Chương : 131
Tường Vi khập khiểng chạy từ trong hội trường ra, nhưng thấy có người chờ trước thang máy, cô sợ bị người khác bắt gặp bộ dạng thảm hại lúc này của cô, đành phải vọt vào cầu thang, da trên cánh tay bị rách thấy đau, hắn. . . . . . Thật là độc ác!
Tường Vi nhớ lại sự lạnh lùng khinh miệt của hắn, cố ý đạp gấu váy của cô, để cho cô xấu hổ trước mặt mọi người!
Hắn không phải cố ý làm bộ như không biết cô sao, xem cô như người xa lạ thì tốt rồi, dù thế nào đi nữa hắn cũng không biết cô chính là Tường Vi, nhưng. . . . . . Biết, chỉ sợ hắn sẽ độc ác hơn nữa!
Thở dài một cái, đem giày cao gót trên chân cởi ra, Tường Vi chịu đựng đau đớn chậm rãi đi xuống cầu thang.
"Ăn mặc long trọng như vậy, nhưng lễ phục lại bị mình làm dơ bẩn, cũng không biết nước trái cây trên ngực có thể rửa đi không. . . . . . Dick sẽ không trách cứ mình chứ? Dù sao đây là. . . . . . Ngoài ý muốn. . . . . ."
Tường Vi cau mày tự mình lẩm bẩm, không ý thức được mà đi tới lầu một, tay mở cửa chính trong cầu thang, sau đó thừa dịp không có người mà len lén đi ra……
"Thế nào, tiểu thư Mạn Đà La xinh đẹp như vậy mà nhếch nhác chạy trốn ra cửa sau sao?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, đem động tác Tường Vi đông lại!
Cô chợt hít vào một ngụm khí lạnh, nâng con ngươi hoang mang sợ hãi lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nghiêng người dựa vào vách tường hút thuốc lá trước mắt!
Ở cửa sau bãi đậu xe này, ánh sáng lờ mờ, bộ vest trắng này lại có vẻ cực kỳ trong sáng, thân thể cao to mà lười biếng dựa vào vách tường, một tay để trong túi quần, một tay khác cầm một điếu thuốc ngậm, hút thuốc .
Cô suýt nữa có thể nhìn thấy thần kinh căng thẳng trên sườn mặt tuấn tú này, chân mày thâm trầm, giọng nói cực kỳ lành lạnh ở bãi đỗ xe yên tĩnh này!
"Sợ đến choáng váng, hả?"
Khuôn mặt Hắc Diêm Tước quay qua, ánh mắt lạnh lùng tối tăm uy hiếp ánh mắt cô, khóe môi mỏng manh nâng lên thành sự tà ác quen thuộc, bỏ tàn thuốc cầm trong tay, sau đó đạp bước chân, từng bước từng bước tiến tới gần Tường Vi, ưu nhã như một Tiểu Báo ( con báo nhỏ) nguy hiểm!
"Ách. . . . . ."
Tường Vi trố mắt, cho đến khi hắn đến gần thân thể của cô, lúc này mới chợt hiểu mà quát to một tiếng: "A….."
Sau đó, tính phản xạ co cẳng chạy……
Nhưng không nghĩ cái kia đau đến nhe răng trợn mắt, còn không chạy xa mấy bước , thắt lưng ngay sau đó bị một đôi cánh tay như sắt ôm lấy từ phía sau!
"A. . . . . . thả, buông tôi ra. . . . . ."
Đêm đầu kinh khủng lại quay về trong đầu, Tường Vi sợ hãi giùng giằng, Thượng Đế, cô cho là cô thoát khỏi phạm vi của hắn, nào biết bị hắn bắt được ở chỗ này!
Đột nhiên hơi thở dịu dàng của hắn truyền đến từ sau tai cô, mặt chen vào cổ của cô, hít một hơi thật sâu, giọng nói ma mị thật thấp vang lên:
"A, đang suy nghĩ tại sao gặp lại tôi ở chỗ này sao? Đừng quên, khách sạn Hoàng Đình là của tôi, cô có thể chạy trốn đến nơi đâu đây? Mạn Đà La. . . . . .của tôi!"
