Chương : 99
Chương 99: Cô chỉ là người ngoài
Liễu Thu Cúc là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí kỳ lạ lúc này. Bà ta cười nói với Lâm Hương Giang: “Ô, em dâu đã về rồi đấy hả? Cô cũng đến để chúc mừng sinh nhật của chị cả sao?”
Một tiếng ’em dâu’ mà bà ta cố ý gọi này thực sự khiến Lâm Hương Giang nổi da gà.
Hôm nay là sinh nhật Hà Hàm Hà Tuấn Khoa lại không nói với cô vậy?
“Em xem, đây là bánh ngọt mà Tú Nhi tự tay làm cho chị cả, em đã chuẩn bị món quà gì thế?” Liêu Thu Cúc lại nói.
Lâm Hương Giang nhìn về phía cái bánh ngọt lớn trên bàn, là Trần Tú Nhi làm sao?
Nói như vậy là cô ta đã sớm biết hôm nay là sinh nhật Hà Hàm Bội?
Chỉ có mình cô là không biết…
Giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy răng mình mới là người ngoài đó Sao.
Lâm Hương Giang nhìn một phần bánh ngọt lớn trên bàn, nhìn cả gia đình bọn họ vui vẻ nói chuyện chúc mừng sinh nhật của Hà Hàm Bội, lại thấy Trần Tú Nhi với vẻ mặt thẹn thùng đứng bên cạnh Hà Tuấn Khoa. Trong lòng cô từ từ trùng xuống, cổ họng bất giác có chút chua xót.
Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy buồn và còn có một chút căm phẫn như vậy.
Sinh nhật của Hà Hàm Bội, Hà Tuấn Khoa không nói với cô một tiếng, ngược lại Trần Tú Nhi có thể đến đây chúc mừng sinh nhật, cô lại rất để ý đến điểm này.
Cô rũ mắt che giấu vẻ chua chát trong mắt mình, mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của chị cả cho nên không có chuẩn bị quà sinh nhật”
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Hà Hàm Bội, ngượng ngùng nói: “Chị cả, thật xin lỗi.”
Khuôn mặt của Hà Hàm Bội cũng không có biểu cảm gì: “Không cần xin lỗi, sinh nhật của tôi không mời người ngoài.” Chị ta nói chuyện đúng là không có một chút khách Sáo nào.
Từ câu nói của chị ta, Lâm Hương Giang thoáng chốc đã biến thành người ngoài.
Liễu Thu Cúc lập tức cười mấy tiếng: “Ôi, Hà Tuấn Khoa không nói cho em biết hôm nay là sinh nhật của chị cả sao?” Nhìn sắc mặt Lâm Hương Giang vừa khó coi vừa lúng túng, bà ta chỉ cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.
Hà Tuấn Khoa nhíu mày, đứng dậy nói với cô: “Nếu đã tới thì ăn cơm rồi hãng đi.”
Hắn không nói với cô về sinh nhật của chị gái mình, làm cho cô không chuẩn bị gì, cũng không có mang tặng tới, cô tới nhà, ăn cơm chung là được.
Dù sao cũng là sinh nhật của chị cả, hắn cũng biết chị cả mà nhìn thấy Lâm Hương Giang sẽ mất hứng, cho nên mới cố ý không nói cho cô biết.
Chỉ là hắn không biết, lúc này hắn đột nhiên mở miệng nói cô hãy ở lại ăn cơm, theo cách nhìn của Lâm Hương Giang, hẳn chỉ là thuận miệng nên mới nói như vậy.
Cô giống như một vị khách đột nhiên đến nhà, thuận miệng nói một câu khách sáo mà thôi.
Lâm Hương Giang kìm nén cảm xúc trong lòng mình, lắc đầu một cái, cố gắng để duy trì sự bình tĩnh nói: “Không được, tôi đã hứa với Thanh Dương là sẽ nấu bữa tối cho thằng bé rồi” Lúc cô nói chuyện luôn cúi đầu nhìn con trai chứ không nhìn hẳn.
Cô dừng lại một chút rồi nói: “Vậy thì tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa. Tôi xin phép đưa Thanh Dương đi trước.”
Cậu bé đã không thể chờ đợi được nữa, lập tức năm lấy tay cô: “Mẹ ơi, chúng ta có thể cùng nhau đi mua thức ăn không?”
Lâm Hương Giang nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy mong đợi của con trai, sờ lên đầu cậu bé một cái: “Được chứ, chúng ta cùng đi thôi” Có con trai bên cạnh, sự khó chịu trong trái tim cô cũng nghiêm trọng cho lắm.
“Vậy mẹ con mình đi nhanh thôi, nếu không quá muộn sẽ hết thức ăn.’ Cậu bé kéo tay cô muốn đi.
Trước kia khi hai mẹ con bọn họ còn sống nương tựa vào nhau, buổi tối Lâm Hương Giang tan làm sẽ cùng con trai đi chợ. Nhưng từ sau khi đến nhà họ Hà, bọn họ đã không thể cùng nhau đi chợ nữa, cho nên thăng bé này có chút không quen.
“Thanh Dương, không nói lời tạm biệt với ông nội sao?” Hà Phương Đông liếc nhìn thắng bé không lương tâm kia, bất mãn hừ một tiếng.
“Ông nội, tạm biệt. Cháu sẽ ở lại với mẹ vài ngày rồi sẽ về đây để thăm ông” Lâm Thanh Dương nói xong thì lập tức kéo mẹ đi, chỉ sợ ông nội không đồng ý.
“Con tiễn bọn họ” Hà Tuấn Khoa nhấc bước đi theo.
“Con nói với Thanh Dương chỉ được phép ở lại một ngày thôi” Hà Phương Đông tức giận nhìn theo bóng lưng của hắn nói.
