Chương : 128
"Thế nào, Tả Đằng tiên sinh, không cho bạn gái anh uống một ly sao?"
Giọng nói Hắc Diêm Tước êm ái nhưng khiến Tường Vi lạnh cả người! Cô không dám nghiêng mặt nhìn hắn, đành phải làm khó Tả Đằng Triết với nụ cười yếu ớt.
Như nhận được dụng ý của Tường Vi, Tả Đằng Triết Dã lập tức mỉm cười nói: "Ha ha, Hắc tiên sinh, tửu lượng của Mạn Vi rất kém, để tôi uống thay cô ấy."
Mắt lạnh Hắc Diêm Tước chợt lóe, thoáng qua rồi biến mất.
Tiếp theo ngoái đầu lại nhìn Tả Đằng Tây Tử nghiền ngẫm cười nói: "Tây Tử, xem ra anh của em rất yêu thương phụ nữ của mình, nhìn như vậy, tôi không hiểu tình cảm cho lắm, không biết có nên kính một ly rượu không?"
Phụ nữ của mình. . . . . . Bốn chữ này đánh vào lòng Tường Vi, vang dội, nhanh như vậy mà hắn đã cho cô là người phụ nữ của Tả Đằng Triết Dã?
Tả Đằng Tây Tử là người phụ nữ thông minh, Hắc Diêm Tước là người đàn ông cuồng ngạo, hoàn toàn khác với người như anh trai cô! Anh trai làm như vậy không khiến Hắc Diêm Tước xuống đài được, huống chi cô cũng không trông cậy vào người đàn ông như Tước sẽ giống như anh trai cô giúp cô uống thay rượu, đến lúc đó người thiếu lễ độ không phải chỉ có anh trai cô, ngay cả cô là thiên kim nhà họ Tả Đằng cũng mất hết mặt mũi.
"Ôi anh, là người nhà cả mà, cũng không phải là rượu mạnh, đến đây, Thẩm tiểu thư đúng không, uống chung uống chung!"
Tả Đằng Tây Tử vội vàng đoạt lấy ly rượu trong tay Tả Đằng Triết Dã, đi đến bên cạnh Tường Vi, mặc dù từ trong đáy lòng không thể nào thích người phụ nữ anh trai coi trọng, nhưng vẫn kiềm chế sự bất mãn nói: "Thẩm tiểu thư, nếu như cô không uống ly rượu này, chính là không nể mặt tôi!"
Tường Vi bị bức éo, đôi mắt đẹp như nước mùa thu làm động lòng người lưu chuyển, làm Tả Đằng Tây Tử cũng không nhịn được mà kinh ngạc, khó trách anh cô vì cô ta mà thần hồn điên đảo, nhưng. . . . . .Thẩm Mạn Vi này cho cô một cảm giác đã từng quen biết.
". . . . . . Ừ, cám ơn. . . . . ." Tường Vi rũ mắt, nhớ tới hôm đó ở nhà họ Hắc, Tả Đằng Tây Tử cũng ép cô uống rượu, ngày hôm nay, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, sợ Tả Đằng Tây Tử sẽ nhận ra cô, Tường Vi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy ly rượu, động tác cứng đờ xoay người lại, cố ý hạ thấp giọng nói đang run rẩy, "Kính. . . . . . Hắc. . . . . . Tiên sinh!"
Khó khăn khạc ra bốn chữ này, Tường Vi không dám nhìn thẳng Hắc Diêm Tước, giơ ly rượu trong tay lên, "Khụ khụ khụ!" Mùi vị cay nồng làm cô nhịn không được mà sặc.
"Mạn Vi, cẩn thận một chút." Tả Đằng Triết Dã săn sóc vỗ vỗ lưng của cô, sợ cô ho đến đau sốc hông.
"Tốt! Thẩm tiểu thư quả nhiên sảng khoái!" Khóe môi Hắc Diêm Tước cong lên, ánh mắt lại liếc cái tay kia Tả Đằng Triết Dã đang vỗ nhẹ tấm lưng trần của cô, tròng mắt không khỏi thoáng qua một tia lửa, là người nào thiết kế lễ phục? (3T: Ghen a!!!)
Giơ rượu lên rồi sảng khoái uống vào, nhưng đột nhiên đứng lên, dựa gần vào Tường Vi hơn, nói với Tả Đằng Triết: "Tả Đằng tiên sinh, tối nay không say không về! Tây Tử, rót rượu!"
