
"Không sao, công việc quan trọng hơn, huống chi anh cũng không phải cố ý." Cô lắc đầu một cái. "Có thể nói với em đã xảy ra chuyện gì không?"
"Máy bay của chúng ta ở sân bay Los Angeles xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Benney giọng điệu nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện của người khác.
"Ngoài ý muốn? Tại sao có thể như vậy?" Cầu Lỵ kinh ngạc liền thìa cũng dừng ở giữa không trung.
"Chớ khẩn trương, chỉ là đài quan sát không phát hiện có xe trên tuyến đường an toàn, không tiến hành dọn dẹp đường bay, cho nên máy bay vì tránh né xe mà lệch khỏi tuyến đường an toàn. May mà đa số hành khách chỉ bị kinh sợ, một số ít bị thương nhẹ mà thôi." Benney nói sơ lược.
Ngày hôm qua vì việc này anh về công ty cùng quản lý khu vực Los Angeles thảo luận vấn đề trách nhiệm, cùng thủ tục bồi thường.
"Tại sao có xe trên tuyến đường an toàn mà đài quan sát lại không phát hiện?" Đây là sai lầm lớn cỡ nào! Mặc dù mọi người không sao, Cầu Lỵ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Đây chính là vấn đề của bọn họ." Anh nhún vai nói.
Từ trước đến giờ anh luôn yêu cầu nhân viên đội bay phía dưới nhất định phải làm tốt công việc sửa chữa bảo dưỡng, cho nên Ánh Dương thành lập mấy năm qua, chưa bao giờ xảy ra sự cố như vậy, đây cũng là điều anh tự hào .
"Bất kể nói thế nào, máy bay của chúng ta còn có tất cả hành khách bình an mới quan trọng." Cô lầm bầm nói, trên mặt nhẹ nhõm. "Đây là lần đầu tiên công ty chúng ta xảy ra sự cố an toàn bay như vậy sao?"
"Có thể coi là như vậy!" Anh thản nhiên nói, không muốn bàn tiếp đề tài này nữa, vì vậy nói sang chuyện khác: "Canh uống ngon không?"
"Ừ! Rất thơm ngon! Anh có thể uống một chút xem."
"Em dùng món chính của bữa ăn đi, thịt bò bít tết lạnh ăn không ngon."
"Vâng." Cô cầm dao nĩa lên, cắt miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng.
"Vẫn chưa có hỏi em, thích ăn thức ăn gì?"
"Thật ra thì em thích nếm thử món ăn mới mẻ, nhưng ghét cũng không ít."
"Vậy em ghét cái gì?"
"Ách... cà." Cô suy nghĩ một chút nói.
"Cà? Đó là cái gì?" Benney cũng không có nghe qua.
"Cà là một loại rau dưa màu tím, phần lớn dùng tại bữa ăn Trung Quốc, kiểu phương tây cũng có, chỉ là tương đối ít." Cô giới thiệu rất nghiêm túc.
"Mùi vị thế nào? " Anh rất muốn hiểu rõ cô ghét gì, rốt cuộc ghét như thế nào.
Cô tạm ngừng, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, nói cũng vô ích."
"Không sao, về sau anh có cơ hội, sẽ thử một chút coi mùi vị cà như lời em nói là mùi vị gì." Benney vì cách cô nói mà cười.
"Hắc! Anh ở đây giễu cợt em sao?" Cầu Lỵ bĩu môi nói.
"Làm sao có thể!" Tuy nói như thế, nhưng khóe miệng Benney còn không thu lại được nụ cười.
"Anh còn cười!" Cô gắt giọng.
"Được, anh không cười." Benney đứng dậy, duỗi tay về phía cô."Để bồi thường vì anh hành động không đứng đắn, tiểu thư xinh đẹp, có thể mời nhảy một bản sao?"
"Khiêu vũ? Em không biết!" Cầu Lỵ ngẩng đầu lên, lúng túng nói.
"Không sao, anh sẽ dạy em." Anh kéo tay cô, sau đó đi tới mở nhạc, tiếng nhạc du dương vang vọng cả phòng.
"Không được! Em sẽ dẫm lên chân anh." Cô sống chết lắc đầu lui về phía sau, anh cố tình không để cho cô tránh thoát.
