Chương : 30
Sau khi ổn định được trật tự, Chu Bình lên tiếng: “Vấn đề bạn học Tuấn Vũ có gian lận hay không thì trước hết chưa bàn đến, cho phép tôi hỏi một câu “Các anh chị coi thi kiểu gì mà học sinh gian lận cũng không biết? Hả? Cả chục thầy cô, sao không ai phát hiện ra?””.
Ai cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bản thân họ coi thi cũng rất nghiêm, dù có thể nhìn ngang nó dọc một chút nhưng chắc chắn không thể nào mà chép được hoàn hoàn chỉnh chỉnh như các bài thi này của cậu học sinh này. Nên đa số mọi người đồng tình hơn với ý kiến của Giang Mẫn. Ít nhất trong một tháng này, ở lớp 10A, Tuấn Vũ đúng là rất ham học.
Chu hiệu trưởng tiếp tục lên tiếng: “Được rồi, chuyện này nói khó thì khó, mà muốn nó đơn giản thì sẽ đơn giản. Nếu các người đã nghi ngờ bạn học này, thì ngay tại đây, 5 thầy cô dậy các môn Toán-Lý-Hóa-Văn-Anh soạn ra 1 bộ đề. Mỗi môn 2 câu, riêng tiếng anh 10 câu trắc nghiệm. Tôi cho các người 30 phút hoàn thiện đề. Bạn học Tuấn Vũ sẽ có 120 phút làm bài. Mọi người ở bên cạnh coi thi. Chắc sẽ không phàn nàn chép bài nữa chứ?”
“Lời hiệu trưởng Chu thật là cao kiến.Ý tôi chính là như vậy. Rất công bằng. Nếu em ý có thể giải tốt bài tập này thì chúng tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng nếu phát hiện ra cậu ta chỉ là gỗ mục thì tôi mong hiệu trưởng sẽ xem xét lời đề nghị của tôi ban nãy.”- Đổng Văn Vinh vui vẻ.
Chu hiệu trưởng không kiên nhẫn: “Chuyện đó sau hãy nói. Bây giờ mọi người bắt đầu làm đề”.
Các thầy cô bắt đầu làm đề, Đổng Văn Vinh thì cười nham hiểm, Dương Tuấn Vũ biết thừa hắn ta kiểu gì cũng ra mấy cái đề thật khó. Loại người tiểu nhân đắc chí này đúng là làm người ta kinh tởm.
Giọng dịu dàng của Triệu Cơ vang lên: “Đổng Văn Vinh có quan hệ bác cháu với Đổng Quán. Có lẽ là do tên kia nói xấu gì anh với hắn.”
“Ồ, sao mình không để ý nhỉ. Tên này cũng họ Đổng. Thì ra là cùng một gia đình, bảo sao tính nết làm người xung quanh đều chán ghét. Bắt nạt kẻ yếu, nịnh hót kẻ mạnh. Toàn hàng cực phẩm.” Dương Tuấn Vũ gật gù.
... Sau 30 phút, các thầy cô đã tập hợp lại thành một bài thi thập cẩm, Dương Tuấn Vũ cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà cảm thán gì. Hắn bắt đầu làm bài, các thầy cô thì xúm lại xem, cứ như kiểu sợ hắn trong hoàn cảnh nào cũng chép tài liệu được vậy.
Nhưng cũng vì tận mắt thấy hắn viết từng chữ, từng công thức, giải từng câu hỏi, thì người chuyên môn rất nhanh hài lòng. Không chỉ vì lời giải cụ thể chính xác, trình bày cũng sạch sẽ, nhiều hướng đi còn khá mới, mà còn vì có nhiều thầy cô xung quanh vậy mà bạn học này vẫn rất nhẹ nhàng làm bài, hầu như không chịu áp lực nào. Dù chưa hoàn thành bài thi nhưng ai nấy cũng đều đã tin tính chính xác của điểm số của bài thi cuối kỳ vừa rồi.
Không chỉ vậy, mắt ai cũng tỏa sáng như phát hiện một đại lục mới vậy, ai cũng thầm nhủ cần phải lôi kéo hắn vào đội tuyển học sinh giỏi của mình.
