Chương : 17
Dương Xảo Mạn dốc hết tâm huyết lấy vài giấy tờ quan trọng, canh lúc đi đưa văn kiện, đặt chung vào trước mặt Hoắc tiên sinh.
“Đây là gì?”
“Tôi tìm được một ít… Ừm, tư liệu?” Dương Xảo Mạn nỗ lực tìm từ để diễn tả: “Đây là lần đầu tiên ngài hẹn hò, về mặt này luôn có vài khiếm khuyết, có lẽ có thể giúp ngài… chuyện gì đó?”
Trong lòng thư ký Dương đang lặng lẽ rơi lệ.
Những cái cô ấy tìm đều rất ngược cẩu độc thân, nhân vật chính kể lại đoạn tình cảm mình đã trải qua, cứ mặc kệ thật giả đi, nam chính trong đó luôn sủng sủng sủng với người ta, trọng điểm là, nhà trai sủng nhà gái, nhà trai thì vừa đẹp vừa ngầu vừa mạnh, nhà gái thì chỉ cần chim nhỏ nép vào người. Thực tế lại hoàn toàn trái ngược, Bạch Thanh Thanh phụ trách xinh đẹp, ngầu, mạnh mẽ, Hoắc Minh Châu là một chú chim không hề nhỏ được người ta sủng, vậy mà hai người không nhận thấy gì cả.
Dương Xảo Mạn không dám thuyết phục Bạch Thanh Thanh, cô ấy chỉ có thể khẩn cầu Hoắc tổng, làm ơn nhận ra vị trí của mình đi, chính anh mới phải đẹp, ngầu, mạnh, thay Bạch Thanh Thanh quét cản mọi chướng ngại vật trên con đường của cô.
Hoắc tiên sinh nhận lấy, rất vừa lòng: “Cô đã vất vả rồi.”
“…”
“Đợi đã, Hoắc tổng.”
“Chuyện gì?”
Dương Xảo Mạn không thể tin: “Không có?”
“Hả?” Hoắc tiên sinh tự hỏi một chút: “Tôi biết rồi, tháng này tiền thưởng của cô sẽ tăng gấp đôi.”
Dương Xảo Mạn: “…”
Nhìn thấy số tiền gấp đôi đó, Dương Xảo Mạn yên lặng ra ngoài chăm sóc Chúc Chúc.
Không sao cả. Cô ấy an ủi bản thân trong lòng: Hoắc tổng đứng trước mặt Bạch Thanh Thanh như tiểu bạch kiểm thì sao, chỉ cần trước mặt người khác vẫn đẹp ngầu mạnh mẽ, ở bên ngoài cứ như vậy, ai dám nói Hoắc tổng của chúng ta không phải là tổng giám đốc bá đạo đủ tư cách?!
Chúc Chúc trong lòng cô ấy “ngao” một tiếng.
…
Phần lớn tài sản của Bạch Thanh Thanh là cổ phần của các công ty, giao cho người đại diện chuyên nghiệp xử lý, còn cô lại rất nhẹ nhàng thoải mái, thỉnh thoảng mới chơi cổ phiếu, việc còn lại đều giao cho Đỗ Linh, chừng nào Đỗ Linh xử lý không được mới đến tìm cô.
Trong tay cô đang giữ một phần cổ phần của một công ty đang trải qua một trận rung chuyển, lão chủ tịch đang bệnh nặng, hai người con trai vì quyền kinh doanh công ty không ngừng tranh luận, số cổ phần hai người họ đang giữ không khác nhau lắm, vậy nên mới nhắm vào cổ phần của cô, hai người đều mời cô ra ngoài thương lượng.
Qua điều tra, hai người con trai của lão chủ tịch đều không phải người có tài cán gì, không cần biết cuối cùng công ty rơi vào tay ai, cuối cùng đều là kết cục suy bại, Bạch Thanh Thanh không muốn trực tiếp cầm quyền, thấy công ty nhà này sắp rơi vào đường cùng, bán cho ai cũng là bán, chỉ cần lấy cái giá cao nhất bán đi là được.
