Chương : 82
Chương 82: Sớm muộn gì cô cũng sẽ ly hôn với anh ta thôi
Cô cầm một ly rượu vang khác lên, đang định uống một hớp thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra trước mặt chặn cô lại.
*Cô còn uống rượu như vậy nữa là sẽ say đó: Giọng nói đùa cợt truyền đến bên tai, cô quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt bất cần đời của Hà Tùng Nhân.
Cô cau mày, bây giờ tâm trạng của cô đang không tốt, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất là hản ta. Cô tức giận xua tay hắn ta ra: “Không cần anh phải lo” Nói xong, cô tiếp tục uống cạn ly rượu kia.
Hà Tùng Nhân cười nhạo một tiếng: “Thế nào? Cô không thể chịu đựng được khi nhìn thấy có một người phụ nữ khác ở cạnh chú của tôi sao?” Trong mắt hẳn ta hiện lên một tia giễu cợt: “Cô cũng nên phải lượng trước tình huống này, tôi đã nói với cô rồi, sớm hay muộn cô cũng sẽ ly hôn với chú ấy thôi”
Lời này của hän ta đã chọc thẳng vào trái tìm cô. Cũng không phải là hắn ta chưa từng nói những lời như vậy với cô, chỉ là trước đây cô cũng không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ lại không giống như vậy. Nhìn dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của hắn ta, cô lại cảm thấy nổi giận. Cô không khống chế được cảm xúc hiện tại của mình, trực tiếp lạnh lùng quát hẳn †a: “Cút đi, đừng ở đây quấy rầy tôi nữa”
Cô càng tức giận thì Hà Tùng Nhân càng cố ý nói chuyện với cô: “Chậc chậc, cô tức giận như vậy sao? Đến lúc cô bị người ta vứt bỏ thì chẳng phải là sẽ thảm hơn bây giờ sao?”
Lâm Hương Giang không nhịn được, cô cười lạnh nói: “Tôi có thảm hại đến mức nào cũng làm sao so được với anh. Phan Thanh Y lại có quan hệ cùng một người đàn ông khác ở dưới mí mắt của anh. Anh bị người ta cắm sừng mà còn không biết, đúng thật là đáng thương quá đi”
Sắc mặt của Hà Tùng Nhân trở nên nghiêm nghị: “Cô đừng có đứng ở giữa giở trò khiêu khích ly gián chúng tôi. Sao tôi có thể tin vào những lời vô căn cứ này của cô được chứ?
*Tin hay không thì tùy anh, dù sao người bị lừa dối cũng không phải là tôi” Cô thấy bên cạnh hắn ta lại không tìm thấy bóng dáng của Phan Thanh Y thì hỏi: “Cô ta thích khoe khoang như vậy, tại sao lại không đi cùng anh đến những bữa tiệc như thế này?”
‘Vẻ mặt của Hà Tùng Nhân không còn vẻ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa nữa, mà thay vào đó là sự căng thẳng: “Còn không phải do cô hại cô ấy bị thương nặng như vậy sao. Đến bây giờ cơ thể của cô ấy vẫn chưa hồi phục!” Ý hắn ta là đang nói thân thế của Phan Thanh Y không thoải mái cho nên không đi theo sao?
Cũng không biết có phải vì cô đã uống nhiều rượu hay không mà lúc này Lâm Hương Giang cảm giác đầu óc mình có chút hơi chếch choáng, nói chuyện cũng không cẩn thận, cô cười nhạo: “Anh thật sự cho răng đứa nhỏ mà cô ta làm sảy đó là của anh sao? Tôi đã nói rồi, đó là của Nguyễn Hiệp, mà… . Anh không biết Nguyễn Hiệp là ai đúng không? Vậy thì hãy đi tìm hiểu thử xem, lục tung khắp các bệnh viện lớn nhỏ, chắc chăn anh sẽ tìm thấy một điều bất ngờ đó.”
Lâm Hương Giang cũng không muốn ở đây mà nói nhảm với hắn ta nữa. Cô cầm một ly rượu vang lên đi vào đám đông một lần nữa.
Hà Tùng Nhân đứng im tại chỗ, bàn tay lớn của hắn ta hung hăng năm chặt ly rượu.
