Chương : 27
Kỳ thật trong miệng Thiên Nam tháng sau chính là ngày mai.
Nhưng là Bạch Viễn cũng không biết.
Cho nên hắn hôm qua mang vẹt về nhà thư thư phục phục an an ổn ổn ngủ thẳng tới sáng sớm.
Thiên Nam sáng sớm liền ra cửa lái xe đến tiểu khu nhà Bạch Viễn. Hắn cũng không có gọi điện thoại cho Bạch Viễn, mà là lập tức đi tới trước cửa nhà Bạch Viễn.
“Cốc cốc cốc…”
Bạch Viễn không kiên nhẫn lật người lại.
“Đinh ~~~ “
Di động lại đột nhiên kêu gào lên.
“Cốc cốc cốc...”
“Đinh ~~~ “
Hai giây.
Năm giây.
Ba phút trôi qua…
Bạch Viễn tiên sinh đang say giấc nồng cuối cùng ở giữa hai phía tấn công là tiếng chuông điện thoại huyên náo cùng tiếng đập cửa phát ra vội vàng gian nan bò lên.
“Tổng tài!?” Bạch Viễn mở cửa, sửng sốt vài giây sau bật người lại phản ứng.
Hình như là nên đi nhà tổng tài uy Bạch Thỏ.
Thiên Nam thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, đi vào phòng ở ngồi ở trên ghế sa lon nói, “Dọn dẹp một chút đi, cùng ta đi Z thị.”
Bạch Viễn đang thay quần áo ngừng một chút, nghi hoặc quay đầu, “Đi Z thị làm cái gì?”
“Mang ngươi đi gặp ông nội của ta.”
“A?” Bạch Viễn kinh ngạc, lung tung cài vào cúc áo đến gần Thiên Nam, “Tổng tài ngươi không phải nói tháng sau sao!?”
Thiên Nam đuôi lông mày run lên, đứng lên đi đến trước tủ quần áo vô cùng tự nhiên chọn một cái áo khoác đi ra, “Hôm nay là mùng 1.”
Bạch Viễn tiếp nhận quần áo mặc vào, ngữ khí rõ ràng bối rối, “Nhưng là ta chưa có chuẩn bị tốt…”
Thiên Nam bỗng nhiên nắm cằm Bạch Viễn, ánh mắt sáng chiếu vào hai má hắn, cúi đầu nói, “Không sao. Có ta ở đây.”
Bạch Viễn động tác ngưng một chút, tâm nôn nóng nháy mắt yên ổn xuống.
Đúng vậy a, không quan hệ, có hắn ở đây rồi.
Rửa mặt xong Bạch Viễn hít sâu thở ra một hơi, giơ lên tươi cười, “Đi thôi.”
Trên xe.
“Tổng tài, ta không đi uy Bạch Thỏ nó sẽ ăn cơm sao?” Bạch Viễn gặm gặm bánh bao hàm hồ hỏi.
“Ân.” Thiên Nam nói, ” Vẹt nhà ngươi cùng Bạch Thỏ ở chung có vẻ như tốt lắm… Cho nên ngươi không đi cũng không có cái gì quan hệ “
Vẹt cùng Bạch Thỏ ở chung rất khá?
Cho nên ta không đi cũng không có cái gì quan hệ?
Đây là ý tứ gì?
Bạch Viễn nghi hoặc liếc Thiên Nam, không nói tiếp tục gặm bánh bao.
“Ba mẹ ngươi ở Z thị đi?” Thiên Nam đột nhiên mở miệng hỏi đến.
Bạch Viễn ánh mắt liền ảm đạm vài phần,
“Ân, nhưng là ba ba của ta đã mất rồi.”
Thiên Nam nghe vậy, tay lái nắm thật chặt, trong giọng nói có vài phần áy náy, “Thực xin lỗi.”
“Không sao đâu”
“Kỳ thật, cha ta cũng không còn.”
Bạch Viễn kinh ngạc mở to hai mắt,
“Tổng tài… Ta không biết.”
Thiên Nam nhìn thẳng lên phía trước, nói tiếp đến,
“Cha ta từ nhỏ thân thể yếu nhiều bệnh, năm ấy ta 5 tuổi hắn qua đời. Ta là ở cùng ông nội lớn lên.”
Bạch Viễn khóe mắt có chút yếu ớt,
“Kia…” Mẫu thân ngươi đâu?
Nhưng là nghĩ đến quan hệ giữa Dì Lâm cùng tổng tài, Bạch Viễn đem lời nói nuốt trở vào.
Thiên Nam giơ một bàn tay sờ sờ tóc của hắn,
“Ngươi muốn nói Lâm Thanh phải không? Nàng ta khi sinh ta được 2 tháng liền rời đi Thiên gia.”
Bạch Viễn không thể tin trừng lớn hai mắt,
“Vì cái gì?”
“Nàng ta cùng phụ thân là hôn nhân buôn bán. Nàng cũng không thương cha ta, nàng yêu một người đàn ông khác. Sau nàng lại mang thai ta, muốn trốn đi bệnh viện nạo thai, nhưng là ông nội của ta ngăn trở nàng hơn nữa hứa hẹn nói, chỉ cần nàng an ổn sinh hạ ta, sẽ cho nàng rời đi Thiên gia.”
Thiên Nam thản nhiên nói xong, sắc mặt không hề gợn sóng, giống như sự tình trong miệng hắn cùng hắn cũng không có nửa phần quan hệ.
Bạch Viễn trái tim bị kiềm hãm, hỏi,
“Ngươi hận nàng sao?”
“Không.”
Bạch Viễn môi giật giật, lại nhả không ra một âm tiết nào.
Vì cái gì... Chính mình vô năng đến lời an ủi cũng nói không được...
Thiên Nam giống như nhìn ra hắn chán nản, kéo khoé môi, “Kỳ thật việc này không có gì lớn, ngươi không cần quá để ý, nói với ngươi chuyện này, chỉ là muốn cho ngươi biết sự thật về ta. Nhưng là không biết ngươi có thể hay không chán ghét…”
“Tổng tài…”
Bạch Viễn đáy lòng một trận co rút đau đớn, rất muốn ôm lấy nam nhân ở trước mắt, kiên định nói cho hắn biết, mặc kệ ngươi như thế nào, ta đều thích.
Thiên Nam đột nhiên quay qua hôn môi hắn, cười nói, “Thật sự không cần để ý.”
Bạch Viễn ngón tay rất nhanh nắm vạt áo, trong nội tâm đau lòng cùng khổ sở dây dưa hỗn loạn lên.
Rốt cuộc là trải qua cái gì, mới có thể để cho người nam nhân này tươi cười vạch trần miệng vết thương tàn nhẫn này.
“Đúng rồi, ngươi không thể luôn gọi ta tổng tài, ” Thiên Nam dừng xe lại kéo qua hắn, “Phải gọi tên ta.”
Bạch Viễn ánh mắt quay sang, nhìn thấy Thiên Nam trong lòng lại là một trận bối rối, trong mắt quang hoa lưu chuyển, bỗng nhiên cắn môi cúi đầu kêu, “Thiên Nam.”
Thiên Nam nhất thời đồng tử kịch liệt co rụt lại, trong lồng ngực dị thường kịch liệt nhảy lên, cánh tay ôm hắn càng chặt, “Làm sao bây giờ, ta thật sự thật là rất thích ngươi.”
Bạch Viễn trong mắt tràn đầy đau lòng, ngẩng đầu mềm nhẹ hôn hôn hai má Thiên Nam, “Ân, ta cũng rất thích ngươi.”
Thiên Nam cười nhẹ,
“Xuống xe.”
===========
Trước mắt Bạch Viễn chính là một toà biệt thự cao lớn lạnh lẽo.
Thực xa hoa, nhưng cũng có vẻ phá lệ lạnh như băng.
Thiên Nam nắm tay hắn đi qua hai hàng cây, trên đường không có gặp được bất cứ người nào.
Thấp thoáng qua hàng cây lờ mờ nhìn thấy biệt thự cao quý, khiến cho Bạch Viễn đáy lòng có chút phát lạnh.
Rốt cục đi tới cửa biệt thự, một vị trưởng giả hướng về Thiên Nam hơi hơi cúi đầu, “Thiên tổng, lão gia ở phòng khách chờ ngươi.”
Bạch Viễn ngẩn người, vì cái gì lại gọi ông nội của tổng tài là lão gia, còn gọi tổng tài là Thiên tổng?
