CHƯƠNG 11: ĐỒ NGỦ GỢI CẢM
CHƯƠNG 11: ĐỒ NGỦ GỢI CẢM
Trong căn biệt thự sang trọng của nhà họ Lâm.
“Thành Phong, mấy món đồ trang sức này đều không lo mất giá, tôi cũng đã bảo Cúc sang tên cho anh rồi.” Bạch Thanh Dung hiểu rất rõ, mỗi một món đồ trong nhà hay trang sức của những gia đình giàu có như nhà họ Lâm thì đều là hàng đắt tiền, và cần được đăng ký trong danh sách tài sản của gia đình.
Cô cũng không ngốc đến mức cho rằng Lâm Thành Phong mua chỗ trang sức này là để cho cô, hơn nữa cho dù là thế thì Bạch Thanh Dung cô cũng không thèm.
“Sao vậy, không thích sao?” Lâm Thành Phong ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phía trước giường, hút một điếu thuốc sau đó bắt đầu nhả khói.
“Nếu chúng ta đã là vợ chồng trên giấy tờ, có nhiều lúc tôi cũng cần phải phối hợp với anh, hơn nữa tôi cũng rất cảm kích khi anh chữa khỏi bệnh cho mẹ của tôi, nên đương nhiên không cần anh tặng quà.”
“Tùy em, tôi về công ty đây.” Lâm Thành Phong dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy rời khỏi, chiếc Rolls-Royce màu xám chạy như bay trên đường.
Hình bóng của Bạch Thanh Dung cứ mãi hiện lên trong đầu của Lâm Thành Phong, từ khi quen biết nhau đến giờ thì cô gái đó hầu như không khiến cho anh phải lo lắng gì, đặc biệt là dáng vẻ quật cường vừa rồi của cô khiến anh có một cảm giác kỳ lạ.
“Cường, cậu cảm thấy cô Bạch là người như thế nào.” Lâm Thành Phong ngắm nhìn phong cảnh ở bên đường, hờ hững hỏi Cường. “Cô Bạch rất có khí chất của cô gái nhà giàu, hơn nữa cô ấy đối xử với mọi người rất tốt và rất dịu dàng.”
“Dịu dàng lễ phép?” Lâm Thành Phong lẩm bẩm, không biết là anh đang nói cho bản thân mình nghe hay là đang hỏi Cường, tâm hồn anh cũng không biết đã bay đến chỗ nào, đúng vậy, khi cô ấy còn nhỏ thì gia đình phá sản, cha chết sớm, chỉ có hai mẹ con sống nương tựa với nhau, nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ, nên việc biết cách nhìn mặt người mà sống cũng là điều không thể tránh khỏi.
Khi nghĩ đến dáng vẻ quật cường của Bạch Thanh Dung thì Lâm Thành Phong lại cảm thấy có phần thương tiếc.
“Cô chủ, mời cô xuống ăn cơm.” Cô giúp việc Thi đứng ở ngoài cửa, kính cẩn mời Bạch Thanh Dung.
“Ừ, tôi biết rồi.” Sau khi Lâm Thành Phong rời đi được một lúc thì Bạch Thanh Dung đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, sau khi tỉnh lại thì cô khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi xuống nhà ăn cơm.
Trong phòng ăn, ông cụ Lâm và bà Lâm đã ngồi vào bàn, chỉ đợi Bạch Thanh Dung xuống nữa thôi. “Ông nội, mẹ, con để cho hai người đợi lâu rồi.” Bạch Thanh Dung ngồi vào bàn, sau đó múc một chén canh cho ông cụ Lâm và bà Lâm.
Ông cụ Lâm vui vẻ cười: “Thanh Dung à, việc này để cho Thi làm là được rồi, cháu đúng là một đứa bé ngoan.” Bạch Thanh Dung cũng múc cho bản thân một chén canh rồi yên lặng uống canh, tay nghề của đầu bếp nhà họ Lâm đều rất cao.
Cho dù là một chén canh nhưng cũng ngon vô cùng, nên Bạch Thanh Dung cảm thấy rất thích.