Hoàn thành hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần, đối phương gửi tiền vào tài khoản của cô rất nhanh.
Rời khỏi quán cà phê nơi bàn chuyện, Bạch Thanh Thanh gọi lại Đỗ Linh đang sắp rời đi: “Đỗ Linh, cậu chờ chút.”
“Còn chuyện gì sao?”
“Giúp mình đặt hai chỗ ở sơn trang nghỉ dưỡng.”
“Sơn trang nghỉ dưỡng? Không phải cậu không thích đi một mình sao…” Đỗ Linh bừng tỉnh: “Cậu tìm được đối tượng mới để xuống tay rồi?”
“Không phải mới.”
“Không phải mới?” Đỗ Linh sửng sốt, nhớ đến một người, tức khắc trừng lớn mắt: “Đừng nói là Hoắc Minh Châu đó? Khoan đã, Thanh Thanh, tốc độ này có hơi nhanh.”
Bạch Thanh Thanh cười khẽ: “Nhanh chỗ nào?”
“Lần trước cậu nói muốn theo đuổi anh ta, ừm, anh ta cự tuyệt cậu, cậu đã bỏ cuộc, muốn mình tìm cún cho cậu, kết quả Hoắc Minh Châu vừa bệnh xong, thư ký của anh ta nhờ cậu, cậu ngay lập tức qua đó chăm sóc anh ta. Mình cho rằng cậu lại muốn theo đuổi, kết quả đã có Chúc Chúc, cậu mặc kệ anh ta. Bây giờ muốn theo đuổi nữa à?”
“Không phải theo đuổi.”
“Vậy thì cái gì?”
“Bọn mình đang hẹn hò.”
Đỗ Linh không tin: “Với tiêu chuẩn của Hoắc Minh Châu, sao có thể nhanh đến vậy. Không phải cậu không biết, Hoắc Minh có tiếng là yêu cầu cao, có bao nhiêu người theo anh ta đó, ai cũng bị từ chối, mình chưa nghe nói có ai thành công đâu.”
Độ cong trên khóe miệng Bạch Thanh Thanh càng lớn them: “Mình đó.”
“…”
Đỗ Linh khiếp sợ: “Thật sao?!”
Bạch Thanh Thanh cúi đầu rút một tấm thẻ, vỗ bả vai Đỗ Linh, nhét vào tay cô ấy: “Chi phí cứ lấy trong đây, nếu cậu có thời gian thì đặt thêm một chỗ đi.”
“Thôi thôi thôi, mình không quan tâm, không quấy rầy thế giới của hai người.” Đỗ Linh chớp chớp với cô: “Nhớ phải kể cho mình, cậu trói được Hoắc Minh Châu như thế nào đó.”
Bạch Thanh Thanh cười cười, không nói lời nào.
Thực tế là, cô cũng không rõ lắm, Hoắc Minh Châu đã từng bài xích cô như vậy mà có thể chủ động theo đuổi cô, cô vuốn đã muốn buông bỏ, chuẩn bị chuyên tâm nuôi Chúc Chúc, nếu Hoắc Minh Châu tự đưa tới cửa, đương nhiên cô cũng không cự tuyệt.
Dành thời gian về nhà làm mấy món Hoắc Minh Châu nêu, Bạch Thanh Thanh xách hộp đồ ăn đi lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mở ra, Chúc Chúc đã vui sướng nhào vào cô, móng vuốt nhỏ không ngừng duỗi qua gói sữa bột cho cún con cô đang cầm, trong miệng phát ra tiếng ngao ngao không ngớt, đôi mắt ướt dầm dề đáng thương nhìn cô.
Vuốt lông trên người nó, hướng dẫn Dương Xảo Mạn pha sữa, Bạch Thanh Thanh ôm Chúc Chúc và hộp đồ ăn vào trong văn phòng.
