CHƯƠNG 04: ĐI TÌM BÙI DANH CHÍNH
CHƯƠNG 04: ĐI TÌM BÙI DANH CHÍNH
"Tổng giám đốc Đường, bây giờ chúng ta nên làm gì, phóng viên đang gọi cháy máy điện thoại công ty."
Đường Nhật Khanh day ấn đường, đặt máy tính bảng sang một bên, gằn giọng: "Việc này tôi đã biết rồi, cô đi liên hệ với người quen bên truyền thông trước đi, phải ép tin tức xuống, nhất là mấy công ty tiếp thị trực tuyến..."
"Tổng giám đốc Đường, nhưng, nhưng công ty đã không thể chi nổi tiền nữa rồi."
Âm thanh run rẩy của trợ lý như gáo nước lạnh dội lên đầu cô.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt, Đường Nhật Khanh trầm mặc một lát, rồi nói: "Bây giờ cô hãy giúp tôi nghĩ cách để liên hệ với thư ký của Bùi Danh Chính, nói tôi có chuyện tìm tổng giám đốc Bùi, rồi sắp xếp đặt bàn nhà hàng."
"Tổng giám đốc Bùi sao?" Trợ lý Tống có vẻ khó xử: "Tổng giám đốc Đường, hôm nay, chuyện cô và cậu hai nhà họ Bùi vừa bị truyền thông khui ra, lúc này chúng ta lại đi tìm tổng giám đốc Bùi, có phải không hay lắm hay không?"
Tất nhiên, Đường Nhật Khanh biết cô ấy đang lo lắng chuyện gì, nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác rồi, dù là phía Bùi Danh Chính chỉ có một phần nghìn hi vọng, cô cũng phải đánh cược một lần.
"Không sao, cô cứ đi sắp xếp là được."
"Tôi biết rồi." Trợ lý Tống vẫn không kìm được khuyên giải: "Tổng giám đốc Đường, thương trường tàn khốc chẳng khác gì chiến trường, sở dĩ nhà họ Bùi có thể luôn giữ vững được danh hiệu tướng quân bất khả chiến bại, chắc chắn phải có thủ đoạn riêng của họ. Chúng ta muốn đoạt thức ăn từ trong miệng mãnh thú, cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
"Không sao, tôi biết."
Tắt điện thoại xong, Đường Nhật Khanh lại nằm ở trên giường xuất thần, khoảng mười phút sau, cô nhận được điện thoại và tin tức của trợ lý Tống, đã hẹn được thời gian với bên Bùi thị, bảo cô bốn giờ chiều đến.
Đường Nhật Khanh thay một bộ đồ phóng khoáng, tao nhã, cô lại biến trở về con gái nhà họ Đường xinh đẹp chói mắt ngày xưa, từ trang điểm đến trang sức, không một chút tì vết.
Cô nhanh chóng đến cao ốc của tập đoàn Bùi thị, thư ký của đã đợi cô ở cửa ra vào "Cô Đường, bây giờ tổng giám đốc Bùi còn đang họp, trước mắt vẫn chưa biết cuộc họp khi nào sẽ kết thúc, cô có thể chờ ở phòng khách, nếu như còn có việc cần khác, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi."
"Được, làm phiền rồi."
Thư ký chuẩn bị trà cho cô xong, thấy không có chuyện khác thì đi ra ngoài.
*
Hơn ba tiếng trôi qua, rốt cuộc cũng có người đẩy cửa phòng khách vào.
Đường Nhật Khanh lập tức ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Bùi Danh Chính cất bước đi tới.
Bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt đen sâu thẳm của anh, Đường Nhật Khanh sững sờ.
Anh khẽ cười khẩy một tiếng, ngồi trên ghế sô pha, kiêu ngạo nói: "Tôi vốn tưởng sáng nay cô Đường đi không từ biệt thì sau này cũng sẽ không tìm đến tôi nữa."
Nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, gương mặt Đường Nhật Khanh hơi nóng, mất tự nhiên rời mắt, cũng không muốn chậm trễ thời gian, nói ngay vào điểm chính: "Tổng giám đốc Bùi, tôi cần một khoản tiền."
Bùi Danh Chính vắt chân dài: "Cho nên?"
Cô thở dài một hơi, dứt khoát nói: "Tổng giám đốc Bùi, chắc anh cũng biết dư luận trên mạng ngày hôm nay, bây giờ tình hình của nhà họ Đường chắc cũng không cần tôi nói nhiều. Trước đó vì tôi có quan hệ với Bùi Duy, có Bùi thị làm chỗ dựa, nên ngân hàng mới đồng ý kéo dài thời hạn trả nợ hết lần này đến lần khác. Nhưng bây giờ trên mạng lại xuất hiện tin tức như vậy, việc này như lưỡi dao kề lên cổ tôi và Đường Thị, giờ đây tôi rất cần một khoản tiền, tối qua... anh đã đồng ý sẽ giúp tôi."
Nói đến đây, cô hơi ngừng lại, chăm chú nhìn người đàn ông đối diện: "Tổng giám đốc Bùi, anh sẽ không nuốt lời, phải không?"
Bùi Danh Chính không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, trên mặt không có biểu lộ dư thừa.
