Chương : 215
“Mạn Vi, chẳng lẽ chỉ vì cha anh phản đối mà em rút lui sao?” Triết Dã nhẹ nhang vuốt ve tay cô, đưa đến bên miệng khẽ hôn, nhìn đôi tay quấn đầy băng gạc của cô không khỏi thở dài.
“Em biết không, lúc em bị người ta bắc cóc, anh thật hận chính mình vô dụng, không thể bảo vệ em, lúc này, em cuối cùng cũng chịu về nhà cùng anh, nhưng lại bị cha anh phản đối, anh rất hy vọng em có thể kiên trì như anh, Mạn Vi… anh yêu em, rất yêu rất yêu, yêu đến nỗi tim cũng đau rồi nhưng lại cảm thấy em vẫn còn ở rất xa anh, xa đến nỗi không chân thật… nên anh tự nói với bản thân, có chết cũng phải bắt lấy em, giữ em trong lòng, không để em phải chịu tổn thương! Loại tình cảm này, em có hiểu chứ?”
Đối mặt với lời ngỏ thâm tình của Triết Dã, Tường Vi nhìn ánh mắt sâu thẳm lay động lòng người của anh bổng nghĩ đến sự tàn nhẫn của người đàn ông kia, cô lại càng cảm thấy áy náy vói Triết Dã.
Tả Đằng Triết Dã ngay lập tức dừng tay che miệng cô lại: “Đừng, anh không muốn nghe lời xin lỗi. Mạn Vi, anh sẽ đợi em, đợi đến lúc em yêu anh như anh yêu em vậy!”
“Triết Dã…em…”
“Ha ha, cũng không còn sớm nữa, em nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, biết không?”
Tả Đằng Triết Dã lựa chọn ngắt lời cô, những ngày này anh có cảm nhận được trái tim vẫn còn cách anh rất xa, anh có làm thế nào cũng không với tới được, nên anh cảm thấy lo sợ, anh cố chấp cho rằng, chỉ cần cô chịu ở cùng với anh thì sẽ có một ngày cô cũng yêu anh như anh đã yêu cô vậy.
Tường Vi thở dài, thấy Triết Dã chật vật vội vã rời khỏi, cô không khỏi cảm thấy bi thương, cô quả thật không muốn nhẫn tâm làm tổn thương đến người đàn ông tốt như vậy, chỉ là….tại sao cô lại có cảm giác không yên lòng đây?
Trời đã rất khuya rồi. Bởi vì nhà họ Tả Đằng gần bờ biển, nên không khí có chút ẩm ướt, trời vừa tối thì cũng có chút lạnh.
Tối hôm nay, Tường Vi không ngủ được, cô nằm nhớ lại từng li từng tí những chuyện đã xảy ra, không khỏi cảm thấy sợ hãi, cả một đêm dài cô đều lo sợ tên ác ma đó sẽ chạy đến đây bắt cô về, cô thấp thỏm lo âu cả một đêm dài.
Thế là nhân lúc bình minh, cô liền lén ngồi dậy, định chạy trốn khỏi nơi này một thời gain, đợi ác ma đi rồi hãy về đây giải thích với Triết Dã.
Tường Vi rón ra rón rén kéo cánh cửa kiểu Nhật ra và bước ra khỏi phòng.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, cô lục lọi trí nhớ của mình, đi dọc theo một hành lang dài để tìm đường đến cửa chính.
Nhanh đang bước đi với tốc độ khá nhanh, cũng chẳng có tâm trạng để mà thưởng thức cảnh đẹp, cô đi ngang rất nhiều căn phòng kiểu Nhật đang đóng cửa kín mít, bỗng nhiên “Aaaaaa…..”
Tiếng hét của phụ nữ khiến Tường Vi dừng bước chân, cô cả kinh, tiếng hét này hình như là từ căn phòng phía trước.
Cô lo người phụ nữ bên trong đó gặp nguy hiểm, Tường Vi đang suy nghĩ xem có nên đến đó xem tình hình hay không thì cửa phòng đó bỗng chốc được kéo mở ra.