"Yên tâm, khiêu vũ không có khó như vậy ." Benney vòng chắc hông của cô nói. "Đi theo bước tiến của anh đi, một, hai, ba, bốn...” trong miệng anh đếm nhẩm, bước chân trước sau di động lên xuống.
Cầu Lỵ khẩn trương theo bước chân của anh, chỉ sợ sơ ý một chút, sẽ dẫm lên chân anh.
Benney không nhịn được cười, đưa tay nâng cằm của cô lên, "Thả lỏng, nhìn anh."
"Không... không được!" Cô vẫn rất lo lắng muốn cúi đầu nhìn.
"Thả lỏng, theo âm nhạc cử động thân thể là được rồi." Benney dứt khoát ôm chặt cô, khiến giữa hai người không có một chút khe hở, không để cho cô có thể cúi đầu nhìn.
Tựa vào lồng ngực của anh, cô có thể nghe được tiếng tim đập của anh, từ từ để cho cô bình tĩnh lại. Lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên một vấn đề, nhưng cô còn chưa có phát hiện ra đã bật thốt lên: "Anh thường như vậy phải không? Mang phụ nữ trở lại ăn cơm, lại mời họ khiêu vũ?"
"Không có, em là người đầu tiên tới chỗ này." Benney thì thầm nói.
"Gạt người!" Cầu Lỵ ngẩng đầu lên nói. Cô mới không tin như vậy! Với địa vị, tướng mạo của anh, làm sao có thể chứ... .
Điều này cho thấy cô là đặc biệt sao? Cầu Lỵ không nhịn được nghĩ như vậy, trong lòng cũng vì cái ý tưởng này mà cảm thấy vui sướng.
"Tại sao đột nhiên hỏi anh nơi này có phụ nữ tới qua đây hay không? Em rất để ý sao?" Benney cười nói.
"Mới... mới không có! Em chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi, anh đừng nói hưu nói vượn!" Cầu Lỵ cà lăm giải thích, mặt không tự chủ mà đỏ lên.
"Cô bé thích nói dối! Nên phạt!" Anh cúi đầu hôn miệng của cô, khẽ cắn môi của cô, cho đến lúc cô phát ra tiếng kháng nghị, mới chuyển thành mút hôn.
Cô rất tự nhiên nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của anh, nụ hôn lần này làm cô có cảm giác dừng không được, hoặc là nói cô cũng không muốn dừng lại.
Bị anh trêu chọc, Cầu Lỵ cảm giác tế bào toàn thân cơ hồ bị kích thích, mỗi tấc da thịt bắt đầu trở nên nhạy cảm, giống như vừa đụng vào sẽ bốc cháy.
Cô không tự chủ giãy dụa thân thể mềm mại, bộ ngực mềm mại vuốt ve lồng ngực bền chắc của anh.
Benney cảm nhận được cô đáp lại, dùng sức ôm cô hướng phòng ngủ đi tới.
Bọn họ một đường từ phòng ăn hôn đến phòng ngủ, hoàn toàn không có tách rời, giống như nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt, một khắc cũng không muốn tách ra.
Môi anh đào của cô hé mở, bắt chước động tác của anh, thử dò xét đem cái lưỡi dò vào miệng của anh, ai ngờ chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức quấn lấy, yêu say đắm không chịu buông ra, cũng không cho cô cơ hội né tránh.
Hồi lâu, Benney rốt cuộc rời môi cô, nụ hôn quá mức nhiệt tình khiến hai người thở gấp không thôi.
Anh thích cô nhiệt tình. Benney ôm chặt cô, hài lòng cười.
Mà Cầu Lỵ mắc cỡ cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng trốn vào cổ của anh.
Trời ạ! Cô chưa từng hôn mê loạn như vậy.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
"Chị em, mở cửa dùm!" Ôm điện thoại không bỏ được Vi An buông tay che ống nói gọi Cầu Lỵ.
"A!" Cô lấy lại tinh thần, đứng dậy đi mở cửa.
"Tiểu thư, xin chào, xin hỏi tiểu thư Cầu Lỵ có ở đây không?" Đứng trước cửa chính là người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một bó hoa hồng màu trắng to.
