Chương : 154
Ba ngày sau
Bất tri bất giác, mùa hè lặng lẽ tới.
Trời bắt đầu ấm áp lên, nhưng không còn nóng bức, nhà họ Hắc ở sườn núi, vùng này có mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp, là cảnh đẹp mà rất nhiều người giàu có tranh đoạt.
Nhà họ Hắc từ trên xuống dưới, hôm nay đặc biệt long trọng, thậm chí miệng cống còn phủ một tấm thảm đỏ thật dài, tất cả người hầu tụ tập, chia ra xếp thành hai hàng, cung cung kính kính canh giữ ở cổng nhà họ Hắc, bởi vì hôm nay là ngày tiên sinh trở về từ Paris!
Xe hơi Lincoln dài và sang trọng, mới đón tiên sinh từ sân bay trở về, chậm rãi lái vào nhà họ Hắc rộng lớn.
Tường Vi cũng ngồi trên xe, tài xế A Hải thỉnh thoảng nhìn cô qua kính, trong lòng âm thầm than thở, tiên sinh mang về một nhân gian tuyệt sắc từ Paris, người phụ nữ này so với những người phụ nữ vây quanh tiên sinh mà anh từng thấy thì xinh đẹp gấp trăm lần, nhất là phong cách thanh nhã thanh thuần trên mặt vị tiểu thư này, làm hạ thấp rất nhiều người.
Hắc Diêm Tước yên lặng ngồi bên cạnh Tường Vi, liếc mắt nhìn Tường Vi bên cạnh, đã ba ngày cô không đáp lại lời hắn nói!
Ở Paris, vô luận là hắn gây khó khăn cho cô thế nào, hành hạ cô thế nào, cô đều cắn chặt hàm răng, đôi mắt đẫm lệ.
Cô đang cùng hắn giận dỗi!
Hắn chợt ý thức được một điều. Cô bé này vì chuyện của thằng nhóc Tả Đằng Triết Dã, đối với hắn (TĐTD) canh cánh trong lòng!
Vì vậy, hắn nhanh chóng xử lý xong việc ở Paris, mang cô trở về nước.
Chỉ là, bởi vì chuyện lần trước mà ‘Ny Thường’ lên trang đầu tờ báo ở Paris, truyền khắp toàn bộ Châu Âu, ông cụ Tả Đằng ( cha của TĐTD) dùng hết tất cả năng lực, mới phong tỏa được tin tức lan truyền ở Châu Á, giữ được sự nghiệp ở Châu Á. Hơn nữa lực ảnh hưởng Smith Jordan, chẳng khác gì là đóng kín đường tiến quân tới Châu Âu của ‘Ny Thường’.
Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên, lộ ra nụ cười tà lạnh (tà ác+lạnh lùng) nhàn nhạt, lúc đầu hắn có thể hoàn toàn ngăn cản sự nghiệp trong nước của ‘Ny Thường’, nhưng đột nhiên xuất hiện ‘Mạn Đà La khóc ra máu’, ngoài ý muốn cứu sống bọn họ, mà đầu sỏ phá hư kế hoạch hắn đang ngồi bên cạnh hắn.
Cô nhiều lần phá hư thuộc hạ của hắn, hắn chưa tính toán với cô, cô ngược lại vì Tả Đằng Triết Dã chiến tranh lạnh cùng hắn!
Ba ngày!
Ròng rã ba ngày, cô không mở miệng nói với hắn một câu!
Điều này làm cho hắn giận dữ, đến điên cuồng, rồi đến lãnh chí (lạnh lùng+ hung dữ), cho tới lúc này, đành phải thở dài.
Lần đầu tiên, cô để cho hắn thấy được sự quật cường của cô!
"A Hải, gần đây nhà họ Hắc có chuyện gì đặc biệt không?" Hắn hơi phiền muộn đốt một điếu thuốc.
"Tiên sinh, không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tiểu thư Tả Đằng Tây Tử đã tới mấy lần. Mặt khác, hình như cháu gái của thím Hắc là Mai Linh vẫn chưa trở về, thím Hắc đã sai người tìm cô ta."