Chỉ có riêng Đổng Văn Vinh là mặt mày càng âm trầm, khó coi. Hắn đã ra hai câu khó trong đề học sinh giỏi Vật Lý của tỉnh năm ngoái, vậy mà tên này vẫn giải rất nhẹ nhàng, nhanh chóng. Không phải chứ. Sao Đổng Quán nói hắn chỉ là một đứa học hành kém cỏi, gia cảnh nghèo hèn, mồ côi cha mẹ mà. Biết như vậy không nên nghe theo lời thằng cháu này.
Dương Tuấn Vũ hoàn thành bài thi và kiểm tra lại một lượt thấy khá ổn, hắn nộp bài khi thời gian còn thừa 20 phút. Mọi người ai cũng gật đầu, mỉm cười với hắn. Thấy vậy, Dương Tuấn Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Điều này đối với hắn cũng tốt, học sinh giỏi thì thường được giáo viên và nhà trường ưu tiên hơn khi có những việc cần nghỉ phép. Chưa kể kết quả học tập tiến bộ cũng giúp cha mẹ khi đi họp phụ huynh cũng cảm thấy vui vẻ và hãnh diện hơn.
“Bạn học Tuấn Vũ này, bộ môn Hóa học của tôi còn đang thiếu một suất tham gia đội tuyển học sinh giỏi. Em có muốn tham gia với chúng tôi không?”- Lý Bách Hoa cười tươi hỏi.
“Anh Lý thật là nhanh, nhưng mà bạn học Tuấn Vũ này. Tôi thấy em tham gia vào đội tuyển Văn của tôi rất phù hợp đấy. Chúng tôi toàn con gái, nếu em tham gia thì sẽ được quen thêm nhiều bạn khác nữa đấy. Rất xinh đẹp nhé.”- Cô Minh Ngọc nháy mắt tinh nghịch trêu.
“Chẳng có ai lại đi mời học sinh giỏi vào đội tuyển để làm quen bạn gái như cô. Được rồi, các người không thấy điểm thi Anh Văn của Tuấn Vũ là bao nhiêu à? 100/100 đấy. Không sai câu nào. Tôi đảm bảo em thi Tiếng Anh cấp tỉnh chắc chắn được giải nhất. Em nên chọn môn của tôi.”- Cô Triệu Mạn Ngọc lên tiếng.
“Lại đau đầu rồi đây.”- Dương Tuấn Vũ cũng biết là sẽ dẫn đến chuyện này. Nên hắn rất nhanh lựa chọn: “Xin lỗi thầy Lý, em đã đăng ký lớp học sinh giỏi Toán của cô Giang Mẫn rồi ạ. Em cảm ơn vì thầy đã mời em.”
“Ài. Tôi nói cô Giang này, cô đúng là nhanh chân mà. Một học sinh như thế này mà vào đội tuyển Hóa của tôi có phải là nhà trường ta sẽ có thêm danh hiệu không? Hay cô nhường cho tôi đi.”- Lý Bách Hoa mặt dày, trực tiếp đào góc tường.
Giang Mẫn vui vẻ vì khi trước mình đứng ra nói giúp Tuấn Vũ mấy câu, vì nếu ngay giáo viên chủ nhiệm, kiêm người dẫn dắt đội tuyển mà lại lạnh nhạt hay nghi ngờ học sinh của mình thì có lẽ Tuấn Vũ đã bị người khác lôi kéo mất rồi.
“Này, thầy Lý, tôi với thầy là đồng nghiệp bao nhiêu năm, anh cũng định đào người của tôi hả. Mơ đi. Ở đội tuyển của tôi, Tuấn Vũ cũng sẽ đem về được danh hiệu cho trường. Anh yên tâm theo dõi đi nhé.”- Giang Mẫn cười đắc ý.
“Được rồi, nếu đã không có vấn đề gì về điểm kiểm tra nữa thì mọi người cũng giải tán đi. Nhưng trước khi đi, mọi người nên đang nợ bạn học Tuấn Vũ một lời xin lỗi đấy. Chẳng ai muốn được mình điểm cao lại bị hàng chục thầy cô nghi ngờ kết quả mình cố gắng và xứng đàng giành được cả.”- Chu Bình lên tiếng trục khách.
Vậy là Dương Tuấn Vũ lại một hồi toát mồ hôi nhận lời xin lỗi, có thật tâm, có khách khí, có gượng ép. Nhưng mà hắn cũng chẳng so đo gì nhiều. Họ cũng được quyền thắc mắc những điều họ nghi ngờ, chỉ là phương pháp gây sự chú ý này thì không nên có. Và tất nhiên, Đổng Văn Vinh được hắn liệt kê vào danh sách đen. Tránh được thì tránh, không tránh được thì hắn cũng chẳng cần sợ hãi.