Môi của hắn chạm đến cái cổ nhỏ mềm mại của cô, làm cho cô một trận tê dại, trong lòng tạo nên tầng tầng gợn sóng, hắn kêu cô là Mạn Đà La, đại biểu hắn không biết cô là Tường Vi?
Mang theo một tia không xác định, nếu hắn coi cô là Mạn Đà La, như vậy cô phải biểu hiện không giống với Tường Vi, Tường Vi cố giữ trấn định nói: "Xin. . . . . . Mời buông tôi ra! Tôi muốn đi về!"
Nếu là đổi thành Tường Vi, nhất định là cô không dám.......như vậy đi, Tường Vi là người hầu của hắn, từng chịu ơn của hắn, là cô gái hắn nhận nuôi, nhưng mà. . . . . . không phải Mạn Đà La!
Cô cố gắng tự nói với mình, Mạn Đà La không nợ hắn cái gì, không cần coi hắn là ân nhân, huống chi. . . . . . Hắn không phải cùng Tả Đằng Tây Tử vui vẻ, sau đó đoạt lấy thân thể Tường Vi, mà lúc này lại vô liêm sỉ hôn Mạn Đà La sao!
Ngực trào lên một trận khổ sở, Tường Vi hít sâu, hắn rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, tại sao lại làm cô đau lòng như thế?
"Trở về?" Tròng mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia đùa giỡn tà ác, "A, chúng ta đã lâu không gặp, tôi ngược lại thật nhớ đêm đó, khó trách người ta nói cô là Mạn Đà La, thật là khiến người ta không nhịn được mà nghiện!"
Bỗng dưng, hắn hít mùi thơm đặc biệt thật sâu của cô, cánh tay có lực ôm lấy cô.
"Này, ngài. . . . . . Ngài ôm tôi đi đâu? Thả tôi xuống!"
Tường Vi không biết có sức lực từ đâu mà quát hắn! Mặc dù giọng nói mềm mại thiếu một chút lực, nhưng mà, cô nghe hắn nói bốn chữ ‘đã lâu không gặp’ thì nổi trận lôi đình!
Hắn quả nhiên xem cô như một người khác đúng không ?
Rốt cuộc là hắn muốn cùng nhiều người con gái dây dưa không nghỉ?
Cô ghét người đàn ông lạm tình ( không có giới hạn về tình yêu ) như hắn! Cô uất ức thay ‘Tường Vi’!
Nghĩ đi nghĩ lại rồi giật mình vì có nước mắt trào ra, cô quát loạn xạ: "Cái người khốn nạn này, ngài buông tôi ra. . . . . . Ô. . . . . ."
Hắc Diêm Tước ôm eo thon nhỏ của cô trong tay, chân mày không khỏi cau chặt, "Mới vừa rồi té đau không?"
"Chuyện không liên quan ngài!" Cô vẫn đắm chìm trong đau thương, căn bản không phát hiện giọng điệu bức người của mình.
Khẽ nhíu mày, khóe môi hắn nâng lên thành nụ cười yếu ớt, hắn rốt cuộc kích động móng vuốt bên trong con thỏ nhỏ này sao?
"È hèm, thật là bội phục bản lãnh quyến rũ của cô, Tả Đằng Triết Dã là đàn ông rất tốt sao? Đã như vậy, chẳng bằng thuận đường rình rập tôi, tôi vui mừng, có thể thưởng chút tiền tiêu vặt cho cô dùng."
Giọng hắn cuồng ngạo, là thói quen nhiều năm trước tới nay.
"Không lạ gì!" Cô bịt lại lỗ tai không muốn nghe giọng châm biếm của hắn, cô đã đủ khổ sở, lúc hắn làm cô xấu mặt trước nhiều người như vậy, hắn không biết cô là Tường Vi, lúc hắn cho cô là một người phụ nữ khác, làm cô tức giận chính là, hắn vẫn nghĩ tới muốn vui vẻ cùng cô!
"Ha ha ha. . . . . ."
Tiếng cười sảng lãng từ trong miệng hắn bật ra, hắn ôm cô xông lên lầu trên thật nhanh, trong ánh mắt thoáng qua một tia ánh lửa, tà mị thốt ra ở vành tai cô………
Tường Vi nhớ lại sự lạnh lùng khinh miệt của hắn, cố ý đạp gấu váy của cô, để cho cô xấu hổ trước mặt mọi người!
Hắn không phải cố ý làm bộ như không biết cô sao, xem cô như người xa lạ thì tốt rồi, dù thế nào đi nữa hắn cũng không biết cô chính là Tường Vi, nhưng. . . . . . Biết, chỉ sợ hắn sẽ độc ác hơn nữa!
Thở dài một cái, đem giày cao gót trên chân cởi ra, Tường Vi chịu đựng đau đớn chậm rãi đi xuống cầu thang.
"Ăn mặc long trọng như vậy, nhưng lễ phục lại bị mình làm dơ bẩn, cũng không biết nước trái cây trên ngực có thể rửa đi không. . . . . . Dick sẽ không trách cứ mình chứ? Dù sao đây là. . . . . . Ngoài ý muốn. . . . . ."
Tường Vi cau mày tự mình lẩm bẩm, không ý thức được mà đi tới lầu một, tay mở cửa chính trong cầu thang, sau đó thừa dịp không có người mà len lén đi ra……
"Thế nào, tiểu thư Mạn Đà La xinh đẹp như vậy mà nhếch nhác chạy trốn ra cửa sau sao?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, đem động tác Tường Vi đông lại!
Cô chợt hít vào một ngụm khí lạnh, nâng con ngươi hoang mang sợ hãi lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nghiêng người dựa vào vách tường hút thuốc lá trước mắt!
Ở cửa sau bãi đậu xe này, ánh sáng lờ mờ, bộ vest trắng này lại có vẻ cực kỳ trong sáng, thân thể cao to mà lười biếng dựa vào vách tường, một tay để trong túi quần, một tay khác cầm một điếu thuốc ngậm, hút thuốc .
Cô suýt nữa có thể nhìn thấy thần kinh căng thẳng trên sườn mặt tuấn tú này, chân mày thâm trầm, giọng nói cực kỳ lành lạnh ở bãi đỗ xe yên tĩnh này!
"Sợ đến choáng váng, hả?"
Khuôn mặt Hắc Diêm Tước quay qua, ánh mắt lạnh lùng tối tăm uy hiếp ánh mắt cô, khóe môi mỏng manh nâng lên thành sự tà ác quen thuộc, bỏ tàn thuốc cầm trong tay, sau đó đạp bước chân, từng bước từng bước tiến tới gần Tường Vi, ưu nhã như một Tiểu Báo ( con báo nhỏ) nguy hiểm!
"Ách. . . . . ."
Tường Vi trố mắt, cho đến khi hắn đến gần thân thể của cô, lúc này mới chợt hiểu mà quát to một tiếng: "A….."
Sau đó, tính phản xạ co cẳng chạy……
Nhưng không nghĩ cái kia đau đến nhe răng trợn mắt, còn không chạy xa mấy bước , thắt lưng ngay sau đó bị một đôi cánh tay như sắt ôm lấy từ phía sau!
"A. . . . . . thả, buông tôi ra. . . . . ."
Đêm đầu kinh khủng lại quay về trong đầu, Tường Vi sợ hãi giùng giằng, Thượng Đế, cô cho là cô thoát khỏi phạm vi của hắn, nào biết bị hắn bắt được ở chỗ này!
Đột nhiên hơi thở dịu dàng của hắn truyền đến từ sau tai cô, mặt chen vào cổ của cô, hít một hơi thật sâu, giọng nói ma mị thật thấp vang lên:
"A, đang suy nghĩ tại sao gặp lại tôi ở chỗ này sao? Đừng quên, khách sạn Hoàng Đình là của tôi, cô có thể chạy trốn đến nơi đâu đây? Mạn Đà La. . . . . .của tôi!"