“Thanh Dung à, con và Thành Phong thế nào rồi?” Bà Lâm vừa uống canh vừa hỏi thăm. “Mẹ, con với Thành Phong rất tốt.”
Ông cụ Lâm hiền lành cười nói: “Vậy là tốt rồi, hai đứa cháu định đến bao giờ thì có em bé vậy, Thanh Dung à, các cháu phải cố gắng để ông sớm được bế chắt trai đó.”
Nhìn ông cụ Lâm và bà Lâm kẻ tung người hứng thì Bạch Thanh Dung cũng biết hai người này lại muốn thúc giục chuyện có em bé.
“Dạ, cháu và Thành Phong sẽ cố gắng ạ.” Bạch Thanh Dung lại gắp thức ăn cho hai người, làm cho hai người càng thêm vui vẻ, hơn nữa cũng thấy rất hài lòng với cô con dâu này, không chỉ dịu dàng lễ phép mà còn rất hiếu thảo nữa.
Ngoan ngoãn hơn rất nhiều cô gái nhà giàu khác, nhưng lại rộng rãi hơn những cô gái con nhà bình thường như vậy thì sao ông cụ Lâm lại không thích được chứ.
Ông cụ Lâm nhìn bà Lâm bằng ánh mắt “con dâu, con hiểu chứ”, bà Lâm cũng hiểu được ý của ông cụ Lâm nên gật đầu.
Trong phòng làm việc.
Lâm Thành Phong đang nghiêm túc làm việc thì bỗng nhiên hắt xì, khi nhìn lên đồng hồ thì thấy đã rất muộn rồi, vốn là tối nay anh đã đồng ý đi ăn cơm với Đinh Mẫn Ly, nhưng lại nhớ đến ở nhà còn có Bạch Thanh Dung đang đợi anh.
Bỗng nhiên anh lại muốn về nhà sớm, thuận tiện có thể làm cho Đinh Mẫn Ly bớt kiêu ngạo đi, dù sao Đinh Mẫn Ly chỉ là một lớp ngụy trang mà Lâm Thành Phong dùng để che mắt người ngoài thôi, nên cũng có lúc anh lười đối phó với cô ta.
“Thư ký Lý, cô nói với cô Đinh là hôm nay tôi có việc nên không đi ăn với cô ấy được.” Lâm Thành Phong đi ra ngoài để dặn dò thư ký Lý, anh cũng không muốn Đinh Mẫn Ly gọi điện làm phiền mình, mặc dù cô gái kia rất quyến rũ, nhưng cô ta lại quá mức nhõng nhẽo và phiền phức.
Ăn tối xong, Bạch Thanh Dung định sẽ về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nào ngờ bà Lâm bỗng nhiên đi vào phòng, trong tay còn cầm theo một bộ quần áo: “Thanh Dung à, con chưa ngủ chứ, mẹ có mua cho con một bộ đồ ngủ, hôm nay con mặc bộ này nhé.” Bà Lâm vui vẻ nắm lấy tay của Bạch Thanh Dung.
“Tuy tình cảm của con và Thành Phong rất tốt, nhưng đàn ông đôi lúc cũng cần phải được kích thích một chút.” Khi nghe thấy những lời đầy ẩn ý này của bà Lâm thì khuôn mặt của Bạch Thanh Dung lập tức đỏ bừng: “Mẹ, con...”
“Thanh Dung à, con mau đi thay quần áo đi.” Bà Lâm vừa nói vừa đẩy Bạch Thanh Dung đi vào phòng thay quần áo, khi Bạch Thanh Dung thấy kiểu dáng của bộ quần áo thì lập tức đỏ mặt, bởi vì bộ quần áo này hở hang đến mức không còn gì để hở nữa rồi, tuy trong lòng cô đang gào thét nhưng vẫn phải ngoan ngoãn mặc bộ quần áo này vào, không thì bà Lâm sẽ dùng dằng không chịu đi.
Sau khi Bạch Thanh Dung đi ra ngoài thì ánh mắt của bà Lâm hiện lên vẻ hài lòng: “Thật là xinh đẹp, Thanh Dung à, đây là mẹ cố ý mua cho con, hôm nay con mặc bộ này đi ngủ đi.”
