Chương : 195
Lòng cô khẽ đau, ủy khuất….. Tường Vi cười nhạt, nếu cô cảm thấy ủy khuất, e là sẽ không chống đỡ đến ngày hôm nay rồi, thế nhưng cái đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến như đang nhắc nhở cô, đây đều là cái nghiệp chướng mà cô đang chịu thay hắn.
Ánh mắt nhìn ra phía hành lanh trống rỗng ngoài phòng bện, chẳng lẽ cô còn trông mong hình bóng kia sẽ xuất hiện sao?
Đừng dại nữa, Thẩm Tường Vi, cô cười khinh một tiếng, rồi thu ánh mắt về nhìn Dick, nhẹ nhàng nói: “Dick, tôi muốn về nước sớm, được không?
“Ừ, thân thể của cô ổn chứ?” Dick lo lắng nhìn Tường Vi.
“Tôi muốn về nước.” Cô chỉ nhẹ nhàng nói ra bốn chữ đó, cô cảm thấy sợ nơi này, cô chỉ muốn về nước.
“Nhưng, bác sĩ nói cô phải ở lại bệnh việc quan sát vài ngày, nếu không đứa bé….”
“Tôi muốn về nước, lập tức!” Tường Vi vẫn chỉ nhẹ nhàng nói ra những chữ đó, giọng điệu kiên định hơn tất cả, đứa bé…. sinh mệnh nhỏ nhắn không được hoan nghênh này, cô nhắm chặt mắt lại, phớt lờ đi cảm giác đau đớn, “Dick, giúp tôi quay về khách sạn lấy hành lý, được không?”
Không ngăn cản được cô, Dick chỉ đành gật đầu đồng ý, đoán rằng cô gấp gáp muốn về nước là đi kiếm cho đứa bé để xử lý chuyện này, “Cũng tốt, giờ tôi quay về khách sạn, cô giữ gìn sức khỏe nhé.”
Dick vừa định rời khỏi thì Tả Đằng Triết Dã tới: “Mạn Vi! Cô ổn chứ?”
“Tả Đằng thiếu gia, anh đến thật lúc, hai người nói chuyện nhé, tôi đi trước.” Dick chào Tả Đằng Triết Dã và Tường Vi rồi rời khỏi.
“Triết Dã.” Khuôn mặt xanh xao của Tường Vi cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Thật xin lỗi, Mạn Vi, cũng tại tôi không tốt, để cho cô gặp phải việc ngoài ý muốn này…”Vẻ mặt Tả Đằng Triết Dã đầy ấy náy, nhanh chóng chạy đến bên giường Tường Vi ngồi xuống, nhìn đôi tay quấn đầy băng gạc của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng. “Thật xin lỗi, Mạn Vi…”
Người con gái này là người mà anh mong muốn được bảo vệ cô cả đời, thế nhưng anh ngay cả bảo vệ sự an toàn cho cô cũng chẳng làm được!
“Không liên quan đến anh, Triết Dã, không phải tại anh….” Tường Vi lắc đầu cười nhẹ, giọng nói có vẻ khàn khàn, người không nên xin lỗi lại cứ nói xin lỗi hết lần này tới lần khác, thật khiến cô hết hồn, cô thậm chí nghĩ rằng, nếu Triết Dã thấy cô bị đóng đinh trên chiếc giá chữ thập, nhất định sẽ phóng như bay đến cứu cô, anh ấy quả thật là một người đàn ông tốt, tiếc rằng, cô không có phước phận đó!
“Rốt cuộc là ai làm? Tôi nhất định kiếm bọn chúng trả đũa!” Tả Đằng Triết Dã nắm chặt nắm đắm, chỉ hận không băm vằm được bọn bắt cóc Tường Vi đó!
“Không cần thiết nữa, Triết Dã, tôi không muốn nhắc đến việc này nữa, hãy xem như nó đã qua rồi đi, được không?” Cô cố gắng mỉm cười, nhìn Triết Dã nói: “Nên là tôi nói xin lỗi mới đúng, để anh phải lo lắng rồi, vả lại có lẽ trong một thời gian ngắn tôi không thể đi hoạt động với Ny Thường rồi.”
