Chương : 148
Bốn người đàn ông đem Lục Hàng nhếch nhác ném trên đường cái vùng ngoại ô, tùy hắn tự sinh tự diệt.
Mọi người tất cả đều rời đi hoa viên, chỉ còn lại Jane Eyre cùng Vũ Vi.
Jane Eyre đi đến phía sau Vũ Vi, nhìn bóng lưng Vũ Vi, cô biết trong khoảng thời gian này Vũ Vi sống mệt chết đi, "Chị Vũ Vi, nhìn dáng vẻ Lục Hàng thê thảm như vậy, trong lòng chị đã dễ chịu hơn chưa?"
Vũ Vi quay đầu hướng Jane Eyre cảm kích cười, "Cám ơn em, Jane Eyre, không có em, chị hẳn sẽ không nhanh như vậy mà có thể trả thù Lục Hàng."
Jane Eyre không khỏi cười, "Làm sao có thể? Chị hủy dung mạo của hắn, lại biến hắn thành tàn tật, không có em chị vẫn có thể trả thù hắn a."
Vũ Vi mỉm cười, "Trên thân thể không trọn vẹn, kỳ thật chị không tính trả thù hắn, làm hắn mất đi tài phú, với hắn mà nói mới đúng là trả thù lớn nhất." Vốn cô chỉ muốn làm cho Lục Hàng mất đi sở xa, mất đi toàn bộ tài sản, để cho hắn hối hận không kịp, nhưng Lục Hàng căn bản không biết hối cải, cho nên cô thay đổi chủ ý. Cô cảm thấy được Lục Hàng đê tiện tiểu nhân giống có chết cũng không hối cải ,không xứng làm một người đầy đủ!
******
Jane Eyre rời đi, Vũ Vi đi một mình ra quán rượu.
Mạc Tử Hiên hai tay ôm ngực dựa vào xe, thưởng thức cảnh đẹp quán rượu, không thể phủ nhận nơi này là một nơi có phong cảnh duyên dáng, thậm chí sân cử hành hôn lễ còn hơn của bọn họ lúc trước , đáng tiếc a, hôn lễ chỉ tiến hành đến một nửa liền đau khổ mà kết thúc.
Vũ Vi cúi đầu chậm rãi đi ra quán rượu.
Mạc Tử Hiên nhìn thấy Vũ Vi đi tới, lập tức ân cần hỏi, "Đói bụng không? Chúng ta đi nhà hàng ăn cơm trưa nha? Trung tâm thành phố bên kia vừa mới mở một nhà hàng, mùi vị không tệ."
Vũ Vi dừng lại cước bộ ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Hiên, "Tôi muốn trả thù Sở Quốc Vĩ." Lục Hàng từ bỏ Sở Xa, hiện tại Sở gia đã trở thành một truyện cười lớn nhất thành phố, tin tưởng mỗi người Sở gia cũng không dễ chịu, lúc này Sở Quốc Vĩ, trong lòng nhất định cực kỳ khó chịu, cô muốn mượn cơ hội này đem Sở Quốc Vĩ đưa vào ngục giam, cho Sở gia liên tiếp gặp tai nạn!
Trong lòng Mạc Tử Hiên có chút khổ sở, Đồng Vũ Vi chỉ quan tâm có báo thù, trong lòng căn bản không có hắn. Hắn đè lại dạ dày đang đói có chút đau, miễn cưỡng mỉm cười đẹp nhìn Vũ Vi, " Được, tôi cùng em."
Nhưng mà Vũ Vi căn bản không có nhìn đến động tác Mạc Tử Hiên tay ôn dạ dày của hắn, " Được, hiện tại tôi muốn nhìn thấy Sở thị đóng cửa." Nói xong, cô dẫn đầu lên xe, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
*****
Sở gia đã trở nên hổn loạn, Sở Xa nhốt mình trong phòng khóc, cô thương tâm khóc thanh âm vang vọng cả biệt thự, mặc ọi người khuyên can.
Tóc Sở Quốc Vĩ đột nhiên dài ra một cọng tóc bạc, chỉ sau nữa tiếng ông , ông liền giống như già đi mười tuổi, hôm nay ông ở trước mặt mọi người bị mất mặt. Ông là người luôn luôn sĩ diện cao, cách vài phút thâm sâu thở dài.
"Lão gia, người cục cảnh sát tới muốn gặp người." Nữ giúp việc đi đến bên cạnh Sở Quốc Vĩ nhẹ giọng nói.
Sở Quốc Vĩ cực kỳ bực mình hướng nữ giúp việc phất phất tay, "Kêu bọn họ đi, tôi không có tâm tình tiếp đãi bọn họ."
"Tôi không không phải tới làm khách, nên không cần người tiếp đãi." Mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi đến trước người Sở Quốc Vĩ, trong đó một người đưa tay còng hai tay Sở Quốc Vĩ.
"Các người làm gì vậy? Tai sao lại còng tôi?" Vẻ mặt Sở Quốc Vĩ phẫn nộ nhìn mấy người cảnh sát.
"Sở Quốc Vĩ, có người báo ông lợi dụng chức Đổng Sự Trưởng của Sở thị tham ô tiền Sở thị, tất cả đã được kiểm chứng, toàn bộ là thật, toàn bộ tài sản của ông, chúng tôi sẽ tịch thu toàn bộ, hiện tại chúng tôi bắt ông tội lạm dụng. Ông liền hưởng tuổi già trong tù đi!"
Đại não Sở Quốc Vĩ oanh một tiếng nổ tung, trước mắt ông trở thành màu đen, hai chân mềm nhũn, té trên mặt đất, mất đi tri giác.