Chương 42: 42: Câu Chuyện Ly Sữa
Nghe Lý Nhất nói vậy, Thẩm Tử thấy anh không có ý định lên tiếng nên chính mình hỏi Lý Nhất:_ Vậy cậu có muốn biết Điệp Ninh tìm cậu vì chuyện gì không?_ Tất nhiên, tôi có nên vào trong không?_ Tôi gọi cho Tiểu Tuyết._ Không cần.Lúc này Vương Thiên Minh mới lên tiếng cắt ngang hành động của Thẩm Tử, anh ung dung lấy ra một chiếc khuyên tai kết nối Bluetooth đưa đến trước mặt hai người kia, mở volume thật lớn, nói vào khuyên tai:_ Alo, Phỉ Phỉ, mở két nối giọng bên ngoài đi em!Nghe được tính hiệu từ Vương Thiên Minh, cô ấn nhẹ vào khuyên tai để bên kia nghe toàn bộ cuộc đối thoại.Giọng nói của Điệp Ninh vang vọng từ khuyên tai làm Lý Nhất phải đứng hình:_ Tôi và Lý Nhất quen nhau thời đại học, vì một trò chơi mà thành người yêu của nhau một tuần.Sau khi anh ấy ra trường thì vì một vài chuyện mà cả hai xảy ra quan hệ, khi tỉnh lại thì tôi chẳng biết nên xử lý tình huống thế nào nên đã không đồng ý lời chịu trách nhiệm của Lý Nhất!_ Hai tháng sau của hôm đó, thì anh ấy ra nước ngoài du học, khi đó cuộc sống của tôi như vừa sụp đổ, khoảng thời gian khủng hoảng đó tôi thật sự rất sợ! Phải mất gần ba tháng tôi mới thoát ra khỏi mớ hỗn độn đó!_ Khi vừa nghe anh ấy từ nước ngoài trở về thì rồi như từ một bông hoa chưa từng được tưới nước ba năm thì lại như sống dậy chống chọi lại tất cả.Mới vừa tháng trước, tôi đi diễn ở thành phố A, cơn buồn nôn khó chịu khiến tôi không có sức để diễn tiếp.Vài ngày sau tôi mới thử thì biết mình mang thai nhưng không chắc chắn tôi đã đến bệnh viện._ Tôi chỉ muốn hỏi Lý Nhất là muốn giữ đứa bé hay là không? Giữ cũng được mà không giữ cũng được, xem như chúng tôi không có duyên!Điệp Ninh khóc nấc lên, nước mắt cũng chảy nhiều hơn, chỉ biết cúi đầu khóc trong vô vọng.Chu Phỉ nhìn Phương Tiểu Tuyết gật đầu nhẹ một cái rồi nói với Điệp Ninh:_ Chúng ta ra ngoài hóng gió một chút, ở lại một chút bị phóng viên chụp thì không hay đâu!_ Đi, chúng ta ra ngoài!Phương Tiểu Tuyết đã âm thầm nhắn tin với Thẩm Tử hỏi bọn họ đang ở đâu, lúc đưa ra bang công thì thấy Lý Nhất đứng đó nước mắt tèm lem, gương mặt đỏ lên vì khóc.Điệp Ninh thấy hai người bên cạnh ngừng lại thì cũng ngước nhìn, hình ảnh người đàn ông mình yêu hiện ra trước mắt, hình ảnh này càng khiến cho Điệp Ninh đau lòng hơn.Lý Nhất đi nhanh lại lau nước mắt trên mặt Điệp Ninh, giọng nói tự trách hiện rõ:_ Điệp Ninh, là anh sai, anh sai khi bỏ em lại một mình, chúng ta không bỏ con cũng không rời xa nhau nữa, chúng ta cùng làm lại từ đầu!_ Anh biết chuyện rồi sao?_ Anh biết, anh biết hết rồi, em không giận anh đó chứ?_ Không giận, em yêu anh nhiều như vậy mà!