“Cô bé ngốc, giờ cái mà cô nên làm là dưỡng thương, những thứ khác đừng quan tâm tới nó nữa, nếu có thể, tôi thật hy vọng có thể chăm sóc cô cả đời.” Tả Đằng Triết Dã bất giác nói ra tâm sự trong lòng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của cô, nhưng vẫn khiến nhăn mày vì đau.” Tôi nói thật đấy, trải qua lần này, tôi càng xác định bản thân không thể mất đi cô…. tôi thật đáng trách, tại sao tôi lại không chăm sóc tốt cho cô chứ, để cô bị người ta bắt cóc, lỡ như cô….” nghĩ đến đây, mọi lời nói của anh đều bị nghẹn lại, anh thật sợ sẽ mất đi cô, “Mạn Vi, hãy tôi tôi chăm sóc cô cả đời, được không?”
Lời bày tỏ thâm tình của anh thật khiến người ta xúc động, thế nhưng cô——
“Suỵt, đừng vội trả lời tôi, tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, được không?” Tả Đằng Triết Dã cũng nhanh chóng chặn lời nói của cô, anh sợ cô cự tuyệt, cũng sợ chính mình không chịu được lời cự tuyệt đó.
Cô thở dài, chỉ đành gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh, cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, tại sao người mà cô gặp trước lại không phải anh ấy?
Không khí trong phòng họp rộng rãi có vẻ xấu hổ, mặc dù có gần sáu bảy người ngồi ở đấy, nhưng La tổng mập mạp vẫn không nhịn được phải lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
“Sao thế? Đã tới nước này rồi mà còn cần tôi dạy ông cách ký tên sao?”
Hắc Diêm Tước nhướng mi, giọng nói mang vẻ giễu cợt, đặt bút phe phẩy hai cái đã ký xong tên mình.
“Anh….” Sắt mặt La tổng nhịn đến nỗi tím cả mặt, nhưng xung quanh vẫn còn vài đại diện khác của bên giới tài chính và bất động sản, hắn cũng không tiện nổi nóng.
Hôm nay, ông chính là bị ép đến Hắc thị này, ông thấy không cam lòng a! Tuy là bị Hắc Diêm Tước dùng thủ đoạn đê hèn ép hắn, nhưng hắn cứ đợi hoài đợi hoài cũng chả thấy Doãn Chiếu Thiên đưa ra giá cao hơn.
Ai ai cũng biết tên Hắc Diêm Tước này ăn thịt chẳng thèm nhả xương, nếu ký hợp đồng với hắn, e là hắn sẽ nuốt luôn cả La Thị của ông mất, Doãn Chiếu Thiên thì lại khác, hắn là phần tử xã hội đen, chỉ biết đánh đánh chém chém mà thôi, làm gì biết lằm ăn, cho dù có hợp tác với Doãn Chiếu Thiên đi nữa, thì cũng chỉ có khả năng là ông ăn hiếp người ta mà thôi, còn Hắc Diêm Tước này… ông không khỏi nổi da gà, cầm bút lên, do dự mãi cũng không chịu ký tên!
“Ông La, mời ông mau chóng lên!” Bỗng nhiên có người lên tiếng thúc giục.
“Không cần gấp, La tổng của chúng ta vẫn cần thời gian để suy nghĩ.” Hắc Diêm Tước nhếch miệng cười, móc chiếc điện thoại đi động từ trong túi áo ra, cố ý cười cười với ông ta, rồi nhấn nút mở màn hình điện thoại.
La tổng hốt hoảng lên, hướng Hắc Diêm Tước ra hiệu, giận dữ nói: “Anh thắng rồi, xem như anh đủ tàn nhẫn!”
Hắn đừng hòng lại lấy đoạn video phong lưu của ông để mà uy hiếp ông nữa! Sau đó ông ta liền cầm bút ký tên!
Cho đến khi ông ta ký xong, Hắc Diêm Tước hài lòng gật đầu, đưa tay ra, mỉm cười nói: “Chúc mừng ông, La tổng, tôi chúc chúng ta hợp tác thành công!”
La tổng tức đến thở hồng hộc, nhưng vì sĩ diện, chỉ đành đưa tay ra bắt tay với Hắc Diêm Tước, tất cả mọi người làm chứng đều mỉm cười, ông cúi đầu nói nhỏ với Hắc Diêm Tước: “Tôi cảnh cáo cậu, sau này mà để tôi thấy đoạn video đó, tôi sẽ không để yên đâu!”
