Chương : 241
Tường Vi hài lòng nhìn vẻ giật mình của hắn, khóe môi nâng lên một nụ cười xinh đẹp: “Như anh thấy đấy, tiên sinh, lần này tôi không làm phiền cái mông tôn kính của anh phải nhấc lên nữa rồi!”
Dứt lời, cô giơ giơ cây kéo trong tay lên, cắt cắt hai cái trước con mắt trợn tròn của hắn, ngay sau đó tiến tới cắt phăng quần nhỏ của hắn đi ——
“Đáng chết! Thẩm Tường Vi! Cô lại dám cầm thứ nguy hiểm như vậy, cô muốn hại tôi tàn phế nốt cái chân thứ ba sao!” Hắn gầm gừ, năm năm không gặp, hắn thật sự đánh giá thấp cô gái nhỏ này này!
“Ha ha, không cần lo lắng, tôi nhất định làm anh bị thương một phần nào đâu!”” Cô vẫn nhàn nhạt mỉm cười, động tác trong tay cũng rất êm ái, nhẹ nhàng cắt bỏ viền quần của hắn.
“Đáng chết! Cô có biết quần tôi rất đắt tiền không! Cô lại dám cứ thế mà cắt bỏ nó!” Hắn vẫn bất mãn hầm hừ, nhưng cô đang cầm kéo, hắn không dám lộn xộn, bất kỳ người đàn ông nào đối mặt với tình cảnh chỗ yếu ớt nhất của mình bị uy hiếp, e là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đi!
“Tiên sinh, tôi tin với tài phú của anh, tuyệt đối sẽ không cân đo với tôi chỉ vì cái quần nhỏ này .” Tường Vi nhẫn nhịn dịu dàng dụ dỗ, nghiêng tay cắt hai bên quần hắn ra phía sau, miếng vải quần còn che được vật sưng tấy của hắn, nhưng mà, nhưng mà chỉ cần hắn khẽ cử động, sợ là thứ đó sẽ lập tức bung ra!
“Shit!” Hắc Diêm Tước khẽ chửi thề một tiếng, nữ nhân này càng ngày càng có chút tài năng, trừng mắt nhìn quần mình đã bị cô cắt cho tả tơi, hắn cắn răng nói, “Đỡ tôi vào!”
“Gì?. . . À ừ!” Cô không thể làm gì khác ngoài xoay người, ngòi xổm xuống, quay lưng về phía hắn, “Anh bám vào vai tôi của ta, ta đỡ anh vào bồn tắm.”
Hắc Diêm Tước ngồi đằng sau nhìn cặp mông tròn trịa của cô, đường cong vẫn tuyệt đẹp như trước, thân dưới hắn không khỏi đau nóng rực! Nhớ năm năm trước, bộ dáng hưởng thụ hoan ái của cô dưới người hắn, thân dưới hắn lập tức trào dâng xông phá mảnh vải che, dựng cao trong không trung, mà phương hướng lại nhắm chính vào ngay cái mông nhỏ của cô!
“Phù. . . . . .” Hắn thở hắt một tiếng, người phụ nữ này tới đúng là chỉ để hành hạ hắn!
“Ah? Không cử động được à?” Tường Vi nghe thấy hắn than nhẹ, nghĩ là hắn rất khổ sở, vì vậy định kéo cánh tay của hắn, một cánh tay đặt lên cổ mảnh khảnh của cô, cô dùng sức chống đỡ thân thể hắn, “A. . . . . . ư ư. . . . . .”
“. . . . . .” Hắn kêu rên một hồi, do động tác của cô, tiểu đệ đệ của hắn ở ngay giữa mông cô, hắn cắn răng, trán đổ đầy mồ hôi.
Tường Vi dùng sức cõng hắn lên từ xe lăn, sau đó xoay người lại, đưa hắn đi về phía hồ tắm, chuẩn bị đưa lưng về phía hồ tắm, ném hắn xuống, lại cảm thấy mông mình đang lúc có gì đó giống như cây lửa nóng thô sáp gì đó ma sát cô. . . . . .
Hít vào một ngụm khí lạnh, khi cô nhận thức được đó là vật gì, “A. . . . . .” một tiếng, buông tay ra, trọng tâm Hắc Diêm Tước lập tức không cân bằng vào trong hồ ——
Tất nhiên, trước rơi xuống nước không đến một giây, cánh tay thon dài của hắn tay không bỏ qua cơ bắt lấy cô, kéo cô cùng xuống hồ tắm!
