Chương : 127
Chương 127: Trên người đều là dấu vết người đàn ông để lại.
Lúc này Lâm Hương Giang mới có thời gian chú ý đến tình hình của cô, trên người mặc váy ngủ mỏng manh, những vết đậm nhạt trên ngực cô đang nói cho cô biết, tối hôm qua bọn họ đã xảy ra cái gì.
Cô vỗ đầu, tối hôm qua cô uống rượu cho nên sau khi say đã làm chuyện đó à?
Cô đang ảo não thì Hà Tuấn Khoa đã nói chuyện điện thoại xong, xoay người không chớp mắt nhìn thẳng cô: “Ngồi dậy ăn sáng nào, sau đó đi theo tôi về nhà họ Hà.”
Hắn nói xong thì xoay người rời khỏi phòng ngủ, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người đàn ông, nhìn hắn như vậy, chân của hắn đã ổn rồi à?
Không đúng, chuyện tối qua, hắn không nói câu nào hết vậy?
Đầu óc Lâm Hương Giang loạn hết cả lên, vì sao lại phải về nhà họ Hà với hắn chứ?
Khi cô đứng lên rửa mặt thì phát hiện hai chân mình bủn rủn, không khỏi thâm oán người đàn ông kia đêm qua làm quá dữ dội rồi!
Chắc là do vừa rồi Hà Hàm Bội gọi tới đã bàn cái gì rồi, Hà Tuấn Khoa nhanh chóng ăn xong bữa sáng, chờ cô ăn xong, hai người lập tức về nhà họ Hà, Trong xe, cô không nhịn được mà hỏi hẳn: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hà Tuấn Khoa cau mày, lắc đầu, không nói gì, hẳn cũng không rõ là chuyện gì, sáng sớm chị cả gọi cho hắn hối hắn về, nói là có chuyện quan trọng, cụ thể là chuyện gì thì không nói.
Hắn không nói, Lâm Hương Giang cũng không hỏi lại.
Nhưng mà lúc này cô mới phát hiện màn hình điện thoại cô có một vết nứt, cô cau mày khó hiểu, tối hôm qua điện thoại vẫn còn nguyên vẹn sao bây giờ lại nứt một đường rồi?
Cô lại nhìn về phía người đàn ông: “Tối hôm qua anh làm gì thế? Sao màn hình điện thoại tôi lại nứt rồi?”
Người đàn ông liếc mắt nhìn điện thoại của cô, làm vẻ cao ngạo, lạnh lùng nói: “Hư thì đổi cái mới”
Tối hôm qua khi bọn họ đang hôn nhau thì Nguyễn Cao Cường lại không biết điều mà gọi tới, đương nhiên hẳn không cho phép cô nghe mấy, để đại điện thoại ở dưới đất cả đêm, sáng hôm sau mới nhặt lên giúp cô.
Lâm Hương Giang trừng mắt với hẳn, hẳn nói nhẹ nhàng quá, điện thoại này cô mới mua không bao lâu, bây giờ đổi nữa?
Cô muốn khởi động lại máy nhưng mà nó không phản ứng, xem ra là bị hư thật rồi.
“Có phải hôm qua anh ném điện thoại tôi đúng không?” Cô thật sự muốn biết làm thế nào mà nó thành ra được thế này vậy?
Thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại như vậy, không phải là cô sợ bỏ lỡ cuộc gọi của Nguyễn Cao Cường chứ?
Ánh lạnh trong đáy mắt người đàn ông chợt lóe lên, môi mỏng nói ra một câu có.
cũng như không: “Không phải là tôi, là em làm”
“Tôi? Sao có thể chứ?” Được lắm, cô ném điện thoại cô làm gì?
“Chuyện tối hôm qua em quên hết rồi à?”
Đáy mắt anh hiện lên chút thích thú.
“Tối hôm qua..” Hai má Lâm Hương Giang nóng lên, tối hôm qua cô uống rượu, làm sao còn nhớ rõ gì đâu, sáng nay thức dậy thấy trên người toàn dấu vết của người đàn ông để lại, mới biết được cái gì đã xảy ra Hắn cố ý lại gần cô một chút, nhìn chăm chằm vào gương mặt ửng đỏ của cô, cố ý hạ giọng nói: “Tối hôm qua vừa vào cửa em liền ôm lấy tôi, còn chủ động hôn tôi, chính là lúc đó điện thoại cũng bị em ném xuống đất”
Cái gì? Cô chủ động hôn hẳn?
Hai má Lâm Hương Giang càng nóng hơn, kiên quyết không tin lời hẳn nói.
“Anh, anh nói dối, sao tôi có thể chủ động hôn anh chứ!”
Hà Tuấn Khoa cau đôi mày anh khí: “Bà Tuấn Khoa à, em muốn chơi xấu à? Biết trước em chối như vậy thì tối qua tôi đã lấy điện thoại quay lại rồi”
Nghe giọng điệu của hẳn cứ như là cô đang bắt nạt hẳn vậy đó.
“Tôi..” Lâm Hương Giang muốn cãi cho mình một chút nhưng lại không nhớ rõ chuyện tối qua của bọn họ thì cô cãi lại làm sao?
Cô chỉ có thể thở dài một hơi, nhìn chiếc điện thoại trong tay không phản ứng, xem ra lại phải thay cái mới rồi.
Nhà lớn nhà họ Hà.
Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa cùng nhau đi vào phòng khác, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy nhào về phía cô: “Mẹ, ôm cái nào!”