“Được rồi, bây giờ cũng đã muộn rồi, Thành Phong đang đợi ở ngoài, nên mẹ cũng không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi nữa.”
Bà Lâm ra ngoài thì thấy Lâm Thành Phong đang định vào phòng nên mỉm cười nhìn anh: “Con trai, cố gắng lên, mẹ tin tưởng ở con!”
Lâm Thành Phong cảm thấy mờ mịt, tại sao mẹ lại nói những lời này, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Thanh Dung thì anh cũng đã hiểu tại sao, hôm nay Bạch Thanh Dung đúng là gợi cảm hơn mọi ngày...
Bộ đồ ngủ mỏng manh màu đỏ đô ôm sát lấy đường cong cơ thể, bởi vì phần ngực áo rất thấp nên bộ ngực tròn trịa lộ gần hết ra bên ngoài, phần thêu ở trước ngực cũng rất đẹp.
Bộ váy ngủ này chỉ dài đến phần bắp đùi, phần dưới chỉ là một lớp vải mỏng, nên có thể thấy rõ đôi chân thon dài trắng muốt, ánh đèn phòng ngủ khiến làn da của Bạch Thanh Dung càng thêm trắng nõn, tuy gợi cảm nhưng cũng không mất đi vẻ trong sáng.
Lâm Thành Phong đóng cửa lại, mỉnh cười đánh giá Bạch Thanh Dung: “Hôm nay em rất đẹp.” Bạch Thanh Dung liếc nhìn Lâm Thành Phong: “Mấy cô người mẫu diễn viên bên cạnh chủ tịch Lâm không đủ làm anh thỏa mãn sao?” Bạch Thanh Dung nói xong thì định đi vào phòng vệ sinh để thay quần áo.
Bỗng nhiên cô cảm thấy cổ tay mình bị kéo lại, sau đó cả người chìm vào một cái ôm ấm áp: “Nếu đây là do mẹ chuẩn bị thì em cũng không cần phải thay.”
“Anh... anh sẽ không.” Bạch Thanh Dung đỏ mặt trốn trong lòng của Lâm Thành Phong, nhưng khi ngửi thấy mùi nước Goa trên người anh thì trong lòng cô lại cảm thấy hụt hẫng, ban ngày thì tình tứ bên cô gái khác, đến buổi tối thì lại ngủ chung giường với cô.
“Không phải lúc nãy còn cứng đầu lắm mà, sao giờ lại yếu đuối như thế?” Lâm Thành Phong bế Bạch Thanh Dung đặt trên giường, sau đó bản thân anh cũng đè lên, Lâm Thành Phong ngắm nhìn Bạch Thanh Dung ở trong lồng ngực của mình, thật sự là tối nay anh đã bị cô hớp hồn.
“Lâm Thành Phong, anh đã nói là sẽ không chạm vào tôi, anh không thể nuốt lời như vậy.” Bạch Thanh Dung nhìn thẳng vào mắt của Lâm Thành Phong, sau đó bắt đầu cố gắng tránh khỏi vòng tay của người này. “Cô Bạch, chẳng lẽ cô lại tin vào lời của đàn ông sao?” Lâm Thành Phong khẽ híp mắt lại, rồi cất lời trêu đùa.
“Anh đường đường là chủ tịch Lâm, sao có thể bắt nạt một cô gái như vậy chứ.” Bạch Thanh Dung vừa nói vừa cố gắng giãy giụa, nhưng cũng vì như vậy mà đai áo tuột xuống khuỷu tay lúc nào không hay, Lâm Thành Phong nhìn thấy vậy thì ánh mắt lại càng thêm u ám.
“Chủ tịch cũng là đàn ông, cũng cần đến tình dục.” Không biết tại sao Lâm Thành Phong lại muốn trêu đùa cô gái này, có lẽ là vì dáng vẻ bất đắc dĩ của cô rất đáng yêu.
Cảm giác uể oải lúc đầu cũng biết mất, tâm tình cũng trở nên tốt hơn: “Nếu không, tôi muốn em, rồi sau đó sẽ cho em ba tỷ được không?”