"Ha ha, tốt!" Tả Đằng Tây Tử thấy Hắc Diêm Tước sảng lãng mà cười to, không khỏi mở cờ trong bụng, cô không nhìn lầm, xem ra Tước cùng anh cô rất hòa thuận, cô biết anh cô sẽ đồng ý cho cô qua lai với người đàn ông này!
Tường Vi âm thầm thở gấp, hai đấng mày râu liều mạng uống rượu, cô bị kẹp ở giữa không thể động đậy. Trái tim nhảy không ngừng, Thượng Đế, rốt cuộc bữa tiệc tối nay khi nào mới kết thúc?
Thân thể của tiên sinh như có như không chạm vào cánh tay cô, tính chất sợi tổng hợp cao cấp của tây trang màu trắng ma sát da thịt của cô, khiêu khích cô một trận tê dại, cô nín thở mà đợi, không dám xác định rốt cuộc tiên sinh là có lòng hoặc là vô ý, nhưng may mắn là, hắn cũng không phơi bày chuyện tình đêm đó của cô và hắn. . . . . .
Nghĩ tới đây, một hồi đắng chát xông lên đầu Tường Vi, trong tròng mắt có một cỗ đau buồn, lòng nặng trĩu, mới vừa rồi uống rượu làm cổ họng khó chịu, vì vậy, bưng nước trái cây trên bàn lên uống .
“Tới, cạn ly!"
"Được, Hắc tổng thật sảng khoái, tối nay uống thật sảng khoái!"
Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Triết Dã liều mạng uống rượu! Một ly tiếp một ly xuống bụng, trong mắt Tả Đằng Tây Tử là sự vui mừng!
Trong mắt Rhona có sự đố kị, cô hận không được cắt khuôn mặt đang tươi cười của Tả Đằng Tây Tử! Hài lòng, nhiệt tình làm gì, người mẫu số một Mễ Tư Kỳ không phải mất hết danh dự, cô không tin Tả Đằng Tây Tử có thể kéo dài bao lâu!
Ngồi ở Lễ Chúc Mừng, Nhạc Tín Dương cũng chưa phát hiện ra, Rhona cắn răng nghiến lợi, Tả Đằng Tây Tử đang trong mộng đẹp, trong lòng Tường Vi run sợ hơn.
Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Triết Dã cụng rượu đến hưng phấn bừng bừng, như nhau.
Trong bữa tiệc, Triển Diệc Tường bưng ly rượu lại gần, nhìn cảnh tượng náo nhiệt giữa bọn họ làm anh không khỏi xen vào: "Tả Đằng thiếu gia, thật là quá hiếm! Đây chính là lần đầu tiên xem các anh………"
Chợt, tròng mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia sắc bén, ngăn Triển Diệc Tường đang mở miệng.
Giật mình vì mình thiếu chút nữa lỡ lời, quả nhiên Hắc Diêm Tước rất hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, anh còn chưa nói ra khỏi miệng, tên kia đã biết rõ anh muốn nói gì rồi. Triển Diệc Tường đành phải nói hoàn chỉnh câu nói: "Ha ha, tửu lượng của Tả Đằng thiếu gia rất tốt nha!"
"Phải không? Tả Đằng thiếu gia tuổi còn trẻ nên mặt mũi như ngọc, lại nhớ tới, anh ngậm chìa khóa vàng ra đời, có tài sản kếch xù chờ thừa kế, cũng không sợ bị cắt đứt đôi chân!" (3T: Ý tên này là nếu TDTD bị tàn phế cũng không sợ nghèo khó)
Đột nhiên Hắc Diêm Tước nói một câu, nhất thời làm không khí lúng túng.
Hắn vô ý đánh giá thấp anh, làm khuôn mặt tươi cười của Tả Đằng Triết Dã lập tức cứng ngắc, bưng ly rượu trong tay uống cũng không được, không uống cũng không được!
"Ừm, Hắc tổng có ý tán thưởng Tả Đằng thiếu gia có một gia thế tốt như vậy, Tả Đằng thiếu gia đừng thấy lạ, đừng thấy lạ nha!" Triển Diệc Tường liên tục giảng hòa , không ngờ rằng lời anh nói lại làm cho người nào đó hờn giận.
"Triển, nghe nói cậu cùng nhân vật quan trọng của nhà họ Tả Đằng có quan hệ rất tốt, nếu Tây Tử có nhiều chị em, cậu có thể ở rể nhà họ Tả Đằng, cùng dòng họ với nhà họ Tả Đằng, chỉ tiếc sao, Tây Tử, nhà em còn có chị em nào không?"