Lâm Hương Giang xoay người ôm cổ con, trong khoảng thời gian phải tách ra với con này, nhưng bọn họ một hai ngày thì gặp, bây giờ cô cũng quen rồi.
Sau khi Lâm Thanh Dương được cô bế lên, quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, nhăn mày: “Ba, chân của ba ổn rồi?”
“Không thì sao? Con muốn có một người ba bị què một chân hả?” Tên nhóc xấu xa ôm mẹ thôi, cũng không chịu ôm ba là hắn một cái, thật sự không công bằng mà.
Cái đầu Lâm Thanh Dương lắc như trống bỏi: “Không, không, không cần! Thế thì sau này con ở nhà trẻ sẽ cực kỳ mất mặt á!”
Hà Tuấn Khoa hiện lên hắc tuyến, tên nhóc này, thế mà thứ nó quan tâm lại là mặt mũi của nó!
Trong phòng khách vang lên mấy tiếng ho nhẹ của ông cụ: “Tuấn Khoa, con về rồi à”
Vừa nấy Lâm Hương Giang không để ý, bây giờ mới nhìn thấy phòng khách có không ít người, trừ Hà Phương Đông, Hà Hàm Bội ra thì còn có ba người khác.
Trần Tú Nhi cũng có, bên cạnh cô ta là một cặp giờ chồng hơn năm mươi tuổi, có vẻ đó là ba mẹ cô ta.
Vợ chồng nhà họ Trần đang lườm bọn họ, làm vẻ mặt muốn giận mà không dám phát cáu.
Lâm Hương Giang theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không phải là người nhà họ Trần này đến vì hẳn chứ?
“Tuấn Khoa, con về tới rồi, tụi này đã đợi con một hồi luôn đây” Ba Trần nói trước, trên mặt ngoài trừ không vừa lòng còn có tức giận.
Hà Tuấn Khoa nhìn cục điện này, trong con người đen chợt lóe lên cái gì đó, vẫn bình tĩnh không sợ hãi như trước: “Chú Trần, cô Trần cố ý đến tìm con là có gì quan trọng à?”
“Cậu ức hiếp Tú Nhi nhà chúng tôi, cậu còn hỏi có việc gì à?” Mẹ Trần tâm tình kích động trách mắng.
Trần Tú Nhi rất phối hợp cúi đầu khóc lên, giống như là chịu ủy khuất gì lớn lắm vậy.
Lâm Hương Giang nhanh chóng hiểu được, nhà họ Trần đến đây tìm Hà Tuấn Khoa là chuyện bức ảnh.
Chẳng lẽ bọn họ cho rằng Trần Tú Nhi và Hà Tuấn Khoa đã xảy ra quan hệ, họ đến đây là vì muốn nghe một lời giải thích, muốn hắn chịu trách nhiệm à?
Việc này Hà Tuấn Khoa đã nói rõ với cô rồi, cho nên bây giờ cô tin hẳn.
Chỉ là không bị Trần Tú Nhi nói với ba mẹ cô ta thế nào lại khiến bọn họ đến nhà họ Hà ra mặt vì cô ta?
Hà Phương Đông mặt bình tĩnh không nói lời nào ngồi ở chủ vị, ông không lên tiếng là không muốn phá hư hòa khí của hai nhà, huống chí việc này là của Hà Tuấn Khoa, chắc là hẳn sẽ có cách giải quyết của mình Hà Hàm Bội muốn lên tiếng, nhưng bà nghĩ lại, Hà Tuấn Khoa cũng không phải ngồi không, Trần Tú Nhi muốn bò lên hắn không phải là muốn tự tìm khổ à?
Vì thế bà cũng lắng lặng ngồi bên cạnh Hà Phương Đông, không nói gì cả.
Hà Tuấn Khoa cũng hiểu được ý đồ của nhà họ Trần, nghe tiếng Trần Tú Nhi khóc, đôi mắt lạnh hắn khẽ chớp, cô ta không nên quấn lấy hắn?
Một khi đã như vậy, hẳn cũng không cần phải băn khoăn tình cảm hai nhà gì cả, không cần băn khoăn tới mặt mũi của một người phụ nữ đâu.
“Cô chú Trần, con ức hiếp cô ấy lúc nào chứ? Ngài nói cho rõ đi” Hà Tuấn Khoa không nhanh không chậm nói.
“Cậu… cậu cũng xuất thân từ gia đình lớn, từ nhỏ đã được giáo dục tốt, sao ức hiếp người khác lại không chịu thừa nhận?” Mẹ Trần khó thở, nghĩ tới con gái mình bị hắn làm vậy, người nhà họ Hà còn đuổi con mình ra ngoài, không muốn chịu trách nhiệm, đương nhiên bà ta sẽ không thuận theo ý rồi “Mong ngài nói rõ ràng, tôi ức hiếp cô ấy thế nào?” Mặt Hà Tuấn Khoa không đổi sắc, lại hỏi.
Mẹ Trần biến sắc: “Loại chuyện này mà muốn nói trước mặt người khác à?”
Trần Tú Nhi cúi đầu, nước mắt vẫn còn rơi, lúc nghe thấy lời Hà Tuấn Khoa nói, trong lòng cô ta có hơi hoảng.
Nhưng cô ta nhanh chóng dặn lòng, mặc kệ Hà Tuấn Khoa có thừa nhận hay không, chỉ cần cô ta chắc chắn hắn đã bắt cô ta quan hệ thì hẳn nhất định phải chịu trách nhiệm.