A Hải trả lời, mắt không khỏi liếc cô gái xinh đẹp bên cạnh tiên sinh một cái, không biết nói chuyện tình nhân cũ của tiên sinh trước mặt tình nhân mới có hợp không, nhưng anh phải báo cáo rõ ràng cho tiên sinh…...
Về phần Mai Linh, từ một năm kia, đứa con gái da đen dùng lí do nhà quá xa mà đi học cùng với tiểu thư Tường Vi, anh cũng không thích đứa bé kia.
Mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) Hắc Diêm Tước khẽ vặn, Tả Đằng Tây Tử vẫn còn giá trị lợi dụng, "Lần sau gặp lại cô ta, để cô ta trực tiếp đến công ty tìm tôi."
"Vâng, tiên sinh." A Hải vừa nghe, lập tức hiểu, xem ra địa vị của tiểu thư Tả Đằng Tây Tử không bằng vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt này. Bởi vì phụ nữ được tiên sinh đưa về nhà họ Hắc không nhiều lắm, qua nhiều năm như vậy, anh không gặp nhiều, chỉ là cuối cùng cũng bị đày vào lãnh cung.
Chợt, A Hải vì cái này mà cảm thán, anh len lén nhìn Tường Vi qua kính, người phụ nữ này có thể ở bên cạnh tiên sinh bao lâu đây?
Xe màu đen ngừng lại trước cổng, người hầu đã xếp thành hai đội thật dài ở ngoài xe, phô trương có thể so với nguyên thủ quốc gia, mà Hắc Diêm Tước chính là vương gia hắc ám!
"Hoan nghênh tiên sinh trở về nước!"
Bọn người hầu cung kính khom người nói.
A Hải vội vàng xuống xe để mở cửa cho tiên sinh, chờ anh đi vòng qua bên kia để mở cửa xe cho Tường Vi, Tường Vi đã tự mở cửa xe ra.
Nhưng mà. . . . . . Tường Vi vừa xuất hiện, tất cả người hầu lập tức sợ ngây người, bao gồm cả thím Hắc!
Bộ váy liền thân chiffon Paris, đem lấy dáng người hoàn mỹ, yểu điệu, mảnh khảnh của cô lộ ra, một mái tóc đen nhánh, lúc còn ở Paris, cô có thói quen cột vào sau ót, vài sợi tóc buông xuống dưới, vừa dịu dàng vừa dí dỏm, vừa thanh nhã vừa hấp dẫn.
Bọn họ cũng sợ ngây người, tiên sinh, mang về một thiên sứ từ Paris!
"Tiên sinh, chào mừng ngài trở lại!" Thím Hắc làm quản gia, lập tức tiến lên nghênh đón.
"Ừ." Hắc Diêm Tước nhàn nhạt trả lời một câu, thuận miệng mà hỏi, "Nghe nói không thấy cháu gái của bà?"
Ánh mắt bọn người hầu nhìn Tường Vi, hắn đều thấy, trong lòng có điểm bế tắc, mấy năm qua, những người hầu kia chưa từng quan tâm tới Tường Vi, hắn biết, huống chi quanh năm cô đều lấy tóc che mặt, bọn họ không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay, gương mặt của cô được đưa ra ánh sáng, trước mắt bao người, chẳng biết tại sao, hắn muốn đem cô giấu đi, không muốn chia sẻ cho người ngoài!
"Tiên sinh, thím Hắc tôi thật sự là vô dụng, cháu gái của mình còn không trông coi được. Cũng không biết đứa bé kia rốt cuộc ra sao rồi, tiên sinh, ngài phải giúp tôi. . . . . ." Thím Hắc nhân cơ hội nói ra, bà đang lo không biết nói chuyện này với tiên sinh như thế nào.
Hắc Diêm Tước qua loa gật đầu, "Ừ, tôi sẽ phái người đi tìm."
Đang định xoay người lấy xe, mặt khác kéo Tường Vi đến bên cạnh mình, thì thấy cô bé kia quay đầu đi về hướng vườn Tường Vi………..
Bóng lưng đơn thuần kia, cố gắng thẳng tắp.
Chuyến đi Paris này, mẹ Phúc đưa cô đi mua không ít quần áo, tóc tùy ý cột vào sau ót, thoạt nhìn như cô gái nhà bên cạnh. (hàng xóm)
Bất tri bất giác, mùa hè lặng lẽ tới.
