Chương : 121
Chương 121; Sẽ không còn những người phụ nữ khác nữa
Gò má của Lâm Hương Giang có hơi nóng, hôm đó cô nghe Trần Tú Nhi vừa khóc sướt mướt vừa nói rằng hắn cưỡng ép cô ta làm ra loại chuyện ô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đã lập tức tin vào lời của Trần Tú Nhi, dù sao thì cũng chẳng có người phụ nữ nào bằng lòng đem chuyện này ra làm trò đùa?
Nào ngờ đâu Trần Tú Nhi nói dối, tấm hình đó cũng là do cô ta cố tình chọn góc độ để chụp, mục đích là muốn khiến cho người khác hiểu lầm.
Khi ấy cô đã tin vào những gì mà Trần Tú Nhi nói, trong lòng cô thật sự rất khó chịu, vì không thể nào tiếp tục nghe nữa, nên cô đã nhanh chóng bỏ đi, còn chuyện gì xảy ra sau đó thì cô hoàn toàn không biết.
Tất cả những tâm tư của cô đều bị người người đàn ông này nhìn thấu, ở trước mặt hẳn, cô dường như không có bất kỳ bí mật nào cả.
“Được rồi, em thừa nhận, em có khó chịu, cũng cảm thấy rất tức giận, cho dù giữa chúng ta chỉ là thỏa thuận kết hôn, nhưng anh cũng không nên có bất kỳ quan hệ gì với cô ta” Chuyện đã đến nước này, cô cũng chủ động nói thẳng, chẳng có gì mất mặt cả.
Cánh tay của người đàn ông đang vòng qua eo cô gia tăng thêm chút lực, hắn khẽ siết chặt lấy cô rồi sáp lại bên tai cô, hắn cất giọng trầm thấp nói: “Em yên tâm, sau này tôi chỉ biết quan hệ với em thôi, sẽ không còn những người phụ nữ khác nữa”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như là một loại độc dược vậy, nó khiến trái tim của Lâm Hương Giang đột nhiên đập liên hồi, lỗ tai của cô cũng trở nên hơi nóng Cô ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi đen sâu không thấy đáy của hẳn, cô cảm thấy có hơi khó hít thở: “Anh..”
Cô vừa định hỏi hắn đang có ý gì, nhưng lúc này người đàn ông đã lập tức cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi của cô.
Đôi môi của người đàn ông hơi lạnh, lại ngang ngược như vậy, hô hấp của cô khẽ ngừng lại một chút, lần này cô cũng không đẩy hẳn ra, mà là ngẩn người chút rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, cô thâm chấp nhận hành động này của anh Lâm Hương Giang không ngờ là ngay lúc này, hắn sẽ hôn cô, lúc đầu cô còn có chút kiêng ky vì sợ đụng phải vết thương trên người hẳn, nhưng khi cùng với người đàn ông trao nhau nụ hôn say đắm, cô đã hoàn toàn bị chìm đắm vào trong mạng lưới của người đàn ông mà quên đi hết tất cả.
Cô cũng dần dần thử đáp lại hắn từ bên phía bị động.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, người đàn ông lại càng hôn cô mãnh liệt hơn, cô có hơi không chịu được.
Lúc Hà Tuấn Khoa buông cô ra thì cô đã thở hồng hộc, đôi môi cô giống như hai cánh hoa vậy, trông vô cùng xinh đẹp, gò má cô đỏ ửng lên, dáng vẻ thẹn thùng Dáng vẻ khi này của cô thật sự khiến cho.
người ta phải động lòng, hắn không nhịn được mà cúi đầu hôn lên trán cô một cái Lâm Hương Giang chợt hoàn hồn lại, nhớ tới vết thương trên người hắn thì cô vội vàng rời khỏi cái ôm ở trong ngực hắn: “Tôi không có đụng tới vết thương của anh chứ?”
Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa có chút phức tạp, thấy cô đột nhiên lòi ra vẻ mặt đầy căng thẳng thì hắn nhíu mày lại, trông vẻ mặt của hẳn không được tốt lắm, giống như là thật sự bị cô chạm vào vết thương rồi.
