Chương : 163
Chương 163
Đau đài không bằng đau ngốn Vì thế, anh và Tô Lạc Ly tuyệt đối không thể sinh con.
“Có thuốc không?” Ôn Khanh Mộ nói châm chậm.
Dạ Bân có thể thấy được, trong lòng Ôn Khanh Mộ cực kỳ không vui, lập tức lấy thuốc đưa cho Ôn Khanh Mộ, đồn: thời châm thuốc cho anh.
Ôn Khanh Mộ hít một hơi dài, khi nhả khói thuốc ra khỏi miệng, dường như mới phát tiết ra ngoài được một chút.
Quen Ôn Khanh Mộ nhiều năm như vậy, Dạ Bân chưa từng thấy biểu cảm này trên mặt anh.
Anh hoặc là phong thái hiên ngang, hoặc là đùa bỡn với đời, hoặc là cao cao tại thượng.
Biểu cảm đau buồn ảm đạm như này, thật sự là lần đầu tiên.
Dường như Dạ Bân cũng cảm nhận được Ôn Khanh Mộ cực kỳ buồn.
Anh đặt tay lên vai Ôn Khanh Mộ.
“Cậu đừng buồn quá, đứa nhỏ mất rồi có lẽ cũng là chuyện tốt, cậu là một thể kết hợp bị phong ấn, sinh con với Tô Lạc Ly, không nói rõ được sẽ sinh ra cái gì, mất đi cũng là chuyện tốt.”
Những lời này, đương nhiên Ôn Khanh Mộ cũng hiểu.
Nhưng dù sao cũng là cốt nhục của anh, còn không biết sự tồn tại của nó mà nó đã mất rồi.
Loại đau khổ này không ai có thể hiểu được.
Ôn Khanh Mộ chỉ hút từng hơi thuốc, miệng không ngừng nhả khói.
Hiện giờ anh không là gì cả, chỉ là một người bố vừa mất con.
Khi anh hút hết điếu thuốc cuối cùng, vứt đầu thuốc xuống đất, lấy chân dí lên.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“À, là chuyện “Ma tước niết bàn đó, bên phía đạo diễn Đỗ Viên nói đã chuẩn bị xong rồi, muốn bên phía chúng ta chuyển tiền qua nhanh một chút, tôi phải tìm cậu ký tên”
Mười tỷ không phải là một con số nhỏ, bên phía Dark Region, hễ điều động số vốn năm mươi triệu trở lên đều cần Ôn Khanh Mộ tự mình phê duyệt.
Ôn Khanh Mộ quay đầu nhìn về phía phòng bệnh.
“Ly Ly không quay được nữa”
Đại khái Dạ Bân cũng đã lường được, về chuyện sảy thai, anh cũng hiểu sơ sơ một chút, muốn hồi phục, có lẽ cần thời gian một tháng.
Vài ba ngày thì đoàn phim có thể đợi, một tháng, không Xong…
Hơn nữa, bộ phim điện ảnh này của Đỗ Viễn đã đợi hơn một tháng, không thể đợi tiếp nữa.
“Vậy giờ làm thế nào?”
“Tuyên bố rút vốn, để bên phía Quốc tế Nghệ Tân quay đi”
Dạ Bân nhìn Ôn Khanh Mộ: “Cậu thế này không phải là..”
Cho dù bọn họ không quay, cũng không đến nỗi nhường cơ hội cho Quốc tế Nghệ Tân!
“Tôi muốn xem xem, không có Ly Ly, bọn họ có thể quay được cái thứ gì.”
Dạ Bân gật đầu, thì ra ý đồ của Ôn Khanh Mộ là ở chỗ này.
Chuyện đã làm xong, Dạ Bân cũng không rời đi ngay.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Dạ Bân: “Còn có chuyện gì sao?”
“A Khanh, thật ra tôi cảm thấy..”
Dạ Bân cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
“Không bằng cậu và Tô Lạc Ly thôi đi?”
“Tôi biết hiện giờ cậu động lòng với Tô Lạc Ly, nhưng cậu cũng biết thân phận của cậu… Quá khó xử, cậu và Tô Lạc Ly cứ ở bên nhau mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy biết, cô ấy sẽ chấp nhận cậu sao?”
Ôn Khanh Mộ cụp mắt, cảm thấy trái tim mình hãng một nhịp.