Môi của hắn chạm đến cái cổ nhỏ mềm mại của cô, làm cho cô một trận tê dại, trong lòng tạo nên tầng tầng gợn sóng, hắn kêu cô là Mạn Đà La, đại biểu hắn không biết cô là Tường Vi?
Mang theo một tia không xác định, nếu hắn coi cô là Mạn Đà La, như vậy cô phải biểu hiện không giống với Tường Vi, Tường Vi cố giữ trấn định nói: "Xin. . . . . . Mời buông tôi ra! Tôi muốn đi về!"
Nếu là đổi thành Tường Vi, nhất định là cô không dám.......như vậy đi, Tường Vi là người hầu của hắn, từng chịu ơn của hắn, là cô gái hắn nhận nuôi, nhưng mà. . . . . . không phải Mạn Đà La!
Cô cố gắng tự nói với mình, Mạn Đà La không nợ hắn cái gì, không cần coi hắn là ân nhân, huống chi. . . . . . Hắn không phải cùng Tả Đằng Tây Tử vui vẻ, sau đó đoạt lấy thân thể Tường Vi, mà lúc này lại vô liêm sỉ hôn Mạn Đà La sao!
Ngực trào lên một trận khổ sở, Tường Vi hít sâu, hắn rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, tại sao lại làm cô đau lòng như thế?
"Trở về?" Tròng mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua một tia đùa giỡn tà ác, "A, chúng ta đã lâu không gặp, tôi ngược lại thật nhớ đêm đó, khó trách người ta nói cô là Mạn Đà La, thật là khiến người ta không nhịn được mà nghiện!"
Bỗng dưng, hắn hít mùi thơm đặc biệt thật sâu của cô, cánh tay có lực ôm lấy cô.
"Này, ngài. . . . . . Ngài ôm tôi đi đâu? Thả tôi xuống!"
Tường Vi không biết có sức lực từ đâu mà quát hắn! Mặc dù giọng nói mềm mại thiếu một chút lực, nhưng mà, cô nghe hắn nói bốn chữ ‘đã lâu không gặp’ thì nổi trận lôi đình!
Hắn quả nhiên xem cô như một người khác đúng không ?
Rốt cuộc là hắn muốn cùng nhiều người con gái dây dưa không nghỉ?
Cô ghét người đàn ông lạm tình ( không có giới hạn về tình yêu ) như hắn! Cô uất ức thay ‘Tường Vi’!
Nghĩ đi nghĩ lại rồi giật mình vì có nước mắt trào ra, cô quát loạn xạ: "Cái người khốn nạn này, ngài buông tôi ra. . . . . . Ô. . . . . ."
Hắc Diêm Tước ôm eo thon nhỏ của cô trong tay, chân mày không khỏi cau chặt, "Mới vừa rồi té đau không?"
"Chuyện không liên quan ngài!" Cô vẫn đắm chìm trong đau thương, căn bản không phát hiện giọng điệu bức người của mình.
Khẽ nhíu mày, khóe môi hắn nâng lên thành nụ cười yếu ớt, hắn rốt cuộc kích động móng vuốt bên trong con thỏ nhỏ này sao?
"È hèm, thật là bội phục bản lãnh quyến rũ của cô, Tả Đằng Triết Dã là đàn ông rất tốt sao? Đã như vậy, chẳng bằng thuận đường rình rập tôi, tôi vui mừng, có thể thưởng chút tiền tiêu vặt cho cô dùng."
Giọng hắn cuồng ngạo, là thói quen nhiều năm trước tới nay.
"Không lạ gì!" Cô bịt lại lỗ tai không muốn nghe giọng châm biếm của hắn, cô đã đủ khổ sở, lúc hắn làm cô xấu mặt trước nhiều người như vậy, hắn không biết cô là Tường Vi, lúc hắn cho cô là một người phụ nữ khác, làm cô tức giận chính là, hắn vẫn nghĩ tới muốn vui vẻ cùng cô!
"Ha ha ha. . . . . ."
Tiếng cười sảng lãng từ trong miệng hắn bật ra, hắn ôm cô xông lên lầu trên thật nhanh, trong ánh mắt thoáng qua một tia ánh lửa, tà mị thốt ra ở vành tai cô………