Chương : 236
Ánh rạng đông hừng sáng xoá bỏ tối tăm u ám, ở cuối chân trời xuất hiện một mảng sáng, một nửa là ánh sáng run rẫy ấm áp, một nửa là tăm tối cùng với rét lạnh.
Hoa trong vườn Tường Vi, do bởi sang thu, những cánh hoa kia cũng trôi giạt theo gió, từng mảnh rơi xuống trên bùn đất, gió buổi sáng hơi lạnh. Dưới tàng cây Tường Vi, một bóng người màu tím nằm trên bùn đất, cả đêm không chợp mắt, khoé mắt còn khô khốc vệt nước, cô nhớ chú Lực Minh. Trong ký ức của cô, chú Lực Minh là tốt với cô nhất, tuổi thở của cô trưởng thành cùng với chú, vậy mà. . . . .
Còn Tước. . . . . . Hình như không giống trước, so sánh với hắn của năm năm trước, không vừa mắt loài hoa xinh đẹp này, hôm nay lại nguyện ý trồng ra cả vườn Tường Vi , điều này làm cho cô rung động.
Năm năm trước, cô cũng cho là mình chết rồi, lại ngoài ý muốn được một ngư dân vớt lên, cô từng cho là mình rốt cuộc không cần hưởng thụ những thứ kia.
Ngây ngốc ngắm nhìn cả vườn Tường Vi này, ngoài rung động, cũng chỉ có thể là thương cảm thật sâu. Đã từng những thứ tổn thương kia, mỗi lần đều xuất hiện vào giấc mộng hằng đêm làm đều làm cô thức tỉnh.
Nàng không nghĩ đến, năm năm có thể thay đổi những thứ gì, duy nhất không thay đổi, là cô đối với hắn vẫn là yêu hận lẫn lộn.
Vậy mà hôm nay, đến khi cô trở lại lần nữa, thời điểm nhìn thấy hắn, mới phát hiện nơi này vẫn khiến cho cô nước mắt dâng tràn, càng nhìn càng đau lòng.
Cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, mang theo Tiểu Trạch rời khỏi nơi làm cô đau lòng, rời khỏi nơi có người đàn ông khiến cô không cách nào quay đầu.
“Tường Vi tiểu thư, Tường Vi tiểu thư. . . . . .”
“Tường Vi tiểu thư, cô có ở đây không?”
Nghe thấy tài xế A Hải kêu lên, cô đứng lên khỏi mặt đất, kêu, “Chuyện gì?”
“Tường Vi tiểu thư, không xong rồi, sáng sớm tiên sinh tỉnh dậy, đang giận dữ. . . . . . Thật nhiều năm không gặp, Tường Vi tiểu thư, tôi cùng đám người hầu đang tìm cô khắp nơi…cô mau đi xem một chút đi!” Tài xế A Hải đầu toát mồ hôi lạnh, không nói lời gì, kéo cánh tay của cô hướng về phía nhà chính.
“Cái đó. . . . . . Tôi không phải Tường Vi. . . . . .” Cô lảng tránh, không muốn phải thừa nhận thân phận của mình, có điều, nghe được A Hải nói Hắc Diêm Tước sáng sớm nổi giận dữ, không khỏi lại lo lắng.
“Tường Vi tiểu thư, xin cô đừng phủ nhận, tối hôm qua tại thời điểm đua xe, dáng vẻ tiên sinh vì ngươi liều sống liều chết, cô không nhìn thấy sao? Cô chính là Tường Vi tiểu thư, là Tường Vi tiểu thư mà tôi chứng kiến trưởng thành, xin cô đừng nữa phủ nhận, chẳng lẽ tiên sinh năm năm qua tự trừng phạt mình, cô không có cảm giác à. . . . . .” A Hải cau mày ngắt lời cô, vội vã lôi kéo cánh tay của cô, tiếp tục nói ——
“Mấy năm qua, tiên sinh hầu như nói không được mất câu nói, tự nhốt mình trong căn phòng đen nhánh đó, ngay cả chân bị thương cũng không chịu đi chữa trị, Bác Ân nói tiên sinh chân vốn có thể bình phục rất nhanh, nhưng là do trong tiềm thức tiên sinh không muốn vận động bản thân tự đứng lên, cho nên mới khiến bệnh tình ngày càng tồi tệ! Tiên sinh thật ra rất đáng thương, năm lão gia qua đời, tiên sinh liền mắc phải bệnh tự cuồng, sau đó lại đến anh trai của tiên sinh cũng bị ám sát, thế nhưng lại không hãm hại đánh gục được tiên sinh, trái lại càng làm cho ngài ấy càng ngày càng trở nên cường hãn. . . . . . Tường Vi tiểu thư, cái chết của cô, đã cho tôi thấy một tiên sinh mềm yêu như thế, nhìn không chút giống một người đàn ông tàn nhẫn. . . . . .”