“Còn nữa, Tô Lạc Ly luôn muốn có một đứa con, nhưng cậu lại không thể sinh con, điểm này cậu hiểu rõ hơn tôi là sẽ có kết quả gì. Hiện giờ đã chứng thực cậu có thể khiến loài người mang thai, nhưng vì tránh bi kịch này, hai người nhất định phải tránh thai, cậu dùng lý do gì để thuyết phục Tô Lạc Ly, cứ mãi lén lút cho cô ấy uống thuốc tránh thai sao? Như vậy sẽ triệt để hủy hoại cơ thể của cô ấy!”
Lời của Dạ Bân, câu nào cũng có lý.
Mặc dù bản thân Dạ Bân cũng biết, hiện giờ Ôn Khanh Mộ thật sự đã động lòng, hiện giờ nói với anh những lời này không khác gì đâm dao vào trái tim anh.
Thế nhưng là người bạn tốt nhất của anh, Dạ Bân nhất định phải nói.
“A Khanh, là vì tình cảm quá phiền phức, vì thế tôi mới không chạm vào nó. Trên thế giới này, có thể làm tổn thương con người, chỉ có tình cảm. Đau dài không bằng đau ngắn…”
Ôn Khanh Mộ cười khổ, cuối cùng cũng không nói cái gì.
“Còn nữa, tôi cảm thấy cậu và Tiêu Mạch Nhiên rất thích hợp, cô ấy biết thân phận của cậu, vì thế sẽ không gò ép muốn có con, tình cảm Mạch Nhiên dành cho cậu, cậu cũng hiểu rõ, vì thế… cậu cân nhắc kỹ đi”
Dạ Bân đã chạm vào trái tim Ôn Khanh Mộ.
Anh nghĩ rất lâu, mới từ từ nói: “Hiện giờ Ly Ly năm trên giường bệnh, tạm thời tôi không thể rời xa cô ấy, cậu về bi Nói xong, Ôn Khanh Mộ xoay người đi vào trong phòng bệnh.
Dạ Bân nhìn theo bóng lưng của Ôn Khanh Mộ.
Cái “tạm thời” mà cậu ta vừa nói, chính là đang cân nhắc sẽ rời xa Tô Lạc Ly sao?
Bản thân anh hiểu đúng không?
Dạ Bân cũng không nghĩ nhiều, lần trước tiễn Tiêu Mạch Nhiên về, anh cũng không có dũng khí nói ra chuyện Ôn Khanh Mộ kết hôn, xem ra tạm thời anh vẫn không cần nói, miễn lại triệt để cắt đứt duyên phận giữa hai người họ.
Trong phòng bệnh.
‘Yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Y tá luôn ở bên cạnh Tô Lạc Ly.
“Tỉnh chưa?” Ôn Khanh Mộ khẽ hỏi một câu.
“Nửa tỉnh nửa mê, lúc trước có lẽ là vì thuốc mê hết tác dụng, tỉnh một lúc, hỏi một câu đây là đâu, sau đó lại lịm đi”
Y tá thành thật trả lời.
“Vậy lúc nào cô ấy mới có thể tỉnh hẳn?”
“Thuốc mê đã hết tác dụng, để giảm bớt đau đớn của cô ấy, đã tiêm thêm thuốc giảm đau vào nước truyền, sẽ đỡ hơn một chút. Thế nhưng cô ấy mất máu quá nhiều, lại làm phẫu thuật phá thai, hiện giờ cơ thể không đủ máu, hai ngày nay có lẽ đều khá thèm ngủ, ngủ nhiều một chút là được.”
“ừ”
Khuôn mặt Tô Lạc Ly vẫn hơi trắng bệch, thế nhưng đỡ hơn lúc vừa ra khỏi phòng phẫu thuật một chút, chác là do thuốc đã có tác dụng.
Khuôn mặt cô dán một miếng băng gạc nhỏ, có lẽ là lúc bị đánh, không biết là bị thứ gì cào vào.
Ôn Khanh Mộ mãi vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh, cứ ở bên giường nhìn Tô Lạc Ly mãi.
Không biết từ lúc nào, nhất cử nhất động của người phụ nữ này đã khắc sâu lên trái tim anh.
Anh thật sự có thể buông tay sao?
Lời Dạ Bân nói, không phải không có lý, đau dài không bằng đau ngắn.
