Chương 244
Tay anh giật nảy, ly nước rơi xuống đất vỡ toang, mảnh thuỷ tỉnh vương vãi khắp sàn, nước nóng cũng đổ ướt một mảng.
“Hà Duy Hùng anh làm cái trò gì vậy, làm tôi hết hồn à.” Chân Lê Nhược Vũ xém chút nữa là bị bỏng rồi, cũng may Lâm Minh kịp ôm cô đẩy ra phía sau.
Hà Duy Hùng “a” lên một tiếng: “Quên mất tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước nhé.”
Vừa nói xong, anh ta nhanh chóng bỏ đi giống như là muốn chạy trốn vậy.
Lê Nhược Vũ tỏ ra bực bội, quay sang thì thấy điện thoại của Hà Duy Hùng để quên ở trên bàn: “Hôm nay Hà Duy Hùng cứ sao sao ý, nhìn thấy tôi mà làm như thấy ma vậy.”
Lâm Minh lặng người suy nghĩ, ánh mắt đảo qua đảo lại khắp người Lê Nhược Vũ: “Chắc là anh ta cũng chưa tỉnh ngủ rồi.”
“Tôi đi đưa điện thoại cho anh ta, dù gì anh ta cũng đi chưa được mấy bước đâu.”
“Để tôi đưa cho.”
“Tôi đưa vẫn hơn chứ, trông anh kìa, quần áo còn chưa thay nữa, không lẽ muốn mặc đồ ngủ đi ra ngoài à?” . Thử đọc t??yệ? khô?g q?ả?g cáo tại # T???T?U?? N.?N #
Lê Nhược Vũ cầm điện thoại di động lên, bước qua khỏi đống vụn thuỷ tỉnh rơi vãi khắp sàn, đuổi theo Hà Duy Hùng.
Kết quả, vừa xuống đến phòng khách đã thấy Hà Duy Hùng bị Lê Minh Nguyệt chặn ở cửa ra vào, hai người hình như đang cãi nhau gì đó.
“Hà Duy Hùng này, anh-có thấy bản thân mình phiền hay không. Tôi đã nói buổi chiều tôi còn có việc phải làm, mà anh cứ giữ tối ở lại đây là sao?”
“Không phải cô đến để nói chuyện hay sao, đã một tiếng trồi qua tồi cồ còn muốn ngồi ngốc ở đây bao lâu nữa! Cô còn nhiều thời gian nhưng mà thời gian của tôi thì rất eo hẹp. Cô có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của người khác hay không hả?“ Cô ấy đã đồng ý buổi chiều hôm nay sẽ đi phát tờ rơi, nếu không đi qua đó thì sẽ không kịp nữa.
Anh ta là tổng giám đốc sẽ không bao giờ thiếu tiền. Còn cô ấy hiện tại ngay cả một công việc nghiêm túc cũng không có.
Nhưng cô ấy thiếu tiền! Cô ấy còn phải sinh sống!
Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt đỏ lên, thở hổn hển mà cãi nhau với Hà Duy Hùng.
Hà Duy Hùng vẫn im lặng không trả Lúc Lê Nhược Vũ cẩm điện thoại đuổi đến đây thì thấy cảnh tượng như này.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai của Lê Minh Nguyệt. Cho nên cô hơi sững sờ.
Lê Minh Nguyệt nhìn thấy người vừa vào phòng là Lê Nhược Vũ thì bỗng chốc im bặt: Chuyện quan trọng mà Hà Duy Hùng nói chính là đến thăm Lê Nhược Vũ ư2-Sao lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm nhỉ.
Chờ đến khi nhìn thấy Lãm Quân. mặc áo ngủ chậm rì đến đây, thì lúc này Lê Minh Nguyệt mới phản ứng lại được. Hóa ra là Hà Duy Hùng tới tìm Lâm Minh, mà Lâm Minh lại là chồng của Lê Nhược Vũ.
Nghĩ lại năm đó cô cũng đã từng là một người làm nghề phóng viên, làm sao lại có thể quên mất chuyện này được cơ chứ.
Lâm Minh đứng đẳng sau Lê Nhược Vũ, cánh tay anh vòng qua ôm bả vai của cô: “Điện thoại đâu rồi?”