Giọng nói Hắc Diêm Tước êm ái nhưng khiến Tường Vi lạnh cả người! Cô không dám nghiêng mặt nhìn hắn, đành phải làm khó Tả Đằng Triết với nụ cười yếu ớt.
Như nhận được dụng ý của Tường Vi, Tả Đằng Triết Dã lập tức mỉm cười nói: "Ha ha, Hắc tiên sinh, tửu lượng của Mạn Vi rất kém, để tôi uống thay cô ấy."
Mắt lạnh Hắc Diêm Tước chợt lóe, thoáng qua rồi biến mất.
Tiếp theo ngoái đầu lại nhìn Tả Đằng Tây Tử nghiền ngẫm cười nói: "Tây Tử, xem ra anh của em rất yêu thương phụ nữ của mình, nhìn như vậy, tôi không hiểu tình cảm cho lắm, không biết có nên kính một ly rượu không?"
Phụ nữ của mình. . . . . . Bốn chữ này đánh vào lòng Tường Vi, vang dội, nhanh như vậy mà hắn đã cho cô là người phụ nữ của Tả Đằng Triết Dã?
Tả Đằng Tây Tử là người phụ nữ thông minh, Hắc Diêm Tước là người đàn ông cuồng ngạo, hoàn toàn khác với người như anh trai cô! Anh trai làm như vậy không khiến Hắc Diêm Tước xuống đài được, huống chi cô cũng không trông cậy vào người đàn ông như Tước sẽ giống như anh trai cô giúp cô uống thay rượu, đến lúc đó người thiếu lễ độ không phải chỉ có anh trai cô, ngay cả cô là thiên kim nhà họ Tả Đằng cũng mất hết mặt mũi.
"Ôi anh, là người nhà cả mà, cũng không phải là rượu mạnh, đến đây, Thẩm tiểu thư đúng không, uống chung uống chung!"
Tả Đằng Tây Tử vội vàng đoạt lấy ly rượu trong tay Tả Đằng Triết Dã, đi đến bên cạnh Tường Vi, mặc dù từ trong đáy lòng không thể nào thích người phụ nữ anh trai coi trọng, nhưng vẫn kiềm chế sự bất mãn nói: "Thẩm tiểu thư, nếu như cô không uống ly rượu này, chính là không nể mặt tôi!"
Tường Vi bị bức éo, đôi mắt đẹp như nước mùa thu làm động lòng người lưu chuyển, làm Tả Đằng Tây Tử cũng không nhịn được mà kinh ngạc, khó trách anh cô vì cô ta mà thần hồn điên đảo, nhưng. . . . . .Thẩm Mạn Vi này cho cô một cảm giác đã từng quen biết.
". . . . . . Ừ, cám ơn. . . . . ." Tường Vi rũ mắt, nhớ tới hôm đó ở nhà họ Hắc, Tả Đằng Tây Tử cũng ép cô uống rượu, ngày hôm nay, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, sợ Tả Đằng Tây Tử sẽ nhận ra cô, Tường Vi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy ly rượu, động tác cứng đờ xoay người lại, cố ý hạ thấp giọng nói đang run rẩy, "Kính. . . . . . Hắc. . . . . . Tiên sinh!"
Khó khăn khạc ra bốn chữ này, Tường Vi không dám nhìn thẳng Hắc Diêm Tước, giơ ly rượu trong tay lên, "Khụ khụ khụ!" Mùi vị cay nồng làm cô nhịn không được mà sặc.
"Mạn Vi, cẩn thận một chút." Tả Đằng Triết Dã săn sóc vỗ vỗ lưng của cô, sợ cô ho đến đau sốc hông.
"Tốt! Thẩm tiểu thư quả nhiên sảng khoái!" Khóe môi Hắc Diêm Tước cong lên, ánh mắt lại liếc cái tay kia Tả Đằng Triết Dã đang vỗ nhẹ tấm lưng trần của cô, tròng mắt không khỏi thoáng qua một tia lửa, là người nào thiết kế lễ phục? (3T: Ghen a!!!)
Giơ rượu lên rồi sảng khoái uống vào, nhưng đột nhiên đứng lên, dựa gần vào Tường Vi hơn, nói với Tả Đằng Triết: "Tả Đằng tiên sinh, tối nay không say không về! Tây Tử, rót rượu!"
