Chương 283
“Con không quan tâm em gái như vậy sao? Mẹ thực sự là nhìn lầm con rồi! tại nó đã không chịu nói, lúc nó khỏe rồi làm sao có thể nói? Mẹ không yên tâm, mẹ muốn tên rác rưởi đã hại con gái mẹ phải chịu báo ứng!” Gương mặt hòa nhã của Viên Vũ bắt đầu trở nên nôn nóng.
“Mẹ, con sai rồi, đợi sức khỏe con bé khá hơn một chút, con lại hỏi được không?”
“Bây giờ con không thể hỏi sao? Nếu như đợi quá lâu, tên đàn ông kia chạy thì phải làm sao bây giờ! Mẹ muốn thằng khốn đó phải chịu trách nhiệm!”
Lê Nhược Vũ vừa bị em gái mắng chửi một trận, lại vô cớ bị Viên Vũ dạy dỗ, trong lòng hơi đau: “Mẹ, Không phải đâu, con….
“Con không muốn hỏi thì đừng hỏi, mẹ tự hỏi nó!”
Viên Vũ hất tay của cô ra, bực tức đẩy cô.
Cơ thể của Viên Vũ vẫn luôn yếu ớt, bà ta vẫn luôn cho rằng bản thân mình không sinh được con, cho nên mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi Lê Nhược Vũ.
Sau này bà vất vả lắm mới sinh được Lê Nhã Tuyết, cho nên tất nhiên phải đặt cô con gái này ở đầu quả tim mà yêu thương rồi.
Bà ta không thể ngờ được miếng thịt trong tim bà ta lại có số phận thê thảm hơn cả bà ta, thậm chí còn bị cắt bỏ tử cung, hoàn toàn mất đi tư cách làm mẹ.
Bà ta hận đến chết!
Viên Vũ là người từng trải, bà ta biết cảm giác của một người phụ nữ khi không có đứa con của riêng mình đau đớn như thế nào.
Hơn nữa, Lê Nhã Tuyết vẫn còn trẻ như vậy, về sau làm sao con bé có thể lấy chồng được nữa!
Cho dù có lấy chồng, nhưng với tấm thân tàn ma dại như vậy thì làm sao có thể nắm bắt được trái tim của chồng.
Viên Vũ không thể tài nào tiếp tục duy trì bộ dạng hiển lành tốt bụng được nữa, bà ta hận chết cái tên đàn ông khốn nạn đã khiến con gái mình mang thai!
Lê Nhược Vũ ngăn cản mẹ của mình, không cho bà đi vào: “Mẹ, mẹ đừng vội, bây giờ cảm xúc của Nhã Tuyết rất dễ kích động, hơn nữa hiện tại thân thể con bé vẫn chưa ổn định, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
“Mẹ là mẹ của nó, chẳng lẽ mẹ sẽ hại nó? Người làm chị gái như con không quan tâm thì thôi đi, mẹ là mẹ nó, mẹ nhất định phải quản chuyện này”” Viên Vũ dùng sức đẩy cô ra, chuẩn bị đi vào trong phòng của Lê Nhã Tuyết.
Cảm xúc của Viên Vũ và Lê Nhã Tuyết đều không ổn định, cô sợ sẽ xảy ra chuyện cho nên không dám cho mẹ vào.
Nhưng Viên Vũ lại cảm thấy cô không quan tâm em gái, vốn dĩ là đang rất tức giận, lúc lôi kéo càng dùng sức đẩy cô một cái.
Cơ thể Lê Nhược Vũ ngã về phía sau, cái gáy của cô suýt nữa đập vào bức tranh trang trí trên tường.
May mắn là Lâm Minh vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, kịp thời vươn tay ôm lấy cô vào ngực, cứu cô thoát khỏi một lần nguy hiểm.
Lâm Minh bất mãn nói: “Tôi hiểu bà đau lòng cho con gái nhỏ, nhưng nếu bà thật sự có tình thương của một người mẹ, tại sao lại muốn tự mình hại con gái lớn của mình?”