Tường Vi đưa mắt nhìn, hình ảnh người bước ra lọt vào mắt cô.
Tường Vi hít ngụm khí lạnh, là hắn!
Tường Vi khẽ rụt người, cô nhìn qua khe hở phía sau hắn thì thấy mẹ của Triết Dã quỳ ngồi trên mặt đất khóc thảm thiết!
Cô bỗng sững người!
Đây….Là chuyện gì đang xảy ra? Tên ác ma đó lại bước ra từ phòng của mẹ Triết Dã!
Hắc Diêm Tước cũng đã thấy Tường Vi đang sững người trước cửa phòng, đôi mày kiếm kẽ chau lại, mặt lạnh lùng phất tay áo bước ra, tiên tay kéo cửa ngăn lại tầm nhìn của Tường Vi.
“Sao, sớm như vậy, lại chuẩn bị chạy bộ à?”
Hắc Diêm Tước sải bước chân đến bên Tường Vi, khóe miện nở nụ cười nham hiểm lạnh lẽo, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn, hắn chỉ bước vài bước đã đứng sát bên cô rồi, hắn bỗng cuối người áp sát vào lỗ tai Tường Vi, thổi nguồn khí nóng bên tai cô nói: “Đã lâu không gặp, Tường Vi bé nhỏ của tôi!”
Tường Vi run rẩy lui một bước về phía sau theo bản năng, nhưng lại bị vòng tay cứng rắn của hắn ôm gọn lại vào lòng ngực.
“Ngài…” Cô thở gấp nói: “Ngài đã làm gì mẹ của Triết Dã?”
Cô vẫn chưa hoàn hồn, thật đáng sợ mà, người đàn ông này cư nhiên lại khiến cho mẹ Triết Dã khóc! Chẳng lẽ hắn đã nói gì với bà ấy sao? Cô khẽ rùng mình, Tường Vi không chịu được khẽ nói: “Trời ạ! Không lẽ ngài đã nói cho mẹ Triết Dã biết chuyện của chúng ta à?”
Khóe mắt Hắc Diêm Tước hiện lên vẻ cười: “Tôi có thể nói cái gì, hử?”
“Ngài thật bỉ ổi!” Tường Vi nắm chặt nắm tay, cô hận không thể giộng thẳng vào khuôn mặt đắc ý của hắn, cô tuyệt vọng nhắm mắt, hít sâu” “Tại sao lại không chịu buông tha tôi? Tại sao phải chạy đến nhà Tả Đằng, ngài rốt cuộc muốn tổn thương bao nhiêu người mới chịu cam tâm? Nếu ngài chỉ là muốn giết chết đứa con của ngài, thì ngài cứ lấy đi đi, tiện thể cũng giết tôi luôn đi!”
“Chà, tính tình trở nên nóng nảy thế cơ à? Chẳng lẽ người có thai đề như vậy sao?” Hắc Diêm Tước cười khẽ, đem khuôn mặt mình vùi sâu vào cổ cô, hít thật sâu, ừm…anh quả nhiên rất nhớ mùi vị này, thật là thơm….
Tường Vi bỗng nhiên mở to mắt, cô không hiểu tại sao hắn lại nói những lời đó! “Ngài buông tôi ra!”
Thật đáng chết, nơi này là nhà Tả Đằng, sao hắn lại có thể làm bậy chứ?
“Buông tôi ra! Hắc, Diêm, Tước!” Lần đầu tiên, cô lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ của hắn! Nhưng không ngờ lại khơi lên cảm giác đau đớn tận đáy lòng!
“Không buông!” Hắn vùi sâu vào cổ cô, cố ý liếm liếm chiếc cổ trơn mịn, “Tôi không ngại để em hét to lên đâu! Để cho tất cả mọi người ở đây thấy được cảnh tượng này.”