Bùm ——
Bùm ——
Hai thân hình lần lượt rơi xuống nước!
“Ưmh. . . . . .Ục ục ục. . . . . .”
Tường Vi giãy giụa ngoi lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm, khi cô nổi trên mặt nước, lúc quay đầu lại, tên đầu sỏ gây nên chuyện đã an lành mà ngồi dừa vào thành hồ thoải mái hưởng thụ, vẻ mặt rất mãn ý, trong cô cảm thấy cực kỳ đáng cho ăn đòn!
“Hắc – Diêm – Tước!”
Cô gằn từng chữ quát, trong tiếng nói mềm mại có một chút tức giận, quả nhiên người đàn ông này không cho phép cô được sống tốt!
“Gì? Tôi cho phép cô gọi tôi Tước, có điều, ta không thích cô luôn gọi cả danh tính tôi!” Hắn khẽ nhíu mày, cao ngạo cười nhếch mép, giống như đang hắn ban cho cô bao nhiêu ơn phước!
“Giống như người nào đó thường hay gọi cả tên họ tôi!” Nàng bất mãn lầu bầu một tiếng, chuẩn bị đứng lên rời khỏi đây, thật là không xong rồi, thời điểm tối hôm qua khi cô tới đây không mang theo cái gì, kế hoạch của cô không phải như vậy, ít nhất sẽ không phải đối mặt hắn nhanh như vậy!
“Định đi đâu? Tới lau người cho tôii!” Hắn nhíu lông mày, không thích nhìn bộ dáng cô lúc cũng cũng như ước gì có thể chạy trốn, “Còn nữa, đây là bồn tắm, mời cô cởi những thứ quần áo bẩn kia xuống!”
Tường Vi đơ ra, vội vắt chéo tay ôm ngực, “Tôi không muốn!”
“Thẩm Tường Vi! Cô làm bẩn hồ nước sạch của tôi rồi đấy có biết không?” Hắn trừng mắt.
“Cũng không phải là tôi cố ý rơi xuống!” Cô mím môi, làm kẻ trộm còn kêu bắt trộm(*), trình độ mặt dày của người đàn ông này hoàn toàn không thua kém năm năm trước.
(*) idiom bên TQ, như như thành ngữ vừa ăn cướp vừa la làng bên mình
“Hai mươi tỷ!” Hắn lạnh lùng nhắc nhở cô, bộ dáng tự cao tự đại kia giống như là đang nhắc nhở cô, trừ phi là cô không muốn hai mươi tỷ nữa, nếu không thì phải nghe hắn đấy!
“Hèn hạ!” Cô nhỏ giọng phun một câu.
“À há, không phải tới hôm nay cô mới biết tôi như vậy!” Đôi mắt chim ưng của hắn, như đang tranh đấu giữa lửa và băng, hắn đã không thể đợi được muốn nhìn thân thể đã năm năm cách biệt!
Tường Vi cắn môi, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ hắn, cầm khăn trên bờ trước đó đã chuẩn bị tốt, nói, “Làm phiền tiên sinh qua đây, tôi kỳ lưng cho anh.”
“Tôi nói rồi, quần áo của cô làm dơ nước của tôi!” Hắn nhắc nhở lần nữa bộ quần áo chướng mắt của cô.
“Vậy tôi lên bờ là được! Đừng nói quần áo tôi làm dơ bẩn nước của anh, tôi cả người cũng sẽ không làm bẩn. . . . . . A. . . . . .”
Cô còn chưa nói hết lời, dưới nước thắt lưng bị một cánh tay sắt tóm lấy, làm cô ngã ngồi trước ngực!
“Ưm. . . . . .” Hắn rên lên một tiếng, người phụ nữ này thế mà lại ngồi lên tiểu đệ của hắn!
“Hắc Diêm. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Giống như những ngày trước vậy, hắn không cho cô cơ hội phản kháng, không cho cô nói chuyện, trực tiếp cắn nuốt cánh môi mềm mại!
“Ưmh. . . . . .” Nàng giãy dụa!
Nhưng không thoát được cánh tay cường tráng của hắn đang kìm kẹp, cô gái mềm mại hắn nhớ nhung suốt năm năm, giờ phút này đang ở trong vòng tay hắn, cho đến giờ phút này, hắn mới cảm thấy cô đang chân thực ở trước mặt hắn, vị môi ngọt ngào, như mọi ngày, hắn quá nhớ hơi thở này, quá nhớ mùi hương này!