Trời bắt đầu ấm áp lên, nhưng không còn nóng bức, nhà họ Hắc ở sườn núi, vùng này có mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp, là cảnh đẹp mà rất nhiều người giàu có tranh đoạt.
Nhà họ Hắc từ trên xuống dưới, hôm nay đặc biệt long trọng, thậm chí miệng cống còn phủ một tấm thảm đỏ thật dài, tất cả người hầu tụ tập, chia ra xếp thành hai hàng, cung cung kính kính canh giữ ở cổng nhà họ Hắc, bởi vì hôm nay là ngày tiên sinh trở về từ Paris!
Xe hơi Lincoln dài và sang trọng, mới đón tiên sinh từ sân bay trở về, chậm rãi lái vào nhà họ Hắc rộng lớn.
Tường Vi cũng ngồi trên xe, tài xế A Hải thỉnh thoảng nhìn cô qua kính, trong lòng âm thầm than thở, tiên sinh mang về một nhân gian tuyệt sắc từ Paris, người phụ nữ này so với những người phụ nữ vây quanh tiên sinh mà anh từng thấy thì xinh đẹp gấp trăm lần, nhất là phong cách thanh nhã thanh thuần trên mặt vị tiểu thư này, làm hạ thấp rất nhiều người.
Hắc Diêm Tước yên lặng ngồi bên cạnh Tường Vi, liếc mắt nhìn Tường Vi bên cạnh, đã ba ngày cô không đáp lại lời hắn nói!
Ở Paris, vô luận là hắn gây khó khăn cho cô thế nào, hành hạ cô thế nào, cô đều cắn chặt hàm răng, đôi mắt đẫm lệ.
Cô đang cùng hắn giận dỗi!
Hắn chợt ý thức được một điều. Cô bé này vì chuyện của thằng nhóc Tả Đằng Triết Dã, đối với hắn (TĐTD) canh cánh trong lòng!
Vì vậy, hắn nhanh chóng xử lý xong việc ở Paris, mang cô trở về nước.
Chỉ là, bởi vì chuyện lần trước mà ‘Ny Thường’ lên trang đầu tờ báo ở Paris, truyền khắp toàn bộ Châu Âu, ông cụ Tả Đằng ( cha của TĐTD) dùng hết tất cả năng lực, mới phong tỏa được tin tức lan truyền ở Châu Á, giữ được sự nghiệp ở Châu Á. Hơn nữa lực ảnh hưởng Smith Jordan, chẳng khác gì là đóng kín đường tiến quân tới Châu Âu của ‘Ny Thường’.
Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên, lộ ra nụ cười tà lạnh (tà ác+lạnh lùng) nhàn nhạt, lúc đầu hắn có thể hoàn toàn ngăn cản sự nghiệp trong nước của ‘Ny Thường’, nhưng đột nhiên xuất hiện ‘Mạn Đà La khóc ra máu’, ngoài ý muốn cứu sống bọn họ, mà đầu sỏ phá hư kế hoạch hắn đang ngồi bên cạnh hắn.
Cô nhiều lần phá hư thuộc hạ của hắn, hắn chưa tính toán với cô, cô ngược lại vì Tả Đằng Triết Dã chiến tranh lạnh cùng hắn!
Ba ngày!
Ròng rã ba ngày, cô không mở miệng nói với hắn một câu!
Điều này làm cho hắn giận dữ, đến điên cuồng, rồi đến lãnh chí (lạnh lùng+ hung dữ), cho tới lúc này, đành phải thở dài.
Lần đầu tiên, cô để cho hắn thấy được sự quật cường của cô!
"A Hải, gần đây nhà họ Hắc có chuyện gì đặc biệt không?" Hắn hơi phiền muộn đốt một điếu thuốc.
"Tiên sinh, không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tiểu thư Tả Đằng Tây Tử đã tới mấy lần. Mặt khác, hình như cháu gái của thím Hắc là Mai Linh vẫn chưa trở về, thím Hắc đã sai người tìm cô ta."