Thiên Nam hơi hơi vuốt cằm, nắm chặt tay Bạch Viễn đang đổ mồ hôi.
Bên trong trang hoàng cùng suy nghĩ của Bạch Viễn cũng không có bao nhiêu sai biệt, tựa hồ kẻ có tiền đều thích trang trí như vậy, trong nhà đặc biệt vắng vẻ đặc biệt lớn. Đều khiến người đứng trong đó có vẻ phá lệ nhỏ bé.
Theo cước bộ tiêu sái tới gần, Bạch Viễn càng ngày càng khẩn trương, tim muốn nhảy đến cổ họng.
Đến gần, Thiên Nam hướng tới thân ảnh trên ghế gọi,
“Ông nội.”
Thiên lão gia tử trong tay đang cầm một chén trà nho nhỏ tinh xảo, nghe được thanh âm Thiên Nam lúc này mới không nhanh không chậm đặt chén trà xuống giương mắt nhìn sang, “Thiên Nam.”
Thiên Nam ân một tiếng, nắm tay Bạch Viễn ngồi xuống.
Bạch Viễn lại là một trận khẩn trương, ngón tay đổ mồ hôi nắm chặt Thiên Nam.
Rất nhiều người lớn tuổi, hay bị lẫn màu sắc, giống như Thiên lão gia tử.
Ánh mắt của hắn thản nhiên tùy ý thổi qua Bạch Viễn, giống như chưa trộn lẫn sắc thái gì, ngay từ đầu đã luôn nhìn không ra cảm xúc đặc thù gì.
Không ai có thể hiểu hết hắn, bao gồm cả Thiên Nam.
Thiên lão gia cẩn thận tỉ mỉ đem lá trà cho vào trong ấm trà, đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp và uy nghiêm, “Ngươi bao lâu không về nhà?”
Thiên Nam đáp,
“10 tháng.”
“Ngươi nhưng thật ra nhớ rõ ràng.” Thiên lão gia tử chậm rãi rót nước vào ấm trà, “Mẫu thân ngươi vẫn luôn đợi ngươi.”
Thiên Nam ngón tay run rẩy rất nhỏ, lạnh lùng đáp,
“Ân.”
Thiên lão gia tử đột nhiên để chén trà xuống, ánh mắt chuyển hướng Bạch Viễn, “Tiểu Viễn, ngươi gặp qua mẫu thân Thiên Nam chưa?”
Bạch Viễn bị Thiên lão gia tử đột nhiên tập kích hoảng sợ, ổn định âm thanh đáp, “Dạ, gặp qua.”
Thiên lão gia tử gật gật đầu, tiếp tục hỏi,
“Uống trà không?”
Bạch Viễn nhẹ nhàng thở ra,
“Dạ”
Thiên lão gia tử hướng hắn vẫy vẫy tay,
“Lại đây.”
Thiên Nam mâu quang lạnh vài phần, cũng không phát một lời buông lỏng ra tay Bạch Viễn.
Bạch Viễn cung kính tiêu sái tới gần, nửa quỳ ở tại trước bàn,
“Thiên lão gia…”
Thiên lão gia tử như giống như đứa trẻ nhỏ bĩu môi,
“Ngươi cứ gọi ta là ông nội như Thiên Nam là được.”
Bạch Viễn cái trán hơi hơi đổ mồ hôi, nghe lời đáp, “Vâng, ông nội.”
Thiên Nam đang muốn nói cái gì đó, Thiên lão gia tử lại đột nhiên xoay đầu lại, “Thiên Nam, mẫu thân ngươi tới, đi gặp nàng một chút đi”
Thiên Nam mâu quang nhất thời trở nên phức tạp, đầu ngón tay có chút lạnh như băng, lại cung kính đáp, “Ân.”
Bạch Viễn tâm như nổi trống, thân thể cứng ngắc.
Hắn tự nhiên hiểu được, Thiên lão gia nói Thiên Nam đi là muốn nói chuyện riêng với mình, quả nhiên.
“Tiểu Viễn là tính toán cùng Thiên Nam một mực ở cùng nhau sao?”
