Chương : 139
Chương 139
“Vâng”
Tô Lạc Ly nhìn Tiêu Mạch Nhiên sải bước thanh nhã rời đi, cực kì ngưỡng mộ.
Cao quý trang nhã, có †u dưỡng, đối xử với ai cũng dịu dàng, không ra dáng, không tỏ thái độ với người khác.
Nói thật lòng, Tô Lạc Ly thật sự không thấy chút khuyết điểm nào trên người Tiêu Mạch Nhiên.
Quan trọng là, cô ta không chê cô có địa vị thấp, nhiều lần giúp đỡ cô.
Lúc nào cô mới có thể trở thành người như vậy chứ?
“Này! Cô ta nói gì với cô thế?” Mục Nhiễm Tranh liền sán lại gần.
Tô Lạc Ly giật mình, vỗ ngực mình, lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Có thể nói gì chứ?”
“Rốt cuộc cô ta đã nói gì với cô?”
“Không nói gì, chỉ hỏi tôi cách làm bánh quy lần trước thôi” Tô Lạc Ly trả lời thành thật.
“Bánh quy?”
Mục Nhiễm Tranh nhíu mày, anh nhớ lần trước khi Ôn Khanh Mộ đến khách sạn, cướp bánh quy của anh, khi đó Ôn Khanh Mộ đi từ phòng Tiêu Mạch Nhiên ra, trong.
tay còn cầm một hộp bánh quy khác.
Vì thế, ý đồ muốn học làm bánh quy của Tiêu Mạch Nhiên cực kì rõ ràng.
“Quan hệ của cô và Tiêu Mạch Nhiên rất tốt?”
“Cũng được, chị Mạch Nhiên tốt như thế, diễn xuất cũng tốt, tính cách cũng tốt, hơn nữa còn giúp tôi không ít chuyện nữa”
Mục Nhiễm Tranh liền gõ mạnh lên đầu Tô Lạc Ly một cái.
“Cô ngốc à? Cô quên quan hệ của cô ta và chú tôi rồi sao?”
Tô Lạc Ly thật sự quên rồi…
Tiêu Mạch Nhiên và Ôn Khanh Mộ…
Không biết vì sao, trước kia khi nghe Mục Nhiễm Tranh nhắc đến, cô không thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy trong lòng chua xót.
“Chị Mạch Nhiên và chú anh, hai người thật sự là quan hệ đó sao?”
Mục Nhiễm Tranh nhướn mày.
“Ghen rồi?”
“Làm gì có!”
“Vậy cô làm há cảo cho tôi mười lần, tôi sẽ nói cho cô!”
Tô Lạc Ly lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Quay phim đi!”
Cô không tiếp tục truy hỏi Mục Nhiễm Tranh, nhưng không có nghĩa là trong lòng cô sẽ không suy nghĩ.
Nếu Tiêu Mạch Nhiên và Ôn Khanh Mộ thật sự là quan hệ đó, vậy rốt cuộc địa vị của cô trong lòng Ôn Khanh Mộ là gì?
Vì độ nổi tiếng của Tiêu Mạch Nhiên tăng lên, tấm ảnh chung với Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly mà cô ta đăng lên, cũng giúp “Âm thanh hoa nở” tuyên truyền một chuyến, đồng thời sự tụ hội của ba người cũng khiến độ quan tâm về bộ phim “Khuynh quốc khuynh thành” tăng lên một chút.
“Âm thanh hoa nở” vẫn đang tiếp tục quay.
Nghiêm Kha là sao Xử nữ, mỗi cảnh được chọn đều có nét độc đáo riêng, cho dù chỉ là một góc đường máy quay lướt qua, ông cũng nghiêm túc chọn lựa.
Cảnh quay hôm nay là ở một tiệm hoa, nghe nói tiệm hoa này là do Nghiêm Kha chọn ra từ trong mấy trăm tiệm hoa khắp thành phố.
Gặp hoa nở.
Tô Lạc Ly vừa xuống xe liền thấy tên tiệm hoa viết bằng chữ nghệ thuật.
Tiệm hoa nhỏ này thật sự rất đẹp, còn chưa đến gần, đã ngửi thấy mùi hoa thơm nồng đậm, ngoài cửa tiệm đặt rất nhiều hoa tươi, có một tấm bảng đen nhỏ, bên trên viết “Ý nghĩa hoa mỗi ngày”.
Ý nghĩa hoa mỗi ngày: Gặp nhau là một loại duyên phận.
Bên trên còn vẽ hai đóa hoa hồng xanh.
Cửa kính, dây gai mảnh, ảnh chụp, giấy màu, thẻ kẹp sách làm từ hoa, trang sức hoa khổ, mỗi góc là một phong cách.
Phả vào mặt là phong cách nghệ thuật tươi sáng.
Vừa xuống xe, rất nhiều nhân viên liền bát đầu tạo dáng chụp ảnh.
Bỗng tiếng đàn ghi-ta truyền đến.
Kèm theo tiếng đàn ghi-ta còn có giọng hát du dương.
