Chương 236
Lê Nhược Vũ bị giẫm rất đau, ngón tay cũng đã trỏ nên sưng tấy lên.
Con gái út được nuông chiều đến sinh hư rồi, từ khi còn nhỏ đã thích cưỡi lên đầu lên cổ của chị gái nó, bọn họ cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao thì Lê Nhã Tuyết mới là con gái ruột của bọn họ. Có thích Lê Nhược Vũ đến mức nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng vẫn phải có chút thiên vị. Con gái ruột của mình thì hiển nhiên phải quan trọng hơn rồi.
Vì thế nên cho dù Lê Nhã Tuyết đã giẫm rất mạnh lên tay cô, Viên Vũ cũng chỉ mắng một câu cho có mà thôi.
“Con cũng đâu có cố ý. Mẹ không nhìn thấy con đang đang đi à? Là do tự nhiên chị ấy lại đến đây nhặt còn cố tình thò tay xuống dưới chân con nữa chứ.” Nước mắt của Lê Nhã Tuyết vẫn chưa ngừng rơi giờ lại được đà rớt xuống nhiều hơn: “Nếu mà anh rể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng con cố tình nhắm vào chị. Anh ấy nhất định sẽ lại hiểu lầm con cho coi!”
“Lại?“ Cô bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô ta: “Nhã Tuyết, em đang nói gì vậy?”
“Em đang nói gì chẳng lẽ chị không hiểu ư?” Lê Nhã Tuyết cực kì tức giận: “Bình thường em ghét nhất những người hay làm bộ làm tịch. Chị, đâu phải chị không biết. Sao chị lại đối xử với em như vậy?!”
“Chị đã làm gì?“ Đầu cô như giăng đầy sương mù, cô hoàn toàn không biết tại sao em gái lại tức giận.
“Chị còn ở đó mà già vờ! Lê Nhược Vũ, sao trước đây tôi không nhìn ra chị là đứa con gái thích giả vờ như vậy!” Lê Nhã Tuyết cũng không thèm kêu một tiếng chị nữa mà gọi thẳng tên họ của ra rồi chỉ tay thẳng vào mũi cô: “Có phải chị nói xấu tôi với anh rể không? Nếu không thì tại sao anh rể lại đối xử với tôi như vậy?!”
Nếu như chị ấy không nói xấu sau lưng mình với anh rể thì tại sao anh rể đối xử dịu dàng như thế với chị nhưng lại lạnh nhạt với mình như vậy?
Đâu chỉ dừng lại ở mức lạnh nhạt, nói thẳng ra chính là chán ghét.
Anh có thể sử dụng đôi đũa mà chị đã xài qua, cũng có thể ăn hết phần cơm thừa của chị. Vậy mà mình chỉ gắp cho anh có một miếng thức ăn thì anh lại làm mình ê mặt đến vậy?
Ngại bẩn, anh chê mình bẩn.
Cô ta không sạch sẽ chỗ nào?
Dù sao cũng chỉ là một miếng thức ăn, có bẩn thế nào đi nữa cũng không thế nào bẩn hơn chén cơm thừa của chị chứ?!
“Nhã Tuyết, chị không hiểu em đang nói cái gì?”
“Chị còn ở đó diễn! Tôi ghét chị chết mất thôi!
“Nếu em cứ tiếp tục kiếm chuyện vô cớ thì chỉ không thể nào nói chuyện với nữa cả.”
Thấy cô xoay người muốn bỏ đi, Lê Nhã Tuyết giữ chặt cô lại, kể lại hết tất cả chuyện đã xảy ra trên bàn cơm ban nãy.
Lúc này, ngược lại đến lượt Lê Nhược Vũ sững người: “Ý em nói là anh ấy đã ăn hết phần cơm thừa của chị ư?”
“Anh ấy còn dùng đũa của chị, rồi chê thức ăn mà tôi gấp bẩn!” Lê Nhã Tuyết giận đùng đùng nói lớn.
Cô không dám tin người có bệnh sạch sẽ như Lâm Minh lại hành động như vậy.
Cô nhớ Hoàng Ánh có nói qua, từ nhỏ Lâm Minh đã mắc bệnh sạch sẽ. Từ khi có thể tự minh dùng đũa thì ngay đến thức ăn bà gắp anh cũng không thích ăn.