Hoắc tiên sinh ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việ, trên bàn đặt từng xấp văn kiện, trước mặt là một tờ giấy, màu sắc rực rỡ, còn có các loại kiểu chữ khác nhau, là thư ký Dương đã tỉ mỉ chọn lựa ra các trường hợp hẹn hò với nhau của các cặp đôi.
Anh xem quá nghiêm túc, Bạch Thanh Thanh bước vào cũng không phát hiện, nội dung trước mặt bị Bạch Thanh Thanh thấy được không sót một chữ.
“Anh thích đến vậy?”
Hoắc tiên sinh cả kinh, hoang mang rối loạn lấy đại một xấp văn kiện che lại, nhưng Bạch Thanh Thanh còn nhanh hơn anh, đã duỗi tay cầm nó lên.
“Hoa tươi, bữa tối dưới nến, hẹn hò, xem phim…” Bạch Thanh Thanh dừng một chút, cười như không cười nhìn anh: “… Ngủ chung?”
Hoắc tiên sinh có gắng trấn định khụ một tiếng: “Đây là quá trình yêu đương bình thường.”
Anh nghĩ ngợi, bổ sung thêm một cậu thật mau: “Thư ký Dương nói vậy.”
Dương Xảo Mạn bưng chén cơm của cún đi vào xém chút trượt té, cô ấy xấu hổ cười cười, đặt chén xuống rời khỏi đây thật nhanh.
Bạch Thanh Thanh “Ồ” một tiếng, đầu ngón tay gõ gõ ở hai chữ ‘ngủ lại’, cúi đầu nhìn Hoắc tiên sinh: “Còn có việc này, anh có muốn dọn qua chỗ tôi không.”
“Hả?”
Hoắc tiên sinh chớp chớp mắt.
Chúc Chúc “Gâu gâu” hai tiếng, hiển nhiên vô cùng đồng ý.
“Dọn…” Rốt cuộc Hoắc tiên sinh cũng phục hồi tinh thần, tức khắc ngây dại: “Chuyển nhà?!”
“Hẹn hò thì nên ở chung. Tóm lại chúng ta cũng sống đối diện nhau, không bằng anh cứ trực tiếp dọn qua đây.” Bạch Thanh Thanh vẫy vẫy móng vuốt Chúc Chúc: “Chúc Chúc nói nó cũng muốn ba.”
“Ba, ba, ba?!”
Hoắc tiên sinh hơi mờ mịt.
Căn cứ theo tư liệu thư ký Dương cung cấp, qua một thời gian hẹn hò mới có thể sống chung.
Một ngày… Có thể coi như một thời gian không?
Hoắc tiên sinh có chút do dự.
Dương Xảo Mạn đang dựa vào cửa nghe lén nắm tay cổ vũ: Cố lên Hoắc tổng! Ít nhất cũng phải là Bạch Thanh Thanh dọn qua! Đừng trở thành người ăn cơm mềm đó Hoắc tổng!
Bản năng của Hoắc tiên sinh cảm thấy có chổ nào không đúng, do dự chưa đáp ứng. Bạch Thanh Thanh cũng không ép, vừa đặt hộp đồ ăn lên bàn vừa nói: “Tôi đã đặt chỗ ở sơn trang, cuối tuần này anh đi được không?”
Đi sơn trang cuối tuần này?!
Đôi mắt Hoắc tiên sinh “Bụp” một tiếng sáng lên.
Cái này coi như là… Hẹn hò sao?!
“Dương Xảo Mạn!”
Thư ký Dương vội vàng đi vào: “Dạ, Hoắc tổng.”
“Lịch trình cuối tuần này để trống hết cho tôi!”
“… Vâng, Hoắc tổng.”
Dương Xảo Mạn muốn khóc.