Lâm Thành Phong nói xong lập tức cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ xinh của Bạch Thanh Dung.
Trong căn biệt thự sang trọng của nhà họ Lâm.
“Thành Phong, mấy món đồ trang sức này đều không lo mất giá, tôi cũng đã bảo Cúc sang tên cho anh rồi.” Bạch Thanh Dung hiểu rất rõ, mỗi một món đồ trong nhà hay trang sức của những gia đình giàu có như nhà họ Lâm thì đều là hàng đắt tiền, và cần được đăng ký trong danh sách tài sản của gia đình.
Cô cũng không ngốc đến mức cho rằng Lâm Thành Phong mua chỗ trang sức này là để cho cô, hơn nữa cho dù là thế thì Bạch Thanh Dung cô cũng không thèm.
“Sao vậy, không thích sao?” Lâm Thành Phong ngồi xuống chiếc ghế sofa ở phía trước giường, hút một điếu thuốc sau đó bắt đầu nhả khói.
“Nếu chúng ta đã là vợ chồng trên giấy tờ, có nhiều lúc tôi cũng cần phải phối hợp với anh, hơn nữa tôi cũng rất cảm kích khi anh chữa khỏi bệnh cho mẹ của tôi, nên đương nhiên không cần anh tặng quà.”
“Tùy em, tôi về công ty đây.” Lâm Thành Phong dập tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy rời khỏi, chiếc Rolls-Royce màu xám chạy như bay trên đường.
Hình bóng của Bạch Thanh Dung cứ mãi hiện lên trong đầu của Lâm Thành Phong, từ khi quen biết nhau đến giờ thì cô gái đó hầu như không khiến cho anh phải lo lắng gì, đặc biệt là dáng vẻ quật cường vừa rồi của cô khiến anh có một cảm giác kỳ lạ.
“Cường, cậu cảm thấy cô Bạch là người như thế nào.” Lâm Thành Phong ngắm nhìn phong cảnh ở bên đường, hờ hững hỏi Cường. “Cô Bạch rất có khí chất của cô gái nhà giàu, hơn nữa cô ấy đối xử với mọi người rất tốt và rất dịu dàng.”
“Dịu dàng lễ phép?” Lâm Thành Phong lẩm bẩm, không biết là anh đang nói cho bản thân mình nghe hay là đang hỏi Cường, tâm hồn anh cũng không biết đã bay đến chỗ nào, đúng vậy, khi cô ấy còn nhỏ thì gia đình phá sản, cha chết sớm, chỉ có hai mẹ con sống nương tựa với nhau, nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ, nên việc biết cách nhìn mặt người mà sống cũng là điều không thể tránh khỏi.
Khi nghĩ đến dáng vẻ quật cường của Bạch Thanh Dung thì Lâm Thành Phong lại cảm thấy có phần thương tiếc.
“Cô chủ, mời cô xuống ăn cơm.” Cô giúp việc Thi đứng ở ngoài cửa, kính cẩn mời Bạch Thanh Dung.
“Ừ, tôi biết rồi.” Sau khi Lâm Thành Phong rời đi được một lúc thì Bạch Thanh Dung đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, sau khi tỉnh lại thì cô khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi xuống nhà ăn cơm.
Trong phòng ăn, ông cụ Lâm và bà Lâm đã ngồi vào bàn, chỉ đợi Bạch Thanh Dung xuống nữa thôi. “Ông nội, mẹ, con để cho hai người đợi lâu rồi.” Bạch Thanh Dung ngồi vào bàn, sau đó múc một chén canh cho ông cụ Lâm và bà Lâm.
Ông cụ Lâm vui vẻ cười: “Thanh Dung à, việc này để cho Thi làm là được rồi, cháu đúng là một đứa bé ngoan.” Bạch Thanh Dung cũng múc cho bản thân một chén canh rồi yên lặng uống canh, tay nghề của đầu bếp nhà họ Lâm đều rất cao.
Cho dù là một chén canh nhưng cũng ngon vô cùng, nên Bạch Thanh Dung cảm thấy rất thích.
“Thanh Dung à, con và Thành Phong thế nào rồi?” Bà Lâm vừa uống canh vừa hỏi thăm. “Mẹ, con với Thành Phong rất tốt.”