Bạch Viễn ngẩn người, tiếp nhận bình trà,
Không phải hẳn là nên hỏi bối cảnh gia đình hắn chẳng hạn sao? Nhưng là nghĩ lại, nói không chừng người ta đã sớm đem mười tám đời tổ tông nhà ngươi đều thăm dò rồi sao, vì thế hắn vuốt cằm đáp, “Dạ vâng.”
“Thiên Nam tính khí lãnh đạm, nói vậy ngươi cũng biết, ” Thiên lão gia tử rót một chén trà, tiếng nước thanh thúy như ngọc.
Bạch Viễn gật đầu một chút.
“Thật ra, ta cũng không phản đối các ngươi cùng một chỗ.” Thiên lão gia nói tiếp đến, “Năm đứa con của Thiên gia, Thiên Nam là nhỏ nhất. Chuyện của mẫu thân hắn, chắc ngươi cũng biết.”
Thiên lão gia tử đem chén trà đưa cho Bạch Viễn,
“Uống thử xem?”
Bạch Viễn tiếp nhận chén trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm, thành khẩn gật gật đầu, “Ân, dễ uống.”
“Nếu như ta trước kia đem phụ thân Thiên Nam cùng mẫu thân hắn đưa vào một vòng luẩn quẩn, các ngươi là tuyệt đối không có khả năng cùng một chỗ.”
Thiên lão gia tử ý vị thâm trường nhìn Bạch Viễn.
Bạch Viễn lưng lạnh cả người, không rên một tiếng vuốt cằm chờ lời nói tiếp theo.
“Nhưng là kia dù sao cũng là quá khứ rồi, già rồi, cũng minh bạch rất nhiều việc. Đã sống thì nên thoải mái một chút? Thiên Nam nếu lựa chọn ngươi, nói vậy hắn cũng là vui vẻ, cho nên ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không nhúng tay chuyện của các ngươi, chỉ cần các ngươi thích nhau là tốt rồi.”
Bạch Viễn nghe vậy trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Thiên lão gia tử.
Thiên lão gia tử hiền lành cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn, “Thiên Nam đã trở lại.”
Bạch Viễn vội vàng quay đầu,
Thiên Nam cùng Dì Lâm một trước một sau đi lại đây, hắn vội vàng đứng dậy, đi hướng Thiên Nam.
Nhưng là Bạch Viễn cũng không biết.
Cho nên hắn hôm qua mang vẹt về nhà thư thư phục phục an an ổn ổn ngủ thẳng tới sáng sớm.
Thiên Nam sáng sớm liền ra cửa lái xe đến tiểu khu nhà Bạch Viễn. Hắn cũng không có gọi điện thoại cho Bạch Viễn, mà là lập tức đi tới trước cửa nhà Bạch Viễn.
“Cốc cốc cốc…”
Bạch Viễn không kiên nhẫn lật người lại.
“Đinh ~~~ “
Di động lại đột nhiên kêu gào lên.
“Cốc cốc cốc...”
“Đinh ~~~ “
Hai giây.
Năm giây.
Ba phút trôi qua…
Bạch Viễn tiên sinh đang say giấc nồng cuối cùng ở giữa hai phía tấn công là tiếng chuông điện thoại huyên náo cùng tiếng đập cửa phát ra vội vàng gian nan bò lên.
“Tổng tài!?” Bạch Viễn mở cửa, sửng sốt vài giây sau bật người lại phản ứng.
Hình như là nên đi nhà tổng tài uy Bạch Thỏ.
Thiên Nam thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, đi vào phòng ở ngồi ở trên ghế sa lon nói, “Dọn dẹp một chút đi, cùng ta đi Z thị.”
Bạch Viễn đang thay quần áo ngừng một chút, nghi hoặc quay đầu, “Đi Z thị làm cái gì?”
“Mang ngươi đi gặp ông nội của ta.”
“A?” Bạch Viễn kinh ngạc, lung tung cài vào cúc áo đến gần Thiên Nam, “Tổng tài ngươi không phải nói tháng sau sao!?”
Thiên Nam đuôi lông mày run lên, đứng lên đi đến trước tủ quần áo vô cùng tự nhiên chọn một cái áo khoác đi ra, “Hôm nay là mùng 1.”
Bạch Viễn tiếp nhận quần áo mặc vào, ngữ khí rõ ràng bối rối, “Nhưng là ta chưa có chuẩn bị tốt…”
Thiên Nam bỗng nhiên nắm cằm Bạch Viễn, ánh mắt sáng chiếu vào hai má hắn, cúi đầu nói, “Không sao. Có ta ở đây.”
Bạch Viễn động tác ngưng một chút, tâm nôn nóng nháy mắt yên ổn xuống.
Đúng vậy a, không quan hệ, có hắn ở đây rồi.
Rửa mặt xong Bạch Viễn hít sâu thở ra một hơi, giơ lên tươi cười, “Đi thôi.”
Trên xe.
“Tổng tài, ta không đi uy Bạch Thỏ nó sẽ ăn cơm sao?” Bạch Viễn gặm gặm bánh bao hàm hồ hỏi.
“Ân.” Thiên Nam nói, ” Vẹt nhà ngươi cùng Bạch Thỏ ở chung có vẻ như tốt lắm… Cho nên ngươi không đi cũng không có cái gì quan hệ “
Vẹt cùng Bạch Thỏ ở chung rất khá?
Cho nên ta không đi cũng không có cái gì quan hệ?
Đây là ý tứ gì?
Bạch Viễn nghi hoặc liếc Thiên Nam, không nói tiếp tục gặm bánh bao.
“Ba mẹ ngươi ở Z thị đi?” Thiên Nam đột nhiên mở miệng hỏi đến.
Bạch Viễn ánh mắt liền ảm đạm vài phần,
“Ân, nhưng là ba ba của ta đã mất rồi.”
Thiên Nam nghe vậy, tay lái nắm thật chặt, trong giọng nói có vài phần áy náy, “Thực xin lỗi.”
“Không sao đâu”
“Kỳ thật, cha ta cũng không còn.”
Bạch Viễn kinh ngạc mở to hai mắt,
“Tổng tài… Ta không biết.”
Thiên Nam nhìn thẳng lên phía trước, nói tiếp đến,
“Cha ta từ nhỏ thân thể yếu nhiều bệnh, năm ấy ta 5 tuổi hắn qua đời. Ta là ở cùng ông nội lớn lên.”
Bạch Viễn khóe mắt có chút yếu ớt,
“Kia…” Mẫu thân ngươi đâu?
Nhưng là nghĩ đến quan hệ giữa Dì Lâm cùng tổng tài, Bạch Viễn đem lời nói nuốt trở vào.
Thiên Nam giơ một bàn tay sờ sờ tóc của hắn,
“Ngươi muốn nói Lâm Thanh phải không? Nàng ta khi sinh ta được 2 tháng liền rời đi Thiên gia.”
Bạch Viễn không thể tin trừng lớn hai mắt,
“Vì cái gì?”
“Nàng ta cùng phụ thân là hôn nhân buôn bán. Nàng cũng không thương cha ta, nàng yêu một người đàn ông khác. Sau nàng lại mang thai ta, muốn trốn đi bệnh viện nạo thai, nhưng là ông nội của ta ngăn trở nàng hơn nữa hứa hẹn nói, chỉ cần nàng an ổn sinh hạ ta, sẽ cho nàng rời đi Thiên gia.”
Thiên Nam thản nhiên nói xong, sắc mặt không hề gợn sóng, giống như sự tình trong miệng hắn cùng hắn cũng không có nửa phần quan hệ.
Bạch Viễn trái tim bị kiềm hãm, hỏi,
“Ngươi hận nàng sao?”
“Không.”
Bạch Viễn môi giật giật, lại nhả không ra một âm tiết nào.
Vì cái gì... Chính mình vô năng đến lời an ủi cũng nói không được...
Thiên Nam giống như nhìn ra hắn chán nản, kéo khoé môi, “Kỳ thật việc này không có gì lớn, ngươi không cần quá để ý, nói với ngươi chuyện này, chỉ là muốn cho ngươi biết sự thật về ta. Nhưng là không biết ngươi có thể hay không chán ghét…”
“Tổng tài…”
Bạch Viễn đáy lòng một trận co rút đau đớn, rất muốn ôm lấy nam nhân ở trước mắt, kiên định nói cho hắn biết, mặc kệ ngươi như thế nào, ta đều thích.
Thiên Nam đột nhiên quay qua hôn môi hắn, cười nói, “Thật sự không cần để ý.”
Bạch Viễn ngón tay rất nhanh nắm vạt áo, trong nội tâm đau lòng cùng khổ sở dây dưa hỗn loạn lên.
Rốt cuộc là trải qua cái gì, mới có thể để cho người nam nhân này tươi cười vạch trần miệng vết thương tàn nhẫn này.
“Đúng rồi, ngươi không thể luôn gọi ta tổng tài, ” Thiên Nam dừng xe lại kéo qua hắn, “Phải gọi tên ta.”
Bạch Viễn ánh mắt quay sang, nhìn thấy Thiên Nam trong lòng lại là một trận bối rối, trong mắt quang hoa lưu chuyển, bỗng nhiên cắn môi cúi đầu kêu, “Thiên Nam.”
Thiên Nam nhất thời đồng tử kịch liệt co rụt lại, trong lồng ngực dị thường kịch liệt nhảy lên, cánh tay ôm hắn càng chặt, “Làm sao bây giờ, ta thật sự thật là rất thích ngươi.”
Bạch Viễn trong mắt tràn đầy đau lòng, ngẩng đầu mềm nhẹ hôn hôn hai má Thiên Nam, “Ân, ta cũng rất thích ngươi.”
Thiên Nam cười nhẹ,
“Xuống xe.”
===========
Trước mắt Bạch Viễn chính là một toà biệt thự cao lớn lạnh lẽo.
Thực xa hoa, nhưng cũng có vẻ phá lệ lạnh như băng.
Thiên Nam nắm tay hắn đi qua hai hàng cây, trên đường không có gặp được bất cứ người nào.
Thấp thoáng qua hàng cây lờ mờ nhìn thấy biệt thự cao quý, khiến cho Bạch Viễn đáy lòng có chút phát lạnh.
Rốt cục đi tới cửa biệt thự, một vị trưởng giả hướng về Thiên Nam hơi hơi cúi đầu, “Thiên tổng, lão gia ở phòng khách chờ ngươi.”
Bạch Viễn ngẩn người, vì cái gì lại gọi ông nội của tổng tài là lão gia, còn gọi tổng tài là Thiên tổng?
Thiên Nam hơi hơi vuốt cằm, nắm chặt tay Bạch Viễn đang đổ mồ hôi.
Bên trong trang hoàng cùng suy nghĩ của Bạch Viễn cũng không có bao nhiêu sai biệt, tựa hồ kẻ có tiền đều thích trang trí như vậy, trong nhà đặc biệt vắng vẻ đặc biệt lớn. Đều khiến người đứng trong đó có vẻ phá lệ nhỏ bé.
Theo cước bộ tiêu sái tới gần, Bạch Viễn càng ngày càng khẩn trương, tim muốn nhảy đến cổ họng.
Đến gần, Thiên Nam hướng tới thân ảnh trên ghế gọi,
“Ông nội.”
Thiên lão gia tử trong tay đang cầm một chén trà nho nhỏ tinh xảo, nghe được thanh âm Thiên Nam lúc này mới không nhanh không chậm đặt chén trà xuống giương mắt nhìn sang, “Thiên Nam.”
Thiên Nam ân một tiếng, nắm tay Bạch Viễn ngồi xuống.
Bạch Viễn lại là một trận khẩn trương, ngón tay đổ mồ hôi nắm chặt Thiên Nam.
Rất nhiều người lớn tuổi, hay bị lẫn màu sắc, giống như Thiên lão gia tử.
Ánh mắt của hắn thản nhiên tùy ý thổi qua Bạch Viễn, giống như chưa trộn lẫn sắc thái gì, ngay từ đầu đã luôn nhìn không ra cảm xúc đặc thù gì.
Không ai có thể hiểu hết hắn, bao gồm cả Thiên Nam.
Thiên lão gia cẩn thận tỉ mỉ đem lá trà cho vào trong ấm trà, đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp và uy nghiêm, “Ngươi bao lâu không về nhà?”
Thiên Nam đáp,
“10 tháng.”
“Ngươi nhưng thật ra nhớ rõ ràng.” Thiên lão gia tử chậm rãi rót nước vào ấm trà, “Mẫu thân ngươi vẫn luôn đợi ngươi.”
Thiên Nam ngón tay run rẩy rất nhỏ, lạnh lùng đáp,
“Ân.”