"Là tôi. Xin hỏi anh là?"
" Xin chào, tiểu thư Cầu Lỵ, tôi là nhân viên tiệm bán hoa phái tới, có vị tiên sinh tặng hoa cho cô, phiền cô ký nhận." Cậu ta đem hoa hồng cùng bút đưa đến trong tay cô.
"A, được." Này người nào đưa vậy? Cầu Lỵ trong lòng suy nghĩ, tay cũng không ngừng, ký tên ký nhận trên sổ ghi chép.
"Cám ơn." Cậu ta gật đầu nhẹ, rất nhanh rời đi.
"Người nào tặng hoa à?" Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Vi An vội vàng kết thúc điện thoại, sôi nổi chạy tới, nhận lấy hoa của cô nhìn trái nhìn phải." Oa! Thật là đẹp! Nhất định là rất đắt! Ah... có tấm thiệp!"
"Có thiệp?" Cầu Lỵ đóng cửa lại, đi về phía Vi An.
"Đúng! Cậu nhìn đi, ở chỗ này." Vi An từ trong bó hoa rút ra thiệp nhỏ đưa cho cô.
Cầu Lỵ nhận lấy thiệp nhỏ màu vàng phấn, mở ra nhìn, bên trong dùng tiếng Anh viết, chữ viết hết sức cứng cáp có lực.
Tiểu thư xinh đẹp:
Tối nay bảy giờ, có thể cùng em đi ăn tối hay không?
Benney
Nhìn mấy câu ngắn ngủn, Cầu Lỵ lại đỏ mặt.
Vi An thấy cô không nói lời nào, dứt khoát tự mình đoạt lấy xem.
"Này!" Cầu Lỵ căn bản không kịp phản ứng nữa.
"Ơ... Hẹn hò!" Vi An nhìn chữ viết bên trong, không nhịn được bật thốt lên.
"Đúng! Là hẹn hò, đưa trả mình!" Cầu Lỵ đỏ mặt rút thiệp về.
"Xem đi! Anh chàng Benney lạnh lùng thật hẹn cậu đó! Nhanh lên một chút gọi mình tiên cô!" Vi An vì mình đoán đúng, cảm thấy cực kỳ đắc ý.
"Phải phải, tiên cô, cậu lợi hại nhất!" Cầu Lỵ gật đầu phụ họa nói.
"Chị em, đi hẹn hò... định mặc cái gì đây?" Vi An ôm bả vai của cô nói, vẻ mặt càng cao hứng hơn so với cô.
"Sẽ mặc quần áo bình thường, nếu không phải mặc cái gì?" Cầu Lỵ nhún vai nói, trái tim mặc dù có chút cảm giác vui mừng, nhưng còn chưa hưng phấn đến mức lòng dạ rối bời.
"Làm ơn! Hành lý của cậu toàn là quần áo bình thường, làm sao mặc đi ăn cơm? Lại nói, anh chàng Benney lạnh lùng của chúng ta là tổng giám đốc, làm sao có thể dẫn cậu đi nhà hàng bình dân?" Vi An quả thật bị cô đánh bại rồi.
"Chị em, chẳng lẽ cậu muốn mình đi mua quần áo?" Cầu Lỵ nghiêng đầu nhìn cô, ngay sau đó phát hiện cô nói thật." Thần kinh, chỉ là hẹn hò mà thôi, có phải hoảng hốt như vậy không?"
"Đây không phải là hẹn hò bình thường! Chẳng lẽ cậu muốn cho anh chàng Benney lạnh lùng gặp lại cậu trong bộ dạng như vậy sao? "
"Không cần đâu! Như vậy mình cảm giác giống như coi trọng anh ấy lắm."
“Bà chị, người ta cũng đã mở miệng hẹn hò rồi, cậu tốt nhất ăn mặc lễ độ tí!" Vẻ mặt cô xem thường, khiến Vi An rất không chịu được. "Đi thôi! Thừa dịp bây giờ còn có thời gian, mình cùng cậu đi mua quần áo, thuận tiện đi thẩm mỹ viện một chuyến."
"Nè...”
Không nói lời gì, Cầu Lỵ liền bị Vi An lôi kéo ra cửa.
7h, Benney đúng giờ đứng trước cửa phòng Cầu Lỵ nhấn chuông.
Không tới một phút, cửa mở ra, nhưng không phải là Cầu Lỵ, mà là một người khác.
Anh nhận ra được người này, chính là tiếp viên hàng không Vi An làm việc chung với Cầu Lỵ.
"Ben... tổng giám đốc, ngài tới rồi!" Vi An lui ra một bước, cho anh đi vào. Thở dài... thiếu chút nữa bật thốt lên gọi anh chàng Benney lạnh lùng, may mà nhanh đổi lời nói.
Anh gật nhẹ đầu như chào hỏi.
"Tìm Cầu Lỵ đúng không! Cô ấy vẫn còn ở trong phòng tắm, đợi lát nữa là được." Vi An thái độ lãnh đạm lại thêm một chút lơ đễnh nói với anh, dù sao khi anh ở trên máy bay cũng là như vậy, trọng điểm là anh đối với Cầu Lỵ tốt là được.
Vừa dứt lời, Cầu Lỵ từ trong phòng tắm đi ra ngoài, một thân váy đuôi cá thấp ngực khiến Benney kinh ngạc, tóc dài được vấn lên, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người.
Anh cảm thấy cô nhìn có được không? Cầu Lỵ khẩn trương chết mất! Cô có chút lo đứng lại, tay chân cũng không biết nên làm gì.
Đều là Vi An làm hại, nếu như cô ấy không một mực lảm nhảm bên tai cô, cô cũng sẽ không càng nghe càng khẩn trương, còn chạy vào phòng tắm xác nhận một chút, xem toàn thân có chỗ nào không ổn hay không.
"Tiểu thư xinh đẹp, có thể hân hạnh được ăn bữa tối cùng cô không?" Benney hướng lên phía trước, đưa tay phải ra.
"Rất hân hạnh." Dưới ánh mắt khích lệ của Vi An, Cầu Lỵ đè xuống tâm tình khẩn trương, mỉm cười đưa tay cho anh.
"Đi chơi vui vẻ! Hai vị!" Vi An cười khanh khách đưa bọn họ ra cửa.
Trong ánh mắt Benney nhìn Cầu Lỵ, Vi An nhìn thấy ánh sáng di động khác thường, điểm này làm cô rất vui vẻ.
Cố gắng lên Cầu Lỵ! Cô vì bạn tốt mà cầu nguyện trong lòng. Hi vọng cô ấy biết nắm chặt hạnh phúc.
Ra khỏi khách sạn, Benney dẫn cô vào trong xe của mình.
"Chúng ta đi đâu dùng cơm?" Cầu Lỵ tò mò nhìn Benney rồi cùng nhau ngồi vào chỗ phía sau.
"Đợi lát nữa em sẽ biết." Benney cười đến thần bí, ý bảo tài xế đằng trước lái xe.
Mười phút sau, xe dừng tại một nhà hàng, bọn họ đi thang máy trực tiếp đến tầng cao nhất.
"Nơi này là 'phòng cho tổng thống' sao?" Đứng ở trước cửa, Cầu Lỵ tò mò nhìn bài biện bên trong .
"Ừ, chỗ anh ở." Anh lôi kéo cô đi vào.
"Cái gì?! Anh ở nơi này?" Khách sạn! Cầu Lỵ rất kinh ngạc.
"Có nhớ không? Anh đã nói với em, hơn phân nửa thời gian anh đều đi các nơi làm việc, ở khách sạn sẽ thuận tiện hơn” Benney cười nói.
"Nhưng mà ở nhà không phải tốt hơn sao?" Phòng của khách sạn cảm giác lạnh như băng.
"Suy tính trên phương diện kinh tế mà nói, anh ở khách sạn sẽ lợi hơn mua một tòa nhà."
"Vậy người nhà anh đâu? Sao anh không ở một chỗ cùng người nhà?"
"Bọn họ ở tại nước Anh, một năm mới có thể thấy mặt một lần, phần lớn là ở thời điểm lễ Giáng Sinh." Vì thế, cha mẹ anh thường xuyên gọi điện thoại tới nhắc đi nhắc lại.
