Chương : 224
Nhật ký Tường Vi (13)
Tôi cảm thấy xung quanh đều là những dòng nước lạnh như băng, lạnh đến tận xương bao bọc lấy tôi, nước mắt, cũng không còn độ ấm nữa….
Anh không cưới, tôi không gả, thề rằng sẽ không bao giờ phản bội anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh, cả đời chỉ phục tùng mỗi mình anh, nếu anh không vứt bỏ tôi, thì tôi sẽ đi theo anh mọi đời mọi kiếp….
Tự nhẩm lại lời thề này một lần cuối cùng, tiếc rằng tôi không làm được bất kỳ điều nào trong đó cả, tôi nhắm mắt lại, thân thể không ngừng lắng xuống đáy biển…
Chết….
Bổng nhiên cảm thấy, đau, cuối cùng cũng kết thúc rồi, mọi xiềng xích trên người đều được gỡ bỏ cả rồi, thì ra chỉ có như thế, mới là phương pháp để hoàn toàn thoát khỏi anh , nhưng tại sao, nước mắt của tôi lại không ngừng rơi, tôi sẽ đem cái nhìn cuối cùng kia chôn sâu vào đáy lòng, cho dù tôi rất không nỡ, nhưng, Tước…
Tạm biệt…
Nhật ký Tường Vi (13)
……………………………………………….
“Bía bo bía bo bía bo…..”
Xe cứu thương cuối cùng cũng đến, nhân viên cứu thương vừa xuống xe thì thấy cảnh hai chiếc xe dừng lại trước hàng rào bị tông gãy, một trong hai chiếc đó bị nát đầu xe.
Triết Dã và Hắc Diêm Tước đều mình đầy thương tích mà nằm rạp trên mặt đất, một người thì khóc đến độ không còn hơi sức, người kia thì ngơ ngác nhìn trời.
“Tiên sinh? Tiên sinh?” Nhân viên cứu hộ vỗ vỗ Tả Đằng Triết Dã.
“……Cứu mạng... Mạn Vi….” Triết Dã sau khi cố gắng nói xong câu đó thì không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.
Nhân viên cứu hộ lại nhanh chóng chạy qua bên Hắc Diêm Tước, “Tiên sinh, tiên sinh…..”
Hắc Diêm Tước nằm trên mặt đất không động đậy, bên tai là tiếng sóng vỗ ào ào, ánh bình minh nhuộm đỏ cả hốc mắt hắn, cứ như là nụ cười xinh đẹp của Tường Vi vậy, hắn không khỏi nhớ lại những hình ảnh lúc trước….
Cô từng lạnh lùng mà cười nói: “Mạng của tôi, không phải sớm đã dâng cho anh rồi sao? Cho dù anh có lấy được thân thể tôi thì vẫn không thể ngăn cản được tôi suy nghĩ về người đàn ông khác! Nếu anh có ngon, thì giết tôi đi, chỉ có chết, mới có thể giết được được tầm quan trọng của Triết Dã trong lòng tôi!”
Còn hắn thì lại trả lời một cách lạnh lùng như cũ: “Cô yên tâm, Thẩm Tường Vi, tôi sẽ cho cô chết một cách đáng giá!”
Và lần này, hắn cuối cùng cũng cho cô chết rồi, và cái giá chính là báo thù mẹ của hắn.
Nghĩ đến đây, hốc mắt của hắn bỗng có cảm giác ẩm ướt đã lâu không tồn tại, như là được sắp đặt trước vậy, cô cuối cùng cũng chết rồi, cô cố hết sức mình để lấy được tự do cho bản thân rồi….
Cha, anh trai, làm vậy có đúng không đây?
Cổ họng khô khốc đến không nói được tiếng nào, anh chỉ có thể yên lặng nằm đó, nhìn chằm chằm bầu trời bình minh đó, ánh bình minh dần dần tan đi, nhìn bầu trời trong xanh lóng lánh, buổi của bến Tokyo, lạnh lẽo đến dọa người,
Khóe môi Hắc Diêm Tước chảy ra một dòng nước nóng hổi, trong đầu toàn là nụ cười mang đầy nước của cô, ánh mắt tuyệt vọng của cô, cùng với ba chữ không nói ra tiếng của cô, cô nói, cô yêu anh….
Sau đó thì là hình ảnh cô xông thẳng xuống biển!
Cậu nhân viên cứu hộ người Nhật nhìn thấy hắn như thế liền hô to: “Mau mau, gọi người đến cứu anh này trước, anh ấy khạc ra máu rồi….”
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, và có hang dòng nước mắt theo khóe mắt chảy ra….
Ánh mắt đó của cô như là cách ngàn năm vậy….