Rất rõ ràng, anh và Tô Lạc Ly không thích hợp.
Đầu anh rối tung.
Tô Lạc Ly tỉnh lại vào buổi chiều.
Khi đó, dưới tác dụng của thuốc, sự đau đớn sau phẫu thuật đã dần biến mất.
Khi cô tỉnh lại, thứ đập vào mát đầu tiên chính là khuôn mặt đẹp trai mê người của Ôn Khanh Mộ.
Mơ mơ màng màng, có chút không dám tin.
Không phải anh đi công tác rồi sao?
Sao đột nhiên lại quay về rồi?
Đột nhiên Ôn Khanh Mộ cười với Tô Lạc Ly, từ khi quen Ôn Khanh Mộ, đây là nụ cười dịu dàng nhất mà cô từng thấy.
Anh tiến lại gần cô, đôi mắt màu lam dịu dàng như nước.
“Còn đau không? Có muốn ăn gì không? Có còn khó chịu chỗ nào không?”
Hỏi liên tiếp ba câu, thật ra anh còn muốn hỏi nhiều hơn nữa.
Tô Lạc Ly chớp mắt, không biết phải trả lời cái nào.
Ôn Khanh Mộ liền cười xấu hổ.
“Tôi hỏi từng cái một, trên người còn đau không, hử?”
“Vẫn ổn, chỉ là bụng hơi đau”
Nụ cười của Ôn Khanh Mộ lập tức hơi căng cứng, sau đó anh nhếch khóe miệng.
“Cô đến… kỳ kinh nguyệt rồi”
Trên mặt Tô Lạc Ly thoáng qua tia thất vọng.
“Sao thế?”
“Tôi còn tưởng là tôi có thai rồi..”
Chương 164 Nghe Tô Lạc Ly nói vậy, Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đánh mạnh một cái!
Anh lại muốn bỏ qua vấn đề này lần nữa.
Mang thai, đứa bé… ¬ Hiện giờ anh nghe thấy vấn đề này, trong lòng liền cực kì đau đớn.
Thương Tô Lạc Ly, cũng đau lòng vì đứa bé kia.
Tô Lạc Ly cụp mát xuống.
“Tôi đã hơn một tháng chưa đến kỳ rồi, khoảng thời gian trước liên tục tham gia tuyên truyền phim, không có thời gian để ý, vốn định về thì đi kiểm tra xem rốt cuộc có mang thai hay không, haiz…”
Tô Lạc Ly thở dài một hơi.
Thì ra vẫn chưa mang thai.
Đương nhiên Tô Lạc Ly thấy hụt hãng, thất vọng.
Ôn Khanh Mộ thấy khuôn mặt đáng thương của Tô Lạc Ly, dường như bị cắt từng khúc ruột.
Ly Ly, cô đoán không sai, cô đã mang thai, chỉ tiếc là, đứa bé của chúng ta…
Không còn nữa.
‘Viền mắt Ôn Khanh Mộ không kìm nổi mà hơi ươn ướt, anh cắn chặt răng.
“May là không có thai, bằng không không phải gay go rồi sao?”
Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, đúng vậy, may.
là không có thai, bằng không bị đánh như này, chắc chắn sẽ sảy thail Nói đến đây, Tô Lạc Ly mới miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đúng vậy, may là không có thai, trong cái rủi cũng có cái may: Nghe Tô Lạc Ly nói như vậy, trong lòng Ôn Khanh Mộ càng thêm áy náy.
“Được rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Lạc Ly duỗi cánh tay không truyền nước của mình, sờ khuôn mặt dán đầy băng gạc.
“Chỉ có một vết thương nhỏ, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo”
“Š… Vậy thì tốt”
Đối với một diễn viên mà nói, khuôn mặt chính là thứ rất quan trọng, mặt mà bị thương thì xong đời.
“Ăn gì không? Y tá pha cho cô ít bột củ sen, có muốn ăn một chút không?”
Vì lúc trước y tá nói, Tô Lạc Ly vừa làm phẫu thuật, tạm thời chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng.
Tô Lạc Ly gật đầu, cho dù cô không đói, nhưng nghe giọng điệu dịu dàng của Ôn Khanh Mộ, cô không thể không đồng ý.
Ôn Khanh Mộ bưng bát bột củ sen nóng hổi lên, đút từng thìa cho Tô Lạc Ly.