“La tổng, tôi đã đạt được mục đích của mình rồi, thì sẽ không tốn thời gian làm những chuyện vô ích nữa, ông cứ yên tâm.”
Ánh mắt nhìn ra phía hành lanh trống rỗng ngoài phòng bện, chẳng lẽ cô còn trông mong hình bóng kia sẽ xuất hiện sao?
Đừng dại nữa, Thẩm Tường Vi, cô cười khinh một tiếng, rồi thu ánh mắt về nhìn Dick, nhẹ nhàng nói: “Dick, tôi muốn về nước sớm, được không?
“Ừ, thân thể của cô ổn chứ?” Dick lo lắng nhìn Tường Vi.
“Tôi muốn về nước.” Cô chỉ nhẹ nhàng nói ra bốn chữ đó, cô cảm thấy sợ nơi này, cô chỉ muốn về nước.
“Nhưng, bác sĩ nói cô phải ở lại bệnh việc quan sát vài ngày, nếu không đứa bé….”
“Tôi muốn về nước, lập tức!” Tường Vi vẫn chỉ nhẹ nhàng nói ra những chữ đó, giọng điệu kiên định hơn tất cả, đứa bé…. sinh mệnh nhỏ nhắn không được hoan nghênh này, cô nhắm chặt mắt lại, phớt lờ đi cảm giác đau đớn, “Dick, giúp tôi quay về khách sạn lấy hành lý, được không?”
Không ngăn cản được cô, Dick chỉ đành gật đầu đồng ý, đoán rằng cô gấp gáp muốn về nước là đi kiếm cho đứa bé để xử lý chuyện này, “Cũng tốt, giờ tôi quay về khách sạn, cô giữ gìn sức khỏe nhé.”
Dick vừa định rời khỏi thì Tả Đằng Triết Dã tới: “Mạn Vi! Cô ổn chứ?”
“Tả Đằng thiếu gia, anh đến thật lúc, hai người nói chuyện nhé, tôi đi trước.” Dick chào Tả Đằng Triết Dã và Tường Vi rồi rời khỏi.
“Triết Dã.” Khuôn mặt xanh xao của Tường Vi cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Thật xin lỗi, Mạn Vi, cũng tại tôi không tốt, để cho cô gặp phải việc ngoài ý muốn này…”Vẻ mặt Tả Đằng Triết Dã đầy ấy náy, nhanh chóng chạy đến bên giường Tường Vi ngồi xuống, nhìn đôi tay quấn đầy băng gạc của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng. “Thật xin lỗi, Mạn Vi…”
Người con gái này là người mà anh mong muốn được bảo vệ cô cả đời, thế nhưng anh ngay cả bảo vệ sự an toàn cho cô cũng chẳng làm được!
“Không liên quan đến anh, Triết Dã, không phải tại anh….” Tường Vi lắc đầu cười nhẹ, giọng nói có vẻ khàn khàn, người không nên xin lỗi lại cứ nói xin lỗi hết lần này tới lần khác, thật khiến cô hết hồn, cô thậm chí nghĩ rằng, nếu Triết Dã thấy cô bị đóng đinh trên chiếc giá chữ thập, nhất định sẽ phóng như bay đến cứu cô, anh ấy quả thật là một người đàn ông tốt, tiếc rằng, cô không có phước phận đó!
“Rốt cuộc là ai làm? Tôi nhất định kiếm bọn chúng trả đũa!” Tả Đằng Triết Dã nắm chặt nắm đắm, chỉ hận không băm vằm được bọn bắt cóc Tường Vi đó!
“Không cần thiết nữa, Triết Dã, tôi không muốn nhắc đến việc này nữa, hãy xem như nó đã qua rồi đi, được không?” Cô cố gắng mỉm cười, nhìn Triết Dã nói: “Nên là tôi nói xin lỗi mới đúng, để anh phải lo lắng rồi, vả lại có lẽ trong một thời gian ngắn tôi không thể đi hoạt động với Ny Thường rồi.”