Tô Lạc Ly nghe tiếng mà đi tới.
Một cô gái ăn mặc như người vùng khác, ngồi trên ghế gỗ, đang khoan thai đánh ghi-ta.
Cô ấy mặc một chiếc váy vải bông, bên trên là hoa văn không biết tên, tóc dùng sợi gai màu tết thành vài bím tóc thả ở sau gáy.
Mặt dây chuyền treo bằng sợi gai đỏ trên cổ cô ấy, giống như một chiếc răng.
Thứ giống chiếc răng màu trắng cũ kĩ kia khiến Tô Lạc Ly nhớ tới chiếc lược mà Giản Ngọc tặng cô.
Khuôn mặt của cô gái không phải loại khiến người khác vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, thế nhưng, lại mang một loại tiên khí không nói thành lời.
Tô Lạc Ly từ từ đi tới.
Tiếng ghi-ta dừng lại.
“Cô là chủ ở đây sao?”
Cô gái nhìn cô, trong mắt là vẻ hờ hững.
“Quay xong thì mau rời đi, ở đây không chào đón các người” Nói xong, cô gái liền cất ghi-ta rồi đi vào trong phòng.
Lúc này, nhân viên đi vào gọi Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, phải bắt đầu quay rồi, nhanh lên”
“Ừ, cô gái vừa rồi là chủ ở đây sao?” Tô Lạc Ly bắt chuyện với nhân viên đoàn phim.
“Ừ, tính tình rất quái lạ, lúc đầu sống chết không chịu cho chúng ta đến quay, khen hết lời mới đồng ý, đừng để ý đến cô ấy, quay xong, chúng ta nhanh chóng rời đi, người dân tộc thiểu số như này đừng dây vào”
sừ”
Tô Lạc Ly không nói gì nữa.
Ở đây chỉ có hai cảnh quay, đất diễn không nhiều, là cảnh quay nam nữ chính bất ngờ gặp gỡ sau khi trưởng thành.
Quá trình quay phim cực kì thuận lợi.
Thế nhưng, Tô Lạc Ly lại có một điểm không hài lòng.
“Đạo diên Nghiêm, vì sao chúng ta không để chủ tiệm này xuất hiện trước máy quay chứ? Dáng vẻ đánh ghi-ta của cô ấy vừa rồi rất đẹp, ghi-ta cũng đánh ca khúc tự sáng tác, rất hay”
Đạo diễn Nghiêm thầm thở dài một hơi.
“Ý kiến không tồi, cô gái kia là người dân tộc thiểu số, tính cách quái lạ, khi bàn chuyện hợp tác đã rất khó.
khăn, sợ là cô ấy không đồng ý”
“Hay là tôi đi thử xem? Con gái với nhau chắc có thể nói chuyện được”
“Lạc Ly, vậy cô đi thử xem”
Tô Lạc Ly gật đầu rồi đi thẳng vào trong, cô gái vừa rồi đang ở trong phòng, hình như đang chỉnh dây đàn ghi-ta.
Tô Lạc Ly đi vào, vừa chuẩn bị mở miệng.
“Ai cho cô vào đây? Đám người Hán các người đều vô lễ như này sao?”
Cô gái tức giận quát lên.
Từ trong giọng nói của cô ấy, dường như Tô Lạc Ly cảm thấy cô đấy rất bài xích người Hán tôi không cố ý, tôi chỉ là muốn bàn chút chuyện “Chúng ta không có gì để bàn cả” Cô gái quay mặt đi.
Nhất thời, Tô Lạc Ly cảm thấy cực kì lúng túng, còn chưa mở miệng đã bị từ chối rồi, không được, cô phải nghĩ cách.
Gô bỗng nhớ tới câu nói trên tấm bảng đen trước cửa kia.
Gặp nhau là một loại duyên phận.
“Cô đến đây là vì tìm ai đó hả?”
Trong mắt cô gái xẹt qua tia ngạc nhiên.
Thấy biểu cảm của cô ấy, Tô Lạc Ly cảm thấy mình đoán đúng rồi.
“Thật ra chuyện tôi muốn bàn với cô chính là, hy vọng cô có thể xuất hiện trong phim điện ảnh, đến lúc đó cô đánh đàn ghi-ta, chính là đánh bài cô vừa đánh vừa rồi là được, chúng tôi sẽ không sửa đổi gì mà chiếu trong phim, đến lúc phim điện ảnh lên sóng, nếu người mà cô muốn tìm kia xem phim, lại biết tiệm hoa này, chác là sẽ đến tìm cô”
Dường như cô gái đã bị lay động.
Cô ấy quay đầu lại, nhìn Tô Lạc Ly.
“Cô nói thật sao? Tôi sẽ xuất hiện trên… tỉ vi2”
“Không phải ti vi, là phim điện ảnh”
Tô Lạc Ly bỗng phát hiện cô gái vùng khác này dường như không quá hiểu về rất nhiều thứ.
“Chính là chiếu trong rạp chiếu phim, ở đây có rất nhiều người thích đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người xem bộ phim này, cô muốn tìm người sẽ rất dễ”