Lúc này trong đầu không ngừng cảnh báo răng đừng nghe những lời nói nhảm vừa rồi của Lâm Hương Giang, nhưng trong lòng hắn ta lại không cách nào để khắc chế cơn sóng này Nếu như những điều mà cô nói đều là sự thật thì sao?
Lâm Hương Giang cầm một ly rượu muốn đi ra ngoài hóng gió nân lúc bữa tiệc còn chưa bắt đầu. Cho đến bây giờ cô vẫn không có dũng khí nhìn thấy Hà Tuấn Khoa và Trần Tú Nhi.
Trong lúc rối bời, cô đã va vào một người ở phía đối diện, ly rượu vang trong tay cô cũng hất hết lên người kia.
Cô giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, luống cuống lau cho đối phương: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…”
Đối phương lại không hề nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, đôi môi cao lên một cách ưu nhã, một giọng nam dễ nghe truyền đến: “Không sao đâu”
Lâm Hương Giang nghe giọng nói này thì cảm thấy rất quen thuộc. Cô bỗng nhiên ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt đen như cười như không của anh ta, cô ngạc nhiên nói: “Anh… Anh…”
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô nói xem đây có được tính là chúng ta có duyên hay không?” Nguyễn Cao Cường thu hết dáng vẻ kinh ngạc của cô vào mắt, vươn tay chính thức giới thiệu bản thân với cô: “Xin chào, tên tôi là Nguyễn Cao Cường”
Nguyễn Cao Cường? Làm sao mà cô lại cảm thấy tên của anh ta có một chút quen thuộc nhỉ?
Chỉ có điều trong chốc lát cô lại không thể nhớ ra bản thân đã nghe thấy cái tên này ở đâu.
Cô do dự một lúc rồi mới đưa tay ra: “Xin chào, tên tôi là Lâm Hương Giang”
Những người có thể đến bữa tiệc kỷ niệm này chắc chắn không phải là người đơn giản, cô không thể đắc tội được.
“Tôi xin lỗi, làm ướt quần áo của anh rồi.”
Cô nhìn vào bộ quần áo bị mình làm ướt.
Nhưng anh ta lại có vẻ không quan tâm lắm, mỉm cười nói: “Nếu cô thực sự muốn xin lỗi thì hãy nhảy cùng tôi một điệu, cô không được từ chối tôi đâu đấy”
“Ah? Nhảy sao?” Lâm Hương Giang giật mình, sao anh ta lại nghĩ đến việc mời cô nhảy vậy?
Cô liếc nhìn sàn nhảy, có rất nhiều người đang nhảy ở đó.
Cô xấu hổ lên tiếng: “Tôi không biết nhảy, xin lỗi…. ” Cô thực sự không thể nhảy.
*Tôi nói rồi, cô đừng từ chối tôi” Nguyễn Cao Cường nháy mắt với cô, sau đó nói: “Cô không biết nhảy cũng không sao, tôi có thể dạy cho cô.”
Thái độ của anh ta vẫn còn rất lịch sự, nói xong thì đưa tay ra mời cô một cách rất đàn ông.
Lâm Hương Giang nhìn bàn tay sạch sẽ và thon dài của người đàn ông này, cô cũng khó mà từ chối.
Có lẽ là do tâm trạng cô đang quá đè nén, rõ ràng là cô không biết nhảy nhưng không hiểu sao cô lại đưa tay ra, đáp ứng lời mời của anh ta.
Cô vẫn luôn không tỉnh táo cho tới lúc anh †a năm tay cô vào sàn nhảy. Lúc này cô mới ý thức được mà tự hỏi rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Sao cô có thể đồng ý lời mời của một người đàn ông xa lạ cơ chứ?
Nguyễn Cao Cường một tay ôm eo của cô, cúi gần mặt cô rồi cười nhạt nói: “Cô gái à, hãy chuyên tâm một chút”
Lâm Hương Giang cảm thấy hối hận: “Cái đó… Tôi thực sự không biết, hay là anh mời người khác đi.”
Cô còn chưa nói xong thì Nguyễn Cao.
