Chương 20: Yêu Chiều
Sáng hôm sau Triệu Tuệ An được Hoắc Kiến Vũ đưa đi học, nhưng cô bảo anh dừng trước cổng trường.
" Sao thế?chạy vào trong thì có làm sao?"
" Thôi, ngại lắm " Triệu Tuệ An bước xuống anh liền nắm tay kéo lại
" Em quên một thứ "
" Hả? quên gì? em có quên gì đâu" Cô nhìn tới nhìn lui
"Quên hôn anh " anh cong môi cười
" Á, buông em ra nào, không hôn đâu "
" Không hôn thì khỏi đi học nhé " Anh kéo cô lại vào trong xe.
" Kiến Vũ để về nhà đi được không?" Cô nói mà chỉ chỉ vào anh tài xế
Anh tài xế liền hiểu chuyện bấm hạ vết ngăn xuống
" A,sao lại hạ xuống rồi "
Hoắc Kiến Vũ bật cười với cô gái nhỏ này, vợ anh cũng quá đáng yêu rồi
" Sao?"
Triệu Tuệ An nhìn anh, nếu như không hôn chắc chắn sẽ không vào lớp được. Cô đành nhắm mắt hôn nhẹ lên môi anh nhưng Hoắc Kiến Vũ nào để yên ghì đầu cô lại. Triệu Tuệ An mở mắt to hết cỡ đánh vào người anh. Anh luyến tiếc rời môi cô
" Trôi hết son em rồi " Cô giận dỗi sờ vào môi mình, Hoắc Kiến Vũ lấy tay lau đi phần son bị lem ra ngoài
" Được rồi, mau vào lớp đi "
Triệu Tuệ An giận dỗi mở cửa xe đi xuống thẳng vào trong trường không quay đầu lại. Hoắc Kiến Vũ nhìn theo bật cười lớn rồi bảo tài xế láy đi
" Y Nhung sao lại ngồi đây?"
Triệu Tuệ An vừa bước vào đã thấy Hoàng Y Nhung ngồi thẫn thờ trên ghế . truyện tiên hiệp hay
" Ờ mình ngồi chờ cậu "
" Sao lại buồn như vậy, hôm qua xem mắt thế nào?"
" Ừ, anh ta nhìn cũng được là tổng giám đốc Nghiêm thị "
" Vậy tại sao cậu lại buồn, chẳng lẽ anh ta không thích cậu "
" Mình cũng không biết, nhưng hôm qua mình gặp anh ấy "
"Anh ấy? là anh nào?"
" Thì cái anh hôm trước ở siêu thị mình kể cậu nghe đó, hôm qua mình có gặp ở trước nhà hàng "
" Woa, 2 người có duyên thật đó "
"Duyên gì? anh ta còn không nhớ ra mình vậy mà mình xuốt mấy ngày mơ mộng "1
" Vậy cậu có lại làm quen hay xin số điện thoại gì không?"
" Anh ta rất lạnh lùng , mình chỉ kịp hỏi tên thôi "
" Ờ, thôi nào vui lên, Có duyên rồi sẽ gặp lại. Còn nữa cậu cứ tìm hiểu Nghiêm tổng coi như thế nào "
" Ừ ".
Cả hai khoát tay đi vào lớp học thì đằng sau có tiếng của Tống Minh Huy
" Tuệ An, Y Nhung chờ tớ "
" Minh Huy "
" Cậu bị bắt có bị thương chỗ nào không? "
" Không có, mình về lúc chiều hôm đó luôn "
" Hoắc tổng tài giỏi thật đó, có thể cứu cậu " Anh buồn bã nói
" Được rồi mình vào thôi "
......Buổi trưa Hoắc Kiến Vũ bảo tài xế đến đón Triệu Tuệ An đến tập đoàn.