Hà Tuấn Khoa không trả lời, bước nhanh ra ngoài.
Trong sân, Hà Tuấn Khoa đuổi theo hai mẹ con. Hắn bảo thăng bé lên xe chờ trước, hẳn muốn cùng Lâm Hương Giang nói vài câu.
Bên cạnh xe, hai người mặt đối mặt Không hiểu tại sao, lúc này khi Lâm Hương Giang nhìn thấy hẳn, lòng cô lại tràn đầy cảm giác phiền muộn.
Hà Tuấn Khoa thấy sắc mặt cô không bình thường liền hỏi: “Là ai đã khiến em không vui vậy?”
“Nào có.” Đôi mắt của cô né tránh, cô không biết răng suy nghĩ của cô đều đã được viết hết lên mặt mình Tay Hà Tuấn Khoa vốn đang đút trong túi quần tây lại vươn ra, nâng cằm cô lên: “Bởi vì tôi không gọi em đến ăn mừng sinh nhật chị cả sao?”
Lâm Hương Giang sửng sốt, người đàn ông này có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao? Cảm giác bị nhìn thấy hết suy nghĩ thật sự không tốt chút nào.
Cô hất tay hẳn, vẫn cứng miệng nói: “Không phải”
Nhìn dáng vẻ không tự nhiên của cô, đôi môi mỏng của người đàn ông không khỏi nhếch lên: “Nếu tôi nói với em từ sớm, em sẽ đến chúc mừng sinh nhật chị cả sao?”
Lâm Hương Giang mím môi, Hà Hàm Bội đối với cô vẫn luôn có thành kiến, cho nên nếu cô mà đến thì chỉ sợ cả hai bên đều không vui.
Hắn nghĩ đến điều đó nên mới không gọi cô đến? Không muốn cô tức giận vì chị cả?
Cô không tin rằng hẳn lại có lòng tốt như vậy, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn một chút.
Cô muốn hỏi Trần Tú Nhi tại sao ở đây?
Chỉ là… Trần Tú Nhi vẫn luôn được người được nhà họ Hà chào đón, nếu cô hỏi ra có phải cô đã quá để ý rồi không?
Cô ngước lên nhìn hắn rồi sau đó lại lắc đầu, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
“Hôm nay anh nói với tôi qua điện thoại là đã tìm thấy người đăng bài viết và những bức ảnh rồi sao?”Cô nghĩ mình đến đây chủ yếu là để hỏi rõ ràng về vấn đề này.
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống: “Ừm.”
“Là ai vậy? Có phải Hà Tùng Nhân làm hay không?” Lâm Hương Giang lập tức hỏi.
Đôi mắt Hà Tuấn Khoa chợt lóe lên, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, đôi môi mỏng phun ra hai chữ: “Không phải.” Hắn không lừa cô, quả thật không phải là Hà Tùng Nhân làm.
Lâm Hương Giang ngẩn ra, không thể tin được mà nhìn thẳng hản, không phải sao?
“Vậy thì là ai?” Cô thật sự không tin ngoại trừ Cận Hạo Ngôn thì còn ai có thể đem mấy tấm hình kia phơi bày ra như vậy?
“Là… một nhân viên nữ trong phòng truyền thông” Lúc nói những lời này, người đàn ông vô thức cau mày, đây là lần đầu tiên hẳn nói dối một người phụ nữ.
Lâm Hương Giang nghe thấy mà như rơi vào sương mù: “Người của phòng truyền thông sao? Tôi không quen biết, tại sao cô ta lại làm thế chứ?”
Bàn tay của người đàn ông nắm chặt thành quyền kề bên môi, hẳn ho nhẹ mộ tiếng: “Cô ta nói với bởi vì ghen ghét việc em trở thành bạn nhảy với tôi, còn… cưỡng hôn tôi định quyến rũ tôi. Vì muốn dạy cho em một chút bài học nên cô ta đã cố tình tìm người điều tra quá khứ của em”
Lâm Hương Giang nhất thời không lên tiếng, lửa giận trong lòng có một chút biến thành mất tự nhiên và còn có một tia ngượng ngùng: “Tôi, tôi làm vậy sao có thể tính là cưỡng hôn, tôi cũng không quyến rũ anh…”
Cô càng nói càng nhỏ, bởi vì cô nghĩ đến cái đêm mà hai người bọn họ ở trong khách sạn “Đó là theo cách nhìn của cô ta, có lẽ những người khác cũng nghĩ như vậy.’ Người đàn ông nhìn thấy hai má của cô đỏ ửng đầy khả nghỉ, vẻ mặt buồn rầu lúng túng như muốn giải thích nhưng không biết làm thế nào để mở miệng.
Đôi môi mỏng của hắn hơi cong lên. Cho tới bây giờ, hắn không biết người phụ nữ này lại có nhiều biểu cảm trong một thời gian ngắn như vậy, thực sự là rất thú vị “Như vậy, tổng giám đốc Ha giải quyết chuyện này như thế nào?” Lâm Hương Giang buồn bực thở một hơi, chỉ có thể trách mình xui xẻo uống phải ly rượu có vấn đề, lại còn hôn hắn trước mặt tất cả mọi người trong một lễ kỷ niệm lớn như vậy.
“Đương nhiên là sa thải cô ta rồi. Sao tôi có thể để lại loại người như thế ở lại được chứ?” Đôi mắt đen của hẳn híp mắt lại, sau này cô sẽ không nhìn thấy Hà Tùng Nhân trong công ty nữa rồi Đối với chị dâu, như hắn đã nói, là vì hẳn nể mặt người anh trai đã chết của mình cho nên sẽ không gọi cảnh sát, hy vọng bà ta nhớ điều này và không làm ra loại chuyện như vậy thêm một lần nào nữa.