"Hả? Làm sao lâu như vậy mới thấy mặt một lần? Anh không nhớ bọn họ sao?" Cô không dám tưởng tượng nếu như cô một năm chỉ thấy cha mẹ một lần thì như thế nào.
"Cũng may, công việc thật sự chiếm quá nhiều thời gian của anh, có điều bọn anh thường xuyên gọi điện thoại." Anh cười nói.
"A! Vậy còn khá hơn một chút, nhưng một năm mới thấy mặt một lần quá ít đi." Mặc dù nghĩ như vậy, Cầu Lỵ cũng không mở miệng nói, dù sao đây là chuyện của người ta.
"Đi thôi! Anh dẫn em đi chung quanh xem một chút, đợi lát nữa phục vụ sẽ đưa bữa ăn lên."
Benney dắt tay cô, từ phòng khách đi về phía phòng ăn.
Oa... cô ngạc nhiên nhìn đèn thủy tinh to lớn trên đầu, ánh đèn vàng xuyên thấu qua tấm kính hình thoi tản ra ánh sáng ấm áp, bàn ăn bằng gỗ màu nâu.
Bọn họ đi đến phòng sách, trên tường có tủ sách lớn, cũng bày đầy sách, trên bàn sách là một tài liệu cùng bộ máy tính.
"Những sách này không phải là của anh chứ?" Cầu Lỵ thật sự không cách nào kháng cự sự hấp dẫn của cả tường sách trước mặt.
"Dĩ nhiên không phải, nhưng phần lớn sách bên trong là anh bảo nhân viên khách sạn tìm đến, một số ít còn lại là của anh." Benney cười nói, lại dẫn cô đi ra phòng sách, đi vào phòng ngủ.
Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy đầu tiên chính là chiếc giường king size. Quả thực, với thân thể cao lớn của anh, không phải giường ngủ lớn như vậy, hai chân có lẽ phải treo lên.
Kiểu dáng giường này xem ra ngủ rất ngon. Cô có chút kích động muốn chạy đến trên giường nằm thử một chút, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ ý niệm ấy đi, dù sao đây không phải là chỗ của mình, nói thế nào cũng không thể tùy tiện quá.
Benney nhìn chăm chú vẻ mặt cô, có loại ý nghĩ kích động muốn ôm cô vào lòng, nhưng vẫn là đè nén xuống, nếu không sẽ làm cho cô chán ghét.
Cô chú ý tới trong phòng ngủ còn có hai cửa khác. "Ở đó có một gian phòng tắm sao?"
"Đi xem một chút thì biết!" Lần này hắn buông tay ra, để cho cô chính mình tự đi nhìn.
Ôm tâm tình tò mò, cô mở một cánh cửa trong đó ra, hóa ra là phòng thay quần áo. Bên trong để cả hàng âu phục, chỉ có một số ít là những loại quần áo khác. Xem ra, anh thật không có thời gian cá nhân, cho nên âu phục mới có thể chiếm đại đa số.
Tinh , tiếng chuông cửa vang lên.
"Cầu Lỵ, anh đi mở cửa, chắc là phục vụ đưa bữa ăn tới." Benney nói xong, liền rời đi trước.
Cầu Lỵ đi ra phòng thay quần áo, lại chạy đi mở một cửa khác.
Mở cửa, phát hiện là phòng tắm.
Thật là đáng sợ, một gian phòng tắm so với phòng cô hiện tại còn lớn hơn. Cô lắc đầu một cái, nhìn vòng quanh bên trong, trừ nối liền cửa phòng ngủ ở ngoài, còn có một cánh cửa khác, không biết thông đến nơi nào.
Trừ thiết bị rửa mặt, cô chú ý tới góc để vòi sen, chỉ dùng mấy miếng thủy tinh độc lập bao lại. Còn một bồn tắm xoa bóp cực lớn, nằm tắm ở bên trong, có thể thuận tiện quan sát những áng mây đỏ trên trời chiều ngoài cửa sổ, thật là biết hưởng thụ.
