Chương : 197
“Ừ, được, vậy tôi đi trước nhé.” Dick mỉm cười chào tạm biệt với Tường Vi rồi quay về phòng bệnh lấy hô chiếu của cô.
“Dick, cám ơn anh….”
Dick quay đầu về cười rạng rõ với Tường Vi, vẫy vẫy tay rồi đi mất.
Lúc này Tường Vi mới thu lại tầm nhìn, trên môi là nụ cười nhạt, ngẩng đầu thì thấy một đám mây đen che hết cả bầu trời trong xanh lúc nãy, cô ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm đám mây đen đó——
Đếm nhẩm, một, hai, ba!
Quả nhiên, những giọt nước mắt nống hổi không thể khống chế được nữa, cứ vậy mà chảy xuống….
Một chiếc khăn tay được đưa đến, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm khàn đầy từ tính——
“Có trách tôi không?”
Chỉ ba chữ đơn giản, giọng điệu nhẹ nhàng, lại mang thêm vài phần ngạo mạn, trách hắn không? Ngữ khí đó, có vẻ như mang theo vài phần không được phép phản kháng, cứ như đang nói là không được phép trách hắn, và cũng không nên trách hắn!
Tường Vi không ngờ rằng thân thể đã suy yếu hết mức của cô vẫn còn có thể chảy ra nước mắt, từ lúc cô tỉnh dậy đến lúc này, mọi sự bình tĩnh, mọi biểu cảm thản nhiên, đều vào lúc hắn xuất hiện mà sụp đổ!
Cô không nhịn được khóc lớn, chỉ vì nhìn thấy hắn mà đã khiến cô rơi lệ!
Ủy khuất, tuyệt vọng xông đầy thế giới của cô, nhớ lại lúc bản thẩn bị người ta tàn nhẫn đóng đinh lên chiếc giá chữ thập, bộ dáng máu thịt hòa quyện với nhau, như sắp đến với tử thần, nhớ đến lúc cô tuyệt vọng nhìn về biển lớn, cảm giác cô độc đó, cảm giác đầy tuyệt vọng đó chính là trải nghiệm sâu sắc nhất của cô!
Hắc Tường Vi, vốn dĩ chính là tình yêu tuyệt vọng!
Thế nhưng, hắn lúc này, lạnh lùng như thế, anh tuấn phi phàn như thế, bộ dáng bình tĩnh đến kỳ lạ, chỉ như vậy mà đước trước mặt cô, đưa ra bàn tay thon dài của mình, nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt.
Cổ họng Tường Vi như ngẹn lại, nỗi trắc trở này quá kinh hồn bạt vía, cô còn tưởng rằng mình sẽ cứ thế mà chết đi, ánh mắt cứ nhìn về mặt biển rộng lớn, hôm đó, bị đóng đinh trên chiếc giá chữ thập, cứ thế mà chết đi trong tuyệt vọng, cô tưởng rằng mình sẽ không kỳ vọng gì ở hắn nữa, tưởng rằng cứ vậy mà thoát khỏi hắn, nhưng lại không ngờ rằng, hắn mặc kệ cô, mặc kệ cô bị bọn người đó tra tấn mà vẫn không nói tiếng nào, cứ như cô chỉ là một người lại đối với hắn mà thôi, cô không cần hắn cứu, sự lạnh nhạt của hắn đã khiến cô tuyệt vọng, khiến cô đau lòng đến nỗi tuyệt vong!
“Không có gì đáng để khóc hết, cô không phải một lòng muốn chết chết sao? Thế nào, sau khi thật sự trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết thì đã sợ rồi sao?”
Hắn nhướng khóe môi, giọng nói có vẻ khinh thường, cố ý phớt lờ nước mắt của cô, ánh mắt nhìn đến đôi bàn tay quấn đầy băng gạc của cô, khẽ nheo mắt lại, rất lâu sau đó, để cho khóc thật lâu thật lâu rồi, hắn mới chậm rãi nói——
“Tôi sớm đã nói với cô rồi, rời khỏi vòng tay bảo vệ của tôi, cô căn bản không thể bảo vệ được chính mình, giờ thì tin rồi chứ, hử?