Phòng tổng giám đốc Hoắc Kiến Vũ đang tập trung làm việc, khuôn mặt khi đến tập đoàn chỉ có 1 sắc thái đó chính là mặt lạnh tanh
* Cốc cốc cốc *
"Vào đi"
Triệu Tuệ An mở cửa bước vào mà không lên tiếng, Hoắc Kiến Vũ biết đã vào mà không lên tiếng liền nhíu mày quát lên nhưng mắt vẫn không nhìn là ai
" Nếu không nói thì cút ra ngoài "
" Anh quát em sao? " Triệu Tuệ An chề môi lên tiếng1
Hoắc Kiến Vũ nghe được tiếng của Triệu Tuệ An liền ngước lên nhìn, mặt lúc này cũng giãn hẵn ra , tay bỏ văn kiện xuống mà đứng lên đi lại phía cô
" Anh không biết là em, sao vào lại không lên tiếng?"
" Thôi em về, anh bảo em cút mà " Cô giả bộ quay ra cửa.
" Thôi mà bà xã, anh không biết là em, anh dẫn em đi nhà hàng ăn coi như chuộc lỗi được không?" Anh ôm chầm cả cơ thể cô ở phía sau
" Em không phải con nít mà anh dỗ bằng đồ ăn "
" Vậy dỗ như thế nào? em dạy anh được không?" Anh hôn vào gò má cô
" Hứ...Dỗ cũng phải dạy sao?" Cô hờn dỗi vùng vẫy
" Khi nãy anh thật không biết là em, sao này em tới cứ việc bước vào mà không cần phải gõ cửa, như vậy anh sẽ biết là em "
"Em còn chưa tha cho anh việc sáng làm trôi son em đâu "
" Thôi nào lại đây ngồi, anh còn chút việc xử lí xong chúng ta đi ăn được không?"
Hoắc Kiến Vũ ôm cô lại ghế để Triệu Tuệ An ngồi lên đùi mình. Cô nhìn vào tập tài liệu rồi máy tính của anh liền vui vẻ trở lại.
" Để này em làm cho, anh làm việc khác đi " Cô cầm lấy tài liệu của anh
" Hay là em nghĩ học vào làm thư ký cho anh đi " Anh ngã người về sau ghế coi cô làm như thế nào
" Thôi, không phải anh có thư ký Trương rồi sao?"
" Em làm thư ký đặc biệt cho anh, làm việc từ tập đoàn đến việc trên giường luôn"1
Triệu Tuệ An đang chăm chú nhìn vào máy tính rồi bấm bấm khi nghe anh nói liền dừng lại
" Kiến Vũ, lỡ người ta nghe được em sao dám ra đường hả "
" haha, Em là vợ anh cơ mà, việc lên giường tất nhiên sẽ xảy ra nên có gì phải ngại. Với lại đây là phòng anh cách âm rất tốt " Anh cười
" Em không nói với anh nữa "
Hoắc Kiến Vũ nhìn Triệu Tuệ An xử lí công việc mà cong môi cười, đúng là con gái của tập đoàn Triệu thị rất có tố chất. Sau này cũng có thể giúp anh trong công việc
" Xong rồi, thế nào? " Cô nhướng nhướng mày
" Rất tốt, rất được việc. Sao này những ngày nghĩ có thể vào giúp anh, anh sẽ trả lương cho em "
" Trả lương như thế nào? " Cô ôm cổ anh bật cười
" Sẽ thỏa mãn em trên giường,thế nào? anh quá ưu ái cho em phải không? "
Triệu Tuệ An nghe câu nói của anh mà nụ cười tắt hẵn
" Hoắc Kiến Vũ anh có thể không nói chuyện đó được không? anh không biết xấu hổ sao? "
" Không biết " Hoắc Kiến Vũ bế cô lên đi ra cửa.
" Đi đâu vậy?"
" Đi ăn, em tính nhịn đói sao?"
" Thả em xuống, em tự đi được " Cô la lên
" Không thả "
Hoắc Kiến Vũ bế Triệu Tuệ An xuống sảnh chính mà nhân viên ai cũng trố mắt nhìn, Hoắc tổng mặt lạnh của họ cũng biết cưng chìu phụ nữ sao?1
" Ngại chết em rồi, sau này em còn mặt mũi nào tới đây nữa " Cô lấy tay che mặt mình lại giọng nói lí nhí đủ cả hai nghe
......Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau
" Sao thế?chạy vào trong thì có làm sao?"