Thiên lão gia tử đột nhiên để chén trà xuống, ánh mắt chuyển hướng Bạch Viễn, “Tiểu Viễn, ngươi gặp qua mẫu thân Thiên Nam chưa?”
Bạch Viễn bị Thiên lão gia tử đột nhiên tập kích hoảng sợ, ổn định âm thanh đáp, “Dạ, gặp qua.”
Thiên lão gia tử gật gật đầu, tiếp tục hỏi,
“Uống trà không?”
Bạch Viễn nhẹ nhàng thở ra,
“Dạ”
Thiên lão gia tử hướng hắn vẫy vẫy tay,
“Lại đây.”
Thiên Nam mâu quang lạnh vài phần, cũng không phát một lời buông lỏng ra tay Bạch Viễn.
Bạch Viễn cung kính tiêu sái tới gần, nửa quỳ ở tại trước bàn,
“Thiên lão gia…”
Thiên lão gia tử như giống như đứa trẻ nhỏ bĩu môi,
“Ngươi cứ gọi ta là ông nội như Thiên Nam là được.”
Bạch Viễn cái trán hơi hơi đổ mồ hôi, nghe lời đáp, “Vâng, ông nội.”
Thiên Nam đang muốn nói cái gì đó, Thiên lão gia tử lại đột nhiên xoay đầu lại, “Thiên Nam, mẫu thân ngươi tới, đi gặp nàng một chút đi”
Thiên Nam mâu quang nhất thời trở nên phức tạp, đầu ngón tay có chút lạnh như băng, lại cung kính đáp, “Ân.”
Bạch Viễn tâm như nổi trống, thân thể cứng ngắc.
Hắn tự nhiên hiểu được, Thiên lão gia nói Thiên Nam đi là muốn nói chuyện riêng với mình, quả nhiên.
“Tiểu Viễn là tính toán cùng Thiên Nam một mực ở cùng nhau sao?”
Bạch Viễn ngẩn người, tiếp nhận bình trà,
Không phải hẳn là nên hỏi bối cảnh gia đình hắn chẳng hạn sao? Nhưng là nghĩ lại, nói không chừng người ta đã sớm đem mười tám đời tổ tông nhà ngươi đều thăm dò rồi sao, vì thế hắn vuốt cằm đáp, “Dạ vâng.”
“Thiên Nam tính khí lãnh đạm, nói vậy ngươi cũng biết, ” Thiên lão gia tử rót một chén trà, tiếng nước thanh thúy như ngọc.
Bạch Viễn gật đầu một chút.
“Thật ra, ta cũng không phản đối các ngươi cùng một chỗ.” Thiên lão gia nói tiếp đến, “Năm đứa con của Thiên gia, Thiên Nam là nhỏ nhất. Chuyện của mẫu thân hắn, chắc ngươi cũng biết.”
Thiên lão gia tử đem chén trà đưa cho Bạch Viễn,
“Uống thử xem?”
Bạch Viễn tiếp nhận chén trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm, thành khẩn gật gật đầu, “Ân, dễ uống.”
“Nếu như ta trước kia đem phụ thân Thiên Nam cùng mẫu thân hắn đưa vào một vòng luẩn quẩn, các ngươi là tuyệt đối không có khả năng cùng một chỗ.”
Thiên lão gia tử ý vị thâm trường nhìn Bạch Viễn.
Bạch Viễn lưng lạnh cả người, không rên một tiếng vuốt cằm chờ lời nói tiếp theo.
“Nhưng là kia dù sao cũng là quá khứ rồi, già rồi, cũng minh bạch rất nhiều việc. Đã sống thì nên thoải mái một chút? Thiên Nam nếu lựa chọn ngươi, nói vậy hắn cũng là vui vẻ, cho nên ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không nhúng tay chuyện của các ngươi, chỉ cần các ngươi thích nhau là tốt rồi.”
Bạch Viễn nghe vậy trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Thiên lão gia tử.
Thiên lão gia tử hiền lành cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn, “Thiên Nam đã trở lại.”
Bạch Viễn vội vàng quay đầu,
Thiên Nam cùng Dì Lâm một trước một sau đi lại đây, hắn vội vàng đứng dậy, đi hướng Thiên Nam.