Ông cụ Lâm hiền lành cười nói: “Vậy là tốt rồi, hai đứa cháu định đến bao giờ thì có em bé vậy, Thanh Dung à, các cháu phải cố gắng để ông sớm được bế chắt trai đó.”
Nhìn ông cụ Lâm và bà Lâm kẻ tung người hứng thì Bạch Thanh Dung cũng biết hai người này lại muốn thúc giục chuyện có em bé.
“Dạ, cháu và Thành Phong sẽ cố gắng ạ.” Bạch Thanh Dung lại gắp thức ăn cho hai người, làm cho hai người càng thêm vui vẻ, hơn nữa cũng thấy rất hài lòng với cô con dâu này, không chỉ dịu dàng lễ phép mà còn rất hiếu thảo nữa.
Ngoan ngoãn hơn rất nhiều cô gái nhà giàu khác, nhưng lại rộng rãi hơn những cô gái con nhà bình thường như vậy thì sao ông cụ Lâm lại không thích được chứ.
Ông cụ Lâm nhìn bà Lâm bằng ánh mắt “con dâu, con hiểu chứ”, bà Lâm cũng hiểu được ý của ông cụ Lâm nên gật đầu.
Trong phòng làm việc.
Lâm Thành Phong đang nghiêm túc làm việc thì bỗng nhiên hắt xì, khi nhìn lên đồng hồ thì thấy đã rất muộn rồi, vốn là tối nay anh đã đồng ý đi ăn cơm với Đinh Mẫn Ly, nhưng lại nhớ đến ở nhà còn có Bạch Thanh Dung đang đợi anh.
Bỗng nhiên anh lại muốn về nhà sớm, thuận tiện có thể làm cho Đinh Mẫn Ly bớt kiêu ngạo đi, dù sao Đinh Mẫn Ly chỉ là một lớp ngụy trang mà Lâm Thành Phong dùng để che mắt người ngoài thôi, nên cũng có lúc anh lười đối phó với cô ta.
“Thư ký Lý, cô nói với cô Đinh là hôm nay tôi có việc nên không đi ăn với cô ấy được.” Lâm Thành Phong đi ra ngoài để dặn dò thư ký Lý, anh cũng không muốn Đinh Mẫn Ly gọi điện làm phiền mình, mặc dù cô gái kia rất quyến rũ, nhưng cô ta lại quá mức nhõng nhẽo và phiền phức.
Ăn tối xong, Bạch Thanh Dung định sẽ về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nào ngờ bà Lâm bỗng nhiên đi vào phòng, trong tay còn cầm theo một bộ quần áo: “Thanh Dung à, con chưa ngủ chứ, mẹ có mua cho con một bộ đồ ngủ, hôm nay con mặc bộ này nhé.” Bà Lâm vui vẻ nắm lấy tay của Bạch Thanh Dung.
“Tuy tình cảm của con và Thành Phong rất tốt, nhưng đàn ông đôi lúc cũng cần phải được kích thích một chút.” Khi nghe thấy những lời đầy ẩn ý này của bà Lâm thì khuôn mặt của Bạch Thanh Dung lập tức đỏ bừng: “Mẹ, con...”
“Thanh Dung à, con mau đi thay quần áo đi.” Bà Lâm vừa nói vừa đẩy Bạch Thanh Dung đi vào phòng thay quần áo, khi Bạch Thanh Dung thấy kiểu dáng của bộ quần áo thì lập tức đỏ mặt, bởi vì bộ quần áo này hở hang đến mức không còn gì để hở nữa rồi, tuy trong lòng cô đang gào thét nhưng vẫn phải ngoan ngoãn mặc bộ quần áo này vào, không thì bà Lâm sẽ dùng dằng không chịu đi.
Sau khi Bạch Thanh Dung đi ra ngoài thì ánh mắt của bà Lâm hiện lên vẻ hài lòng: “Thật là xinh đẹp, Thanh Dung à, đây là mẹ cố ý mua cho con, hôm nay con mặc bộ này đi ngủ đi.”