Lâm Hương Giang thấy vậy thì lại càng thấy căng thẳng và lo lắng, cô tỏ ra hết sức áy náy: “Có phải miệng vết thương đau không? Tôi đi gọi bác sĩ..” Cô vừa nói xong, lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài, thì đã bị hắn nắm cổ tay lại.
“Sao thế?” Cô cảm thấy khó hiểu mà quay đầu lại nhìn hắn, hắn còn thấy khó chịu ở chỗ nào sao?
Trong ánh mắt của Hà Tuấn Khoa hiện lên ý cười nhạt: “Em căng thẳng như vậy sao? Em rất sợ tôi sẽ chết phải không?”
“Xùy xùy xùy, cái gì chết hay không chứ, không cho phép anh nói những lời như vậy!”
Đột nhiên hẳn dùng sức để kéo cô lại một phát, thế là cô lại ngồi ở bên cạnh hắn lần nữa, giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Em yên tâm, người đàn ông của em không có yếu ớt như vậy đâu, cũng sẽ không để em trở thành quả phụ”
Lúc này Lâm Hương Giang mới nhận ra được là hẳn chỉ đang trêu chọc cô, vết thương của hẳn không có gì đáng ngại Cô cảm thấy tức giận mà võ một cái vào ngực hẳn: “Anh dám không chịu trách nhiệm mà bỏ tôi lại, thử để tôi trở thành quả phụ một chút xem”
“Ha..” Hắn che ngực lại mà rên lên một tiếng, khi nãy cô đánh có đụng một chút vào vết thương của hắn.
Lâm Hương Giang mới vừa bị hắn lừa nên bây giờ cô không tin hẳn nữa, cô còn cho là hắn lại đang giả bộ đau để lừa gạt cô.
“Anh đừng có mà giả bộ, em không ngốc đến nỗi để anh lừa gạt em tới hai lần đâu.”
Nhưng mà lần này sắc mặt của hẳn cũng đã thay đổi, khuôn mặt anh tuấn trở nên nghiêm trọng hẳn, Lâm Hương Giang cảm thấy hoài nghi mà quan sát hẳn mấy lần, chẳng lẽ lần này hắn thật sự bị cô đánh trúng vào vết thương rồi?
Trong lòng cô nhói lên một cái, sau đó cô vội vàng kéo tay của hắn ra, thấy trên miếng vải băng bó ngực hẳn đã nhuốm màu máu, nhất thời cô trở nên có lỗi anh, là tôi quá thô hoảng hốt: “Xin, xin để tôi đi gọi bác sĩ tới”
Nói xong, cô lập tức đứng dậy và chạy ra phòng bệnh, Hà Tuấn Khoa có muốn ngăn cô lại cũng không kịp.
Lâm Hương Giang rất nhanh đã gọi bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra vết thương Hà Tuấn Khoa, đúng là có hơi bị nứt ra, băng bó lại một lần nữa là được.
“Sao lại bất cẩn như vậy?” Bác sĩ thấy khó hiểu.
“Là tôi không tốt, tôi vô tình đụng trúng anh ấy” Lâm Hương Giang cúi đầu xuống, dáng vẻ như đã làm sai vậy.
Bác sĩ cũng không hỏi tới nữa, sau khi giúp Hà Tuấn Khoa băng bó xong thì lại dặn dò thêm một lần nữa: “Không được để vết thương bị nứt ra nữa”
“Tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật cẩn thận” Lâm Hương Giang vội vã trả lời.
Bác sĩ vừa đi, cô lại nói lời xin lỗi với Hà Tuấn Khoa: “Vết thương còn đau không?”
“Đau..” Hà Tuấn Khoa cong môi cười như: không cười, hẳn tiếp tục nói: “Có phải là em nên bồi thường cho tôi một chút không?”
“Anh muốn bồi thường gì?”
Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Tôi muốn em chăm sóc tôi cho đến khi vết thương lành lại rồi mới thôi”
Vết thương trên người hẳn cũng là hẳn đỡ lấy thay cô, muốn cô chăm sóc hẳn một chút cũng không có gì quá đáng, hơn nữa còn là chuyện hiển nhiên.
