Chương 7: Chương 7
"Tôi tên là Vương Hoài Đức, còn cô?""Tôi tên La Ngải My! A! Tới rồi!"Vương Hoài Đức dừng xe lại, quay sang mới thấy mình đang dừng ở trước cổng lớn của Hoàng gia."Cô là người Hoàng gia sao?""Phải! Cảm ơn anh đã đưa tôi về!"Anh ta cười với cô rất thân thiện"Không có gì!"Cô chào tạm biệt Hoài Đức rồi đi về phía cổng,quản gia cũng đã ra mở cửa để đón cô vào.Trước khi đi,Hoài Đức còn nhìn rất lâu vào phía bên trong nhà,lẩm bẩm"Hoàng gia?"Ngải My đi có chút khập khiễng, nhưng cô đã cố gắng đi bình thường hết sức có thể để Hoàng Hạo Thiên không phải nghi ngờ.Nào ngờ cô vừa định rón rén đi lên phòng thì đã nghe thấy giọng của anh"Đứng lại!"Cô quay sang nhìn, thấy anh đang đứng cạnh chiếc cửa sổ nơi có thể nhìn ra bên ngoài dinh thự, càng khiến cô thấp thỏm hơn.Cô cố nặn ra một nụ cười gượng gạo hết sứcThôi xong! Có phải anh ấy nhìn thấy rồi không?"Hạo Thiên! Anh..đi làm về rồi à?"Anh có vẻ không vui như cô nghĩ.Anh đi đến gần,bắt đầu hỏi cô như tội phạm tình nghi số 1"Em vừa về với ai vậy? Tài xế riêng của em đâu?"Cô nhìn anh rồi bắt đầu đảo mắt.Thôi tiêu rồi tiêu rồi, bị bắt tận mặt như thế rồi thì biết biện minh thế nào đây?"Em..em"..."Anh ta là ai? La Ngải My? Nói mau? Là bạn học cũ của em à? Hay là bạn mới quen?"Anh lại nổi đoá với cô rồi,còn hỏi cô liên tục không ngừng như thế, thật khiến cô không chịu được mà."Này Hoàng Hạo Thiên! Anh hỏi nhiều như thế thì sao em trả lời được chứ?""Sao vậy? Không trả lời được à? Từ bao giờ mà em lại đi với bạn nam như thế vậy hả?"Hoàng Hạo Thiên đang nổi giận với mình à? Thật vô lý!"Này anh đừng có vô lý! Em bị giật túi xách là anh ấy giúp em, đưa em về nhà vậy thôi!"Hạo Thiên nghe xong liền cảm thấy lo lắng, anh nhìn chân của cô cứ nhón lên, gót chân còn đỏ ửng, có lẽ lời cô nói là thật.Nhưng người đàn ông đó là ai? Anh thật sự muốn biết.Chính vì không thể biết nên anh đang rất bực mình.Anh không nói gì nữa, quyết định dẹp chuyện đó qua một bên, đi thẳng về phía cô rồi nhấc cô lên, bế vào trong lòng"Này! Anh làm gì thế?"Anh bế cô đi lên lầu,lạnh lùng nói"Chân em bị thương rồi! Cần được bôi thuốc!"Ngải My nhìn anh chằm chằm, anh vẫn không thèm nhìn cô.Có lẽ anh đang giận, thế thì tại sao anh lại không hỏi nữa?"Anh sao vậy? Không phải anh muốn hỏi cho tới cùng sao?"Anh lườm cô một cái rồi nói"La Ngải My! Đừng nghĩ như vậy là anh bỏ qua cho em, anh sẽ hỏi cho ra lẽ sau khi chân em khỏi hẳn"Cô bất lực.