Con gái út được nuông chiều đến sinh hư rồi, từ khi còn nhỏ đã thích cưỡi lên đầu lên cổ của chị gái nó, bọn họ cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao thì Lê Nhã Tuyết mới là con gái ruột của bọn họ. Có thích Lê Nhược Vũ đến mức nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng vẫn phải có chút thiên vị. Con gái ruột của mình thì hiển nhiên phải quan trọng hơn rồi.
Vì thế nên cho dù Lê Nhã Tuyết đã giẫm rất mạnh lên tay cô, Viên Vũ cũng chỉ mắng một câu cho có mà thôi.
“Con cũng đâu có cố ý. Mẹ không nhìn thấy con đang đang đi à? Là do tự nhiên chị ấy lại đến đây nhặt còn cố tình thò tay xuống dưới chân con nữa chứ.” Nước mắt của Lê Nhã Tuyết vẫn chưa ngừng rơi giờ lại được đà rớt xuống nhiều hơn: “Nếu mà anh rể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng con cố tình nhắm vào chị. Anh ấy nhất định sẽ lại hiểu lầm con cho coi!”
“Lại?“ Cô bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô ta: “Nhã Tuyết, em đang nói gì vậy?”
“Em đang nói gì chẳng lẽ chị không hiểu ư?” Lê Nhã Tuyết cực kì tức giận: “Bình thường em ghét nhất những người hay làm bộ làm tịch. Chị, đâu phải chị không biết. Sao chị lại đối xử với em như vậy?!”
“Chị đã làm gì?“ Đầu cô như giăng đầy sương mù, cô hoàn toàn không biết tại sao em gái lại tức giận.
“Chị còn ở đó mà già vờ! Lê Nhược Vũ, sao trước đây tôi không nhìn ra chị là đứa con gái thích giả vờ như vậy!” Lê Nhã Tuyết cũng không thèm kêu một tiếng chị nữa mà gọi thẳng tên họ của ra rồi chỉ tay thẳng vào mũi cô: “Có phải chị nói xấu tôi với anh rể không? Nếu không thì tại sao anh rể lại đối xử với tôi như vậy?!”
Nếu như chị ấy không nói xấu sau lưng mình với anh rể thì tại sao anh rể đối xử dịu dàng như thế với chị nhưng lại lạnh nhạt với mình như vậy?
Đâu chỉ dừng lại ở mức lạnh nhạt, nói thẳng ra chính là chán ghét.
Anh có thể sử dụng đôi đũa mà chị đã xài qua, cũng có thể ăn hết phần cơm thừa của chị. Vậy mà mình chỉ gắp cho anh có một miếng thức ăn thì anh lại làm mình ê mặt đến vậy?
Ngại bẩn, anh chê mình bẩn.
Cô ta không sạch sẽ chỗ nào?
Dù sao cũng chỉ là một miếng thức ăn, có bẩn thế nào đi nữa cũng không thế nào bẩn hơn chén cơm thừa của chị chứ?!
“Nhã Tuyết, chị không hiểu em đang nói cái gì?”
“Chị còn ở đó diễn! Tôi ghét chị chết mất thôi!
“Nếu em cứ tiếp tục kiếm chuyện vô cớ thì chỉ không thể nào nói chuyện với nữa cả.”
Thấy cô xoay người muốn bỏ đi, Lê Nhã Tuyết giữ chặt cô lại, kể lại hết tất cả chuyện đã xảy ra trên bàn cơm ban nãy.
Lúc này, ngược lại đến lượt Lê Nhược Vũ sững người: “Ý em nói là anh ấy đã ăn hết phần cơm thừa của chị ư?”
“Anh ấy còn dùng đũa của chị, rồi chê thức ăn mà tôi gấp bẩn!” Lê Nhã Tuyết giận đùng đùng nói lớn.
Cô không dám tin người có bệnh sạch sẽ như Lâm Minh lại hành động như vậy.
Cô nhớ Hoàng Ánh có nói qua, từ nhỏ Lâm Minh đã mắc bệnh sạch sẽ. Từ khi có thể tự minh dùng đũa thì ngay đến thức ăn bà gắp anh cũng không thích ăn.