Chương 20: Chương 20
Bên này còn đang can ngăn, bên kia có người thở hổn hển chạy tới: "Chị dâu Thu Hồng, cháu trai cô bị đờm kẹt họng, thở không được, ngã xuống trên mặt đất."Lúc đầu trông thấy nhà họ Tô nội chiến, Trần Thu Hồng còn ở bên cạnh âm thầm vui vẻ xem náo nhiệt, nghe vậy thì bị dọa đến vội vàng chạy ra bên ngoài...Trong nhà này, y thuật của ông cụ Tô đều truyền cho lão tam, Tô Nguyệt Hòa nhìn về phía chú ba của cô: "Chú ba, nếu không, chú đi xem một chút đi."Tô lão tam đi theo đám người.Tô Nguyệt Hòa lại đi gọi ông nội cô đi cùng, may mắn, có ông cụ Tô, cuối cùng cũng kịp thời cứu được La Lục Tường một mạng.Người trong thôn đều sợ hãi thán phục, không nghĩ tới kế thừa y bát của ông cụ Tô chính là Tô Nguyệt Hòa, nhìn một cái liền biết người khác có bệnh gì, thực sự lợi hại.Về sau La Lục Tường được đưa đi trạm y tế trên trấn trị liệu, nghe nói viêm phổi rất nghiêm trọng, còn có thể có bệnh bao tử nghiêm trọng, cùng ngày lại chuyển đến bệnh viện huyện.Trần Thu Hồng mặc dù đáy lòng cũng không sảng khoái, nhưng cha mẹ chồng của chị ta - hai vợ chồng Triệu Đại Phúc đều là người hiểu đạo lý biết lễ độ, đêm đó bắt chị ta đưa tới hai bát canh trứng gà, một bát nhận lỗi với Tô Nguyệt Hòa, một bát cho ông cụ Tô để nói lời cảm ơn.Lúc Tô Nguyệt Hòa bưng bát canh trứng gà cho ông nội, ông cụ đang ở trong phòng cắt thuốc lá, đây là cây thuốc lá do chính tay ông trồng, sau khi phơi khô cắt thành thuốc sợi, dùng giấy gói lại là có thể trực tiếp hút được rồi.Nhưng mà ông cụ không hút thuốc lá giấy, ông có tẩu thuốc của mình."Cháu làm sao thấy được thằng bé kia có bệnh?" Ông cụ Tô cũng chưa từng dạy cho cháu gái bất kỳ y thuật gì cho nên ông ấy rất tò mò.Tô Nguyệt Hòa qua loa nói: "Là học từ ông nội đó ạ."Mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng hiểu một chút, đương nhiên, chủ yếu là tu chân ba năm, sư phụ dạy rất tốt.Ông cụ Tô "Ha" một tiếng, cười."Nhìn vài lần liền học được hả?""Kiến thức nửa vời thôi ạ."Ông cụ Tô kéo ngăn kéo ra: "Chỗ này của ông có một quyển sách thuốc, một quyển bút ký truyền thừa của ông cố cháu, cháu cầm đi xem đi."Tô Nguyệt Hòa cười nói: "Ông nội, y thuật của ông không phải truyền nam không truyền nữ sao?"Ông cụ Tô không kiên nhẫn gõ gõ sách trên bàn: "Nói lời vô dụng làm gì! Bảo cháu cầm đi xem thì cháu cứ lấy đi học tập cho giỏi đi."Tô Nguyệt Hòa đành phải đi đến trước bàn gỗ cầm cuốn sách và cuốn bút ký lên."Xem không hiểu thì đến hỏi ông.""Vâng.""Đừng để chú ba cháu biết."Tô Nguyệt Hòa gật đầu cười: "Hiểu rồi."Sau khi trở về phòng, Tô Nguyệt Hòa tiện tay mở cuốn sách thuốc và bút ký ông nội cho ra, đều không khó hiểu, ít nhất không khó bằng y thuật tu tiên mà cô đã học.Cất kỹ hai cuốn sách, cô đi xuống lầu ăn cơm.Ngoài cửa có tiếng xe đạp vang lên, một thanh niên trí thức từ công xã trở về, cầm giúp bọn họ một phong thư.Không phải thư từ bưu cục gửi tới mà là Hoàng Xuân Mi nhờ nhân viên bán vé xe ô tô mang hộ thư tới cho nhà cô.Trang Thuận Lan không biết chữ, đưa phong thư cho Tô Nguyệt Hòa.Tô Nguyệt Hòa bóc thư ra, trên thư chỉ viết ngắn gọn mấy câu: Lương Chính Phong, 28 tuổi, sinh viên, có ý xem mắt với Tô Hòa.Buổi chiều thứ bảy hoặc chủ nhật tuần sau có thể sắp xếp một ngày hay không? Mau chóng hồi âm.Bên dưới bức thư còn có hai tấm ảnh chụp, một tấm là Tô Nguyệt Hòa, tấm còn lại phía sau viết ba chữ "Lương Chính Phong".Lật tấm ảnh lại thì thấy người đàn ông bên trên tấm ảnh đen trắng, lông mày hiên ngang, khí khái anh hùng hừng hực...Em ba em tư lại gần đọc thư, hai người không hẹn mà cùng cảm thán: "Được đó! Chị cả, người anh rể này được đó!".