Lời nói của hắn cứ như một chậu nước lạnh vừa đổ ụp xuống người cô vậy! Khiến cô run rẩy cả người, cô không dám hét to lên, cô sợ mọi người nhìn thấy, chuyện giữa cô và hắn ở nhà Tả Đằng này chỉ có thể là bí mật.
“Em biết không, lúc em bị người ta bắc cóc, anh thật hận chính mình vô dụng, không thể bảo vệ em, lúc này, em cuối cùng cũng chịu về nhà cùng anh, nhưng lại bị cha anh phản đối, anh rất hy vọng em có thể kiên trì như anh, Mạn Vi… anh yêu em, rất yêu rất yêu, yêu đến nỗi tim cũng đau rồi nhưng lại cảm thấy em vẫn còn ở rất xa anh, xa đến nỗi không chân thật… nên anh tự nói với bản thân, có chết cũng phải bắt lấy em, giữ em trong lòng, không để em phải chịu tổn thương! Loại tình cảm này, em có hiểu chứ?”
Đối mặt với lời ngỏ thâm tình của Triết Dã, Tường Vi nhìn ánh mắt sâu thẳm lay động lòng người của anh bổng nghĩ đến sự tàn nhẫn của người đàn ông kia, cô lại càng cảm thấy áy náy vói Triết Dã.
Tả Đằng Triết Dã ngay lập tức dừng tay che miệng cô lại: “Đừng, anh không muốn nghe lời xin lỗi. Mạn Vi, anh sẽ đợi em, đợi đến lúc em yêu anh như anh yêu em vậy!”
“Triết Dã…em…”
“Ha ha, cũng không còn sớm nữa, em nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, biết không?”
Tả Đằng Triết Dã lựa chọn ngắt lời cô, những ngày này anh có cảm nhận được trái tim vẫn còn cách anh rất xa, anh có làm thế nào cũng không với tới được, nên anh cảm thấy lo sợ, anh cố chấp cho rằng, chỉ cần cô chịu ở cùng với anh thì sẽ có một ngày cô cũng yêu anh như anh đã yêu cô vậy.
Tường Vi thở dài, thấy Triết Dã chật vật vội vã rời khỏi, cô không khỏi cảm thấy bi thương, cô quả thật không muốn nhẫn tâm làm tổn thương đến người đàn ông tốt như vậy, chỉ là….tại sao cô lại có cảm giác không yên lòng đây?
Trời đã rất khuya rồi. Bởi vì nhà họ Tả Đằng gần bờ biển, nên không khí có chút ẩm ướt, trời vừa tối thì cũng có chút lạnh.
Tối hôm nay, Tường Vi không ngủ được, cô nằm nhớ lại từng li từng tí những chuyện đã xảy ra, không khỏi cảm thấy sợ hãi, cả một đêm dài cô đều lo sợ tên ác ma đó sẽ chạy đến đây bắt cô về, cô thấp thỏm lo âu cả một đêm dài.
Thế là nhân lúc bình minh, cô liền lén ngồi dậy, định chạy trốn khỏi nơi này một thời gain, đợi ác ma đi rồi hãy về đây giải thích với Triết Dã.
Tường Vi rón ra rón rén kéo cánh cửa kiểu Nhật ra và bước ra khỏi phòng.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, cô lục lọi trí nhớ của mình, đi dọc theo một hành lang dài để tìm đường đến cửa chính.
Nhanh đang bước đi với tốc độ khá nhanh, cũng chẳng có tâm trạng để mà thưởng thức cảnh đẹp, cô đi ngang rất nhiều căn phòng kiểu Nhật đang đóng cửa kín mít, bỗng nhiên “Aaaaaa…..”
Tiếng hét của phụ nữ khiến Tường Vi dừng bước chân, cô cả kinh, tiếng hét này hình như là từ căn phòng phía trước.
Cô lo người phụ nữ bên trong đó gặp nguy hiểm, Tường Vi đang suy nghĩ xem có nên đến đó xem tình hình hay không thì cửa phòng đó bỗng chốc được kéo mở ra.
Tường Vi đưa mắt nhìn, hình ảnh người bước ra lọt vào mắt cô.