Khí thế của tổng giám đốc bá đạo đâu Hoắc tổng! Càng nhìn càng thấy giống tiểu bạch kiểm!
Hết chương 17
#xanh
“Đây là gì?”
“Tôi tìm được một ít… Ừm, tư liệu?” Dương Xảo Mạn nỗ lực tìm từ để diễn tả: “Đây là lần đầu tiên ngài hẹn hò, về mặt này luôn có vài khiếm khuyết, có lẽ có thể giúp ngài… chuyện gì đó?”
Trong lòng thư ký Dương đang lặng lẽ rơi lệ.
Những cái cô ấy tìm đều rất ngược cẩu độc thân, nhân vật chính kể lại đoạn tình cảm mình đã trải qua, cứ mặc kệ thật giả đi, nam chính trong đó luôn sủng sủng sủng với người ta, trọng điểm là, nhà trai sủng nhà gái, nhà trai thì vừa đẹp vừa ngầu vừa mạnh, nhà gái thì chỉ cần chim nhỏ nép vào người. Thực tế lại hoàn toàn trái ngược, Bạch Thanh Thanh phụ trách xinh đẹp, ngầu, mạnh mẽ, Hoắc Minh Châu là một chú chim không hề nhỏ được người ta sủng, vậy mà hai người không nhận thấy gì cả.
Dương Xảo Mạn không dám thuyết phục Bạch Thanh Thanh, cô ấy chỉ có thể khẩn cầu Hoắc tổng, làm ơn nhận ra vị trí của mình đi, chính anh mới phải đẹp, ngầu, mạnh, thay Bạch Thanh Thanh quét cản mọi chướng ngại vật trên con đường của cô.
Hoắc tiên sinh nhận lấy, rất vừa lòng: “Cô đã vất vả rồi.”
“…”
“Đợi đã, Hoắc tổng.”
“Chuyện gì?”
Dương Xảo Mạn không thể tin: “Không có?”
“Hả?” Hoắc tiên sinh tự hỏi một chút: “Tôi biết rồi, tháng này tiền thưởng của cô sẽ tăng gấp đôi.”
Dương Xảo Mạn: “…”
Nhìn thấy số tiền gấp đôi đó, Dương Xảo Mạn yên lặng ra ngoài chăm sóc Chúc Chúc.
Không sao cả. Cô ấy an ủi bản thân trong lòng: Hoắc tổng đứng trước mặt Bạch Thanh Thanh như tiểu bạch kiểm thì sao, chỉ cần trước mặt người khác vẫn đẹp ngầu mạnh mẽ, ở bên ngoài cứ như vậy, ai dám nói Hoắc tổng của chúng ta không phải là tổng giám đốc bá đạo đủ tư cách?!
Chúc Chúc trong lòng cô ấy “ngao” một tiếng.
…
Phần lớn tài sản của Bạch Thanh Thanh là cổ phần của các công ty, giao cho người đại diện chuyên nghiệp xử lý, còn cô lại rất nhẹ nhàng thoải mái, thỉnh thoảng mới chơi cổ phiếu, việc còn lại đều giao cho Đỗ Linh, chừng nào Đỗ Linh xử lý không được mới đến tìm cô.
Trong tay cô đang giữ một phần cổ phần của một công ty đang trải qua một trận rung chuyển, lão chủ tịch đang bệnh nặng, hai người con trai vì quyền kinh doanh công ty không ngừng tranh luận, số cổ phần hai người họ đang giữ không khác nhau lắm, vậy nên mới nhắm vào cổ phần của cô, hai người đều mời cô ra ngoài thương lượng.
Qua điều tra, hai người con trai của lão chủ tịch đều không phải người có tài cán gì, không cần biết cuối cùng công ty rơi vào tay ai, cuối cùng đều là kết cục suy bại, Bạch Thanh Thanh không muốn trực tiếp cầm quyền, thấy công ty nhà này sắp rơi vào đường cùng, bán cho ai cũng là bán, chỉ cần lấy cái giá cao nhất bán đi là được.