"Ha ha, tốt!" Tả Đằng Tây Tử thấy Hắc Diêm Tước sảng lãng mà cười to, không khỏi mở cờ trong bụng, cô không nhìn lầm, xem ra Tước cùng anh cô rất hòa thuận, cô biết anh cô sẽ đồng ý cho cô qua lai với người đàn ông này!
Tường Vi âm thầm thở gấp, hai đấng mày râu liều mạng uống rượu, cô bị kẹp ở giữa không thể động đậy. Trái tim nhảy không ngừng, Thượng Đế, rốt cuộc bữa tiệc tối nay khi nào mới kết thúc?
Thân thể của tiên sinh như có như không chạm vào cánh tay cô, tính chất sợi tổng hợp cao cấp của tây trang màu trắng ma sát da thịt của cô, khiêu khích cô một trận tê dại, cô nín thở mà đợi, không dám xác định rốt cuộc tiên sinh là có lòng hoặc là vô ý, nhưng may mắn là, hắn cũng không phơi bày chuyện tình đêm đó của cô và hắn. . . . . .
Nghĩ tới đây, một hồi đắng chát xông lên đầu Tường Vi, trong tròng mắt có một cỗ đau buồn, lòng nặng trĩu, mới vừa rồi uống rượu làm cổ họng khó chịu, vì vậy, bưng nước trái cây trên bàn lên uống .
“Tới, cạn ly!"
"Được, Hắc tổng thật sảng khoái, tối nay uống thật sảng khoái!"
Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Triết Dã liều mạng uống rượu! Một ly tiếp một ly xuống bụng, trong mắt Tả Đằng Tây Tử là sự vui mừng!
Trong mắt Rhona có sự đố kị, cô hận không được cắt khuôn mặt đang tươi cười của Tả Đằng Tây Tử! Hài lòng, nhiệt tình làm gì, người mẫu số một Mễ Tư Kỳ không phải mất hết danh dự, cô không tin Tả Đằng Tây Tử có thể kéo dài bao lâu!
Ngồi ở Lễ Chúc Mừng, Nhạc Tín Dương cũng chưa phát hiện ra, Rhona cắn răng nghiến lợi, Tả Đằng Tây Tử đang trong mộng đẹp, trong lòng Tường Vi run sợ hơn.
Hắc Diêm Tước cùng Tả Đằng Triết Dã cụng rượu đến hưng phấn bừng bừng, như nhau.
Trong bữa tiệc, Triển Diệc Tường bưng ly rượu lại gần, nhìn cảnh tượng náo nhiệt giữa bọn họ làm anh không khỏi xen vào: "Tả Đằng thiếu gia, thật là quá hiếm! Đây chính là lần đầu tiên xem các anh………"
Chợt, tròng mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia sắc bén, ngăn Triển Diệc Tường đang mở miệng.
Giật mình vì mình thiếu chút nữa lỡ lời, quả nhiên Hắc Diêm Tước rất hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, anh còn chưa nói ra khỏi miệng, tên kia đã biết rõ anh muốn nói gì rồi. Triển Diệc Tường đành phải nói hoàn chỉnh câu nói: "Ha ha, tửu lượng của Tả Đằng thiếu gia rất tốt nha!"
"Phải không? Tả Đằng thiếu gia tuổi còn trẻ nên mặt mũi như ngọc, lại nhớ tới, anh ngậm chìa khóa vàng ra đời, có tài sản kếch xù chờ thừa kế, cũng không sợ bị cắt đứt đôi chân!" (3T: Ý tên này là nếu TDTD bị tàn phế cũng không sợ nghèo khó)
Đột nhiên Hắc Diêm Tước nói một câu, nhất thời làm không khí lúng túng.
Hắn vô ý đánh giá thấp anh, làm khuôn mặt tươi cười của Tả Đằng Triết Dã lập tức cứng ngắc, bưng ly rượu trong tay uống cũng không được, không uống cũng không được!
"Ừm, Hắc tổng có ý tán thưởng Tả Đằng thiếu gia có một gia thế tốt như vậy, Tả Đằng thiếu gia đừng thấy lạ, đừng thấy lạ nha!" Triển Diệc Tường liên tục giảng hòa , không ngờ rằng lời anh nói lại làm cho người nào đó hờn giận.
"Triển, nghe nói cậu cùng nhân vật quan trọng của nhà họ Tả Đằng có quan hệ rất tốt, nếu Tây Tử có nhiều chị em, cậu có thể ở rể nhà họ Tả Đằng, cùng dòng họ với nhà họ Tả Đằng, chỉ tiếc sao, Tây Tử, nhà em còn có chị em nào không?"