" Thôi, ngại lắm " Triệu Tuệ An bước xuống anh liền nắm tay kéo lại
" Em quên một thứ "
" Hả? quên gì? em có quên gì đâu" Cô nhìn tới nhìn lui
"Quên hôn anh " anh cong môi cười
" Á, buông em ra nào, không hôn đâu "
" Không hôn thì khỏi đi học nhé " Anh kéo cô lại vào trong xe.
" Kiến Vũ để về nhà đi được không?" Cô nói mà chỉ chỉ vào anh tài xế
Anh tài xế liền hiểu chuyện bấm hạ vết ngăn xuống
" A,sao lại hạ xuống rồi "
Hoắc Kiến Vũ bật cười với cô gái nhỏ này, vợ anh cũng quá đáng yêu rồi
" Sao?"
Triệu Tuệ An nhìn anh, nếu như không hôn chắc chắn sẽ không vào lớp được. Cô đành nhắm mắt hôn nhẹ lên môi anh nhưng Hoắc Kiến Vũ nào để yên ghì đầu cô lại. Triệu Tuệ An mở mắt to hết cỡ đánh vào người anh. Anh luyến tiếc rời môi cô
" Trôi hết son em rồi " Cô giận dỗi sờ vào môi mình, Hoắc Kiến Vũ lấy tay lau đi phần son bị lem ra ngoài
" Được rồi, mau vào lớp đi "
Triệu Tuệ An giận dỗi mở cửa xe đi xuống thẳng vào trong trường không quay đầu lại. Hoắc Kiến Vũ nhìn theo bật cười lớn rồi bảo tài xế láy đi
" Y Nhung sao lại ngồi đây?"
Triệu Tuệ An vừa bước vào đã thấy Hoàng Y Nhung ngồi thẫn thờ trên ghế . truyện tiên hiệp hay
" Ờ mình ngồi chờ cậu "
" Sao lại buồn như vậy, hôm qua xem mắt thế nào?"
" Ừ, anh ta nhìn cũng được là tổng giám đốc Nghiêm thị "
" Vậy tại sao cậu lại buồn, chẳng lẽ anh ta không thích cậu "
" Mình cũng không biết, nhưng hôm qua mình gặp anh ấy "
"Anh ấy? là anh nào?"
" Thì cái anh hôm trước ở siêu thị mình kể cậu nghe đó, hôm qua mình có gặp ở trước nhà hàng "
" Woa, 2 người có duyên thật đó "
"Duyên gì? anh ta còn không nhớ ra mình vậy mà mình xuốt mấy ngày mơ mộng "1
" Vậy cậu có lại làm quen hay xin số điện thoại gì không?"
" Anh ta rất lạnh lùng , mình chỉ kịp hỏi tên thôi "
" Ờ, thôi nào vui lên, Có duyên rồi sẽ gặp lại. Còn nữa cậu cứ tìm hiểu Nghiêm tổng coi như thế nào "
" Ừ ".
Cả hai khoát tay đi vào lớp học thì đằng sau có tiếng của Tống Minh Huy
" Tuệ An, Y Nhung chờ tớ "
" Minh Huy "
" Cậu bị bắt có bị thương chỗ nào không? "
" Không có, mình về lúc chiều hôm đó luôn "
" Hoắc tổng tài giỏi thật đó, có thể cứu cậu " Anh buồn bã nói
" Được rồi mình vào thôi "
......Buổi trưa Hoắc Kiến Vũ bảo tài xế đến đón Triệu Tuệ An đến tập đoàn.