Hoàn thành hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần, đối phương gửi tiền vào tài khoản của cô rất nhanh.
Rời khỏi quán cà phê nơi bàn chuyện, Bạch Thanh Thanh gọi lại Đỗ Linh đang sắp rời đi: “Đỗ Linh, cậu chờ chút.”
“Còn chuyện gì sao?”
“Giúp mình đặt hai chỗ ở sơn trang nghỉ dưỡng.”
“Sơn trang nghỉ dưỡng? Không phải cậu không thích đi một mình sao…” Đỗ Linh bừng tỉnh: “Cậu tìm được đối tượng mới để xuống tay rồi?”
“Không phải mới.”
“Không phải mới?” Đỗ Linh sửng sốt, nhớ đến một người, tức khắc trừng lớn mắt: “Đừng nói là Hoắc Minh Châu đó? Khoan đã, Thanh Thanh, tốc độ này có hơi nhanh.”
Bạch Thanh Thanh cười khẽ: “Nhanh chỗ nào?”
“Lần trước cậu nói muốn theo đuổi anh ta, ừm, anh ta cự tuyệt cậu, cậu đã bỏ cuộc, muốn mình tìm cún cho cậu, kết quả Hoắc Minh Châu vừa bệnh xong, thư ký của anh ta nhờ cậu, cậu ngay lập tức qua đó chăm sóc anh ta. Mình cho rằng cậu lại muốn theo đuổi, kết quả đã có Chúc Chúc, cậu mặc kệ anh ta. Bây giờ muốn theo đuổi nữa à?”
“Không phải theo đuổi.”
“Vậy thì cái gì?”
“Bọn mình đang hẹn hò.”
Đỗ Linh không tin: “Với tiêu chuẩn của Hoắc Minh Châu, sao có thể nhanh đến vậy. Không phải cậu không biết, Hoắc Minh có tiếng là yêu cầu cao, có bao nhiêu người theo anh ta đó, ai cũng bị từ chối, mình chưa nghe nói có ai thành công đâu.”
Độ cong trên khóe miệng Bạch Thanh Thanh càng lớn them: “Mình đó.”
“…”
Đỗ Linh khiếp sợ: “Thật sao?!”
Bạch Thanh Thanh cúi đầu rút một tấm thẻ, vỗ bả vai Đỗ Linh, nhét vào tay cô ấy: “Chi phí cứ lấy trong đây, nếu cậu có thời gian thì đặt thêm một chỗ đi.”
“Thôi thôi thôi, mình không quan tâm, không quấy rầy thế giới của hai người.” Đỗ Linh chớp chớp với cô: “Nhớ phải kể cho mình, cậu trói được Hoắc Minh Châu như thế nào đó.”
Bạch Thanh Thanh cười cười, không nói lời nào.
Thực tế là, cô cũng không rõ lắm, Hoắc Minh Châu đã từng bài xích cô như vậy mà có thể chủ động theo đuổi cô, cô vuốn đã muốn buông bỏ, chuẩn bị chuyên tâm nuôi Chúc Chúc, nếu Hoắc Minh Châu tự đưa tới cửa, đương nhiên cô cũng không cự tuyệt.
Dành thời gian về nhà làm mấy món Hoắc Minh Châu nêu, Bạch Thanh Thanh xách hộp đồ ăn đi lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mở ra, Chúc Chúc đã vui sướng nhào vào cô, móng vuốt nhỏ không ngừng duỗi qua gói sữa bột cho cún con cô đang cầm, trong miệng phát ra tiếng ngao ngao không ngớt, đôi mắt ướt dầm dề đáng thương nhìn cô.
Vuốt lông trên người nó, hướng dẫn Dương Xảo Mạn pha sữa, Bạch Thanh Thanh ôm Chúc Chúc và hộp đồ ăn vào trong văn phòng.