Dứt lời, cô giơ giơ cây kéo trong tay lên, cắt cắt hai cái trước con mắt trợn tròn của hắn, ngay sau đó tiến tới cắt phăng quần nhỏ của hắn đi ——
“Đáng chết! Thẩm Tường Vi! Cô lại dám cầm thứ nguy hiểm như vậy, cô muốn hại tôi tàn phế nốt cái chân thứ ba sao!” Hắn gầm gừ, năm năm không gặp, hắn thật sự đánh giá thấp cô gái nhỏ này này!
“Ha ha, không cần lo lắng, tôi nhất định làm anh bị thương một phần nào đâu!”” Cô vẫn nhàn nhạt mỉm cười, động tác trong tay cũng rất êm ái, nhẹ nhàng cắt bỏ viền quần của hắn.
“Đáng chết! Cô có biết quần tôi rất đắt tiền không! Cô lại dám cứ thế mà cắt bỏ nó!” Hắn vẫn bất mãn hầm hừ, nhưng cô đang cầm kéo, hắn không dám lộn xộn, bất kỳ người đàn ông nào đối mặt với tình cảnh chỗ yếu ớt nhất của mình bị uy hiếp, e là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đi!
“Tiên sinh, tôi tin với tài phú của anh, tuyệt đối sẽ không cân đo với tôi chỉ vì cái quần nhỏ này .” Tường Vi nhẫn nhịn dịu dàng dụ dỗ, nghiêng tay cắt hai bên quần hắn ra phía sau, miếng vải quần còn che được vật sưng tấy của hắn, nhưng mà, nhưng mà chỉ cần hắn khẽ cử động, sợ là thứ đó sẽ lập tức bung ra!
“Shit!” Hắc Diêm Tước khẽ chửi thề một tiếng, nữ nhân này càng ngày càng có chút tài năng, trừng mắt nhìn quần mình đã bị cô cắt cho tả tơi, hắn cắn răng nói, “Đỡ tôi vào!”
“Gì?. . . À ừ!” Cô không thể làm gì khác ngoài xoay người, ngòi xổm xuống, quay lưng về phía hắn, “Anh bám vào vai tôi của ta, ta đỡ anh vào bồn tắm.”
Hắc Diêm Tước ngồi đằng sau nhìn cặp mông tròn trịa của cô, đường cong vẫn tuyệt đẹp như trước, thân dưới hắn không khỏi đau nóng rực! Nhớ năm năm trước, bộ dáng hưởng thụ hoan ái của cô dưới người hắn, thân dưới hắn lập tức trào dâng xông phá mảnh vải che, dựng cao trong không trung, mà phương hướng lại nhắm chính vào ngay cái mông nhỏ của cô!
“Phù. . . . . .” Hắn thở hắt một tiếng, người phụ nữ này tới đúng là chỉ để hành hạ hắn!
“Ah? Không cử động được à?” Tường Vi nghe thấy hắn than nhẹ, nghĩ là hắn rất khổ sở, vì vậy định kéo cánh tay của hắn, một cánh tay đặt lên cổ mảnh khảnh của cô, cô dùng sức chống đỡ thân thể hắn, “A. . . . . . ư ư. . . . . .”
“. . . . . .” Hắn kêu rên một hồi, do động tác của cô, tiểu đệ đệ của hắn ở ngay giữa mông cô, hắn cắn răng, trán đổ đầy mồ hôi.
Tường Vi dùng sức cõng hắn lên từ xe lăn, sau đó xoay người lại, đưa hắn đi về phía hồ tắm, chuẩn bị đưa lưng về phía hồ tắm, ném hắn xuống, lại cảm thấy mông mình đang lúc có gì đó giống như cây lửa nóng thô sáp gì đó ma sát cô. . . . . .
Hít vào một ngụm khí lạnh, khi cô nhận thức được đó là vật gì, “A. . . . . .” một tiếng, buông tay ra, trọng tâm Hắc Diêm Tước lập tức không cân bằng vào trong hồ ——
Tất nhiên, trước rơi xuống nước không đến một giây, cánh tay thon dài của hắn tay không bỏ qua cơ bắt lấy cô, kéo cô cùng xuống hồ tắm!
Bùm ——
Bùm ——
Hai thân hình lần lượt rơi xuống nước!