“Cô bé ngốc, giờ cái mà cô nên làm là dưỡng thương, những thứ khác đừng quan tâm tới nó nữa, nếu có thể, tôi thật hy vọng có thể chăm sóc cô cả đời.” Tả Đằng Triết Dã bất giác nói ra tâm sự trong lòng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của cô, nhưng vẫn khiến nhăn mày vì đau.” Tôi nói thật đấy, trải qua lần này, tôi càng xác định bản thân không thể mất đi cô…. tôi thật đáng trách, tại sao tôi lại không chăm sóc tốt cho cô chứ, để cô bị người ta bắt cóc, lỡ như cô….” nghĩ đến đây, mọi lời nói của anh đều bị nghẹn lại, anh thật sợ sẽ mất đi cô, “Mạn Vi, hãy tôi tôi chăm sóc cô cả đời, được không?”
Lời bày tỏ thâm tình của anh thật khiến người ta xúc động, thế nhưng cô——
“Suỵt, đừng vội trả lời tôi, tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, được không?” Tả Đằng Triết Dã cũng nhanh chóng chặn lời nói của cô, anh sợ cô cự tuyệt, cũng sợ chính mình không chịu được lời cự tuyệt đó.
Cô thở dài, chỉ đành gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh, cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, tại sao người mà cô gặp trước lại không phải anh ấy?
Không khí trong phòng họp rộng rãi có vẻ xấu hổ, mặc dù có gần sáu bảy người ngồi ở đấy, nhưng La tổng mập mạp vẫn không nhịn được phải lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
“Sao thế? Đã tới nước này rồi mà còn cần tôi dạy ông cách ký tên sao?”
Hắc Diêm Tước nhướng mi, giọng nói mang vẻ giễu cợt, đặt bút phe phẩy hai cái đã ký xong tên mình.
“Anh….” Sắt mặt La tổng nhịn đến nỗi tím cả mặt, nhưng xung quanh vẫn còn vài đại diện khác của bên giới tài chính và bất động sản, hắn cũng không tiện nổi nóng.
Hôm nay, ông chính là bị ép đến Hắc thị này, ông thấy không cam lòng a! Tuy là bị Hắc Diêm Tước dùng thủ đoạn đê hèn ép hắn, nhưng hắn cứ đợi hoài đợi hoài cũng chả thấy Doãn Chiếu Thiên đưa ra giá cao hơn.
Ai ai cũng biết tên Hắc Diêm Tước này ăn thịt chẳng thèm nhả xương, nếu ký hợp đồng với hắn, e là hắn sẽ nuốt luôn cả La Thị của ông mất, Doãn Chiếu Thiên thì lại khác, hắn là phần tử xã hội đen, chỉ biết đánh đánh chém chém mà thôi, làm gì biết lằm ăn, cho dù có hợp tác với Doãn Chiếu Thiên đi nữa, thì cũng chỉ có khả năng là ông ăn hiếp người ta mà thôi, còn Hắc Diêm Tước này… ông không khỏi nổi da gà, cầm bút lên, do dự mãi cũng không chịu ký tên!
“Ông La, mời ông mau chóng lên!” Bỗng nhiên có người lên tiếng thúc giục.
“Không cần gấp, La tổng của chúng ta vẫn cần thời gian để suy nghĩ.” Hắc Diêm Tước nhếch miệng cười, móc chiếc điện thoại đi động từ trong túi áo ra, cố ý cười cười với ông ta, rồi nhấn nút mở màn hình điện thoại.
La tổng hốt hoảng lên, hướng Hắc Diêm Tước ra hiệu, giận dữ nói: “Anh thắng rồi, xem như anh đủ tàn nhẫn!”
Hắn đừng hòng lại lấy đoạn video phong lưu của ông để mà uy hiếp ông nữa! Sau đó ông ta liền cầm bút ký tên!
Cho đến khi ông ta ký xong, Hắc Diêm Tước hài lòng gật đầu, đưa tay ra, mỉm cười nói: “Chúc mừng ông, La tổng, tôi chúc chúng ta hợp tác thành công!”
La tổng tức đến thở hồng hộc, nhưng vì sĩ diện, chỉ đành đưa tay ra bắt tay với Hắc Diêm Tước, tất cả mọi người làm chứng đều mỉm cười, ông cúi đầu nói nhỏ với Hắc Diêm Tước: “Tôi cảnh cáo cậu, sau này mà để tôi thấy đoạn video đó, tôi sẽ không để yên đâu!”
“La tổng, tôi đã đạt được mục đích của mình rồi, thì sẽ không tốn thời gian làm những chuyện vô ích nữa, ông cứ yên tâm.”