Đây là lần đầu cô nhìn thấy Hoàng Hạo Thiên khó chịu khi cô đi cùng với người đàn ông khác.Không đúng, lần ở buổi tiệc, thật sự như lời của Lục Thần nói sao? Anh ấy đã đấm vào mặt gã kia tới tấp, còn cho người cắt lưỡi hắn ta?Thật may cô không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, nếu không cô sẽ không biết được Hạo Thiên của lúc đó lạnh lùng và đáng sợ như thế nào.Anh nhìn tất cả những gã đàn ông kia bằng ánh mắt hình viên đạn nếu như họ dám lại gần cô, động đến cô.Hôm nay nếu như không phải Hoài Đức cứu cô, có lẽ anh cũng sẽ cho anh ta một trậnVậy..là sao nhỉ? Anh ấy nổi giận khi những người đàn ông khác đến gần mình..Như vây..có phải là anh ấy đang ghen không? Là..Ghen sao?Ngải My bất giác nhìn Hạo Thiên rồi đỏ mặt.Vừa thấy anh nhìn xuống, cô liền nhìn đi nơi khác, ngượng quá đi mất!Anh đặt cô ngồi trên giường rồi đi đến chỗ hộp y tế ở gần tủ quần áo phòng cô.Đến chỗ cô ngồi, anh khụy chân xuống, đặt chân bị sưng của cô lên đầu gối mình.Nó đã đỏ,lại còn đang sưng tấy.Anh nhìn vết sưng ấy xót xa,nhưng môi lại buông lời lạnh nhạt"Có phải em bị ngốc rồi không vậy La Ngải My? Em đi bộ để bị sưng phù chân thế này thay vì đi xe à?"Ngải My ngồi yên cho anh thoa thuốc, cô bối rối"Em..là do trong xe ngột ngạt quá nên em mới đi bộ.Nhưng đâu phải do em đâu chứ? Nếu không phải tại đuổi theo tên cướp thì em đâu cần cởi giày ra rồi để bị như này?"Hoàng Hạo Thiên vừa nghe cô nói đến tên cướp ấy, còn nói cô đã đuổi theo hắn, anh liền kích động, lỡ tay ấn mạnh vài chỗ sưng phù của cô"Này! Hoàng Hạo Thiên! Anh muốn hại chết em à?""La Ngải My em điên rồi sao? Sao em lại đuổi theo hắn vậy hả? Có biết làm vậy thì nguy hiểm lắm không? Lỡ như hắn mang theo vũ khí thì sao hả?""Nhưng mà đó là túi xách anh mua cho em lúc sinh nhật lần thứ 17, em không thể làm mất được!"Anh giật mình.Chỉ vì sợ làm mất chiếc túi xách anh tặng mà cô lại không màng đến nguy hiểm để đuổi theo tên cướp hay sao? Món quà anh tặng cô, thật sự quan trọng tới vậy à?"Anh"...Hạo Thiên khựng lại không biết nên nói gì.Sau khi thoa thuốc xong anh vội đứng lên gọi điện thoại, hình như là gọi cho Lục Thần"Alo! Đuổi việc ngay tên tài xế riêng của tiểu thư! Từ bây giờ cậu sẽ là tài xế riêng của cô ấy!"Ngải My hốt hoảng.Ôi trời! Biết ngay là tên tài xế đó sẽ không có kết cục tốt đẹp gì rồi mà.Cô nhấc chân đi đến gần thì chỉ nghe tiếng "Dạ" to rõ và dõng dạc của Lục Thần"Này! Ông ấy có lỗi gì đâu chứ?""Đó là hình phạt vì em dám không nghe lời Hoàng Hạo Thiên này! Giờ thì ngồi yên ở nhà đi! Anh ra ngoài một chút"Hạo Thiên vừa quay lưng đi, Ngải My đã hỏi"Anh đi đâu đấy! Còn muốn bỏ em một mình sao? Không sợ em lại đi gặp anh chàng khi nãy à?"Hạo Thiên nghe xong liền ném phăng chiếc áo vest lên giường rồi liền quay lưng lại đi với dáng vẻ hùng hổ về phía cô.Ngải My bối rối vội vàng giật lùi lại nhưng chưa gì đã bị anh vồ lấy như hổ vồ mồi.Anh ở gần cô trong gang tấc, hơi thở âm ấm phà vào mặt, đôi mắt anh nhìn xoáy vào cô, cô vội vàng né tránh, tim đập thình thịch.Hoàng Hạo Thiên..Anh ấy định làm gì