“Được rồi, bây giờ cũng đã muộn rồi, Thành Phong đang đợi ở ngoài, nên mẹ cũng không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi nữa.”
Bà Lâm ra ngoài thì thấy Lâm Thành Phong đang định vào phòng nên mỉm cười nhìn anh: “Con trai, cố gắng lên, mẹ tin tưởng ở con!”
Lâm Thành Phong cảm thấy mờ mịt, tại sao mẹ lại nói những lời này, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Thanh Dung thì anh cũng đã hiểu tại sao, hôm nay Bạch Thanh Dung đúng là gợi cảm hơn mọi ngày...
Bộ đồ ngủ mỏng manh màu đỏ đô ôm sát lấy đường cong cơ thể, bởi vì phần ngực áo rất thấp nên bộ ngực tròn trịa lộ gần hết ra bên ngoài, phần thêu ở trước ngực cũng rất đẹp.
Bộ váy ngủ này chỉ dài đến phần bắp đùi, phần dưới chỉ là một lớp vải mỏng, nên có thể thấy rõ đôi chân thon dài trắng muốt, ánh đèn phòng ngủ khiến làn da của Bạch Thanh Dung càng thêm trắng nõn, tuy gợi cảm nhưng cũng không mất đi vẻ trong sáng.
Lâm Thành Phong đóng cửa lại, mỉnh cười đánh giá Bạch Thanh Dung: “Hôm nay em rất đẹp.” Bạch Thanh Dung liếc nhìn Lâm Thành Phong: “Mấy cô người mẫu diễn viên bên cạnh chủ tịch Lâm không đủ làm anh thỏa mãn sao?” Bạch Thanh Dung nói xong thì định đi vào phòng vệ sinh để thay quần áo.
Bỗng nhiên cô cảm thấy cổ tay mình bị kéo lại, sau đó cả người chìm vào một cái ôm ấm áp: “Nếu đây là do mẹ chuẩn bị thì em cũng không cần phải thay.”
“Anh... anh sẽ không.” Bạch Thanh Dung đỏ mặt trốn trong lòng của Lâm Thành Phong, nhưng khi ngửi thấy mùi nước Goa trên người anh thì trong lòng cô lại cảm thấy hụt hẫng, ban ngày thì tình tứ bên cô gái khác, đến buổi tối thì lại ngủ chung giường với cô.
“Không phải lúc nãy còn cứng đầu lắm mà, sao giờ lại yếu đuối như thế?” Lâm Thành Phong bế Bạch Thanh Dung đặt trên giường, sau đó bản thân anh cũng đè lên, Lâm Thành Phong ngắm nhìn Bạch Thanh Dung ở trong lồng ngực của mình, thật sự là tối nay anh đã bị cô hớp hồn.
“Lâm Thành Phong, anh đã nói là sẽ không chạm vào tôi, anh không thể nuốt lời như vậy.” Bạch Thanh Dung nhìn thẳng vào mắt của Lâm Thành Phong, sau đó bắt đầu cố gắng tránh khỏi vòng tay của người này. “Cô Bạch, chẳng lẽ cô lại tin vào lời của đàn ông sao?” Lâm Thành Phong khẽ híp mắt lại, rồi cất lời trêu đùa.
“Anh đường đường là chủ tịch Lâm, sao có thể bắt nạt một cô gái như vậy chứ.” Bạch Thanh Dung vừa nói vừa cố gắng giãy giụa, nhưng cũng vì như vậy mà đai áo tuột xuống khuỷu tay lúc nào không hay, Lâm Thành Phong nhìn thấy vậy thì ánh mắt lại càng thêm u ám.
“Chủ tịch cũng là đàn ông, cũng cần đến tình dục.” Không biết tại sao Lâm Thành Phong lại muốn trêu đùa cô gái này, có lẽ là vì dáng vẻ bất đắc dĩ của cô rất đáng yêu.
Cảm giác uể oải lúc đầu cũng biết mất, tâm tình cũng trở nên tốt hơn: “Nếu không, tôi muốn em, rồi sau đó sẽ cho em ba tỷ được không?”
Lâm Thành Phong nói xong lập tức cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ xinh của Bạch Thanh Dung.