Cường đã đưa cô vào sàn nhảy, bắt đầu các động tác. Lâm Hương Giang bị anh ta giữ thắt lưng, một tay đặt lên vai anh ta, cô cũng chỉ có
thể nhầm mắt đuổi theo nhịp bước của anh ta mà thôi.
Anh ta cúi xuống gần tai cô, thì thầm vào tai cô chỉ cô nhảy, ‘Duỗi chân trái… Chân phải…”
Hà Tuấn Khoa mới cầm lấy một ly rượu từ trong mâm rượu do người phục vụ bưng lên, vừa chuyển mắt thì đã nhìn thấy Lâm Hương Giang trên sàn nhảy, cô lại đang nhảy cũng với một người đàn ông khác.
Vào giây phút đó, đồng tử của hẳn đột nhiên co lại.
Lâm Hương Giang đang bị Nguyễn Cao Cường ôm chặt eo và bước từng bước trên sàn nhảy. Anh ta còn đang thấp giọng hướng dẫn cô nhảy các bước tiếp theo.
Hai người vốn dựa vào nhau rất gần, anh 1a cúi đầu nói chuyện bên tai cô, người ngoài nhìn vào chắc chản sẽ cảm thấy hai người họ rất thân thiết, người không biết nhất định sẽ nghĩ rằng hai người là người yêu của nhau.
Lâm Hương Giang rất sợ nhảy trúng chân đối phương cho nên cô rất căng thẳng, toàn bộ sự chú ý tập trung vào việc nhảy sao cho tốt, vì thế mà không phát hiện ra ở cách sàn nhảy không xa, Hà Tuấn Khoa đang híp mắt nhìn chăm chẵm cô.
Hà Tuấn Khoa buồn bực uống một ngụm rượu trong ly. Đôi lông mày của hắn nhíu chặt, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo, mới một lúc không chú ý đến cô mà cô lại đi nhảy múa cùng với người đàn ông khác sao?
Hơn nữa người đàn ông kia còn là Nguyễn Cao Cường, cô quen biết Nguyễn Cao Cường từ khi nào vậy?
Ở đây có nhiều đàn ông như vậy, vì sao cô lại nhảy cùng Nguyễn Cao Cường chứ?
Hai người bọn họ còn ôm nhau chặt như vậy, nhảy cái gì đây? Cô có phải không biết nhảy hay không? Bị người khác lợi dụng mà cũng không biết.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai người trên sàn nhảy, bàn tay to lớn gần như sắp bóp nát ly rượu vang.
€ó vẻ như sau khi trở về, hắn phải thêm một điều nữa vào trong thỏa thuận, chính là không có sự cho phép của hắn thì cô không được phép nhảy múa với bất kỳ người khác giới nào ở nơi công cộng.
Trần Tú Nhi vẫn luôn muốn đến gần hắn, cô ta đứng ở cách đó không xa do dự suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi về phía hẳn.
“Anh Tuấn Khoa, bác trai nói chờ bữa tiệc bắt đầu thì anh hấy cùng em vào nhảy”
Trần Tú Nhi đợi một hồi cũng không nhận được lời đáp của hản, cuối cùng cô ta đành phải ngẩng đầu lên nhìn hẳn .Mà hẳn thì vẫn đang nhìn chằm chăm vào sàn nhảy, cũng không biết là có nghe thấy những lời mà cô ta vừa nói hay không?
Cô ta theo tầm mắt của hắn nhìn về phía sàn nhảy thì thấy Lâm Hương Giang đang nhảy cùng với Nam Nguyễn Cao Cường, hóa ra hẳn đang nhìn hai người họ.
Cô phát hiện khuôn mặt tuấn tú của Hà Tuấn Khoa đang rất lạnh lùng, như là hận không thể kéo Lâm Hương Giang về. Trong lòng cô ta âm thầm cười: “Anh Tuấn Khoa, xem ra có người không biết thân phận của mình. Lúc này sao Lâm Hương Giang lại dám nhảy với một người đàn ông khác kia chứ? Cô ra cũng thật không để anh vào mắt rồi, coi anh là không khí sao?”
Hà Tuấn Khoa chỉ nghe được một câu cuối của cô ta, Lâm Hương Giang coi hắn như: không khí.