mình?Hạo Thiên nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Ngải My lên, muốn cô ngước nhìn mình, giọng anh đầy sự lạnh lùng và nghiêm khắc"Đừng để tôi phải nhìn thấy anh ta thêm một lần nào nữa,nhất là cái dáng vẻ quan tâm thân mật ấy!"Anh nói rồi đứng dậy, lấy áo khoác vào, chỉnh chu lại một chút rồi mở cửa bước ra ngoài.Vừa xuống dưới phòng khách thì gặp Lục Thần đang đứng đó, anh hỏi"Có nhìn rõ được người trong xe là ai không? Bảng số xe thì sao?"Lục Thần ấp úng"Dạ không...!Camera ngoài cổng vừa mới đem đi sửa rồi ạ"Hạo Thiên nghe xong như bị sét đánh trúng đầu,anh nhìn phắt sang Lục Thần khiến anh ta giật cả mình"Cái gì? Sửa rồi?"Hạo Thiên nổi cơn thịnh nộ ném bình hoa trên bàn ra tận ngoài sân"Chết tiệt"Anh hầm hầm đi ra ngoài rồi phóng xe chạy đi.Ngải My đứng ở trên lầu nhìn xuống hỏi"Có chuyện gì thế? Lục Thần?""Dạ tiểu thư...tâm trạng thiếu gia không được tốt cho lắm""Anh ấy đâu rồi?""Tôi cũng không biết.Thiếu gia vừa ra ngoài rồi"Cô vừa đứng nhìn theo ra cửa, vừa lằm bằm"Hôm nay ăn nhầm cái gì vậy nhỉ?"-----Sau đó Ngải My đành quay về phòng, chợt cô thấy một chiếc điện thoại nằm trên giườngLà điện thoại của Hạo Thiên?Cô đoán chắc rằng anh đã để quên điện thoại ở nhà.Có lẽ anh đã đến công ty,vậy nên cô phải đem điện thoại đến công ty cho anh ấy.Cô vào trong thay đồ,khi vừa thay xong thì có tin nhắn gửi đến.Cô đến mở lên xem"Anh đã đến nhà hàng Alden chưa? Em đợi anh đấy! Khả Khả"Ngải My tròn mắt.Vậy là sao? Ồ! Anh ta tức giận với mình một hồi là vì mình làm trễ cuộc hẹn của anh ta với tình nhân à?Ngải My cầm chặt chiếc điện thoại rồi đi xông xông xuống lầu,bất chấp mình vẫn còn bị đau chân.Lục Thần vừa thấy cô đi xuống đã hỏi"Tiểu thư! Cô định đi đâu vậy?""Đưa tôi đến nhà hàng Alden!""Dạ!"-----Đã đến nhà hàng Alden.Ngải My bước xuống xe đi vào, nhìn vào trong nhà hàng, cô đang tìm vị trí của Hoàng Hạo ThiênHạo Thiên thối tha, nói rằng anh không phải đang ở đây đi! Chỉ là cô ta muốn quyến rũ anh mà thôi!Ngải My ôm hy vọng mong manh đi vào bên trong,nhưng mọi chuyện đã không như cô mong muốn.Ở góc bàn bên cạnh cửa sổ, là bóng lưng của Hoàng Hạo Thiên đang ngồi cùng một cô gái mặc chiếc váy tím trễ vai gợi cảm.Đó là Khả Khả.Cô nhìn thoáng qua thấy cô ta trông thật quen mắtĐó là cô gái ngồi cùng Hạo Thiên thối trong buổi tiệc?Cô ta từ xa có vẻ như đã thấy sự có mặt của Ngải My, còn thấy cô đang đi đến.Chớp lấy thời cơ này, cô ta liền tận dụng hoàn hảo"Miệng anh dính gì này!"Thực chất không phải như thế.Khả Khả vờ nói rằng khoé miệng Hạo Thiên dính thức ăn,liền ngồi nhón người dậy, đưa tay lau miệng cho anh khiến anh không kịp phản ứng.Vừa lúc đó, Ngải My đã đứng ở phía sau lưng anh, giọng cô run rẩy"Hoàng Hạo Thiên! Thì ra anh ở đây sao?"