Tường Vi hít ngụm khí lạnh, là hắn!
Tường Vi khẽ rụt người, cô nhìn qua khe hở phía sau hắn thì thấy mẹ của Triết Dã quỳ ngồi trên mặt đất khóc thảm thiết!
Cô bỗng sững người!
Đây….Là chuyện gì đang xảy ra? Tên ác ma đó lại bước ra từ phòng của mẹ Triết Dã!
Hắc Diêm Tước cũng đã thấy Tường Vi đang sững người trước cửa phòng, đôi mày kiếm kẽ chau lại, mặt lạnh lùng phất tay áo bước ra, tiên tay kéo cửa ngăn lại tầm nhìn của Tường Vi.
“Sao, sớm như vậy, lại chuẩn bị chạy bộ à?”
Hắc Diêm Tước sải bước chân đến bên Tường Vi, khóe miện nở nụ cười nham hiểm lạnh lẽo, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn, hắn chỉ bước vài bước đã đứng sát bên cô rồi, hắn bỗng cuối người áp sát vào lỗ tai Tường Vi, thổi nguồn khí nóng bên tai cô nói: “Đã lâu không gặp, Tường Vi bé nhỏ của tôi!”
Tường Vi run rẩy lui một bước về phía sau theo bản năng, nhưng lại bị vòng tay cứng rắn của hắn ôm gọn lại vào lòng ngực.
“Ngài…” Cô thở gấp nói: “Ngài đã làm gì mẹ của Triết Dã?”
Cô vẫn chưa hoàn hồn, thật đáng sợ mà, người đàn ông này cư nhiên lại khiến cho mẹ Triết Dã khóc! Chẳng lẽ hắn đã nói gì với bà ấy sao? Cô khẽ rùng mình, Tường Vi không chịu được khẽ nói: “Trời ạ! Không lẽ ngài đã nói cho mẹ Triết Dã biết chuyện của chúng ta à?”
Khóe mắt Hắc Diêm Tước hiện lên vẻ cười: “Tôi có thể nói cái gì, hử?”
“Ngài thật bỉ ổi!” Tường Vi nắm chặt nắm tay, cô hận không thể giộng thẳng vào khuôn mặt đắc ý của hắn, cô tuyệt vọng nhắm mắt, hít sâu” “Tại sao lại không chịu buông tha tôi? Tại sao phải chạy đến nhà Tả Đằng, ngài rốt cuộc muốn tổn thương bao nhiêu người mới chịu cam tâm? Nếu ngài chỉ là muốn giết chết đứa con của ngài, thì ngài cứ lấy đi đi, tiện thể cũng giết tôi luôn đi!”
“Chà, tính tình trở nên nóng nảy thế cơ à? Chẳng lẽ người có thai đề như vậy sao?” Hắc Diêm Tước cười khẽ, đem khuôn mặt mình vùi sâu vào cổ cô, hít thật sâu, ừm…anh quả nhiên rất nhớ mùi vị này, thật là thơm….
Tường Vi bỗng nhiên mở to mắt, cô không hiểu tại sao hắn lại nói những lời đó! “Ngài buông tôi ra!”
Thật đáng chết, nơi này là nhà Tả Đằng, sao hắn lại có thể làm bậy chứ?
“Buông tôi ra! Hắc, Diêm, Tước!” Lần đầu tiên, cô lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ của hắn! Nhưng không ngờ lại khơi lên cảm giác đau đớn tận đáy lòng!
“Không buông!” Hắn vùi sâu vào cổ cô, cố ý liếm liếm chiếc cổ trơn mịn, “Tôi không ngại để em hét to lên đâu! Để cho tất cả mọi người ở đây thấy được cảnh tượng này.”
Lời nói của hắn cứ như một chậu nước lạnh vừa đổ ụp xuống người cô vậy! Khiến cô run rẩy cả người, cô không dám hét to lên, cô sợ mọi người nhìn thấy, chuyện giữa cô và hắn ở nhà Tả Đằng này chỉ có thể là bí mật.