Nếu có thể tắm ở chỗ này thì tốt bao nhiêu. Cầu Lỵ không tự chủ ngồi ở bên bồn tắm, tưởng tượng bộ dáng mình nằm ở bên trong thưởng thức cảnh đêm, một giây kế tiếp, nghĩ đến thân phận mình, cái ý niệm này tan thành mây khói.
Thôi! Đừng nghĩ quá nhiều vẫn tốt hơn. Cô đứng dậy hướng một cánh cửa khác, mới định mở cửa, cửa trước một bước lại bị mở ra .
"Cầu Lỵ...”
"A….a…!" Cô bị dọa đến bước lùi lại một bước.
"Hù dọa em à?" Benney cười nói.
"Làm sao có thể không bị anh hù được! Nếu em bị dọa đến hôn mê, đều do anh làm hại." Cầu Lỵ vỗ vỗ lồng ngực của mình, gắt giọng.
"Vậy càng tốt, em hôn mê, anh vừa lúc có thể hôn em tỉnh." Benney nói rất nghiêm túc.
"Anh nói gì vậy!" Cầu Lỵ bị lời anh nói chọc cho mặt hồng tim đập.
"Em không phải đã biết từ lúc nãy anh đã muốn làm như vậy rồi sao?" Benney đi đến trước mặt cô, yên lặng nhìn vào mắt của cô.
"Em...” cô mới mở miệng, bóng đen đã bao phủ xuống .
Bờ môi của anh rất mềm, Cầu Lỵ chống đỡ bờ ngực rắn chắc của anh, không biết nên đẩy anh ra, hay là mặc cho anh tiếp tục nữa, trong lúc nhất thời, cả người cô có chút hốt hoảng.
Môi cô thơm thơm lại ngọt như vậy.
Anh thỏa mãn ôm hôn cô, sau đó thừa dịp cô hé mở đôi môi thì đem lấy môi dưới non mềm ngậm vào trong miệng.
Nhịp tim cô tăng nhanh, rõ ràng không phải nụ hôn đầu, nhưng trái tim lại như lần đầu tiên tốc độ cuồng loạn, cô cơ hồ quên hít thở.
Đôi môi của anh càng không ngừng mút lấy môi cô, đầu lưỡi lặng lẽ đưa vào trong miệng trêu chọc cái lưỡi của cô. Anh hoàn toàn cẩn thận hôn cô, cho đến khi hai người cùng thở dốc, mới thả cô ra.
Cầu Lỵ không ngừng thở hổn hển, mắc cỡ trốn vào trong bộ ngực của anh, không dám ngẩng đầu, trời ạ! Đầu của cô thật choáng váng, cả người vì bị hôn mà rung động.
"Cầu Lỵ, anh thích em." Benney ở bên tai của cô thở khẽ nói.
Thân thể cô run lên, hai tai lập tức đỏ lên.
"Anh biết em cũng cảm thấy vậy!" Anh không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn quanh co lòng vòng, thích liền trực tiếp nói ra.
Cô im lặng thật lâu, mới hơi gật đầu một cái.
Cô không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp như vậy... Kế tiếp chẳng lẽ muốn hỏi cô? Làm ơn, ngàn vạn lần không được, cô không thói quen trực tiếp biểu đạt.
"Em thì sao?"
Quả nhiên! Cầu Lỵ nhắm mắt, nhịp tim càng đập nhanh hơn.
Nhìn thấy bộ dáng cô rúc sâu vào trong lòng anh hơn, Benney cười. Thật ra thì anh cũng không cần cô phải nói ra tâm ý hiện tại của mình.
"Đói bụng rồi sao? Chúng ta trước ăn cái gì đã!" Anh sửa lời nói, sau đó lôi kéo cô đến phòng ăn.
Anh lại có thể không có hỏi tới cô? Cầu Lỵ có chút sửng sốt, rồi lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
"Ngồi đi!" Benney kéo ghế để cho cô ngồi vào.
"Cám ơn!" Cô lúng túng nói, không dám nhìn mặt anh.
"Cơm là dùng để ăn, không phải dùng để nhìn." Không để cho không khí lúng túng, Benney mở miệng nói.
Cầu Lỵ cười một tiếng, tạm thời đem hình ảnh nụ hôn che giấu trong đầu.
