Chương : 168
Đây là buổi sáng thứ 2 của Tường Vi trong ngôi biệt thự mới này.
“Gâu gâu, gâu gâu.”
Tường Vi bị tiếng sủa đầy lo lắng của Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên đánh thức.
Tường Vi tỉnh dậy xoa xoa mắt, bước xuống giường rồi chân không đi ra ngoài nói: "Này hai cô gái, không được sủa nữa đâu nhé, mới sáng sớm thôi mà?
“Gâu gâu, gâu gâu.”
Điềm Tâm chạy vọt tới bên cửa, dùng sức sủa thật lớn!
"Ha ha, sao thế? Muốn ra ngoài chơi à?" Tường Vi nhìn Điềm Tâm cười, "Nghịch ngợm quá đi!" Vừa nói xong cô liền chạy tới kéo cửa ra.
Vừa mở cửa ra thì đôi mắt còn đang ngái ngủ cô cũng mở thật to!
Tiếp đó là một bóng người cao lớn trùm lên cả người cô, như một ngọn núi cao lớn vậy, cô sửng sốt đứng yên ở đó.
"Sao? Nhìn thấy tôi mà cứ như chuột gặp mèo vậy?"
Hắc Diêm Tước từ tốn nói, mới hai ngày không gặp, hắn vẫn như cũ không có gì thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy!
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu!"
Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên lo lắng sủa thật lớn, nhưng khí thế của Hắc Diêm Tước khiến chúng nó không dám manh động.
"Tiên... tiên sinh!"
Sắc mặt Tường Vi trắng bệch ra, giọng nói cô đầy hoảng sợ, cô thể tin nổi mà nhìn người đàn ông trước mắt, trời ạ, trời sáng rồi mà vẫn còn nằm mơ sao? Nếu không tại sao cô lại nhanh như vậy đã gặp lại tiên sinh?
Hắc Diêm Tước nheo mắt khẽ nở nụ cười thần bí, trước khi Tường Vi kịp phản ứng, hắn đã đi thẳng vào nhà, mặc cho hai con chó nhỏ đó sủa om sòm, dù sao đi nữa thì chúng cũng chẳng phải đối thủ của anh!
"Chỗ này của cô thật không dễ kiếm mà, sao bây giờ nói chuyện lại không được lưu loát nữa rồi, quay trở về làm Thẩm Tường Vi trước kia rồi sao?
Hắc Diêm Tước vừa trêu chọc cô vừa quan sát bốn phía.
"Chà! Căn nhà này rộng hơn nơi lúc trước cô ở không ít nhỉ, ừm, rộng hơn nhiều...." Hắn cuối đầu nhìn Điềm Tâm rồi châm chọc nói: "Ngay cả con chó cũng lớn hơn trước, xem ra, lá gan của cô nhất định cũng lớn hơn nhiều."
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như đang thảo luận về một món ăn nào đó vậy, nhưng đến tai Tường Vi lại khiến cô cảm thấy kinh hồn bạt vía!
Ngẩng đầu lên thì thấy mấy tấm hình trên giá sách, chính là mấy tấm áp phích mà Tường Vi chụp hôm trước.
"Đây chính là ảnh quảng cáo mới mà cô chụp cho Ny Thường à?" Hắn tỉ mỉ quan sát rồi gật đầu nói: "Cũng không tệ đấy!"
"Tiên, tiên sinh! Sao ngài lại tới đây?" Tường Vi thấp thỏm đi theo hắn.
Những việc xảy ra với ngôi nhà gỗ lúc trước khiến cô cảm thấy lo lắng cho số phận của căn nhà này cũng sẽ bị hắn hủy hoại. Đây là nơi Dick cung cấp cho cô ở tạm thôi, nếu hắn mà làm gì đó với căn nhà này thì cô làm sao mà ăn nói với Dick đây!
Nhưng thành thật mà nói, cô cảm thấy thật ngạc nhiên với thái độ của tiên sinh, cô cho rằng hắn vừa bước vào sẽ rống lên giận dữ, hoặc sẽ tàn nhẫn mà đánh cô, hoặc sẽ lăng nhục cô. Nhưng hắn lại không làm gì hết, khiến cô không thể đoán trước được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
"Qua đây, để tôi nhìn xem!"
Hắc Diêm Tước bỗng nhiên quay người kêu Tường Vi.
Tường Vi nơm nớp lo sợ bước lên trước, mặt đầy lo lắng, hắn bổng nhiên trở nêm ôn hòa như vậy khiến cô không thể thích ứng.
"Xem ra rời khỏi Hắc gia có thể khiến người ta trở nên đầy sức hơn đấy!"
Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi đánh giá: "Có khi nào qua một thời gian sau tôi sẽ không nhận ra cô nữa không đây?"
Tường Vi mở to đôi mắt long lanh, nghi hoặc nhìn hắn, muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám.
"Tôi vẫn chưa ăn sáng, đói bụng quá, có gì để ăn không?"
Có vẻ như hắn mới là chủ nhà ở đây, hắn vẫn dùng thái độ cuồng ngạo đó đối xử với cô, chỉ là hình như hắn không hề tức giận bởi việc cô chạy trốn!
