Chương 211
Anh nắm chặt tay cô rồi để trên ngực của anh: “Anh chỉ nói một lần, em nghe cho rõ.”Cô gật đầu qua loa.Anh không hài lòng, hai tay nâng gương mặt cô lên để cô nhìn mình.Sau đó mở miệng nói từng câu từng chữ:”Linh, anh sẽ không tổn thương em nữa, bao gồm cả chuyện ngổn ngang ở dưới lầu công ty nhà họ Hạ sẽ tuyệt đối không xảy ra lần nữa, anh sẽ đối tốt với em.”Trong sân bay người đến người đi, anh lôi kéo tay cô che lấy ngực của mình, trạng thái nghiêm trang giống như là hẹn ước.Một giây phút này, đôi mắt giống như có thể dừng lại, trong đôi mắt của Lê Nhược Vũ chỉ còn lại một mình anh.Nhưng chờ hình ảnh này tản đi thì cô chỉ còn lại những nỗi buồn vô cớ.Lâm Minh nói: “Chúng ta quên đi quá khứ rồi lại bắt đầu từ đầu, giống như những cặp tình nhân bình thường khác, bắt đầu dắt tay nhau nói chuyện tình yêu.”Lâm Minh không giống như lần trước, tới cuối cùng còn nói thêm một câu được không.Lần này, anh vốn dĩ không cho cô có quyền lựa chọn, anh tự nói rồi cũng tự mình quyết định, vẽ ra tương lai của hai người.Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh cầm tay kéo lên máy bay, suốt cả đường đi còn bị không ít người vây quanh nữa. Hạng Thương Gia toàn là những hành khách có điều kiện kinh tế, có không ít người cũng nhận ra Lâm Minh.Nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với Lê Nhược Vũ không thể tách rời, ngay cả tay cũng nắm chặt lấy nhau, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.Ngoài ngạc nhiên ra, đa số đàn ông đều không hiểu, làm sao mà Lâm Minh lại cắm rễ bên người Lê Nhược Vũ.Lê Nhược Vũ này mà nói, đẹp thì cũng có đẹp, nhưng lại ra ngoài ngoại tình tặng cho anh một đôi sừng dài, chuyện như thế này, là một thằng đàn ông, phải thế nào mới có thể bỏ qua được vậy?Còn phụ nữ, đa phần là ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ.Lê Nhược Vũ được Lâm Minh đối xử dịu dàng như vậy.Cho dù là đứng giữa xoáy nước, Lâm Minh cũng nhất định nắm chặt lấy tay cô, không bao giờ từ bỏ. Các cô gái tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn vô cùng khao khát có được một tình yêu vừa nhiệt tình sôi nổi, lại nhẹ nhàng tỉnh tế như Lê Nhược Vũ.Chẳng hạn như bây giờ, bọn họ đang nắm chặt lấy tay nhau, lại còn hơi đung đưa tay nữa chứ.Lê Nhật Minh giấy giụa suốt cả quãng đường nhưng không thể đấu lại được sức của Lâm Minh, cho dù dùng hết sức lực trên người cũng chỉ như là đung đưa tay hai cái, căn bản không thể thoát ra được.Suốt cả quãng đường, hai người bọn họ đều bị những hành khách khác cùng với tiếp viên hàng không nhòm ngó.Vốn dĩ tưởng rằng lên máy bay có thể khá hơn chút, nhưng không ngờ trên máy bay ai ai cũng đều đồng loạt nhìn chằm chằm bọn họ.Tổng Giám Đốc Tề bụng bự đứng dậy, chào hỏi Lâm Minh: “Tổng Giám Đốc Lâm, thật là trùng hợp, anh cũng đến Pháp sao?“ Theo như anh ta nhớ gần đây Lâm Thị vốn dĩ là không có hạng mục nào hợp tác nào với công ty bên Pháp.“Đúng vậy, tôi đưa bà xã đến Pháp chơi mấy ngày.” Nói xong, còn giơ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, giới thiệu Lê Nhược Vũ: “Vợ tôi, bà Lâm, Lê Nhược Vũ.”