Hoa trong vườn Tường Vi, do bởi sang thu, những cánh hoa kia cũng trôi giạt theo gió, từng mảnh rơi xuống trên bùn đất, gió buổi sáng hơi lạnh. Dưới tàng cây Tường Vi, một bóng người màu tím nằm trên bùn đất, cả đêm không chợp mắt, khoé mắt còn khô khốc vệt nước, cô nhớ chú Lực Minh. Trong ký ức của cô, chú Lực Minh là tốt với cô nhất, tuổi thở của cô trưởng thành cùng với chú, vậy mà. . . . .
Còn Tước. . . . . . Hình như không giống trước, so sánh với hắn của năm năm trước, không vừa mắt loài hoa xinh đẹp này, hôm nay lại nguyện ý trồng ra cả vườn Tường Vi , điều này làm cho cô rung động.
Năm năm trước, cô cũng cho là mình chết rồi, lại ngoài ý muốn được một ngư dân vớt lên, cô từng cho là mình rốt cuộc không cần hưởng thụ những thứ kia.
Ngây ngốc ngắm nhìn cả vườn Tường Vi này, ngoài rung động, cũng chỉ có thể là thương cảm thật sâu. Đã từng những thứ tổn thương kia, mỗi lần đều xuất hiện vào giấc mộng hằng đêm làm đều làm cô thức tỉnh.
Nàng không nghĩ đến, năm năm có thể thay đổi những thứ gì, duy nhất không thay đổi, là cô đối với hắn vẫn là yêu hận lẫn lộn.
Vậy mà hôm nay, đến khi cô trở lại lần nữa, thời điểm nhìn thấy hắn, mới phát hiện nơi này vẫn khiến cho cô nước mắt dâng tràn, càng nhìn càng đau lòng.
Cô chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, mang theo Tiểu Trạch rời khỏi nơi làm cô đau lòng, rời khỏi nơi có người đàn ông khiến cô không cách nào quay đầu.
“Tường Vi tiểu thư, Tường Vi tiểu thư. . . . . .”
“Tường Vi tiểu thư, cô có ở đây không?”
Nghe thấy tài xế A Hải kêu lên, cô đứng lên khỏi mặt đất, kêu, “Chuyện gì?”
“Tường Vi tiểu thư, không xong rồi, sáng sớm tiên sinh tỉnh dậy, đang giận dữ. . . . . . Thật nhiều năm không gặp, Tường Vi tiểu thư, tôi cùng đám người hầu đang tìm cô khắp nơi…cô mau đi xem một chút đi!” Tài xế A Hải đầu toát mồ hôi lạnh, không nói lời gì, kéo cánh tay của cô hướng về phía nhà chính.
“Cái đó. . . . . . Tôi không phải Tường Vi. . . . . .” Cô lảng tránh, không muốn phải thừa nhận thân phận của mình, có điều, nghe được A Hải nói Hắc Diêm Tước sáng sớm nổi giận dữ, không khỏi lại lo lắng.
“Tường Vi tiểu thư, xin cô đừng phủ nhận, tối hôm qua tại thời điểm đua xe, dáng vẻ tiên sinh vì ngươi liều sống liều chết, cô không nhìn thấy sao? Cô chính là Tường Vi tiểu thư, là Tường Vi tiểu thư mà tôi chứng kiến trưởng thành, xin cô đừng nữa phủ nhận, chẳng lẽ tiên sinh năm năm qua tự trừng phạt mình, cô không có cảm giác à. . . . . .” A Hải cau mày ngắt lời cô, vội vã lôi kéo cánh tay của cô, tiếp tục nói ——
“Mấy năm qua, tiên sinh hầu như nói không được mất câu nói, tự nhốt mình trong căn phòng đen nhánh đó, ngay cả chân bị thương cũng không chịu đi chữa trị, Bác Ân nói tiên sinh chân vốn có thể bình phục rất nhanh, nhưng là do trong tiềm thức tiên sinh không muốn vận động bản thân tự đứng lên, cho nên mới khiến bệnh tình ngày càng tồi tệ! Tiên sinh thật ra rất đáng thương, năm lão gia qua đời, tiên sinh liền mắc phải bệnh tự cuồng, sau đó lại đến anh trai của tiên sinh cũng bị ám sát, thế nhưng lại không hãm hại đánh gục được tiên sinh, trái lại càng làm cho ngài ấy càng ngày càng trở nên cường hãn. . . . . . Tường Vi tiểu thư, cái chết của cô, đã cho tôi thấy một tiên sinh mềm yêu như thế, nhìn không chút giống một người đàn ông tàn nhẫn. . . . . .”