Dáng vẻ đó của anh khiến Đường Nhật Khanh không khỏi hoảng hốt.
"Tổng giám đốc Đường, bây giờ chúng ta nên làm gì, phóng viên đang gọi cháy máy điện thoại công ty."
Đường Nhật Khanh day ấn đường, đặt máy tính bảng sang một bên, gằn giọng: "Việc này tôi đã biết rồi, cô đi liên hệ với người quen bên truyền thông trước đi, phải ép tin tức xuống, nhất là mấy công ty tiếp thị trực tuyến..."
"Tổng giám đốc Đường, nhưng, nhưng công ty đã không thể chi nổi tiền nữa rồi."
Âm thanh run rẩy của trợ lý như gáo nước lạnh dội lên đầu cô.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt, Đường Nhật Khanh trầm mặc một lát, rồi nói: "Bây giờ cô hãy giúp tôi nghĩ cách để liên hệ với thư ký của Bùi Danh Chính, nói tôi có chuyện tìm tổng giám đốc Bùi, rồi sắp xếp đặt bàn nhà hàng."
"Tổng giám đốc Bùi sao?" Trợ lý Tống có vẻ khó xử: "Tổng giám đốc Đường, hôm nay, chuyện cô và cậu hai nhà họ Bùi vừa bị truyền thông khui ra, lúc này chúng ta lại đi tìm tổng giám đốc Bùi, có phải không hay lắm hay không?"
Tất nhiên, Đường Nhật Khanh biết cô ấy đang lo lắng chuyện gì, nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác rồi, dù là phía Bùi Danh Chính chỉ có một phần nghìn hi vọng, cô cũng phải đánh cược một lần.
"Không sao, cô cứ đi sắp xếp là được."
"Tôi biết rồi." Trợ lý Tống vẫn không kìm được khuyên giải: "Tổng giám đốc Đường, thương trường tàn khốc chẳng khác gì chiến trường, sở dĩ nhà họ Bùi có thể luôn giữ vững được danh hiệu tướng quân bất khả chiến bại, chắc chắn phải có thủ đoạn riêng của họ. Chúng ta muốn đoạt thức ăn từ trong miệng mãnh thú, cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
"Không sao, tôi biết."
Tắt điện thoại xong, Đường Nhật Khanh lại nằm ở trên giường xuất thần, khoảng mười phút sau, cô nhận được điện thoại và tin tức của trợ lý Tống, đã hẹn được thời gian với bên Bùi thị, bảo cô bốn giờ chiều đến.
Đường Nhật Khanh thay một bộ đồ phóng khoáng, tao nhã, cô lại biến trở về con gái nhà họ Đường xinh đẹp chói mắt ngày xưa, từ trang điểm đến trang sức, không một chút tì vết.
Cô nhanh chóng đến cao ốc của tập đoàn Bùi thị, thư ký của đã đợi cô ở cửa ra vào "Cô Đường, bây giờ tổng giám đốc Bùi còn đang họp, trước mắt vẫn chưa biết cuộc họp khi nào sẽ kết thúc, cô có thể chờ ở phòng khách, nếu như còn có việc cần khác, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi."
"Được, làm phiền rồi."
Thư ký chuẩn bị trà cho cô xong, thấy không có chuyện khác thì đi ra ngoài.
*
Hơn ba tiếng trôi qua, rốt cuộc cũng có người đẩy cửa phòng khách vào.
Đường Nhật Khanh lập tức ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Bùi Danh Chính cất bước đi tới.
Bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt đen sâu thẳm của anh, Đường Nhật Khanh sững sờ.
Anh khẽ cười khẩy một tiếng, ngồi trên ghế sô pha, kiêu ngạo nói: "Tôi vốn tưởng sáng nay cô Đường đi không từ biệt thì sau này cũng sẽ không tìm đến tôi nữa."
Nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, gương mặt Đường Nhật Khanh hơi nóng, mất tự nhiên rời mắt, cũng không muốn chậm trễ thời gian, nói ngay vào điểm chính: "Tổng giám đốc Bùi, tôi cần một khoản tiền."
Bùi Danh Chính vắt chân dài: "Cho nên?"
Cô thở dài một hơi, dứt khoát nói: "Tổng giám đốc Bùi, chắc anh cũng biết dư luận trên mạng ngày hôm nay, bây giờ tình hình của nhà họ Đường chắc cũng không cần tôi nói nhiều. Trước đó vì tôi có quan hệ với Bùi Duy, có Bùi thị làm chỗ dựa, nên ngân hàng mới đồng ý kéo dài thời hạn trả nợ hết lần này đến lần khác. Nhưng bây giờ trên mạng lại xuất hiện tin tức như vậy, việc này như lưỡi dao kề lên cổ tôi và Đường Thị, giờ đây tôi rất cần một khoản tiền, tối qua... anh đã đồng ý sẽ giúp tôi."
Nói đến đây, cô hơi ngừng lại, chăm chú nhìn người đàn ông đối diện: "Tổng giám đốc Bùi, anh sẽ không nuốt lời, phải không?"
Bùi Danh Chính không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, trên mặt không có biểu lộ dư thừa.
Dáng vẻ đó của anh khiến Đường Nhật Khanh không khỏi hoảng hốt.