“Dick, cám ơn anh….”
Dick quay đầu về cười rạng rõ với Tường Vi, vẫy vẫy tay rồi đi mất.
Lúc này Tường Vi mới thu lại tầm nhìn, trên môi là nụ cười nhạt, ngẩng đầu thì thấy một đám mây đen che hết cả bầu trời trong xanh lúc nãy, cô ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm đám mây đen đó——
Đếm nhẩm, một, hai, ba!
Quả nhiên, những giọt nước mắt nống hổi không thể khống chế được nữa, cứ vậy mà chảy xuống….
Một chiếc khăn tay được đưa đến, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, giọng nói trầm khàn đầy từ tính——
“Có trách tôi không?”
Chỉ ba chữ đơn giản, giọng điệu nhẹ nhàng, lại mang thêm vài phần ngạo mạn, trách hắn không? Ngữ khí đó, có vẻ như mang theo vài phần không được phép phản kháng, cứ như đang nói là không được phép trách hắn, và cũng không nên trách hắn!
Tường Vi không ngờ rằng thân thể đã suy yếu hết mức của cô vẫn còn có thể chảy ra nước mắt, từ lúc cô tỉnh dậy đến lúc này, mọi sự bình tĩnh, mọi biểu cảm thản nhiên, đều vào lúc hắn xuất hiện mà sụp đổ!
Cô không nhịn được khóc lớn, chỉ vì nhìn thấy hắn mà đã khiến cô rơi lệ!
Ủy khuất, tuyệt vọng xông đầy thế giới của cô, nhớ lại lúc bản thẩn bị người ta tàn nhẫn đóng đinh lên chiếc giá chữ thập, bộ dáng máu thịt hòa quyện với nhau, như sắp đến với tử thần, nhớ đến lúc cô tuyệt vọng nhìn về biển lớn, cảm giác cô độc đó, cảm giác đầy tuyệt vọng đó chính là trải nghiệm sâu sắc nhất của cô!
Hắc Tường Vi, vốn dĩ chính là tình yêu tuyệt vọng!
Thế nhưng, hắn lúc này, lạnh lùng như thế, anh tuấn phi phàn như thế, bộ dáng bình tĩnh đến kỳ lạ, chỉ như vậy mà đước trước mặt cô, đưa ra bàn tay thon dài của mình, nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt nước mắt.
Cổ họng Tường Vi như ngẹn lại, nỗi trắc trở này quá kinh hồn bạt vía, cô còn tưởng rằng mình sẽ cứ thế mà chết đi, ánh mắt cứ nhìn về mặt biển rộng lớn, hôm đó, bị đóng đinh trên chiếc giá chữ thập, cứ thế mà chết đi trong tuyệt vọng, cô tưởng rằng mình sẽ không kỳ vọng gì ở hắn nữa, tưởng rằng cứ vậy mà thoát khỏi hắn, nhưng lại không ngờ rằng, hắn mặc kệ cô, mặc kệ cô bị bọn người đó tra tấn mà vẫn không nói tiếng nào, cứ như cô chỉ là một người lại đối với hắn mà thôi, cô không cần hắn cứu, sự lạnh nhạt của hắn đã khiến cô tuyệt vọng, khiến cô đau lòng đến nỗi tuyệt vong!
“Không có gì đáng để khóc hết, cô không phải một lòng muốn chết chết sao? Thế nào, sau khi thật sự trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết thì đã sợ rồi sao?”
Hắn nhướng khóe môi, giọng nói có vẻ khinh thường, cố ý phớt lờ nước mắt của cô, ánh mắt nhìn đến đôi bàn tay quấn đầy băng gạc của cô, khẽ nheo mắt lại, rất lâu sau đó, để cho khóc thật lâu thật lâu rồi, hắn mới chậm rãi nói——
“Tôi sớm đã nói với cô rồi, rời khỏi vòng tay bảo vệ của tôi, cô căn bản không thể bảo vệ được chính mình, giờ thì tin rồi chứ, hử?