“Anh về từ lúc nào thế?”
“Về sáng nay”
Ôn khanh Mộ rút một tờ giấy ăn lau miệng cho Tô Lạc Ly, rồi lại đắp chăn cho cô.
€ó lẽ là vừa ăn xong, Tô Lạc Ly bắt đầu hơi buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp một cái.
“Cô ngủ thêm một lúc nữa đi”
“ừ”
Tô Lạc Ly nhắm mắt lại, không lâu sau thì đi vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Tô Lạc Ly, trong lòng Ôn Khanh Mộ vẫn như trời rung đất chuyển.
Cô cho rằng mình đang mang thai…
Nhưng cô thật sự mang thai mà!
Cảm giác áy náy cứ bao quanh Ôn Khanh Mộ, anh muốn bù đắp, muốn đền tội.
Vì thế, anh ra một quyết định quan trọng!
Sau khi Tô Lạc Ly hoàn toàn say giấc, Ôn Khanh Mộ giao cô cho y tá, rồi một mình đi tới phòng làm việc của viện trưởng.
Châu Lễ Thành nghe được quyết định của Ôn Khanh Mộ, cũng cực kì bất ngờ.
“Chủ tịch Ôn, ngài phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện này ảnh hưởng cực kì lớn đến sức khỏe của bản thân ngài.”
Ôn Khanh Mộ lại không hề để ý đến lời của Châu Lễ Thành.
“Tình hình của nó hiện giờ thế nào rồi?”
Châu Lễ Thành lắc đầu: “Không có chút dấu chuyển biến tốt nào, các chỉ số vẫn đang đi xuống, có lẽ…
“Vậy còn do dự gì nữa?”
Ôn Khanh Mộ đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi.
Trên mặt Châu Lễ Thành xẹt qua tia ngạc nhiên, sau đó liền gật đầu với Ôn Khanh Mộ.
Hai người cùng nhau đến phòng điều trị tích cực, Châu Lễ Thành bảo y tá chăm sóc rời đi, trong phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc chỉ còn lại hai người Ôn Khanh Mộ và Châu Lễ Thành.
Tô Kiêm Mặc nằm trên giường, sắc mặt vẫn trắng bệch, môi không còn chút máu.
“Chủ tịch Ôn, để đảm bảo sức khỏe cho ngài, chúng ta sẽ tiêm một lượng nhỏ máu vào cơ thể Tô Kiêm Mặc †rước, xem xem hiệu quả thế nào, nếu như không có hiệu quả, cũng không đến nỗi mất không”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
Châu Lễ Thành tự mình tự mình lấy máu của Ôn Khanh Mộ.
Khi dòng máu màu lam kia từ từ chảy ra khỏi cơ thể Ôn Khanh Mộ, anh cảm thấy rõ ràng cơ thể mình hơi thiếu đi gì đó.
Mặc dù chỉ lấy một ít máu, nhưng anh đã có cảm giác rõ ràng.
Vừa nhìn là đã thấy được điều này rõ ràng từ đôi mắt ảm đạm của anh.
Châu Lễ Thành tiêm chút máu vừa lấy ra kia vào trong.
bình truyền của Tô Kiêm Mặc, bình truyền vốn trong suốt nhanh chóng biến thành màu lam.
‘Vệt màu lam kia từ từ chảy xuống theo ống truyền, từ tay của Tô Kiêm Mặc, chảy vào trong cơ thể.
Châu Lễ Thành đưa hai túi máu đã chuẩn bị sẵn cho Ôn Khanh Mộ.
“Mặc dù không so được với màu người tươi mới, nhưng ngài uống vào có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.”
Ôn Khanh Mộ nhận lấy, anh không có lý do để từ chối.
Trước giờ ma cà rồng đều như vậy, khi năng lượng trong cơ thể có chiều đi xuống, đương nhiên cơ thể sẽ thèm muốn máu người.
Giống như con người khi đói, sẽ muốn ăn gì đó vậy.
Uống hết hai túi máu, Ôn Khanh Mộ cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng suy cho cùng, đây là máu đã giữ lạnh từ lâu, không thể so sánh với máu người tưới mới.
“Chủ tịch Ôn, ngài xem! Những chỉ số này đi lên rõ rệt!”