“Ưmh. . . . . .Ục ục ục. . . . . .”
Tường Vi giãy giụa ngoi lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm, khi cô nổi trên mặt nước, lúc quay đầu lại, tên đầu sỏ gây nên chuyện đã an lành mà ngồi dừa vào thành hồ thoải mái hưởng thụ, vẻ mặt rất mãn ý, trong cô cảm thấy cực kỳ đáng cho ăn đòn!
“Hắc – Diêm – Tước!”
Cô gằn từng chữ quát, trong tiếng nói mềm mại có một chút tức giận, quả nhiên người đàn ông này không cho phép cô được sống tốt!
“Gì? Tôi cho phép cô gọi tôi Tước, có điều, ta không thích cô luôn gọi cả danh tính tôi!” Hắn khẽ nhíu mày, cao ngạo cười nhếch mép, giống như đang hắn ban cho cô bao nhiêu ơn phước!
“Giống như người nào đó thường hay gọi cả tên họ tôi!” Nàng bất mãn lầu bầu một tiếng, chuẩn bị đứng lên rời khỏi đây, thật là không xong rồi, thời điểm tối hôm qua khi cô tới đây không mang theo cái gì, kế hoạch của cô không phải như vậy, ít nhất sẽ không phải đối mặt hắn nhanh như vậy!
“Định đi đâu? Tới lau người cho tôii!” Hắn nhíu lông mày, không thích nhìn bộ dáng cô lúc cũng cũng như ước gì có thể chạy trốn, “Còn nữa, đây là bồn tắm, mời cô cởi những thứ quần áo bẩn kia xuống!”
Tường Vi đơ ra, vội vắt chéo tay ôm ngực, “Tôi không muốn!”
“Thẩm Tường Vi! Cô làm bẩn hồ nước sạch của tôi rồi đấy có biết không?” Hắn trừng mắt.
“Cũng không phải là tôi cố ý rơi xuống!” Cô mím môi, làm kẻ trộm còn kêu bắt trộm(*), trình độ mặt dày của người đàn ông này hoàn toàn không thua kém năm năm trước.
(*) idiom bên TQ, như như thành ngữ vừa ăn cướp vừa la làng bên mình
“Hai mươi tỷ!” Hắn lạnh lùng nhắc nhở cô, bộ dáng tự cao tự đại kia giống như là đang nhắc nhở cô, trừ phi là cô không muốn hai mươi tỷ nữa, nếu không thì phải nghe hắn đấy!
“Hèn hạ!” Cô nhỏ giọng phun một câu.
“À há, không phải tới hôm nay cô mới biết tôi như vậy!” Đôi mắt chim ưng của hắn, như đang tranh đấu giữa lửa và băng, hắn đã không thể đợi được muốn nhìn thân thể đã năm năm cách biệt!
Tường Vi cắn môi, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ hắn, cầm khăn trên bờ trước đó đã chuẩn bị tốt, nói, “Làm phiền tiên sinh qua đây, tôi kỳ lưng cho anh.”
“Tôi nói rồi, quần áo của cô làm dơ nước của tôi!” Hắn nhắc nhở lần nữa bộ quần áo chướng mắt của cô.
“Vậy tôi lên bờ là được! Đừng nói quần áo tôi làm dơ bẩn nước của anh, tôi cả người cũng sẽ không làm bẩn. . . . . . A. . . . . .”
Cô còn chưa nói hết lời, dưới nước thắt lưng bị một cánh tay sắt tóm lấy, làm cô ngã ngồi trước ngực!
“Ưm. . . . . .” Hắn rên lên một tiếng, người phụ nữ này thế mà lại ngồi lên tiểu đệ của hắn!
“Hắc Diêm. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Giống như những ngày trước vậy, hắn không cho cô cơ hội phản kháng, không cho cô nói chuyện, trực tiếp cắn nuốt cánh môi mềm mại!
“Ưmh. . . . . .” Nàng giãy dụa!
Nhưng không thoát được cánh tay cường tráng của hắn đang kìm kẹp, cô gái mềm mại hắn nhớ nhung suốt năm năm, giờ phút này đang ở trong vòng tay hắn, cho đến giờ phút này, hắn mới cảm thấy cô đang chân thực ở trước mặt hắn, vị môi ngọt ngào, như mọi ngày, hắn quá nhớ hơi thở này, quá nhớ mùi hương này!