Phòng tổng giám đốc Hoắc Kiến Vũ đang tập trung làm việc, khuôn mặt khi đến tập đoàn chỉ có 1 sắc thái đó chính là mặt lạnh tanh
* Cốc cốc cốc *
"Vào đi"
Triệu Tuệ An mở cửa bước vào mà không lên tiếng, Hoắc Kiến Vũ biết đã vào mà không lên tiếng liền nhíu mày quát lên nhưng mắt vẫn không nhìn là ai
" Nếu không nói thì cút ra ngoài "
" Anh quát em sao? " Triệu Tuệ An chề môi lên tiếng1
Hoắc Kiến Vũ nghe được tiếng của Triệu Tuệ An liền ngước lên nhìn, mặt lúc này cũng giãn hẵn ra , tay bỏ văn kiện xuống mà đứng lên đi lại phía cô
" Anh không biết là em, sao vào lại không lên tiếng?"
" Thôi em về, anh bảo em cút mà " Cô giả bộ quay ra cửa.
" Thôi mà bà xã, anh không biết là em, anh dẫn em đi nhà hàng ăn coi như chuộc lỗi được không?" Anh ôm chầm cả cơ thể cô ở phía sau
" Em không phải con nít mà anh dỗ bằng đồ ăn "
" Vậy dỗ như thế nào? em dạy anh được không?" Anh hôn vào gò má cô
" Hứ...Dỗ cũng phải dạy sao?" Cô hờn dỗi vùng vẫy
" Khi nãy anh thật không biết là em, sao này em tới cứ việc bước vào mà không cần phải gõ cửa, như vậy anh sẽ biết là em "
"Em còn chưa tha cho anh việc sáng làm trôi son em đâu "
" Thôi nào lại đây ngồi, anh còn chút việc xử lí xong chúng ta đi ăn được không?"
Hoắc Kiến Vũ ôm cô lại ghế để Triệu Tuệ An ngồi lên đùi mình. Cô nhìn vào tập tài liệu rồi máy tính của anh liền vui vẻ trở lại.
" Để này em làm cho, anh làm việc khác đi " Cô cầm lấy tài liệu của anh
" Hay là em nghĩ học vào làm thư ký cho anh đi " Anh ngã người về sau ghế coi cô làm như thế nào
" Thôi, không phải anh có thư ký Trương rồi sao?"
" Em làm thư ký đặc biệt cho anh, làm việc từ tập đoàn đến việc trên giường luôn"1
Triệu Tuệ An đang chăm chú nhìn vào máy tính rồi bấm bấm khi nghe anh nói liền dừng lại
" Kiến Vũ, lỡ người ta nghe được em sao dám ra đường hả "
" haha, Em là vợ anh cơ mà, việc lên giường tất nhiên sẽ xảy ra nên có gì phải ngại. Với lại đây là phòng anh cách âm rất tốt " Anh cười
" Em không nói với anh nữa "
Hoắc Kiến Vũ nhìn Triệu Tuệ An xử lí công việc mà cong môi cười, đúng là con gái của tập đoàn Triệu thị rất có tố chất. Sau này cũng có thể giúp anh trong công việc
" Xong rồi, thế nào? " Cô nhướng nhướng mày
" Rất tốt, rất được việc. Sao này những ngày nghĩ có thể vào giúp anh, anh sẽ trả lương cho em "
" Trả lương như thế nào? " Cô ôm cổ anh bật cười
" Sẽ thỏa mãn em trên giường,thế nào? anh quá ưu ái cho em phải không? "
Triệu Tuệ An nghe câu nói của anh mà nụ cười tắt hẵn
" Hoắc Kiến Vũ anh có thể không nói chuyện đó được không? anh không biết xấu hổ sao? "
" Không biết " Hoắc Kiến Vũ bế cô lên đi ra cửa.
" Đi đâu vậy?"
" Đi ăn, em tính nhịn đói sao?"
" Thả em xuống, em tự đi được " Cô la lên
" Không thả "
Hoắc Kiến Vũ bế Triệu Tuệ An xuống sảnh chính mà nhân viên ai cũng trố mắt nhìn, Hoắc tổng mặt lạnh của họ cũng biết cưng chìu phụ nữ sao?1
" Ngại chết em rồi, sau này em còn mặt mũi nào tới đây nữa " Cô lấy tay che mặt mình lại giọng nói lí nhí đủ cả hai nghe
......Mọi người nhớ Like, Theo Dõi và Vote cho em nhá? có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau