Chương 17:
Lồng ngực cô như thắt lại, vì thiếu oxy, sắc mặt Tần Nguyệt trở nên đỏ bừng, nhưng cô vẫn không hề tỏ ra yếu thế.Tư Kính Đường hơi giật mình, lực trên bàn tay hắn dần thả lỏng, Tần Nguyệt vội đẩy mạnh hắn ra, khom lưng ho khụ khụ hai tiếng.Tư Kính Đường lấy lại tinh thần, vẻ mặt lạnh lùng, đột ngột hắn bắt lấy cánh tay cô, đè cô ngã xuống sô pha.Một tiếng “Xoẹt” vang lên, váy dài trên người bị xé rách.Tần Nguyệt kinh hãi, cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt.Tư Kính Đường không ngờ cô lại phản ứng mạnh tới vậy, trong lúc nhất thời hắn không giữ chặt, đã bị cô dùng chân đá trúng chỗ hiểm, đau đến nỗi mặt mày xanh mét.Tần Nguyệt nắm bắt cơ hội, cô bất ngờ đẩy hắn ra, kéo quần áo lên rồi loạng choạng chạy ra ngoài.Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với chính diện Tư Kính Đường, mọi bình tĩnh mà cô vừa chuẩn bị đã hoàn toàn tan biến.Loại đau khổ giày xéo bỏng người này, cô không bao giờ muốn trải qua một lần nữa, Tư Kính Đường, đồ ma quỷ đến từ địa ngục!Phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, trái tim Tần Nguyệt tâm đập loạn liên hồi, cô liều mạng chạy về phía trước.“Văn tổng, bà Văn phía bên kia lại gọi tới, bảo là.”Tả Quyền nhìn người đàn ông đang đứng sát cửa sổ, khép văn kiện lại, hơi ngập ngừng rồi chậm rãi mở miệng.“Bà Văn hẹn cô Chương ba giờ chiều nay gặp mặt ở nhà cũ, hy vọng ngài đừng đến trễ.”Văn Diễm không xoay người, nhưng dường như Tả Quyền có thể đoán được hiện giờ anh đang tâm trạng gì, bèn không ở lại thêm nữa, lặng lẽ mở cửa rời đi.Hai mắt của người đàn ông híp lại, anh ra nhìn những dòng xe qua lại tấp nập ngoài cửa sổ, khẽ siết chặt nắm tay.Anh đã nói rồi, ai cũng đừng hòng sắp đặt hôn nhân cho anh một lần nữa, hình như không ai thèm nghe thì phải, xem ra, anh cần phải về nhà cũ một chuyến thôi.Anh vừa mở cửa, một bóng người hấp tấp lỗ mãng lập tức lao đến trước mặt anh, Văn Diễm theo bản năng duỗi tay đón lấy người nọ.Tần Nguyệt va phải một bức tường thịt, lúc này hồn phách đang bay lơ lửng của cô mới quay về lại.Vừa ngước mặt, cô lập tức trông thấy một đôi mắt đen chỉ cách mình vài li, tim gan nhảy dựng cả lên.Cô muốn đẩy anh ra, nhưng nghĩ đến đám người truy đuổi phía sau, cô không thể không cúi đầu cầu xin:“Giúp tôi với, có người đuổi theo tôi.”Là cô?Đôi mắt đen nhánh của Văn Diễm ánh lên một tia kỳ quái, anh giương mắt nhìn đám người đã đuổi tới từ phía sau, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Tần Nguyệt.