A Hải trả lời, mắt không khỏi liếc cô gái xinh đẹp bên cạnh tiên sinh một cái, không biết nói chuyện tình nhân cũ của tiên sinh trước mặt tình nhân mới có hợp không, nhưng anh phải báo cáo rõ ràng cho tiên sinh…...
Về phần Mai Linh, từ một năm kia, đứa con gái da đen dùng lí do nhà quá xa mà đi học cùng với tiểu thư Tường Vi, anh cũng không thích đứa bé kia.
Mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) Hắc Diêm Tước khẽ vặn, Tả Đằng Tây Tử vẫn còn giá trị lợi dụng, "Lần sau gặp lại cô ta, để cô ta trực tiếp đến công ty tìm tôi."
"Vâng, tiên sinh." A Hải vừa nghe, lập tức hiểu, xem ra địa vị của tiểu thư Tả Đằng Tây Tử không bằng vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt này. Bởi vì phụ nữ được tiên sinh đưa về nhà họ Hắc không nhiều lắm, qua nhiều năm như vậy, anh không gặp nhiều, chỉ là cuối cùng cũng bị đày vào lãnh cung.
Chợt, A Hải vì cái này mà cảm thán, anh len lén nhìn Tường Vi qua kính, người phụ nữ này có thể ở bên cạnh tiên sinh bao lâu đây?
Xe màu đen ngừng lại trước cổng, người hầu đã xếp thành hai đội thật dài ở ngoài xe, phô trương có thể so với nguyên thủ quốc gia, mà Hắc Diêm Tước chính là vương gia hắc ám!
"Hoan nghênh tiên sinh trở về nước!"
Bọn người hầu cung kính khom người nói.
A Hải vội vàng xuống xe để mở cửa cho tiên sinh, chờ anh đi vòng qua bên kia để mở cửa xe cho Tường Vi, Tường Vi đã tự mở cửa xe ra.
Nhưng mà. . . . . . Tường Vi vừa xuất hiện, tất cả người hầu lập tức sợ ngây người, bao gồm cả thím Hắc!
Bộ váy liền thân chiffon Paris, đem lấy dáng người hoàn mỹ, yểu điệu, mảnh khảnh của cô lộ ra, một mái tóc đen nhánh, lúc còn ở Paris, cô có thói quen cột vào sau ót, vài sợi tóc buông xuống dưới, vừa dịu dàng vừa dí dỏm, vừa thanh nhã vừa hấp dẫn.
Bọn họ cũng sợ ngây người, tiên sinh, mang về một thiên sứ từ Paris!
"Tiên sinh, chào mừng ngài trở lại!" Thím Hắc làm quản gia, lập tức tiến lên nghênh đón.
"Ừ." Hắc Diêm Tước nhàn nhạt trả lời một câu, thuận miệng mà hỏi, "Nghe nói không thấy cháu gái của bà?"
Ánh mắt bọn người hầu nhìn Tường Vi, hắn đều thấy, trong lòng có điểm bế tắc, mấy năm qua, những người hầu kia chưa từng quan tâm tới Tường Vi, hắn biết, huống chi quanh năm cô đều lấy tóc che mặt, bọn họ không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay, gương mặt của cô được đưa ra ánh sáng, trước mắt bao người, chẳng biết tại sao, hắn muốn đem cô giấu đi, không muốn chia sẻ cho người ngoài!
"Tiên sinh, thím Hắc tôi thật sự là vô dụng, cháu gái của mình còn không trông coi được. Cũng không biết đứa bé kia rốt cuộc ra sao rồi, tiên sinh, ngài phải giúp tôi. . . . . ." Thím Hắc nhân cơ hội nói ra, bà đang lo không biết nói chuyện này với tiên sinh như thế nào.
Hắc Diêm Tước qua loa gật đầu, "Ừ, tôi sẽ phái người đi tìm."
Đang định xoay người lấy xe, mặt khác kéo Tường Vi đến bên cạnh mình, thì thấy cô bé kia quay đầu đi về hướng vườn Tường Vi………..
Bóng lưng đơn thuần kia, cố gắng thẳng tắp.
Chuyến đi Paris này, mẹ Phúc đưa cô đi mua không ít quần áo, tóc tùy ý cột vào sau ót, thoạt nhìn như cô gái nhà bên cạnh. (hàng xóm)