Ai cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bản thân họ coi thi cũng rất nghiêm, dù có thể nhìn ngang nó dọc một chút nhưng chắc chắn không thể nào mà chép được hoàn hoàn chỉnh chỉnh như các bài thi này của cậu học sinh này. Nên đa số mọi người đồng tình hơn với ý kiến của Giang Mẫn. Ít nhất trong một tháng này, ở lớp 10A, Tuấn Vũ đúng là rất ham học.
Chu hiệu trưởng tiếp tục lên tiếng: “Được rồi, chuyện này nói khó thì khó, mà muốn nó đơn giản thì sẽ đơn giản. Nếu các người đã nghi ngờ bạn học này, thì ngay tại đây, 5 thầy cô dậy các môn Toán-Lý-Hóa-Văn-Anh soạn ra 1 bộ đề. Mỗi môn 2 câu, riêng tiếng anh 10 câu trắc nghiệm. Tôi cho các người 30 phút hoàn thiện đề. Bạn học Tuấn Vũ sẽ có 120 phút làm bài. Mọi người ở bên cạnh coi thi. Chắc sẽ không phàn nàn chép bài nữa chứ?”
“Lời hiệu trưởng Chu thật là cao kiến.Ý tôi chính là như vậy. Rất công bằng. Nếu em ý có thể giải tốt bài tập này thì chúng tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng nếu phát hiện ra cậu ta chỉ là gỗ mục thì tôi mong hiệu trưởng sẽ xem xét lời đề nghị của tôi ban nãy.”- Đổng Văn Vinh vui vẻ.
Chu hiệu trưởng không kiên nhẫn: “Chuyện đó sau hãy nói. Bây giờ mọi người bắt đầu làm đề”.
Các thầy cô bắt đầu làm đề, Đổng Văn Vinh thì cười nham hiểm, Dương Tuấn Vũ biết thừa hắn ta kiểu gì cũng ra mấy cái đề thật khó. Loại người tiểu nhân đắc chí này đúng là làm người ta kinh tởm.
Giọng dịu dàng của Triệu Cơ vang lên: “Đổng Văn Vinh có quan hệ bác cháu với Đổng Quán. Có lẽ là do tên kia nói xấu gì anh với hắn.”
“Ồ, sao mình không để ý nhỉ. Tên này cũng họ Đổng. Thì ra là cùng một gia đình, bảo sao tính nết làm người xung quanh đều chán ghét. Bắt nạt kẻ yếu, nịnh hót kẻ mạnh. Toàn hàng cực phẩm.” Dương Tuấn Vũ gật gù.
... Sau 30 phút, các thầy cô đã tập hợp lại thành một bài thi thập cẩm, Dương Tuấn Vũ cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi mà cảm thán gì. Hắn bắt đầu làm bài, các thầy cô thì xúm lại xem, cứ như kiểu sợ hắn trong hoàn cảnh nào cũng chép tài liệu được vậy.
Nhưng cũng vì tận mắt thấy hắn viết từng chữ, từng công thức, giải từng câu hỏi, thì người chuyên môn rất nhanh hài lòng. Không chỉ vì lời giải cụ thể chính xác, trình bày cũng sạch sẽ, nhiều hướng đi còn khá mới, mà còn vì có nhiều thầy cô xung quanh vậy mà bạn học này vẫn rất nhẹ nhàng làm bài, hầu như không chịu áp lực nào. Dù chưa hoàn thành bài thi nhưng ai nấy cũng đều đã tin tính chính xác của điểm số của bài thi cuối kỳ vừa rồi.
Không chỉ vậy, mắt ai cũng tỏa sáng như phát hiện một đại lục mới vậy, ai cũng thầm nhủ cần phải lôi kéo hắn vào đội tuyển học sinh giỏi của mình.
Chỉ có riêng Đổng Văn Vinh là mặt mày càng âm trầm, khó coi. Hắn đã ra hai câu khó trong đề học sinh giỏi Vật Lý của tỉnh năm ngoái, vậy mà tên này vẫn giải rất nhẹ nhàng, nhanh chóng. Không phải chứ. Sao Đổng Quán nói hắn chỉ là một đứa học hành kém cỏi, gia cảnh nghèo hèn, mồ côi cha mẹ mà. Biết như vậy không nên nghe theo lời thằng cháu này.