Lê Nhược Vũ sửng sốt, lúc này mới nhớ đến việc phải trả lại điện thoại di động cho Hà Duy Hùng.
“Hà Duy Hùng anh làm cái trò gì vậy, làm tôi hết hồn à.” Chân Lê Nhược Vũ xém chút nữa là bị bỏng rồi, cũng may Lâm Minh kịp ôm cô đẩy ra phía sau.
Hà Duy Hùng “a” lên một tiếng: “Quên mất tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước nhé.”
Vừa nói xong, anh ta nhanh chóng bỏ đi giống như là muốn chạy trốn vậy.
Lê Nhược Vũ tỏ ra bực bội, quay sang thì thấy điện thoại của Hà Duy Hùng để quên ở trên bàn: “Hôm nay Hà Duy Hùng cứ sao sao ý, nhìn thấy tôi mà làm như thấy ma vậy.”
Lâm Minh lặng người suy nghĩ, ánh mắt đảo qua đảo lại khắp người Lê Nhược Vũ: “Chắc là anh ta cũng chưa tỉnh ngủ rồi.”
“Tôi đi đưa điện thoại cho anh ta, dù gì anh ta cũng đi chưa được mấy bước đâu.”
“Để tôi đưa cho.”
“Tôi đưa vẫn hơn chứ, trông anh kìa, quần áo còn chưa thay nữa, không lẽ muốn mặc đồ ngủ đi ra ngoài à?” . Thử đọc t??yệ? khô?g q?ả?g cáo tại # T???T?U?? N.?N #
Lê Nhược Vũ cầm điện thoại di động lên, bước qua khỏi đống vụn thuỷ tỉnh rơi vãi khắp sàn, đuổi theo Hà Duy Hùng.
Kết quả, vừa xuống đến phòng khách đã thấy Hà Duy Hùng bị Lê Minh Nguyệt chặn ở cửa ra vào, hai người hình như đang cãi nhau gì đó.
“Hà Duy Hùng này, anh-có thấy bản thân mình phiền hay không. Tôi đã nói buổi chiều tôi còn có việc phải làm, mà anh cứ giữ tối ở lại đây là sao?”
“Không phải cô đến để nói chuyện hay sao, đã một tiếng trồi qua tồi cồ còn muốn ngồi ngốc ở đây bao lâu nữa! Cô còn nhiều thời gian nhưng mà thời gian của tôi thì rất eo hẹp. Cô có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của người khác hay không hả?“ Cô ấy đã đồng ý buổi chiều hôm nay sẽ đi phát tờ rơi, nếu không đi qua đó thì sẽ không kịp nữa.
Anh ta là tổng giám đốc sẽ không bao giờ thiếu tiền. Còn cô ấy hiện tại ngay cả một công việc nghiêm túc cũng không có.
Nhưng cô ấy thiếu tiền! Cô ấy còn phải sinh sống!
Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt đỏ lên, thở hổn hển mà cãi nhau với Hà Duy Hùng.
Hà Duy Hùng vẫn im lặng không trả Lúc Lê Nhược Vũ cẩm điện thoại đuổi đến đây thì thấy cảnh tượng như này.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai của Lê Minh Nguyệt. Cho nên cô hơi sững sờ.
Lê Minh Nguyệt nhìn thấy người vừa vào phòng là Lê Nhược Vũ thì bỗng chốc im bặt: Chuyện quan trọng mà Hà Duy Hùng nói chính là đến thăm Lê Nhược Vũ ư2-Sao lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm nhỉ.
Chờ đến khi nhìn thấy Lãm Quân. mặc áo ngủ chậm rì đến đây, thì lúc này Lê Minh Nguyệt mới phản ứng lại được. Hóa ra là Hà Duy Hùng tới tìm Lâm Minh, mà Lâm Minh lại là chồng của Lê Nhược Vũ.
Nghĩ lại năm đó cô cũng đã từng là một người làm nghề phóng viên, làm sao lại có thể quên mất chuyện này được cơ chứ.
Lâm Minh đứng đẳng sau Lê Nhược Vũ, cánh tay anh vòng qua ôm bả vai của cô: “Điện thoại đâu rồi?”
Lê Nhược Vũ sửng sốt, lúc này mới nhớ đến việc phải trả lại điện thoại di động cho Hà Duy Hùng.