_ Anh cũng yêu em!Lý Nhất ôm lấy Điệp Ninh mà khóc, cuộc tình bốn năm xa nhau cũng có hồi kết, một cái kết vô cùng tốt đẹp, không ai bỏ qua ai mà cùng tìm lại nhau, cùng xây dựng một tổ ấm hạnh phúc.Lý Nhất lúc này mới ý thức được vẫn còn bốn người đang xem kịch kia, buông Điệp Ninh ra nhìn họ nói:_ Cảm ơn mọi người, nhờ mọi người mà tôi mới mang được vợ và con về, nhờ mọi người mà chúng tôi mới hiểu được nhau hơn, cảm ơn!_ Anh cũng có mặt này nữa sao? Không ngờ đến nha?_ Chị dâu, cô cứ đùa!Cả đám phá lên cười, mọi người đều hạnh phúc cả rồi, cùng tìm lại nhau như một kì tích, cùng nhau bước đi trên con đường tương lai.Đến chín giờ, Chu Phỉ đi tìm Đào Ánh Ngọc để chuẩn bị về, thấy bà vẫn đang hăng say trò chuyện cùng đám bạn, cũng không muốn quấy rầy nhưng đã muộn nên cô đi đến chào mọi người trước:_ Chào các bác, đã quấy rầy mọi người nói chuyện nhưng con muốn gọi mẹ về!_ Con bé này là ai vậy? Nhìn thật xinh đẹp.- một người phụ nữ trong nhóm bạn của Đào Ánh Ngọc đã lên tiếng._ Con bé là con dâu của tôi, là vợ của Thiên Minh đấy!_ Vậy sao? Vẫn chưa tổ chức lễ cưới sao, không thấy tin tức gì cả!_ Vẫn chưa, chúng nó cũng đã đăng ký kết hôn, khi nào làm lễ mà chả được! Thôi, không nói chuyện phiếm cùng mọi người nữa tôi phải về rồi, hai đứa nhỏ phải nghỉ ngơi sớm lấy sức ngày mai còn phải đi làm._ Vậy hẹn gặp lần sau nhé!_ Được, về thôi con._ Con chào các bác, con về trước.Mọi người cùng gật đầu mỉm cười, Đào Ánh Ngọc vừa đi vừa nói với Chu Phỉ, giọng điệu dạy bảo:_ Phỉ Phỉ, sau này ra ngoài nếu như có gặp trường hợp lúc nãy thì một là trực tiếp gọi bảo vệ, hai là dùng quyền bức ép, có mẹ và Thiên Minh bảo vệ con, không phải lo._ Vâng ạ, con sẽ chú ý!Vương Thiên Minh lái xe về Vương gia, Đào Ánh Ngọc mệt mỏi nên đã về phòng trước, anh và cô cũng về phòng ngay sau đó.Chu Phỉ lấy đồ thay rồi vào phòng tắm, lúc ra thì thấy anh đang pha sữa cho anh cô, Chu Phỉ đi đến ôm anh từ phía sau, giọng nói vô cùng quyến rũ:_ Ông xã, em cũng muốn một bảo bảo, chúng ta cùng tạo ra bảo bảo đi!_ Phỉ Phỉ uống xong ly sữa thì anh chiều ý em, còn nếu không thì miễn._ Ông xã không thương em.Vương Thiên Minh quay người lại, nhìn cô diện trên người bộ váy hôm trước Phương Tiểu Tuyết tặng thì lại thấy nóng trong người, đưa mắt nhìn đi chỗ khác hối thúc cô:_ Phỉ Phỉ, em uống sữa đi, để nguội sẽ không ngon._ Anh đang nhịn sao? Em không uống, anh uống giúp em đi._ Phỉ Phỉ, em không ngoan, là muốn anh dạy dỗ em sao?Chu Phỉ giả vờ giận dỗi, hai tay khoanh trước ngực cũng vì hành động này mà một bên dây áo cũng tuột xuống, anh vừa hay nhìn thấy thì lại sắp không trụ nổi, anh nói:_ Bà xã, em uống xong thì anh sẽ chiều em, không phải em muốn bảo bảo sao? Không có anh thì em làm sao mà có được bảo bảo, có đúng không?Chu Phỉ thấy cũng có lí nên đã uống một hơi cạn sạch lý sữa, đặt xuống bàn rồi nhìn anh ý bảo đã xong.Vương Thiên Minh bế cô lên đi đến giường, giọng nói tà mị của anh càng khiến cô nóng hơn._ Ngày mai em đừng hòng ra ngoài được, dám quyến rũ anh..