Dương Tuấn Vũ hoàn thành bài thi và kiểm tra lại một lượt thấy khá ổn, hắn nộp bài khi thời gian còn thừa 20 phút. Mọi người ai cũng gật đầu, mỉm cười với hắn. Thấy vậy, Dương Tuấn Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Điều này đối với hắn cũng tốt, học sinh giỏi thì thường được giáo viên và nhà trường ưu tiên hơn khi có những việc cần nghỉ phép. Chưa kể kết quả học tập tiến bộ cũng giúp cha mẹ khi đi họp phụ huynh cũng cảm thấy vui vẻ và hãnh diện hơn.
“Bạn học Tuấn Vũ này, bộ môn Hóa học của tôi còn đang thiếu một suất tham gia đội tuyển học sinh giỏi. Em có muốn tham gia với chúng tôi không?”- Lý Bách Hoa cười tươi hỏi.
“Anh Lý thật là nhanh, nhưng mà bạn học Tuấn Vũ này. Tôi thấy em tham gia vào đội tuyển Văn của tôi rất phù hợp đấy. Chúng tôi toàn con gái, nếu em tham gia thì sẽ được quen thêm nhiều bạn khác nữa đấy. Rất xinh đẹp nhé.”- Cô Minh Ngọc nháy mắt tinh nghịch trêu.
“Chẳng có ai lại đi mời học sinh giỏi vào đội tuyển để làm quen bạn gái như cô. Được rồi, các người không thấy điểm thi Anh Văn của Tuấn Vũ là bao nhiêu à? 100/100 đấy. Không sai câu nào. Tôi đảm bảo em thi Tiếng Anh cấp tỉnh chắc chắn được giải nhất. Em nên chọn môn của tôi.”- Cô Triệu Mạn Ngọc lên tiếng.
“Lại đau đầu rồi đây.”- Dương Tuấn Vũ cũng biết là sẽ dẫn đến chuyện này. Nên hắn rất nhanh lựa chọn: “Xin lỗi thầy Lý, em đã đăng ký lớp học sinh giỏi Toán của cô Giang Mẫn rồi ạ. Em cảm ơn vì thầy đã mời em.”
“Ài. Tôi nói cô Giang này, cô đúng là nhanh chân mà. Một học sinh như thế này mà vào đội tuyển Hóa của tôi có phải là nhà trường ta sẽ có thêm danh hiệu không? Hay cô nhường cho tôi đi.”- Lý Bách Hoa mặt dày, trực tiếp đào góc tường.
Giang Mẫn vui vẻ vì khi trước mình đứng ra nói giúp Tuấn Vũ mấy câu, vì nếu ngay giáo viên chủ nhiệm, kiêm người dẫn dắt đội tuyển mà lại lạnh nhạt hay nghi ngờ học sinh của mình thì có lẽ Tuấn Vũ đã bị người khác lôi kéo mất rồi.
“Này, thầy Lý, tôi với thầy là đồng nghiệp bao nhiêu năm, anh cũng định đào người của tôi hả. Mơ đi. Ở đội tuyển của tôi, Tuấn Vũ cũng sẽ đem về được danh hiệu cho trường. Anh yên tâm theo dõi đi nhé.”- Giang Mẫn cười đắc ý.
“Được rồi, nếu đã không có vấn đề gì về điểm kiểm tra nữa thì mọi người cũng giải tán đi. Nhưng trước khi đi, mọi người nên đang nợ bạn học Tuấn Vũ một lời xin lỗi đấy. Chẳng ai muốn được mình điểm cao lại bị hàng chục thầy cô nghi ngờ kết quả mình cố gắng và xứng đàng giành được cả.”- Chu Bình lên tiếng trục khách.
Vậy là Dương Tuấn Vũ lại một hồi toát mồ hôi nhận lời xin lỗi, có thật tâm, có khách khí, có gượng ép. Nhưng mà hắn cũng chẳng so đo gì nhiều. Họ cũng được quyền thắc mắc những điều họ nghi ngờ, chỉ là phương pháp gây sự chú ý này thì không nên có. Và tất nhiên, Đổng Văn Vinh được hắn liệt kê vào danh sách đen. Tránh được thì tránh, không tránh được thì hắn cũng chẳng cần sợ hãi.