Châu Lễ Thành hưng phấn nói.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu lên, những chỉ số loạn lung tung kia, anh không hiểu, thế nhưng, anh thấy được, quả thật sắc mặt Tô Kiêm Mặc đã tốt lên nhiều.
Không ngờ lại kỳ diệu như vậy!
Trong thời gian ngắn đã có tác dụng kỳ diệu thế này rồi.
Thế nhưng, Ôn Khanh Mộ cũng coi như nhẹ lòng đi một chút, ít nhất cậu sẽ không chết.
“Viện trưởng Châu, nó như này có thể kéo dài bao lâu nữa?”
“Cái này tôi cũng không chắc, hiệu quả của máu nhanh như vậy, chắc là sẽ kéo dài được một khoảng thời gian, cụ thể thì phải chờ cậu ấy tỉnh lại, làm vài lần kiểm tra chỉ tiết, ước tính một chút.”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
Trong phòng bệnh.
Tô Lạc Ly ngủ tới tám giờ tối mới tỉnh dậy, mở mát ra, phát hiện Ôn Khanh Mộ không ở bên cạnh mà chỉ có y tá.
Trong lòng không khỏi hơi hoảng loạn.
Đang định mở miệng hỏi, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói.
“Tôi đã nói với các người rồi, tôi và chủ tịch Ôn của các người là bạn thân, tôi đến thăm Tô Lạc Ly! Hay là cậu vào thông báo cho tôi một tiếng, nói là tôi họ Dạ, tôi gọi cho cậu ấy mãi mà không được” Giọng nói của Dạ Bân.
“Cho anh ta vào đi, tôi quen anh ta” Giọng nói của Tô Lạc Ly vẫn mang theo chút khàn khàn.
Y tá liền đi ra ngoài.
Lúc này Dạ Bân mới có thể đi vào, trong tay còn cầm túi quà to nhỏ, toàn bộ là thuốc bổ máu.
Trước khi Tô Lạc Ly và Mộ Dung Dịch yêu nhau thì đã quen Dạ Bân rồi, chỉ là lúc đó hai người không nói gì nhiều với nhau.
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ly gặp Dạ Bân với tư cách là bà Ôn.
Ít nhiều cũng hơi lúng túng.
Y tá đỡ Tô Lạc Ly dậy, phía sau lưng kê thêm một cái gối.
Ngủ thêm một giấc, lại thêm ăn chút đồ ăn, cô đã cảm thấy khỏe hơn nhiều.
“Sếp Dạ…”
“Nhất định cô đừng có gọi tôi là sếp Dạ, tôi còn chưa gọi cô là bà chủ đâu.” Dạ Bân đặt đồ trong tay xuống, y tá kê cho anh cái ghế.
Dạ Bân nói cũng không sai, Ôn Khanh Mộ là ông chủ của anh, đương nhiên Tô Lạc Ly chính là bà chủ của anh.
Tô Lạc Ly mỉm cười, không nói gì.
“A Khanh đâu?”
Truyện đầu nguồn ra rất chậm. Team rất buồn không có nhiều để post cho cả nhà, mong cả nhà thông cảm cho nhé. Team sẽ tìm cách xem. Cả nhà xem thêm truyện hay trong khi chờ chương mới nhé: đã full và rất hấp dẫn. Chúc các bạn vui vẻ! Dưới đây là trích dẫn chương 1, cả nhã xem qua nhé!
Chương 1
Mỗi một cô gái đều mong được gả cho người đàn ông mình yêu thương.
Tôi cũng vậy.
Hôm nay, tôi đã được lấy người đàn ông mà mình yêu mười hai năm trời, chỉ có điều là dùng danh nghĩa của chị gái mình – Tống Duyên Minh mà thôi…
Tôi và chị gái tuy có khuôn mặt giống nhau, nhưng lúc nhỏ vì sơ sót của bệnh viện nên tôi bị đưa vào cô nhi viện.
Cho đến ba năm trước tôi mới trở về nhà họ Tống.
Đứa con gái lỗ mãng như tôi hoàn toàn xa lạ với nhà họ Tống lớn như vậy nhưng vì từ nhỏ tôi không có bố mẹ nên tôi luôn cẩn thận, hy vọng có thể hòa nhập với gia đình ấy, hy vọng có được sự yêu thương của bố mẹ.
Vậy nên hôm trước, lúc bố mẹ và chị gái cầu xin tôi gả cho Lý Hào Kiệt thay cho chị gái, tôi gần như chẳng nghĩ gì mà đồng ý luôn.