Để tránh bị hắn lần nữa quấy rầy, Tường Vi hít thật sâu, nói: "Không... không có gì để ăn cả! Tiên sinh.... nếu không có chuyện gì, ngài có thể ra ngoài ăn!"
Hắc Diêm Tước chớp chớp mắt, thế mà cô lại dám hạ lệnh đuổi khách à?
"Xem bộ dáng trốn chạy của cô kìa, chẳng lẽ Tả Đằng Triết Dã ở trong nhà à?" Hắn bỗng nhiên nhấc chân bước về phía phòng ngủ.
"Tiên sinh... không có, chỉ có mình tôi thôi!"
Nhưng Hắc Diêm Tước vẫn không từ bỏ ý định đi kiếm một vòng quanh nhà, đến khi thật sự không thấy Tả Đằng Triết Dã mới nói: "Ừ hử, cũng không còn sớm nữa, để tôi chở cô đi học?"
"Ách, không... không cần đâu!"
Lần đầu tiên nghe thấy câu nói kinh khủng như vậy khiến Tường Vi trả lời theo quán tính.
Hắc Diêm Tước trầm mặc một hồi lâu rồi nhẹ nhành nói: "Thẩm Tường Vi, cô muốn chọc giận tôi à?"
Nghĩ bộ dáng điên cuồng của hắn, Tường Vi không khỏi nhíu mày. Nếu chọ giận hắn, người chịu khổ cũng chỉ là cô thôi. Vì vậy, cô chỉ đành thỏa hiệp: "Tôi đi thay đồ trước đã!"
Tường Vi vừa lo lắng vừa nghi hoặc đi lên lầu thay đồ.
Hắn kiếm được chỗ này, cô vốn cũng chẳng kinh ngạc gì, bởi chỉ cần hắn muốn, thì kiếm một người không có gì khó cả. Nhưng cô không hiểu, tại sao hắn lại không cho người kiếm Mai Linh?
Nhưng hôm nay hắn lại phá lệ nói chuyện với cô thật nhẹ nhàng, như là đang bàn về việc nhà vậy, hắn rốt cuộc bị gì vậy?
Sau khi Tường Vi quay người đi, hắn liền trầm mặt xuống, đi đến bên bàn ăn và nhìn chằm chằm xâu chìa khóa trên đó, ánh mắt hắn tối sầm lại, mặt đầy toan tính.
Lại quay đầu nhìn tấm áp phích đẹp lộng lẫy của Tường Vi, khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh...
“Gâu gâu, gâu gâu.”
Tường Vi bị tiếng sủa đầy lo lắng của Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên đánh thức.
Tường Vi tỉnh dậy xoa xoa mắt, bước xuống giường rồi chân không đi ra ngoài nói: "Này hai cô gái, không được sủa nữa đâu nhé, mới sáng sớm thôi mà?
“Gâu gâu, gâu gâu.”
Điềm Tâm chạy vọt tới bên cửa, dùng sức sủa thật lớn!
"Ha ha, sao thế? Muốn ra ngoài chơi à?" Tường Vi nhìn Điềm Tâm cười, "Nghịch ngợm quá đi!" Vừa nói xong cô liền chạy tới kéo cửa ra.
Vừa mở cửa ra thì đôi mắt còn đang ngái ngủ cô cũng mở thật to!
Tiếp đó là một bóng người cao lớn trùm lên cả người cô, như một ngọn núi cao lớn vậy, cô sửng sốt đứng yên ở đó.
"Sao? Nhìn thấy tôi mà cứ như chuột gặp mèo vậy?"
Hắc Diêm Tước từ tốn nói, mới hai ngày không gặp, hắn vẫn như cũ không có gì thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy!
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu!"
Điềm Tâm và Tiểu Khả Liên lo lắng sủa thật lớn, nhưng khí thế của Hắc Diêm Tước khiến chúng nó không dám manh động.
"Tiên... tiên sinh!"
Sắc mặt Tường Vi trắng bệch ra, giọng nói cô đầy hoảng sợ, cô thể tin nổi mà nhìn người đàn ông trước mắt, trời ạ, trời sáng rồi mà vẫn còn nằm mơ sao? Nếu không tại sao cô lại nhanh như vậy đã gặp lại tiên sinh?
Hắc Diêm Tước nheo mắt khẽ nở nụ cười thần bí, trước khi Tường Vi kịp phản ứng, hắn đã đi thẳng vào nhà, mặc cho hai con chó nhỏ đó sủa om sòm, dù sao đi nữa thì chúng cũng chẳng phải đối thủ của anh!
"Chỗ này của cô thật không dễ kiếm mà, sao bây giờ nói chuyện lại không được lưu loát nữa rồi, quay trở về làm Thẩm Tường Vi trước kia rồi sao?
Hắc Diêm Tước vừa trêu chọc cô vừa quan sát bốn phía.