"Ăn thôi!"
"Ừ!" Cầu Lỵ vội vàng cầm thìa lên, uống một hớp canh hải sản.
"Đúng rồi, còn chưa nói xin lỗi với em, ngày hôm qua đột nhiên rời đi." Benney vừa cắt thịt bò bít tết vừa nói.
"Không sao, công việc quan trọng hơn, huống chi anh cũng không phải cố ý." Cô lắc đầu một cái. "Có thể nói với em đã xảy ra chuyện gì không?"
"Máy bay của chúng ta ở sân bay Los Angeles xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Benney giọng điệu nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện của người khác.
"Ngoài ý muốn? Tại sao có thể như vậy?" Cầu Lỵ kinh ngạc liền thìa cũng dừng ở giữa không trung.
"Chớ khẩn trương, chỉ là đài quan sát không phát hiện có xe trên tuyến đường an toàn, không tiến hành dọn dẹp đường bay, cho nên máy bay vì tránh né xe mà lệch khỏi tuyến đường an toàn. May mà đa số hành khách chỉ bị kinh sợ, một số ít bị thương nhẹ mà thôi." Benney nói sơ lược.
Ngày hôm qua vì việc này anh về công ty cùng quản lý khu vực Los Angeles thảo luận vấn đề trách nhiệm, cùng thủ tục bồi thường.
"Tại sao có xe trên tuyến đường an toàn mà đài quan sát lại không phát hiện?" Đây là sai lầm lớn cỡ nào! Mặc dù mọi người không sao, Cầu Lỵ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Đây chính là vấn đề của bọn họ." Anh nhún vai nói.
Từ trước đến giờ anh luôn yêu cầu nhân viên đội bay phía dưới nhất định phải làm tốt công việc sửa chữa bảo dưỡng, cho nên Ánh Dương thành lập mấy năm qua, chưa bao giờ xảy ra sự cố như vậy, đây cũng là điều anh tự hào .
"Bất kể nói thế nào, máy bay của chúng ta còn có tất cả hành khách bình an mới quan trọng." Cô lầm bầm nói, trên mặt nhẹ nhõm. "Đây là lần đầu tiên công ty chúng ta xảy ra sự cố an toàn bay như vậy sao?"
"Có thể coi là như vậy!" Anh thản nhiên nói, không muốn bàn tiếp đề tài này nữa, vì vậy nói sang chuyện khác: "Canh uống ngon không?"
"Ừ! Rất thơm ngon! Anh có thể uống một chút xem."
"Em dùng món chính của bữa ăn đi, thịt bò bít tết lạnh ăn không ngon."
"Vâng." Cô cầm dao nĩa lên, cắt miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng.
"Vẫn chưa có hỏi em, thích ăn thức ăn gì?"
"Thật ra thì em thích nếm thử món ăn mới mẻ, nhưng ghét cũng không ít."
"Vậy em ghét cái gì?"
"Ách... cà." Cô suy nghĩ một chút nói.
"Cà? Đó là cái gì?" Benney cũng không có nghe qua.
"Cà là một loại rau dưa màu tím, phần lớn dùng tại bữa ăn Trung Quốc, kiểu phương tây cũng có, chỉ là tương đối ít." Cô giới thiệu rất nghiêm túc.
"Mùi vị thế nào? " Anh rất muốn hiểu rõ cô ghét gì, rốt cuộc ghét như thế nào.
Cô tạm ngừng, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, nói cũng vô ích."
"Không sao, về sau anh có cơ hội, sẽ thử một chút coi mùi vị cà như lời em nói là mùi vị gì." Benney vì cách cô nói mà cười.
"Hắc! Anh ở đây giễu cợt em sao?" Cầu Lỵ bĩu môi nói.
"Làm sao có thể!" Tuy nói như thế, nhưng khóe miệng Benney còn không thu lại được nụ cười.
"Anh còn cười!" Cô gắt giọng.
"Được, anh không cười." Benney đứng dậy, duỗi tay về phía cô."Để bồi thường vì anh hành động không đứng đắn, tiểu thư xinh đẹp, có thể mời nhảy một bản sao?"
"Khiêu vũ? Em không biết!" Cầu Lỵ ngẩng đầu lên, lúng túng nói.
"Không sao, anh sẽ dạy em." Anh kéo tay cô, sau đó đi tới mở nhạc, tiếng nhạc du dương vang vọng cả phòng.
"Không được! Em sẽ dẫm lên chân anh." Cô sống chết lắc đầu lui về phía sau, anh cố tình không để cho cô tránh thoát.
"Yên tâm, khiêu vũ không có khó như vậy ." Benney vòng chắc hông của cô nói. "Đi theo bước tiến của anh đi, một, hai, ba, bốn...” trong miệng anh đếm nhẩm, bước chân trước sau di động lên xuống.
Cầu Lỵ khẩn trương theo bước chân của anh, chỉ sợ sơ ý một chút, sẽ dẫm lên chân anh.
Benney không nhịn được cười, đưa tay nâng cằm của cô lên, "Thả lỏng, nhìn anh."
"Không... không được!" Cô vẫn rất lo lắng muốn cúi đầu nhìn.
"Thả lỏng, theo âm nhạc cử động thân thể là được rồi." Benney dứt khoát ôm chặt cô, khiến giữa hai người không có một chút khe hở, không để cho cô có thể cúi đầu nhìn.
Tựa vào lồng ngực của anh, cô có thể nghe được tiếng tim đập của anh, từ từ để cho cô bình tĩnh lại. Lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên một vấn đề, nhưng cô còn chưa có phát hiện ra đã bật thốt lên: "Anh thường như vậy phải không? Mang phụ nữ trở lại ăn cơm, lại mời họ khiêu vũ?"
"Không có, em là người đầu tiên tới chỗ này." Benney thì thầm nói.
"Gạt người!" Cầu Lỵ ngẩng đầu lên nói. Cô mới không tin như vậy! Với địa vị, tướng mạo của anh, làm sao có thể chứ... .
Điều này cho thấy cô là đặc biệt sao? Cầu Lỵ không nhịn được nghĩ như vậy, trong lòng cũng vì cái ý tưởng này mà cảm thấy vui sướng.
"Tại sao đột nhiên hỏi anh nơi này có phụ nữ tới qua đây hay không? Em rất để ý sao?" Benney cười nói.
"Mới... mới không có! Em chỉ là đột nhiên nghĩ đến mà thôi, anh đừng nói hưu nói vượn!" Cầu Lỵ cà lăm giải thích, mặt không tự chủ mà đỏ lên.
"Cô bé thích nói dối! Nên phạt!" Anh cúi đầu hôn miệng của cô, khẽ cắn môi của cô, cho đến lúc cô phát ra tiếng kháng nghị, mới chuyển thành mút hôn.
Cô rất tự nhiên nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của anh, nụ hôn lần này làm cô có cảm giác dừng không được, hoặc là nói cô cũng không muốn dừng lại.
Bị anh trêu chọc, Cầu Lỵ cảm giác tế bào toàn thân cơ hồ bị kích thích, mỗi tấc da thịt bắt đầu trở nên nhạy cảm, giống như vừa đụng vào sẽ bốc cháy.
Cô không tự chủ giãy dụa thân thể mềm mại, bộ ngực mềm mại vuốt ve lồng ngực bền chắc của anh.
Benney cảm nhận được cô đáp lại, dùng sức ôm cô hướng phòng ngủ đi tới.
Bọn họ một đường từ phòng ăn hôn đến phòng ngủ, hoàn toàn không có tách rời, giống như nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt, một khắc cũng không muốn tách ra.
Môi anh đào của cô hé mở, bắt chước động tác của anh, thử dò xét đem cái lưỡi dò vào miệng của anh, ai ngờ chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức quấn lấy, yêu say đắm không chịu buông ra, cũng không cho cô cơ hội né tránh.
Hồi lâu, Benney rốt cuộc rời môi cô, nụ hôn quá mức nhiệt tình khiến hai người thở gấp không thôi.
Anh thích cô nhiệt tình. Benney ôm chặt cô, hài lòng cười.
Mà Cầu Lỵ mắc cỡ cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng trốn vào cổ của anh.
Trời ạ! Cô chưa từng hôn mê loạn như vậy.