Giọng nói của anh trầm thấp đầy áp bức: “Chuyện của Lê Nhã Tuyết hoàn toàn không có quan hệ gì với Nhược Vũ, em ấy chỉ hy vọng nhà họ Lê có thể sống tốt, nếu không em ấy cũng-chằng cần phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình để duy trì nhà họ Lê rách nát của các người.”
“Mẹ, con sai rồi, đợi sức khỏe con bé khá hơn một chút, con lại hỏi được không?”
“Bây giờ con không thể hỏi sao? Nếu như đợi quá lâu, tên đàn ông kia chạy thì phải làm sao bây giờ! Mẹ muốn thằng khốn đó phải chịu trách nhiệm!”
Lê Nhược Vũ vừa bị em gái mắng chửi một trận, lại vô cớ bị Viên Vũ dạy dỗ, trong lòng hơi đau: “Mẹ, Không phải đâu, con….
“Con không muốn hỏi thì đừng hỏi, mẹ tự hỏi nó!”
Viên Vũ hất tay của cô ra, bực tức đẩy cô.
Cơ thể của Viên Vũ vẫn luôn yếu ớt, bà ta vẫn luôn cho rằng bản thân mình không sinh được con, cho nên mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi Lê Nhược Vũ.
Sau này bà vất vả lắm mới sinh được Lê Nhã Tuyết, cho nên tất nhiên phải đặt cô con gái này ở đầu quả tim mà yêu thương rồi.
Bà ta không thể ngờ được miếng thịt trong tim bà ta lại có số phận thê thảm hơn cả bà ta, thậm chí còn bị cắt bỏ tử cung, hoàn toàn mất đi tư cách làm mẹ.
Bà ta hận đến chết!
Viên Vũ là người từng trải, bà ta biết cảm giác của một người phụ nữ khi không có đứa con của riêng mình đau đớn như thế nào.
Hơn nữa, Lê Nhã Tuyết vẫn còn trẻ như vậy, về sau làm sao con bé có thể lấy chồng được nữa!
Cho dù có lấy chồng, nhưng với tấm thân tàn ma dại như vậy thì làm sao có thể nắm bắt được trái tim của chồng.
Viên Vũ không thể tài nào tiếp tục duy trì bộ dạng hiển lành tốt bụng được nữa, bà ta hận chết cái tên đàn ông khốn nạn đã khiến con gái mình mang thai!
Lê Nhược Vũ ngăn cản mẹ của mình, không cho bà đi vào: “Mẹ, mẹ đừng vội, bây giờ cảm xúc của Nhã Tuyết rất dễ kích động, hơn nữa hiện tại thân thể con bé vẫn chưa ổn định, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
“Mẹ là mẹ của nó, chẳng lẽ mẹ sẽ hại nó? Người làm chị gái như con không quan tâm thì thôi đi, mẹ là mẹ nó, mẹ nhất định phải quản chuyện này”” Viên Vũ dùng sức đẩy cô ra, chuẩn bị đi vào trong phòng của Lê Nhã Tuyết.
Cảm xúc của Viên Vũ và Lê Nhã Tuyết đều không ổn định, cô sợ sẽ xảy ra chuyện cho nên không dám cho mẹ vào.
Nhưng Viên Vũ lại cảm thấy cô không quan tâm em gái, vốn dĩ là đang rất tức giận, lúc lôi kéo càng dùng sức đẩy cô một cái.
Cơ thể Lê Nhược Vũ ngã về phía sau, cái gáy của cô suýt nữa đập vào bức tranh trang trí trên tường.
May mắn là Lâm Minh vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô, kịp thời vươn tay ôm lấy cô vào ngực, cứu cô thoát khỏi một lần nguy hiểm.
Lâm Minh bất mãn nói: “Tôi hiểu bà đau lòng cho con gái nhỏ, nhưng nếu bà thật sự có tình thương của một người mẹ, tại sao lại muốn tự mình hại con gái lớn của mình?”
Giọng nói của anh trầm thấp đầy áp bức: “Chuyện của Lê Nhã Tuyết hoàn toàn không có quan hệ gì với Nhược Vũ, em ấy chỉ hy vọng nhà họ Lê có thể sống tốt, nếu không em ấy cũng-chằng cần phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình để duy trì nhà họ Lê rách nát của các người.”