"Chà! Căn nhà này rộng hơn nơi lúc trước cô ở không ít nhỉ, ừm, rộng hơn nhiều...." Hắn cuối đầu nhìn Điềm Tâm rồi châm chọc nói: "Ngay cả con chó cũng lớn hơn trước, xem ra, lá gan của cô nhất định cũng lớn hơn nhiều."
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như đang thảo luận về một món ăn nào đó vậy, nhưng đến tai Tường Vi lại khiến cô cảm thấy kinh hồn bạt vía!
Ngẩng đầu lên thì thấy mấy tấm hình trên giá sách, chính là mấy tấm áp phích mà Tường Vi chụp hôm trước.
"Đây chính là ảnh quảng cáo mới mà cô chụp cho Ny Thường à?" Hắn tỉ mỉ quan sát rồi gật đầu nói: "Cũng không tệ đấy!"
"Tiên, tiên sinh! Sao ngài lại tới đây?" Tường Vi thấp thỏm đi theo hắn.
Những việc xảy ra với ngôi nhà gỗ lúc trước khiến cô cảm thấy lo lắng cho số phận của căn nhà này cũng sẽ bị hắn hủy hoại. Đây là nơi Dick cung cấp cho cô ở tạm thôi, nếu hắn mà làm gì đó với căn nhà này thì cô làm sao mà ăn nói với Dick đây!
Nhưng thành thật mà nói, cô cảm thấy thật ngạc nhiên với thái độ của tiên sinh, cô cho rằng hắn vừa bước vào sẽ rống lên giận dữ, hoặc sẽ tàn nhẫn mà đánh cô, hoặc sẽ lăng nhục cô. Nhưng hắn lại không làm gì hết, khiến cô không thể đoán trước được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
"Qua đây, để tôi nhìn xem!"
Hắc Diêm Tước bỗng nhiên quay người kêu Tường Vi.
Tường Vi nơm nớp lo sợ bước lên trước, mặt đầy lo lắng, hắn bổng nhiên trở nêm ôn hòa như vậy khiến cô không thể thích ứng.
"Xem ra rời khỏi Hắc gia có thể khiến người ta trở nên đầy sức hơn đấy!"
Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi đánh giá: "Có khi nào qua một thời gian sau tôi sẽ không nhận ra cô nữa không đây?"
Tường Vi mở to đôi mắt long lanh, nghi hoặc nhìn hắn, muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám.
"Tôi vẫn chưa ăn sáng, đói bụng quá, có gì để ăn không?"
Có vẻ như hắn mới là chủ nhà ở đây, hắn vẫn dùng thái độ cuồng ngạo đó đối xử với cô, chỉ là hình như hắn không hề tức giận bởi việc cô chạy trốn!
Để tránh bị hắn lần nữa quấy rầy, Tường Vi hít thật sâu, nói: "Không... không có gì để ăn cả! Tiên sinh.... nếu không có chuyện gì, ngài có thể ra ngoài ăn!"
Hắc Diêm Tước chớp chớp mắt, thế mà cô lại dám hạ lệnh đuổi khách à?
"Xem bộ dáng trốn chạy của cô kìa, chẳng lẽ Tả Đằng Triết Dã ở trong nhà à?" Hắn bỗng nhiên nhấc chân bước về phía phòng ngủ.
"Tiên sinh... không có, chỉ có mình tôi thôi!"
Nhưng Hắc Diêm Tước vẫn không từ bỏ ý định đi kiếm một vòng quanh nhà, đến khi thật sự không thấy Tả Đằng Triết Dã mới nói: "Ừ hử, cũng không còn sớm nữa, để tôi chở cô đi học?"
"Ách, không... không cần đâu!"
Lần đầu tiên nghe thấy câu nói kinh khủng như vậy khiến Tường Vi trả lời theo quán tính.
Hắc Diêm Tước trầm mặc một hồi lâu rồi nhẹ nhành nói: "Thẩm Tường Vi, cô muốn chọc giận tôi à?"
Nghĩ bộ dáng điên cuồng của hắn, Tường Vi không khỏi nhíu mày. Nếu chọ giận hắn, người chịu khổ cũng chỉ là cô thôi. Vì vậy, cô chỉ đành thỏa hiệp: "Tôi đi thay đồ trước đã!"
Tường Vi vừa lo lắng vừa nghi hoặc đi lên lầu thay đồ.
Hắn kiếm được chỗ này, cô vốn cũng chẳng kinh ngạc gì, bởi chỉ cần hắn muốn, thì kiếm một người không có gì khó cả. Nhưng cô không hiểu, tại sao hắn lại không cho người kiếm Mai Linh?
Nhưng hôm nay hắn lại phá lệ nói chuyện với cô thật nhẹ nhàng, như là đang bàn về việc nhà vậy, hắn rốt cuộc bị gì vậy?
Sau khi Tường Vi quay người đi, hắn liền trầm mặt xuống, đi đến bên bàn ăn và nhìn chằm chằm xâu chìa khóa trên đó, ánh mắt hắn tối sầm lại, mặt đầy toan tính.
Lại quay đầu nhìn tấm áp phích đẹp lộng lẫy của Tường Vi, khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh...