Chương 7: 7: Bảo Mật
Sáng sớm Chu Phỉ đã thức dậy để tìm hiểu món ăn ưa thích của Vương Thiên Minh.Đào Ánh Ngọc lúc đầu cũng ngạc nhiên nhưng cũng rất vui vẻ khi Chu Phỉ chăm lo cho Vương Thiên Minh nhưng bà không biết đây chỉ là một lời hứa của hôm qua.Chu Phỉ tuy là tiểu thư đài các nhưng cũng biết sơ sơ các món thường ăn, đối với cô nấu ăn giúp cho đầu óc thư giãn không phải nghĩ ngợi gì nhiều.Bắt tay vào làm, tay chân của cô rất nhanh nhẹn, người làm đứng bên ngoài muốn phụ giúp cũng không có chỗ mà vào.Dì Lan đứng bên cạnh Đào Ánh Ngọc vui vẻ lên tiếng:_ Phu nhân, thiếu gia thật biết chọn người.Thiếu phu nhân vừa xinh đẹp lại đảm đang, không những vậy còn lễ phép nữa!_ Phải, con bé thuộc kiểu người "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp".Nghe thư kí Kim nói lại, hai đứa nó chỉ kết hôn hợp đồng trong ba năm._ Vậy?_ Tất nhiên là phải mau có baby để giữ chân con dâu rồi!Tuy ba năm không ngắn cũng chẳng dài nhưng cũng đủ để bà khiến cho hai người họ phải yêu nhau.Với kinh nghiệm tích lũy từ hồi trẻ đến giờ thì đây chỉ là một chuyện nhỏ.Chu Phỉ sau khi làm xong cũng đã gần mười giờ rưỡi, vội lên lầu thay đồ rồi cùng tài xế riêng đến công ty.Bước ra khỏi xe, muốn đi vào nhưng nhìn lại trên tay mình đang cầm cơm trưa nên đành lấy điện thoại ra gọi cho anh.Nhận được điện thoại của Chu Phỉ, trong lòng Vương Thiên Minh đã vui mừng nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ như chuyện này rất bình thường._ Alo, có chuyện gì?_ Tôi đến rồi, anh xuống lấy cơm để tôi về._ Em mang lên hộ tôi, tôi bận không thể xuống được._ Anh, nhưng mà...!nè...Không nghe được tiếng trả lời từ đối phương, Chu Phỉ dù không muốn nhưng vẫn phải vào.Muốn đi một đường thẳng nhưng lễ tân lại kêu cô rẽ ngang nên đành phải lại trình cô ta mới được vào.Giọng nói chanh chua của lễ tân vang lên khác xa với cô lễ tân hôm bữa cô gặp:_ Cô tên gì? Có giấy hẹn không? Đến tìm ai?_ Chu Phỉ, tìm Vương Thiên Minh, không đem theo giấy hẹn._ Chu Phỉ? Ai cho cô cái gan gọi thẳng tên Vương tổng thế hả? Không muốn sống yên ổn ở cái thành phố này nữa sao?Chu Phỉ lười nói chuyện phiếm với cô ta, nhìn lên bản tên được gắn trên áo cô ta rồi nói:_ Lê Châu? Cô không cho tôi vào đúng không? Tôi đang có chuyện quan trọng phải gặp anh ta, nếu như chậm trễ, cô chịu trách nhiệm nổi không?Lời nói lạnh lùng của cô làm cho Lê Châu phải lùi bước nhưng lời nói vẫn giữ nguyên phong thái của lúc nãy:_ Cô nghĩ cô là ai chứ, cũng chỉ là một người phụ nữ muốn trèo cao thôi mà? Cô nghĩ mình đã leo lên được giường của Vương tổng thì muốn làm gì thì làm sao? Không biết tự lượng sức._ Tôi như thế thì đã sao? Cũng không như những người, muốn lên giường của Vương tổng nhưng lại chẳng có cơ hội.Ánh mắt khiêu khích của Chu Phỉ làm cho Lê Châu như muốn phạm tội, cơn lửa giận trong lòng cô ta đột nhiên bùng phát, lao đến muốn đánh cô nhưng cô đã nhanh hơn cản lại.Vương Thiên Minh ngồi chờ ở văn phòng nhưng đã lâu đến như vậy mà cô còn chưa lên nên đã đích thân đi xuống kiểm tra tình hình.Vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy được cảnh mà anh không ngờ đến, đó là hai người phụ nữ đang quằn co qua lại.Lê Châu đứng đối diện thấy Vương Thiên Minh đang đi đến nên đã giả vờ ngã ra sàn để cho anh thấy rồi đổ lỗi cho Chu Phỉ.Cô cũng chẳng thèm để tâm đến cô ta, muốn đem cơm lên cho anh nhưng khi vừa quay lại đã thấy anh đứng phía sau, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:_ Có chuyện gì xảy ra vậy? Không bị thương chứ?Lời nói nhẹ nhàng làm cho cô phải rung động nhưng rất nhanh đã bác bỏ đi vì vừa rung động lại nghĩ ngay đến hợp đồng giữa hai người nên cô không cho phép bản thân phải sa vào lưới tình này._ Cô ta kiếm chuyện trước, tôi không phải là kẻ chủ mưu phá đại sảnh của anh đâu.Lê Châu ngồi dưới sàn từ từ đứng dậy, khuôn mặt hung hăng lúc nãy đã biến mất thay vào đó là khuôn mặt ngây thơ vô số tội, giọng nói yếu ớt khác xa với lúc nãy vang lên:_ Vương tổng, cô ta muốn gặp ngài nhưng không có giấy hẹn, còn gọi thẳng nên của ngài, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ta nhưng cô ta không nghe còn ra tay đánh người nữa!Chu Phỉ đứng bên cạnh nhìn một màn diễn không hề giả trân của cô ta mà cô phải nể phục.Muốn diễn thảo mai trước mặt cô chứ gì, được thôi, thích thì chiều._ Thiên Minh, người ta không phải loại người đó chắc anh phải là người rõ nhất rồi! Cô ta là đang vu khống em nha! Cô ta nói em thích trèo cao, chỉ vừa mới lên được giường của anh mà đã không xem ai ra gì, anh nói xem chúng ta sắp có con luôn rồi mà!Nét diễn học từ những vị trà xanh cấp bậc thượng thừa, không những có hiệu quả mà còn đánh bại hết tất cả những con trà xanh, tiểu tam vô liêm sỉ khiến cho cánh đàn ông phải quỳ hết dưới chân.Vương Thiên Minh không thể không nhập vai với cô vợ tinh nghịch này, giọng nói cưng chiều của anh thành công vào vai ông chồng hoàn mỹ:_ Được, em là người như thế nào anh là người hiểu rõ nhất, em muốn như thế nào anh chiều em tất?_ Em muốn....!muốn cô ta phải thăng cấp, một cấp bậc mà không nhân viên nào có thể hưởng được._ Cấp bậc gì?_ Quét dọn vệ sinh._ Được, nghe em.Lê Châu đứng bên cạnh muốn phản bác nhưng không thể chen vào được, cứ như thế bị người khác đưa đi hưởng đãi ngộ do cô ban tặng.Chu Phỉ và Vương Thiên Minh cùng lên văn phòng, cô muốn về nhưng lại bị anh bắt lên nếu không ngày mai lại làm hẳn bữa sáng cho anh.Vương Thiên Minh ngồi ăn ở sofa còn cô thì nghịch máy tính của anh, nói nghịch thì lại không đúng, cô là đang tìm hiểu thêm về Chu thị nhưng lại hoàn toàn bảo mật.Cô chỉ còn cách dò hỏi từ anh mà thôi, đi lại ngồi cạnh anh nở nụ cười tươi không cần tưới, giọng trong trẻo lại vang lên:_ Thiên Minh, anh nói về Chu thị cho tôi nghe đi._ Để làm gì? Tôi đâu quản lý Chu thị?_ Các thông tin trên mạng điều được bảo mật, tôi tra không ra, anh giúp tôi hack nó luôn cũng được._ Em muốn làm gì? Muốn lấy lại Chu thị hay là trả thù tra nam? Tôi điều có thể giúp em, không cần em phải ra tay._ Tôi không muốn làm kẻ vô dụng, với lại Chu thị là tâm huyết của ông nội tôi để lại cho ba tôi, tôi không thể để mất nó dễ dàng như vậy được._ Vậy em muốn tôi tìm hiểu về Chu thị?_ Phải, chỉ cần anh phá bỏ cái bảo mật đó thì tôi tự tìm hiểu cũng được._ Tôi cho người đi lấy tài liệu về Chu thị cho em, phá bỏ nó khác nào em muốn vài năm ăn cơm nhà nước? Hack tài khoản, trộm thông tin, tội không nhẹ đâu!Đưa tay cốc vào đầu cô rồi gọi cho Kim Tấn, rất nhanh cậu đã đến:_ Vương tổng có chuyện gì muốn căn dặn?_ Cậu tìm lại tài liệu của Chu thị cho phu nhân, tôi muốn đầy đủ tất cả các thông tin._ Vâng, tôi sẽ làm ngay..