Tôi cảm thấy xung quanh đều là những dòng nước lạnh như băng, lạnh đến tận xương bao bọc lấy tôi, nước mắt, cũng không còn độ ấm nữa….
Anh không cưới, tôi không gả, thề rằng sẽ không bao giờ phản bội anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh, cả đời chỉ phục tùng mỗi mình anh, nếu anh không vứt bỏ tôi, thì tôi sẽ đi theo anh mọi đời mọi kiếp….
Tự nhẩm lại lời thề này một lần cuối cùng, tiếc rằng tôi không làm được bất kỳ điều nào trong đó cả, tôi nhắm mắt lại, thân thể không ngừng lắng xuống đáy biển…
Chết….
Bổng nhiên cảm thấy, đau, cuối cùng cũng kết thúc rồi, mọi xiềng xích trên người đều được gỡ bỏ cả rồi, thì ra chỉ có như thế, mới là phương pháp để hoàn toàn thoát khỏi anh , nhưng tại sao, nước mắt của tôi lại không ngừng rơi, tôi sẽ đem cái nhìn cuối cùng kia chôn sâu vào đáy lòng, cho dù tôi rất không nỡ, nhưng, Tước…
Tạm biệt…
Nhật ký Tường Vi (13)
……………………………………………….
“Bía bo bía bo bía bo…..”
Xe cứu thương cuối cùng cũng đến, nhân viên cứu thương vừa xuống xe thì thấy cảnh hai chiếc xe dừng lại trước hàng rào bị tông gãy, một trong hai chiếc đó bị nát đầu xe.
Triết Dã và Hắc Diêm Tước đều mình đầy thương tích mà nằm rạp trên mặt đất, một người thì khóc đến độ không còn hơi sức, người kia thì ngơ ngác nhìn trời.
“Tiên sinh? Tiên sinh?” Nhân viên cứu hộ vỗ vỗ Tả Đằng Triết Dã.
“……Cứu mạng... Mạn Vi….” Triết Dã sau khi cố gắng nói xong câu đó thì không chịu nổi nữa mà ngất xỉu.
Nhân viên cứu hộ lại nhanh chóng chạy qua bên Hắc Diêm Tước, “Tiên sinh, tiên sinh…..”
Hắc Diêm Tước nằm trên mặt đất không động đậy, bên tai là tiếng sóng vỗ ào ào, ánh bình minh nhuộm đỏ cả hốc mắt hắn, cứ như là nụ cười xinh đẹp của Tường Vi vậy, hắn không khỏi nhớ lại những hình ảnh lúc trước….
Cô từng lạnh lùng mà cười nói: “Mạng của tôi, không phải sớm đã dâng cho anh rồi sao? Cho dù anh có lấy được thân thể tôi thì vẫn không thể ngăn cản được tôi suy nghĩ về người đàn ông khác! Nếu anh có ngon, thì giết tôi đi, chỉ có chết, mới có thể giết được được tầm quan trọng của Triết Dã trong lòng tôi!”
Còn hắn thì lại trả lời một cách lạnh lùng như cũ: “Cô yên tâm, Thẩm Tường Vi, tôi sẽ cho cô chết một cách đáng giá!”
Và lần này, hắn cuối cùng cũng cho cô chết rồi, và cái giá chính là báo thù mẹ của hắn.
Nghĩ đến đây, hốc mắt của hắn bỗng có cảm giác ẩm ướt đã lâu không tồn tại, như là được sắp đặt trước vậy, cô cuối cùng cũng chết rồi, cô cố hết sức mình để lấy được tự do cho bản thân rồi….
Cha, anh trai, làm vậy có đúng không đây?
Cổ họng khô khốc đến không nói được tiếng nào, anh chỉ có thể yên lặng nằm đó, nhìn chằm chằm bầu trời bình minh đó, ánh bình minh dần dần tan đi, nhìn bầu trời trong xanh lóng lánh, buổi của bến Tokyo, lạnh lẽo đến dọa người,
Khóe môi Hắc Diêm Tước chảy ra một dòng nước nóng hổi, trong đầu toàn là nụ cười mang đầy nước của cô, ánh mắt tuyệt vọng của cô, cùng với ba chữ không nói ra tiếng của cô, cô nói, cô yêu anh….
Sau đó thì là hình ảnh cô xông thẳng xuống biển!
Cậu nhân viên cứu hộ người Nhật nhìn thấy hắn như thế liền hô to: “Mau mau, gọi người đến cứu anh này trước, anh ấy khạc ra máu rồi….”
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, và có hang dòng nước mắt theo khóe mắt chảy ra….
Ánh mắt đó của cô như là cách ngàn năm vậy….