Hoắc tiên sinh ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việ, trên bàn đặt từng xấp văn kiện, trước mặt là một tờ giấy, màu sắc rực rỡ, còn có các loại kiểu chữ khác nhau, là thư ký Dương đã tỉ mỉ chọn lựa ra các trường hợp hẹn hò với nhau của các cặp đôi.
Anh xem quá nghiêm túc, Bạch Thanh Thanh bước vào cũng không phát hiện, nội dung trước mặt bị Bạch Thanh Thanh thấy được không sót một chữ.
“Anh thích đến vậy?”
Hoắc tiên sinh cả kinh, hoang mang rối loạn lấy đại một xấp văn kiện che lại, nhưng Bạch Thanh Thanh còn nhanh hơn anh, đã duỗi tay cầm nó lên.
“Hoa tươi, bữa tối dưới nến, hẹn hò, xem phim…” Bạch Thanh Thanh dừng một chút, cười như không cười nhìn anh: “… Ngủ chung?”
Hoắc tiên sinh có gắng trấn định khụ một tiếng: “Đây là quá trình yêu đương bình thường.”
Anh nghĩ ngợi, bổ sung thêm một cậu thật mau: “Thư ký Dương nói vậy.”
Dương Xảo Mạn bưng chén cơm của cún đi vào xém chút trượt té, cô ấy xấu hổ cười cười, đặt chén xuống rời khỏi đây thật nhanh.
Bạch Thanh Thanh “Ồ” một tiếng, đầu ngón tay gõ gõ ở hai chữ ‘ngủ lại’, cúi đầu nhìn Hoắc tiên sinh: “Còn có việc này, anh có muốn dọn qua chỗ tôi không.”
“Hả?”
Hoắc tiên sinh chớp chớp mắt.
Chúc Chúc “Gâu gâu” hai tiếng, hiển nhiên vô cùng đồng ý.
“Dọn…” Rốt cuộc Hoắc tiên sinh cũng phục hồi tinh thần, tức khắc ngây dại: “Chuyển nhà?!”
“Hẹn hò thì nên ở chung. Tóm lại chúng ta cũng sống đối diện nhau, không bằng anh cứ trực tiếp dọn qua đây.” Bạch Thanh Thanh vẫy vẫy móng vuốt Chúc Chúc: “Chúc Chúc nói nó cũng muốn ba.”
“Ba, ba, ba?!”
Hoắc tiên sinh hơi mờ mịt.
Căn cứ theo tư liệu thư ký Dương cung cấp, qua một thời gian hẹn hò mới có thể sống chung.
Một ngày… Có thể coi như một thời gian không?
Hoắc tiên sinh có chút do dự.
Dương Xảo Mạn đang dựa vào cửa nghe lén nắm tay cổ vũ: Cố lên Hoắc tổng! Ít nhất cũng phải là Bạch Thanh Thanh dọn qua! Đừng trở thành người ăn cơm mềm đó Hoắc tổng!
Bản năng của Hoắc tiên sinh cảm thấy có chổ nào không đúng, do dự chưa đáp ứng. Bạch Thanh Thanh cũng không ép, vừa đặt hộp đồ ăn lên bàn vừa nói: “Tôi đã đặt chỗ ở sơn trang, cuối tuần này anh đi được không?”
Đi sơn trang cuối tuần này?!
Đôi mắt Hoắc tiên sinh “Bụp” một tiếng sáng lên.
Cái này coi như là… Hẹn hò sao?!
“Dương Xảo Mạn!”
Thư ký Dương vội vàng đi vào: “Dạ, Hoắc tổng.”
“Lịch trình cuối tuần này để trống hết cho tôi!”
“… Vâng, Hoắc tổng.”
Dương Xảo Mạn muốn khóc.
Khí thế của tổng giám đốc bá đạo đâu Hoắc tổng! Càng nhìn càng thấy giống tiểu bạch kiểm!
Hết chương 17
#xanh