Lâm Hương Giang không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức gật đầu: “Được, tôi sẽ chăm sóc cho anh.”
Cô vốn định xuất viện hôm nay luôn, bây giờ nhìn lại, xem ra cô phải ở lại bệnh viện rồi.
Hoài Vũ vẫn đang ngồi chờ ở bên cạnh, hẳn ta đã tới được một lúc lâu, bây giờ vẫn chưa thể báo cáo, Lâm Hương Giang có hơi ngượng ngùng mà quay đầu lại nói với hắn ta: “Trợ lý Hoài Vỹ, bây giờ anh có chuyện gì thì nói đi, bác sĩ nói để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút”
Cô nhanh chóng nhập tâm vào chăm sóc Hà Tuấn Khoa.
Hoài Vũ nhìn cô một cái, có cô ở dây, hình như hắn khó có thể mở miệng nói.
“Có phải anh muốn tôi tránh đi không?
Vậy để tôi đi ra ngoài trước” Cô xoay người muốn rời đi.
“Không cần, em không cần tránh” Hà Tuấn Khoa lên tiếng, hắn bảo Hoài Vũ nói thẳng ra, cô là vợ của hẳn, cần ngại mà gì phải tránh?
Hoài Vũ nghe hắn nói vậy thì mới mở miệng: “Tổng giám đốc Hà, tôi đã điều tra qua, vào ngày mà ngài và bà chủ xảy ra tai nạn xe hơi, có một chiếc xe vẫn luôn đi theo sau hai người, với ý đồ là làm hại ngài và bà chủ ạ”
Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa khẽ tối lại: “Đã tra ra được trong xe là ai chưa?”
Hoài Vũ lắc đầu một cái: “Tạm thời thì vẫn chưa, nhưng từ thông tin mà tôi tra được, những người này đều đang nhắm vào bà chủ, Khi Lâm Hương Giang nghe được lời mà Hoài Vũ vừa nói lúc nãy, cô vẫn chưa hoàn hồn lại, bây giờ cô giật mình: “Nhắm vào tôi?
Ý của cậu là có người đi theo tôi, còn muốn hãm hại tôi?”
“Có thể là nó đó ạ” Hoài Vũ đáp lại.
Sắc mặt của Lâm Hương Giang trở nên nghiêm trọng, rốt cuộc là cô đắc tội ai chứ, thứ người này muốn không phải là mạng của cô thì không thể?
Lần trước là bắt cóc cô, cắt cổ tay của cô, muốn cô chảy hết máu đến chết, lần này là gì?
Chẳng lẽ là muốn tạo ra vụ tai nạn xe cộ, rồi trực tiếp muốn lấy mạng cô?
Cho nên, nếu như lần này cô không có sai sót trong việc lái xe, thì người đi theo sau cô cũng sẽ khiến cô gặp tai nạn xe cộ sao?
Những người đó có biết là Hà Tuấn Khoa cũng ngồi trong xe không?
Vẻ mặt của Lâm Hương Giang trở nên vô cùng khó coi, tay chân cô lạnh ngắt, sâu trong đôi mắt cô cũng hiện lên vẻ sợ hãi không thể che giấu được.
Cảnh tượng giám đốc Triệu bị xe đụng chết lại hiện lên ngay trước mắt cô, lần đó là Phan Thanh Y hãm hại cô, lại để giám đốc.
Triệu phải ngăn chặn vụ tai nạn thay cho cô.
Lần này có phải cũng là do Phan Thanh Y làm không?
Lúc này, chợt có người nằm lấy bàn tay cô, một dòng nước ấm ấp truyền tới, xua tan đi hơi thở lạnh lẽo ở trên người cô.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi đen nhánh, bình tĩnh của Hà Tuấn Khoa, người đàn ông đang ở trước mặt cô cứ như có thể khiến trấn an cô, xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Lúc cô vừa mới thất thần, Hà Tuấn Khoa đã căn dặn chuyện mà Hoài Vũ phải làm, lúc này hẳn đã đi rồi, bên trong căn phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.