Một là vì tôi yêu Lý Hào Kiệt, hai là vì đây là lần đầu tiên tôi được người nhà cần đến nên tôi không muốn khiến họ thất vọng.
Giờ đã là mười hai giờ sáng, sau khi nghi thức lễ cưới kết thúc, Lý Hào Kiệt liền vội vàng rời khỏi, chẳng thèm dặn dò tôi lấy một câu.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy đau khổ,
Dưới nhà truyền đến tiếng động cơ nổ máy của ô tô, là Lý Hào Kiệt về, tôi bước đến trước gương, vội vàng chỉnh lại đầu tóc mình một chút rồi bước ra khỏi phòng ngủ với chút căng thẳng.
Dưới nhà.
Thấy Lý Hào Kiệt đi vào, tôi liền nở nụ cười hạnh phúc của một người vợ, đặt đôi dép lê đến bên cạnh chân người đàn ông, rồi gọi tiếng, “Ông xã, anh về… rồi à.”
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã ngửi thấy trong không khí toàn mùi rượu, trong đó còn kèm theo mùi nước hoa nồng nặc…
Mũi bỗng chua chát.
Cả tối nay anh ấy đã đi đâu?
Câu trả lời không nói cũng rõ.
Nhưng tôi biết nhiệm vụ của mình, tôi gả đến đây thay cho chị gái, quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt quan hệ đến sự hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Lý.
Nghĩ đến điều này, tuy trong lòng tôi cảm thấy rất mất mát, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Mặc kệ sự khinh thường của người đàn ông, tôi vẫn theo anh ấy lên tầng, rồi gọi một tiếng, “ông xã.”
Ngẩng mặt lên nhìn nhưng lại nhìn thấy người đàn ông đã cởi áo sơ mi ra, cơ bắp cường tráng hiện ra vô cùng gợi cảm dưới ánh đèn mập mờ trong phòng ngủ.
Mặt tôi lập tức đỏ đến tận mang tai, vội vàng quay người đi, đang định xin lỗi thì liền cảm giác thấy một cánh tay mạnh mẽ vòng qua từ phía sau.
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã quăng tôi lên, đợi đến lúc tôi nhận ra thì cả người đã bị ném xuống giường rồi.
Tuy đệm rất êm nhưng tôi bị ngã xuống từ rất cao nên lưng vẫn rất đau.
Tôi thấy Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn tôi, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông bị ngược sáng, tuy tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy nhưng lại có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thăm thẳm.
Ngay lập tức, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi, “Cô tên là gì?”
“Em?” Câu hỏi này khiến lòng tôi bỗng cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn trả lời, “Tống, Tống Duyên Minh…”
Tôi không phải tên Tống Duyên Minh, tôi tên Tống Duyên Khanh.
Nhưng tôi không thể nói ra tên mình được.
Tôi vừa trả lời xong thì người đàn ông liền trực tiếp ghì người xuống, một tay anh ấy túm chặt lấy tóc tôi, ép tôi phải nhìn anh ấy, hỏi từng chữ một: “Tống, Duyên, Minh, phải không?”
Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt anh ấy, trong đôi mắt sâu thẳm ấy lúc này không có lấy một chút ấm áp mà là…
Sự hận thù thấu tận xương tủy!
Lúc anh ấy nói tên của chị gái, trong con mắt đen nhánh ấy mang theo sự cáu kỉnh rất kín đáo.
Rõ ràng là mùa hè nhưng trán tôi lại lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn.
Tóc thì bị anh ấy giữ, mặt thì chẳng thể quay được, chỉ có thể nhìn anh ấy như vậy, cố gắng gật đầu hết mức có thể.
Trái tim sớm đã bị treo lơ lửng rồi.
Lý Hào Kiệt dường như thấy tôi thừa nhận, đôi mắt nhìn tôi lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, anh ấy mở miệng nói: “Hôm nay cô đã đến đây rồi, vậy thì phải giác ngộ ra rằng, tôi, trước giờ không phải là người tốt gì đâu!”
Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng chiếc váy dài màu đỏ trên cơ thể mình bị xé rách ra!
Ngay lập tức, người đàn ông hoàn toàn không màng đến sự vùng vẫy của tôi mà tiến quân thần tốc…
Đọc full: